Bạn đang đọc Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ – Chương 33
93 đã tìm được nhân viên phục vụ phụ trách tiếp đón khách.
Nhân viên phục vụ cố gắng nhớ lại… Mỗi ngày hắn đưa bảng số cho rất nhiều người, tất cả đều là ngẫu nhiên chọn ra, chỉ có vị khách đó mới biết rõ, bản thân đã bốc được con số bao nhiêu.
Nhân viên phục vụ khô cằn nói: “Tôi… Tôi cũng không nhớ ra.”
“Ngày hôm qua có những vị khách nữ nào tới?” 93 thay đổi cách hỏi.
“… Lăng tiểu thư? Cô Uông? …” Nhân viên phục vụ báo một đống tên,cuối cùng báo một cái tên: “A, đúng rồi! Còn có Yến phu nhân!”
“Yến phu nhân?” 93 ngẩn người: “Vợ của Yến Triều?”
“Đúng vậy.”
“Mày có phải nhìn lầm rồi không?” 93 châm chọc nở nụ cười: “Sao vợ của Yến Triều lại tới chỗ này?”
“Không nhìn lầm… Là Yến tứ thiếu tới trước, nhưng mà không có lên lầu.
Nhưng Yến phu nhân có lên lầu.” Nhân viên phục vụ lầm bầm trong lòng, sao mà có thể nhìn lầm được?
Cô ấy xuất hiện trên hot search tận mấy lần.
93 quay đầu nhìn về phía Phong Du: “Đến đây làm gì không biết?”
“Đến đón em trai.” Phong Du thuận miệng ứng phó một tiếng, sắc mặt của hắn vẫn còn trầm trọng như vậy, nhìn qua như cả tháng 30 ngày, thì có 29 ngày đều giữ cái dáng vẻ bị lừa mất 18 tỷ vậy.
“Dám sai bảo tôi làm người hầu, sao có thể dễ dàng xong như vậy?” Khóe miệng Phong Du cong môi nhếch lên một cách lạnh lùng.
Nếu như số 399 này là vợ của Yến Triều, vậy thì càng không dễ dàng kết thúc như vậy.
…
Yến Văn Gia đã ba ngày liên tiếp đăng tin trên Weibo.
Hầu như mỗi ngày đều là hình ảnh nửa đêm mới kết thúc công việc, ngày thứ nhất là ảnh selfie, ngày thứ hai là ảnh ngồi lẻ loi một mình bên ánh trăng, ngày thứ ba là trên máy quan sát của đạo diễn Lý.
Trên đó đang dừng ở đoạn phim mà Yến Văn Gia đang quay.
【 Nguyên Văn Gia liên tiếp đăng weibo 3 ngày tỏ vẻ thảm hại? Mọi người có suy nghĩ gì? 】
【 không phải là tỏ vẻ đáng thương đi…… Khả năng là khó có khi kính nghiệp một lần, nhịn không được muốn được các fan khen ngợi.】
【 Chẳng lẽ sau việc của Tưởng Mộng, thấy được sự đáng sợ của fan hâm mộ, thế nên mới bắt đầu tỏ vẻ đáng thương để thu hút fan?】
【 Nhắc mới nhớ Tưởng Mộng hoạt động bao lâu rồi? 】
【JM *, là bảy năm, Tào chung thân.
】
(*) JM = Jie mei (姐妹) chị em
【 Nhà họ Giản 666.
】
【Có tin đồn, nói là đám người đó còn đắc tội Giang nhị.
】
【? Lầu trên lạc đề xa quá rồi, cua gấp về Nguyên Văn Gia nào.
】
【 Bớt được rồi, người ta thật sự không để ý tới mấy điều này biết không.
Tài nguyên thì tốt nhất, dù anh ấy không kính nghiệp, nhưng kỹ năng diễn xuất cũng chẳng có vấn đề gì, nhan sắc thì khỏi chê, fan cũng nhiều.
Dùng câu tỏ vẻ đáng thương thu hút fan thực là quá buồn cười rồi….】
【 Tôi rất muốn biết, vì cái gì mà anh ấy đột nhiên trở nên liều mạng như vậy? Thật sự là bởi vì thiếu tiền sao? 】
Người đại diện cũng hỏi Yến Văn Gia: “Cậu thiếu tiền sao?”
Yến Văn Gia buồn bực đạp cục đá dưới chân: “Không.”
Yến Văn Gia rất nhanh ý thức được, cái hành vi đăng Weibo này thực sự không thú vị gì cả.
*
@Nguyên Văn Gia: Không thiếu tiền, đừng gửi lì xì.
Đăng xong Weibo cuối cùng, cậu lại lần nữa ngưng việc đăng tin mới.
Để lại một đám fan đau khổ khóc rống tại đó.
Cái bình luận huyên náo bảo Nguyên Văn Gia tỏ vẻ đáng thương, lúc này không biết nói gì mới tốt, sợ fan của cậu bùng nổ, tìm đến tận nhà.
Yến Văn Gia lại dùng dáng vẻ lười biếng uể oải thường ngày rời đi.
Cậu ngồi trong xe thể thao, nhìn biển lớn ven đường lộ, nhìn chăm chú không chớp mắt.
Không phải Cố Tuyết Nghi bắt buộc Yến Văn Bách đi đâu cũng phải báo cáo sao? Còn không được đi ngủ lang bên ngoài sao? Sao chưa bao giờ thấy gọi cậu về nhà họ Yến?……
Đạo diễn Lý mở to hai mắt, sợ Yến Văn Gia lại đi nhảy xuống biển, vội vã lặng lẽ gửi tin nhắn cho Cố Tuyết Nghi.
Khi Cố Tuyết nghi nhận được tin nhắn vào lúc chuẩn bị ngủ.
Cô giơ tay lên mở đèn ngủ, cúi đầu nhìn lướt qua.
… Thời gian cũng không sai biệt lắm.
Tên nhóc này đang muốn được khích lệ cùng khẳng định, mới có thể tiếp tục kiên định thực hiện.
Cố Tuyết Nghi gửi một tin nhắn:【 Gần đây rất vất vả sao? Đừng để mệt mỏi quá mức.
Ngày mai tôi cho người đưa tới chút đồ ăn tới cho cậu, nhớ rõ phân một ít cho nhân viên công tác.
Ngủ ngon.
】
Chờ tin nhắn gửi đi thành công, Cố Tuyết Nghi liền tắt điện thoại.
Di động Yến Văn Gia “Đinh” một tiếng vang lên.
Cậu cúi đầu nhìn nhìn.
Đưa đồ ăn?
Khóe môi Yến Văn Gia kéo lên.
Rốt cuộc không phải chỉ có thằng em trai ngu ngốc Yến Văn Bách mới được khích lệ?
Yến Văn Gia tức khắc liền cảm nhận một loại khí thế kiêu hãnh chưa từng có.
Cậu đọc đi đọc lại hai chữ “ngủ ngon” tận mấy lần.
Có người chúc cậu ngủ ngon…so với được fans chúc hoàn toàn không giống nhau!
Yến Văn Gia đem tin nhắn chụp lại.
Nhưng vẫn là cảm thấy, có một gì đó không nói thành lời.
Thế là cậu lại đăng tin lên trên WeChat.
Bạn bè trên WeChat của Yến Văn Gia, tất cả đều là người trong giới giải trí.
Cậu cắt đi phần tên của Cố Tuyết Nghi, sau đó để nội dung tin nhắn đã chụp vào bài viết, rồi chạy xe hơi vọt qua một lúc, chụp được nơi xa kia, tấm ảnh bóng đêm bao phủ với biển rộng.
Ghép 2 tấm ảnh vào, đăng lên.
Sau đó Yến Văn Gia lại bắt đầu tạo mới, xem bình luận.
【 Nguyên ca lại trễ như vậy mới kết thúc công việc? Đúng là kính nghiệp.
】
【 Nguyên ca vất vả rồi.
】
【 Cảnh đêm nơi này thật quá đẹp……】
……
Không một cái nào là cái mà Yến Văn Gia muốn xem.
Người đại diện phát hiện thời gian Yến Văn Gia lướt di động hơi lâu.
Vị đại gia này trước đây đều là mỗi ngày chạy ra ngoài, ai cũng cản không được…… Được rồi, nếu nghĩ như vậy, hiện tại ở lì trong nhà với cái điện thoại cũng tốt.
Tai tiếng không có, cũng không làm việc gì dại dột, thật giúp đoàn đội bớt lo a.
Đạo diễn Lý thở phào một hơi.
Yến phu nhân đúng là biết cách! Phù hộ đoàn phim quay hình thuận lợi vậy!
Trong đầu đạo diễn Lý thậm chí sinh ra một ý nghĩ vô cùng ác liệt, đó là tạc một pho tượng của Yến phu nhân đặt tại phim trường……
*
Cố Tuyết Nghi nói sẽ an bài người đưa đồ ăn cho Yến Văn Gia, đương nhiên ghi tạc trong lòng.
Phòng bếp đã dành rất nhiều thời gian để nấu đồ ăn, chuẩn bị đủ loại kiểu dáng màu sắc, có điểm tâm, có trái cây thập cẩm, có món chính, còn có một ít hải sản…… Toàn bộ cho hết vào hộp giữ nhiệt, rồi để vào thùng xốp đã được chuẩn bị, do vệ sĩ nhà họ Yến mang đi.
Yến Văn Gia quay xong một cảnh, ánh mắt cậu quét về phía bên ngoài phim trường.
Hai chiếc xe trước sau dừng lại.
Một tên vệ sĩ không thường xuất hiện tại nơi này, nhưng Yến Văn Gia lại thấy có chút quen mắt, hắn đẩy ra cửa xe đi xuống.
Theo sau còn có vài người, lần lượt mở ra cốp xe, lấy đồ ra bên ngoài.
“Đây là Nguyên ca mời mọi người……”
“Đồ do đầu bếp trong nhà làm, mọi người đừng chê.”
Đồ ăn rất nhanh được phân đi xuống.
Nhân viên công tác khiếp sợ mà nhìn kia hai chiếc siêu xe, cùng với nhóm vệ sĩ từ trên xe đi xuống
Cha mạ ơi!
Nguyên ca quả nhiên không thiếu tiền!
Diễn viên trong đoàn phim lớn nhỏ vây quanh một chỗ, khi nắp hộp vừa mở ra, bọn họ liền bị sốc một lần.
“Đây là đầu bếp nhà nào vậy a? Đây là Michelin tiêu chuẩn 5 sao?”
“Trong nhà Nguyên ca mời đầu bếp chuyên nghiệp?”
“Huhu, tôi vừa lúc muốn ăn cái này!”
Bọn họ vừa ăn vừa cảm thán.
Việc này chỉ sợ không đơn giản là có tiền là có thể làm được, Nguyên ca sẽ không phải là người rất có địa vị đi?
Người đại diện cũng nhịn không được mà cảm thán.
Ở trong từ điển của Nguyên ca, chưa từng có ý muốn tạo mối quan hệ tốt cùng đoàn phim, cậu vội vàng tới rồi vội vàng đi, không giống các minh tinh khác ít nhiều còn sẽ làm một vỏ ngoài, khoe ra bộ dáng bình dị gần gũi.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Nguyên ca mới biết được mình đã mời mọi người ăn cái gì.
Phòng kế bên đều đã mời cả đoàn trà sữa không biết bao nhiêu lần rồi.
“Chuẩn bị thật đúng là có tâm a.” Nữ phụ trong phim chủ động đi tới bắt chuyện cùng Yến Văn Gia.
“Ừ.” Yến Văn Gia trả lời đến thiếu hứng thú.
“Là người trong nhà Nguyên ca chuẩn bị sao?”
Yến Văn Gia lúc này mới nhìn cô ta một cái: “Ừ……”
Nữ phụ: “Ồ.”
Yến Văn Gia đợi một lát, lại không chờ được nữ thứ nói tiếp.
Yến Văn Gia nhíu mày.
Nữ phụ lúc này mới lên tiếng cảm thán: “Người trong nhà Nguyên ca đối với Nguyên ca thật tốt a…… Riêng việc đưa nhiều đồ ăn tới như vậy, còn phân cho chúng tôi.
Mấy thứ này…… Rất đắt nhỉ?”
Yến Văn Gia: “Ừ.”
Nữ phụ có chút xấu hổ, đành phải liều mạng tìm đề tài: “Là mẹ của Nguyên ca chuẩn bị những thứ này sao?”
“Không phải.” Yến Văn Gia dừng lại, lúc này mới nhìn thẳng vào nữ phụ, cậu nói: “Là chị dâu của tôi chuẩn bị.”
Nữ phụ kinh ngạc mà dừng lại.
Nguyên ca còn có anh trai? Phía trên còn có một chị dâu?
Ai có thể nghĩ tới người gửi đồ ăn cho đoàn phim lại là Cố Tuyết Nghi, càng không ai nghĩ tới Nguyên Văn Gia lăn lộn trong giới giải trí, lại là em trai của Yến Triều.
Yến Văn Gia xoay người, cũng không thèm nhìn sắc mặt của nữ phụ.
Thoải mái rồi.
*
Tin tức Yến Văn Gia tặng cả đoàn phim một bữa thịnh soạn rất nhanh được chia sẻ tới các diễn đàn bát quái, trong lúc nhất thời có không ít người bắt đầu suy đoán gia thế của cậu.
Còn có một bên fans vừa khóc vừa cảm động, cảm thấy Yến Văn Gia không biết bị cái gì kích thích mà lại kéo gần khoảng cách cùng đoàn phim ……
*
Ở nơi khác, Bùi Trí Khang còn đang rầu rĩ vì Cố Tuyết Nghi vẫn chưa trả lời lời mời của hắn.
“Cô ta không chịu tham gia dạ tiệc từ thiện?” Bùi Lệ Hinh kỳ quái đáp.
“Chưa nói có đi hay là không.”
“Vậy là sẽ không đi.” Bùi Lệ Hinh sắc mặt trầm xuống: “Không phải cô ta vẫn luôn muốn xâm nhập vào xã hội thượng lưu sao? Cái tiệc từ thiện này, sẽ có rất nhiều người trong giới thượng lưu sẽ tới.”
Bùi Trí Khang có chút buồn bực lên tiếng: “Chị đã quên bữa tiệc Srika trước đó rồi sao? Trong bữa tiệc đó cô ấy đã gia nhập vào giới thượng lưu rồi.
Hiện tại cô ấy căn bản không cần thứ này!”
Bùi Lệ Hinh cắn chặt răng: “Tôi kêu cậu bảo cô ta đi trộm con dấu của Yến Triều, hiện tại không có dấu, đồ vật đưa sang lại không ít.
Mời cô đi dạ tiệc từ thiện, cũng không lấy lòng được.
Cố Tuyết Nghi này…… Thật là……”
Bùi Trí Khang chen ngang: “Chị, chị không cảm thấy…… Là vì chị cho quá ít, không đả động được cô ấy sao?”
Bùi Trí Khang nhíu chặt mi: “Cô ấy chính là phu nhân của Yến Triều.”
Bùi Lệ Hinh thiếu chút nữa nghẹt thở.
Sau một lúc lâu, bà ta mới nói: “Dạ tiệc cô ta không đi cũng được.
Em cầm lấy thẻ của chị, dẫn cô ta đi mua sắm.
Con dấu kia nhất định phải lấy được.Nếu lấy không được…… cũng phải bắt cô ta giả vờ Yến Triều đã chết, tỏ vẻ đau khổ bi thương.”
Bùi Trí Khang đáy lòng cao hứng, trên mặt lại không lộ, đáp ứng: “Được.”
*
Lúc này vệ sĩ đang báo cáo tình hình của đoàn phim cho Cố Tuyết Nghi, Yến Văn Xu đột nhiên từ cầu thang ló cái đầu xuống dưới.
Cố Tuyết Nghi để vệ sĩ tạm thời dừng, ngẩng đầu nhìn về phía Yến Văn Xu: “Đã đọc sách xong rồi?”
Yến Văn Xu vừa nghe, tức khắc chột dạ.
“Chưa…… Còn chưa xong.”Cô dừng lại, nói: “Nhưng là có việc khác.”
“Chuyện gì? Cứ nói thẳng.”
Yến Văn Xu nhấp môi dưới: “Em muốn chuyển ra ngoài sống hai ngày.”
“Hửm?” Cố Tuyết Nghi trong miệng phát ra thanh âm thật khẽ vang lên.
Yến Văn Xu không tự giác mà đứng thẳng thân thể, cô thấp giọng nói: “Yến Văn Hoành sắp về rồi.”
Yến Văn Hoành?
Cố Tuyết Nghi đào bới một chút ký ức.
Ở kia quyển sách, hình như không nói nhiều đến người này.
Nhưng ở trong trí nhớ nguyên chủ, người này giống như vẫn luôn học ở trong trường học.
Hiện đang học lớp 10, hay là 11 nhỉ?
Cố Tuyết Nghi dừng lại việc nhớ lại.
“Ừ? Thế thì sao?”
“Em không thích tên nhóc đó, em không muốn nhìn thấy hắn.” Yến Văn Xu nói: “Thật mà.
Em chỉ ra ngoài ở 2 ngày thôi.
Mỗi 2 tháng cậu ta đều về đây một lần, ở nhiều nhất cũng chỉ có 2 ngày.
Đợi câu ta đi rồi, em sẽ về.”
Tính tình của Yến Văn Xu đã sửa lại rất nhiều rồi.
Nghe cô nói như vậy, Cố Tuyết Nghi cũng không muốn để cô khó xử.
Cố Tuyết Nghi nghĩ rằng mình chỉ sửa điều tồi tệ về họ, mà không phải muốn đem tính tình bọn họ đúc thành một khuôn mẫu.
“Được, đi đi.” Cố Tuyết Nghi ứng thanh.
Yến Văn Xu nhấp môi nở nụ cười.
Cô rốt cuộc cảm nhận được, cảm giác vui sướng khi mấy người chị em đối với cha mẹ năn nỉ ỉ ôi một hồi, sau đó được cho phép là như thế nào rồi.
Yến Văn Xu chạy xuống, ôm Cố Tuyết Nghi một chút, sau đó mới quay đầu đi lên lầu đi thu thập hành lý.
Còn không có quên mang theo quyển toán cao cấp kia.
Nửa giờ sau, Yến Văn Xu liền rời khỏi biệt thự Yến gia.
Mà nửa giờ sau, Cố Tuyết Nghi từ trên lầu xuống dưới, liền nghe thấy nữ hầu dưới lầu hô lớn: “Tiểu thiếu gia đã trở lại!”
Cố Tuyết Nghi bước chân chậm lại, chậm rãi đi xuống lầu một.
Mà thiếu niên mang cặp sách màu đen, chậm rãi đi vào phòng khách.
Trên người thiếu niên mặc đồng phục trắng đen, tay áo rộng lớn, ống quần cũng rộng, nhưng mặc ở trên người cậu cũng không hiện ra vẻ mập mạp, ngược lại càng tôn lên dáng người mảnh khảnh của cậu.
Diện mạo của cậu có chút giống Yến Triều.
Nhưng lông mày và mắt có nhiều tia nhu hòa cùng thẹn thùng.
Cậu cẩn thận bỏ cặp sách xuống, giao cho nữ hầu.
Sau đó ngẩng đầu, chợt nhìn thấy Cố Tuyết Nghi.
Cậu mờ mịt chớp mắt một cái, nhìn qua phảng phất rất ngoan ngoãn như chim non bị lạc đường.
“…… Chị dâu?” Cậu nghi hoặc mà nói ra tiếng.
Cậu là người đầu tiên trong Yến gia, lễ phép với cô như vậy.
*
Châu Phi.
Đã có ba ngày anh không ngủ ngon, vì để tiết kiệm thể lực, dứt khoát thay thế phương thức đi bộ sang xe lăn.
Mấy người đàn ông cao lớn có làn da ngăm đen đẩy xe lăn, trong miệng một bên lải nhải, đề tài trên trời dưới đất, ý nghĩ cũng rất kỳ lạ, đề tài của họ phảng phất tung hoành qua cả Trường Giang cùng Hoàng Hà.
“Dáng vẻ này của lão đại thực là kỳ quái.”
“Hắc, tiết kiệm chút sức không phải sao?”
“Thức ăn ở đây thực mẹ nó khó ăn……” (*)
“Ông đây muốn ăn lẩu!”
“Hôm nay phu nhân có quẹt thẻ không?”
“Này phải hỏi lão đại.”
“Phu nhân rất biết quẹt nha, xem chúng ta không bằng để Tháp Tháp giữ lấy.”
“?”
“……Đó là ai?”
“A, cô y tá nhỏ tới rồi.”
Vài người nói, vội vàng nhường đường.
Tình hình y tế ở đây thật sự quá mức thiếu thốn, cô y tá nhỏ bé như vậy, phải nhờ đến Tháp Tháp giành lấy cô nhóc này giúp chi viện.
Bọn họ đều là người Trung Quốc, đương nhiên chiếu cố nhiều hơn vài phần.
Cô y tá nhỏ kia ngóng trông thời điểm bọn họ đi, có thể đem cô đi theo.
Vì thế khi xử lý miệng vết thương của lão đại, cũng cực kỳ dụng tâm.
Cô y tá nhỏ thấy người đàn ông tuổi trẻ mà ngồi trên xe lăn, trong lòng nhảy dựng.
Cô vội vàng run giọng nói: “Có phải bệnh tình nghiêm trọng hơn không?” “Hay là nên đi tới bệnh viện khám đi.”
Người đàn ông đón ánh mặt trời, hơi hơi híp mắt, không lên tiếng.
Cô y tá nhỏ cho rằng anh đã chịu thống khổ tra tấn, tâm tình sa sút, bèn lên tiếng cổ vũ: “Anh thấy chiếc lá xanh trên tường kia không?”
“……”
Cô y tá đối với việc anh trầm mặc không để bụng, tiếp tục nói: “Ở đây là sa mạc, lá xanh rất khó nhìn thấy.
Nhưng chúng nó ngoan cường mà theo tường hướng lên trên bò……”
Mấy tên to xác nhịn không được nói thầm: “Cô ta lải nhải cái gì vậy?”
“Cô ta không thấy lão đại đang ngủ sao?”
Người đàn ông trẻ đột nhiên mở bừng mắt: “Ồn ào quá.”
Cô y tá chuẩn bị đầy bụng “câu chuyện hạt giống tâm hồn”: “……”.