Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ

Chương 21: Không Còn Một Mình


Bạn đang đọc Cao Môn Nữ Chủ Xuyên Thành Hào Môn Nữ Phụ – Chương 21: Không Còn Một Mình


Yến Văn Gia nằm chặt dây an toàn, trong đầu chỉ còn tiếng “ong ong”.

Cậu không hề vui vẻ, chỉ có bi thương thôi.

Đợi tới khi trượt xuống mặt đất rồi, Cố Tuyết Nghi còn đạp cậu một cái.
“Cô sao lại nhảy cùng tôi chứ?” giọng nói của Yến Văn Gia rít ra từ kẽ răng.
“Tôi bảo bọn họ đạp cậu ra khỏi trực thăng.

Nhưng bọn họ không dám, vậy tôi chỉ có thể tự mình làm.” Giọng điệu của Cố Tuyết Nghi không chút cảm tình, phảng phất giống như đang nói một chuyện không có liên quan.
“……………”
“Cô tới đây từ khi nào?” Yến Văn Gia hỏi.
“Ba tiếng trước.”
“Ba tiếng trước, cô vẫn luôn ở trong trực thăng đợi tôi sao?” Yến Văn Gia nhíu mày.
Nhân viên công tác lúc này mới đuổi tới giúp cậu tháo dây an toàn, Yến Văn Gia lại đẩy họ ra, tự mình giữ lấy cái khóa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cố Tuyết Nghi, cứ như vậy mắt không rời mà tháo dây an toàn được thắt trên người mình.
Cố Tuyết Nghi lại không có lập tức tháo ra, mà hỏi: “Muốn chơi nữa không?”
Còn….

chơi sao?
Yến Văn Gia rất nhanh cho rằng, người hôm nay tới chơi nhảy dù là Cố Tuyết Nghi mới đúng, cậu chỉ là tới phối hợp thôi.
Yến Văn Gia kéo khóe miệng: “Được thôi.”
Ai chịu nhận thua trước đây? Dù sao cũng không phải Yến Văn Gia cậu.
Cố Tuyết Nghi nhìn về phía Trần Vu Cẩn: “Đã là nửa đêm rồi, thư ký Trần vẫn nên về trước nghỉ ngơi đi.”
“Thư ký Trần?” “Thư ký Trần?”
Cố Tuyết Nghi nghi hoặc nhìn Trần Vu Cẩn.
“….hửm.” nhịp tim hiện tại của Trần Vu Cẩn vẫn chưa giảm xuống.

Vẻ mặt tươi cười khi làm việc của cậu đã biến mất, chỉ còn lại sự chết lặng.

Trần Vu Cẩn là người khá tiếc mệnh, từ trước đến nay không làm những chuyện như vậy.

Yến Văn Gia cứ lần này đến lần khác lấy mạng sống ra đùa giỡn, trong mắt anh tất cả đều là việc ngu xuẩn.


Nhưng cũng bởi vì trước giờ chưa từng tận mắt chứng kiến, nên khi thực sự ở khoảng cách gần nhìn thấy, mới bị trấn kinh cực độ.
Cố Tuyết Nghi nhảy rất nhanh, tư thế bởi vì luyện tập qua rất nhiều lần, trở nên thuần thục, thậm chí có cảm giác ưu mỹ.

Vào lúc thân ảnh của cô tiến gần, rất khó để nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng hay căng thẳng của cô.

Mỹ mạo của cô tràn đầy vẻ cao ngạo và chiến ý mà bình thường không hề nhìn thấy.

Rất khó để tưởng tượng những cảm giác như vậy xuất hiện trên gương mặt của một cô gái….
Vào lúc cô giang đôi tay, dưới vận tốc rơi vượt qua 200km/h.

Tim gan của Trần Vu Cẩn cũng giống như từ trên đỉnh núi cao rơi xuống, sự kích thích này bằng cả cuộc đời anh cộng lại.

Trong nháy mắt, đại não và linh hồn của anh phảng phất bị xé làm đôi.

Linh hồn cảm nhận được gió lớn đang phất qua, giống như chính mình đang tự thả mình trong sự kích thích đó.

Còn đại não lại bình tĩnh đưa ra một cụm từ chuyên nghiệp — Là hiệu ứng cầu treo sao?
“Anh không về sao?” giọng của Cố Tuyết Nghi vang lên, mạnh mẽ ngăn lại dòng suy nghĩ của Trần Vu Cẩn.
“Không về.” Trong đầu của Trần Vu Cẩn vẫn còn tồn động một cảm giác nguy hiểm cực lớn.

Nếu như anh không thể nhìn thấy Cố Tuyết Nghi lên xe an toàn rời đi, cho dù anh có về, thì cũng sẽ lo lắng mà mất ngủ.
Cố Tuyết Nghi cũng không nghĩ nhiều, cô quay đầu lại cùng Yến Văn Gia đi về phía sườn núi.

Yết hầu Trần Vu Cẩn khẽ động, muốn gọi cô lại.

Nhưng trong đầu lại rất nhanh lại đưa ra một cách nghĩ khác —- anh và cô cũng không có quan hệ gì.

Anh không có quyền đi quản cô, cũng không cần phải đi quản cô….
Trần Vu Cẩn cứ như vậy mà chết lặng hồi lâu, Yến Văn Gia lại từ trong không trung mắng một tiếng: “Móa!!!!!!!!!!!”
Cậu lại bị đạp xuống rồi.


Cố Tuyết Nghi như cũ cùng cậu rơi xuống.
Yến Văn Gia đã lặn trong nước, nhảy xuống vực, còn chạy tới Bắc Cực sống mấy ngày lạnh nhất ở đấy…..

nhưng cậu trước giờ chỉ cảm thấy cô độc.

Cậu không chút nào cảm nhận được chút ý nghĩa trong sinh mệnh này.

Đây là lần đầu tiên có người cùng cậu làm cái việc buộc tính mạng của mình như vậy.
Sự tức giận và lãnh ý trong ngực của Yến Văn Gia từ từ tan biến, ánh mắt cậu hướng về Bình Cốc phía trước.

Bình Cốc trong cảnh sắc đêm hiện ra càng thêm đẹp đẽ.

Đây là cảnh sắc đẹp kỳ lạ nhất mà cậu từng nhìn thấy.
Vài phút sau, bọn họ lại lần nữa thành công đáp đất.
“Còn chơi nữa không?” Cố Tuyết Nghi lại hỏi.
Yến Văn Gia: “………Không.”
Cậu đột nhiên hoài nghi là Cố Tuyết Nghi đang muốn tìm cơ hội đạp cậu thêm vài cú.
Cố Tuyết Nghi lại rất nghiêm túc đề nghị với cậu: “Không bằng chơi thêm vài lần đi? Một lần đủ sảng khoái không? Nếu như không đủ kích thích, cậu cũng có thể thử trực tiếp nhảy từ sườn núi Bình Cốc xuống….”
Yến Văn Gia: “……Tôi không chơi nữa.”
“Ồ.” Cố Tuyết Nghi bình thản nói: “Vậy thì về nhà thôi.”
Một đám nhân viên công tác đứng một bên không dám thở mạnh lúc này mới vội vàng chạy tới giúp họ tháo dây an toàn.

Trần Vu Cẩn đứng bên này cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
Thư ký Trần trước giờ đối với thị trường cổ phiếu lên xuống không có chút cảm giác nào, thì chỉ trong thời gian này tim gan đã lên xuống vài lần, thiếu chút nữa là tắc nghẽn rồi.
“Tôi ở trên xe đợi cậu.” Cố Tuyết Nghi nói, ngừng một chút: “Nếu như chút nữa tôi vẫn chưa thấy cậu, vậy tôi sẽ cho rằng cậu đối với nơi này luyến tiếc không nỡ.

Vậy chúng ta sẽ tiếp tục chơi, chơi tới sáng hôm sau cũng chẳng có vấn đề gì.”
Đáng thương đạo diễn Lý sợ xảy ra chuyện, cả đêm không dám ngủ.


Cùng người đại diện của Yến Văn Gia chạy tới đây, thì nghe được câu nói này, bị dọa tới nửa linh hồn bay đi rồi.

Đợi bình tĩnh lại, mới cảm thấy hình như đầu mình lại trọc thêm chút nữa rồi.
“……………” Yến Văn Gia: “Tôi biết rồi.”
Cố Tuyết Nghi quay lại trên xe.

Trần Vu Cẩn muốn nói gì đấy, thì Cố Tuyết Nghi đột nhiên hạ kính xe, hỏi nhân viên công tác đang đứng bên ngoài: “Có nước nóng không?”
“Có, có, ngài đợi một chút.” Nhân viên công tác nhanh chóng rót một ly nước nóng, từ ngoài cửa đưa vào.
Cố Tuyết Nghi giữ ly giấy trong tay, cúi đầu nhấp từng ngụm nhỏ.

Trần Vu Cẩn nhìn cô, đột nhiên phát hiện da mặt Cố Tuyết Nghi trắng bệch đến đáng sợ, tựa hồ không còn tia huyết sắc nào.

Trần Vu Cẩn đột nhiên có chút buồn cười, nhưng lại có chút đau lòng.
Cô tại sao phải làm như vậy?
“Hóa ra phu nhân cũng sợ?” Trần Vu Cẩn lên tiếng.
“Hửm?” Cố Tuyết Nghi nâng mắt nhìn anh.
“Sắc mặt phu nhân trắng bệch rồi kìa.”
“Ồ, anh nói cái này.” Cố Tuyết Nghi lại cúi đầu uống một ngụm nước nóng: “Tôi mặc quá ít, nhảy xuống lạnh vô cùng.

Nhất là gió thổi thẳng vào mặt, đông cứng cả mặt.”
“…………….”
“Anh vừa rồi nói cũng sợ?” Cố Tuyết Nghi khẽ kéo giọnng, dưới ánh đèn mờ ảo trong xe, dáng vẻ của cô như một thiếu nữ mang vẻ vô cùng tò mò: “Vậy ra thư ký Trần sợ nhảy dù sao?”
Trần Vu Cẩn sơ ý đẩy bản thân vào cái bẫy: “………………”
Xem như anh chưa nói gì đi.
*
Đầu bên kia.
Yến Văn Gia xem xong đoạn ghi hình, sau đó xanh mét đứng lên.

Người đại diện thấy sắc mặt cậu không đúng, lập tức hỏi: “Sao thế Nguyên ca?”
“Tôi đi trước.” Yến Văn Gia nói, bước nhanh về phía xe của Cố Tuyết Nghi: “Anh về đoàn phim đợi tôi, ngày mai, hoặc có thể là ngày tới tôi sẽ về đoàn phim.”
Nghe xong lời này của Yến Văn Gia, người đại diện cuối cùng cũng yên tâm, lúc này mới cùng đạo diễn chuẩn bị thu xếp mọi thứ trở về khách sạn.
Yến Văn Gia kéo cửa xe ra, ngồi vào trong, mới nhìn thấy thân ảnh của Trần Vu Cẩn.
“Trần tổng cũng ở đây sao?”
Trần Vu Cẩn: “………..”
Trần Vu Cẩn: “Đúng vậy thưa nhị thiếu, tôi vẫn luôn ở đây.”
Yến Văn Gia nhíu mày, chọn nhắm mắt lại.


Trần Vu Cẩn biết cậu có chuyện muốn nói với Cố Tuyết Nghi.

Nhưng Trần Vu Cẩn lúc này không thèm để ý, lại buồn ngủ muốn chết, cho dù là tăng ca, cũng chưa từng có chuyện tăng ca đến giờ này.

Tâm trạng cực kỳ kém.

Cho cậu nghẹn chết.

Trần Vu Cẩn nghĩ thầm.
Trần Vu Cẩn đưa bọn họ trở về nhà họ Yến xong, mới tự mình rời đi.
Xuống xe, Yến Văn Gia lại không có lập tức đi vào.
Cố Tuyết Nghi quay đầu nhìn cậu một cái: “Thế nào? Lại muốn quay lại đó?”
Yến Văn Gia trầm giọng hỏi: “Cô ba tiếng trước đã tới đó, cô đi huấn luyện trước rồi? Cô đã nhảy rất nhiều lần sao? Vì sao?”
Đa phần các khu nhảy dù ngắm cảnh, đều có trang bị camera ghi hình, chụp ảnh để phục vụ.

Ở đây cũng như vậy, Yến Văn Gia lúc xem được cảnh quay, mới biết trong ba tiếng đồng hồ đó, Cố Tuyết Nghi lặp đi lặp lại việc nhảy, thích ứng với quá trình nhảy dù.
“Bởi vì tôi chưa từng nhảy dù bao giờ.” Cố Tuyết Nghi nói.

Cô đương nhiên là chưa từng nhảy.

Ở cổ đại, nơi nào có cái loại đồ vật này chứ?
Cả người Yến Văn Gia bị sự bồn chồn xâm chiếm, cậu gấp gáp lên tiếng: “Cô biết mà, tôi hỏi không phải ý này.

Cô vì sao lại tới Bình Cốc tìm tôi? Cô vì sao lại muốn nhảy nhiều lần như vậy?”
“Muốn phán xét thứ cậu đang chơi, thì đương nhiên nên đi thể nghiệm trước, sau đó mới có tư cách để phán xét.”
Hơi thở của Yến Văn Gia ngưng trệ.

Cậu đứng tại nơi đó, phảng phất như nhìn thấy mảng trống rỗng bên trong thân thể mình, có cái gì đó đang chảy vào.
“Sau đó thì sao?” Yến Văn Gia kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười cứng đờ: “Cô hiện tại có ý kiến gì?”
Cố Tuyết Nghi: “Tôi nghĩ tôi hiện tại đã có tư cách để mắng cậu ngu xuẩn, rồi đánh cậu một trận.”
Dòng chảy ấm áp lấp đầy trong thân thể Yến Văn Gia, trong một giây chảy ngược trở về.
Yến Văn Gia: ………………..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~(^_^)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Yến Văn Gia thập phần cảm động, sau đó bị đánh một trận..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.