Bạn đang đọc [cao H+] Yêu Gia Sư Của Con Gái – Chương 50. Muốn Quay Lại
Dung Hồng liền mạnh bạo bước đến ôm chầm lấy Bùi Thành Hiên rồi lên tiếng “Thành Hiên em biết là anh vẫn còn giận em vì chuyện năm đó em bắt tay với Thẩm Minh hại anh mất hết tất cả nên mới nói vậy thôi, anh tha thứ cho em được không Thành Hiên lúc đó em còn trẻ người non dạ nên mới nghe theo mấy lời đường mật của tên khốn Thẩm Minh kia. Bây giờ em hối hận lắm rồi em hiểu ra rằng người yêu em thật lòng trên đời này chỉ có một mình anh mà thôi, em lần đầu sai phạm anh có thể nào mở lòng tha thứ cho em để gia đình mình quay lại như lúc trước được không hả Thành Hiên?”
Bùi Thành Hiên không thể hiện cảm xúc gì trên gương mặt hết anh dùng hết lực để đẩy Dung Hồng ra xa mình đồng thời tỏ vẻ chán ghét “Cô đang làm cái trò gì vậy hả? Cô nói dễ nghe quá ha lần đầu phạm lỗi cơ, lần đầu của cô cũng đủ giết chết tôi và con gái tôi rồi cô biết không hả? Ngay từ đầu trong tim cô đã không có tôi rồi đúng không Dung Hồng, lúc đó cô chỉ xem tôi là cái phao cứu sinh để cứu vớt cuộc đời cô sau khi bị Thẩm Minh chơi chán mà thôi. Cô biết rõ con người hắn ra trăng hoa những vẫn yêu hắn thậm chí nhẫn tâm hại chồng mình, con mình, cô nói Thẩm Minh dụ dỗ cô sao, đúng là nực cười mà. Dung Hồng cô tưởng là mình còn nhỏ dại để người ta dụ dỗ hay sao chẳng qua con người cô là người phụ nữ dâm đãng lăng loàng trắc nết có chồng rồi mà vẫn không yên phận mới làm ra những chuyện khốn nạn như vậy mà thôi.”
Dung Hồng quỳ xuống rồi nắm lấy bàn tay của Bùi Thành Hiên “Em biết là trăm sai ngàn sai cũng đều là em sai nhưng mà xin anh hãy tha thứ cho em để em có một cơ hội làm lại từ đầu, hãy vì con chúng ta được không anh? Hôm nay em quỳ xuống nhận lỗi cùng anh, xin anh hãy cho em thêm một cơ hội làm lại từ đầu.”
Bùi Thành Hiên càng tỏ thái độ chán ghét đối với Dung Hồng “Cô im đi, cô không có tư cách nhắc đến con gái tôi nữa, từ lúc cô dứt áo ra đi thì cô đã không còn là mẹ của Nhã Đan nữa con bé hiện nay chỉ là con gái của tôi thôi chả có bất kỳ quan hệ gì với cô hết.”
Dung Hồng từ từ đứng dậy ôm lấy cánh tay của Bùi Thành Hiên xuống nước nhỏ năn nỉ “Anh à, anh hãy suy nghĩ lại đi chỉ cần em trở về thì bệnh tình của Nhã Đan sẽ ổn thôi mà, em hứa lần này em sẽ toàn tâm toàn ý với anh và Nhã Đan không dám có hai lòng nữa đâu mà.”
Bùi Thành Hiên thở dài đáp “Lúc tôi và con cần cô nhất thì cô lại một lòng muốn ra đi, hiện nay tôi và con đã ổn định rồi nên sự có mặt của cô lúc này là dư thừa cô hiểu không?”
Dung Hồng liền nhíu mày lên tiếng “Anh nói dối, anh vẫn còn yêu em có đúng không hả Thành Hiên?”
Bùi Thành Hiên gỡ tay của Dung Hồng ra “Cô đừng hỏi mấy chuyện không đâu nữa được không mất thời gian của tôi quá đi.”
“Bùi Thành Hiên mấy năm nay với điều kiện của anh thì có thể cưới thêm một người vợ giàu có môn đăng hộ đối xinh đẹp tại sao anh vẫn chưa tái hôn, điều đó chứng tỏ rằng trong tim anh vẫn luôn có em vì vậy anh mới không thể yêu người khác, anh vẫn chờ em trở về có phải không hả Thành Hiên?”
Bùi Thành Hiên quay sang nhìn Dung Hồng bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lạnh giọng lên tiếng đáp “Cô bớt ảo tưởng vị trí của mình trong tim người khác đi được không hả? Tôi không tái hôn không có nghĩa là tôi vẫn yêu cô, mấy năm nay tôi không dám yêu ai hết bởi vì tôi sợ những người phụ nữ khác cũng mang tâm cơ rắn độc khốn nạn như cô đó Dung Hồng à. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi gia đình tôi hiện nay đã trọn vẹn tôi sống rất vui vẻ hạnh phúc vì vậy đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa.”
Dung Hồng trố mắt ra “Anh nói vậy là có ý gì hả? Chẳng lẽ anh tái hôn rồi?”
“Đó là chuyện của tôi không liên quan đến cô, à mà lần này cô trở về là vì bị thằng khốn đó nó bỏ rơi nữa rồi có đúng không hả?”
Dung Hồng cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ “Mấy năm qua em sống với Thẩm Minh không hề vui vẻ gì hết, em sai thật rồi em xin anh đừng đối xử với em tàn nhẫn như vậy mà.”
Bùi Thành Hiên đưa tay nâng cằm của Dung Hồng lên rồi lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi lên tiếng “Cô bị như vậy chính là quả báo mà cô đáng phải nhận đó, cô không có tư cách mở miệng ra nói người khác tàn nhẫn trong khi nhân cách của cô chả khác nào cái giẻ rách cả, cô mới là người tàn nhẫn hơn ai hết đó.”
Dung Hồng mắt ngân ngấn nước nhìn Bùi Thành Hiên rồi lên tiếng “Chẳng lẽ anh không thể cho em thêm một cơ hội được sao Thành Hiên, chúng ta từng yêu nhau đến như vậy cơ mà.”
Bùi Thành Hiên gỡ tay Dung Hồng đẩy cô ta ra xa mình thêm một lần “Trước đây là tôi đem lòng yêu nhưng mà bây giờ thì hết rồi, cô đối với tôi bây giờ là dư thừa, nếu không chuyện gì nữa thì về đi tôi không có thời gian tiếp cô đâu.”
Bùi Thành Hiên kéo tay của Dung Hồng đẩy ra khỏi phòng làm việc riêng của anh đồng thời lên tiếng căn dặn thư ký “Từ ngày dán bảng ngoài cổng công ty không đón tiếp người phụ nữ biết chưa, còn nữa không cho phép cô ta ra vào công ty bởi vì có khi cô ta vào đây để điều tra ăn cắp dữ liệu trong công ty mình đó.”
Thư ký của Bùi Thành Hiên liền gật đầu lên tiếng đáp “Dạ chủ tịch.”
Ngay sau đó có hai bảo vệ đi đến để mời Dung Hồng ra khỏi công ty của Bùi Thành Hiên, cô ta không cam tâm quay đầu nhìn anh rồi lên tiếng “Anh thật sự đối xử với em như thế nào sao Thành Hiên?”
Bùi Thành Hiên nâng mí mắt lên nhìn Dung Hồng rồi thản nhiên đáp “Một chiêu không xài với tôi được hai lần đâu, trước đó tôi ngu ngốc bị cô lừa nhưng mà bây giờ thì khác rồi muốn hãm hại tôi như lần trước không có cửa đâu.”
Nói rồi Bùi Thành Hiên xoay người rời đi bằng thang máy chuyên dụng dành riêng cho chủ tịch còn Dung Hồng thì bị bảo vệ đưa ra khỏi công ty.
Dung Hồng tức giận vô cùng cô ta tùy tiện vẫy gọi một chiếc taxi rồi trở về khách sạn với tâm trạng vô cùng tệ, cô ta thầm nghĩ trong đầu “Rõ ràng là Bùi Thành Hiên vẫn còn yêu mình nên mới không tái hôn nhưng mà anh ấy lại nói đã có một gia đình trọn vẹn là có ý gì hay là anh ấy đã yêu người khác rồi.”
Ánh mắt của Dung Hồng trở nên sắc lạnh thầm mưu tính trong đầu “Dù là ai tao cũng không ngán, Bùi Thành Hiên là chồng của ta bây giờ mình sẽ giành lấy tất cả những gì đáng ra nên thuộc về mình mới đúng, cứ chờ đi để xem anh làm sao mà thoát được lưới tình của em lần nữa đây Thành Hiên.”
Bùi Thành Hiên trở về biệt thự của mình thì nhìn thấy Vương Mỹ Ngọc và Bùi Nhã Đan đã ngồi vào bàn ăn chờ anh về ăn cơm tối rồi.
Thấy Bùi Thành Hiên về nhà thì Vương Mỹ Ngọc liền đứng dậy “Anh về muộn vậy, bộ công ty có chuyện quan trọng cần xử lý hả?”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng nói, thôi chúng ta ăn cơm tối đi, em đang mang thai ăn tối muộn là không tốt cho em bé đâu.”
Vương Mỹ Ngọc gật đầu “Dạ được ạ.”
Bùi Thành Hiên ngồi vào bàn ăn cả gia đình bắt đầu dùng cơm tối, Nhã Đan gấp một cái đùi gà to nhất để vào chén của Vương Mỹ Ngọc rồi nói “Mẹ phải ăn nhiều lên thì em bé mới khỏe mạnh được, Nhã Đan chờ ngày em bé chào đời để có thể chơi với em.”
Vương Mỹ Ngọc khẽ cười cô cũng gấp vào chén của Nhã Đan một cái đùi gà thật to rồi nói “Nhã Đan cũng phải ăn nhiều vào thì mới có đủ sức để trông em bé phụ mẹ nha.”
Nhã Đan liền gật đầu mỉm cười “Dạ, con biết rồi ạ.”
Bùi Thành Hiên nhìn Vương Mỹ Ngọc và Bùi Nhã Đan dành cho nhau tình cảm như là mẹ con ruột thì hết sức xúc động, anh cảm thấy gia đình nhỏ của mình như vậy là vẹn toàn rồi bằng mọi giá anh sẽ bảo vệ vợ và hai con của mình không để Dung Hồng làm hại bất kỳ một ai hết.
Sau buổi cơm tối thì Nhã Đan về phòng học bài, Bùi Thành Hiên cũng đưa Vương Mỹ Ngọc lên phòng nghỉ ngơi từ ngày biết cô có thai anh chăm sóc cô rất kỹ đặc biệt là 3 tháng đầu thai kỳ vô cùng quan trọng dù bây giờ cái thai đã bước qua tháng thứ tư rồi nhưng anh vẫn chăm sóc cô rất là cẩn thận.
Lúc Vương Mỹ Ngọc giúp Bùi Thành Hiên thay áo thì nghe loáng thoáng mùi nước hoa của phụ nữ nên cô quay sang hỏi anh “Vừa nãy anh tiếp khách hàng nữ à, em nghe thấy mùi nước hoa rất nồng.”
Bùi Thành Hiên nhíu mày cầm lấy cái áo vest trên tay của Vương Mỹ Ngọc rồi trực tiếp ném vào thùng rác luôn.
Vương Mỹ Ngọc nhìn theo bằng ánh mắt ngơ ngác “Ơ Thành Hiên em đã làm gì sai để anh giận sao? Vừa rồi em chỉ là hỏi anh vậy thôi mà không có ý ghen tuông gì hết.”
Bùi Thành Hiên liền nắm lấy bàn tay của Vương Mỹ Ngọc một cách nâng niu rồi mỉm cười nhìn cô đáp “Không phải lỗi tại em đâu, vì cái áo đó bẩn rồi nên anh vứt đi thôi em đừng suy nghĩ nhiều nha Mỹ Ngọc.”
“Bẩn thì em có thể giúp anh giặt sạch lại mà, quần áo của anh mua rất đắc tiền đừng có tùy tiện vứt đi như vậy chứ.”
Bùi Thành Hiên liền nói “Một cái áo chẳng đáng là bao đâu em đừng lo lắng quá, vừa nãy em nghe thấy mùi nước hoa của phụ nữ trên áo anh mà không ghen tuông gì hay sao hả?”
Vương Mỹ Ngọc liền lắc đầu đáp “Anh là người làm ăn ra ngoài phải giao tiếp với khách hàng hoặc đối tác nên chuyện bị chút mùi nước hoa vương lại trên áo cũng là bình thường thôi mà, hơn nữa anh là chủ tịch của tập đoàn Xích Long hàng đầu cả nước anh muốn phụ nữ nào mà không được. Em xuất thân bình thường không có gì nổi trội, em cũng chẳng có gì trong tay em làm gì dám ghen tuông với người ta chứ.”