Bạn đang đọc [ Cao H ] – Tiểu Công Chúa Full – Chương 2 Một Đứa Con Hoang
Chương 1 Một đứa con hoang
“Nghe nói Chiêu Dương công chúa còn đang quỳ trước Văn Đức Điện à?”
“Buổi trưa ta đi ngang qua Văn Đức Điện, đúng là còn đang quỳ, ai da trời nắng như vậy……”
“Ta nói sao bệ hạ có thể gặp nàng? Còn cho là bản thân còn giống khi trước sao?”
“Quý phi nương nương làm ra chuyện gièm pha này là tội khi quân đấy! Sao bệ hạ có thể tha cho mẹ con các nàng?”
“Sợ không quá mấy ngày trong cung lại ít đi hai người!”
Trong một góc hoàng cung, ba cung nữ nhỏ giọng nói chuyện gần đây trong cung làm cho người ta sợ hãi nhất. Hôm qua vẫn là quý phi nương nương cùng Chiêu Dương công chúa cao cao tại thượng, bất quá qua một ngày, ngay cả tiểu cung nữ cũng có thể nói vài câu.
Ai kêu quý phi nương nương kia nhiều năm trước cùng thị vệ tư thông bị người khác vạch trần đâu, còn chưa điều tra quý phi nương nương cũng đã nhận tội, thậm chí ngay cả Chiêu Dương công chúa cũng không phải nữ nhi ruột thịt của bệ hạ!
Ngày Chiêu Dương công chúa sinh ra là ngày bệ hạ kế vị đăng cơ.
Cho nên bệ hạ tuy có nhiều công chúa như vậy lại thương yêu nhất Thập nhất công chúa nhỏ nhất này.
Vừa sinh ra liền cho nàng phong hào, tiểu công chúa càng là được bệ hạ tự mình ôm lớn lên. Các công chúa khác phần lớn đều sống cạnh mẫu thân mình, chỉ có Chiêu Dương công chúa, từ nhỏ đã thường được ôm vào Văn Đức Điện, bệ hạ tự mình dạy dỗ.
Ngay cả quý phi nương nương cũng là mẫu bằng nữ quý, vốn chỉ là một mỹ nhân nho nhỏ, trong mười năm liên tục thăng vị cho đến quý phi, sau khi Hoàng Hậu qua đời, nàng trở thành người có phân vị cao nhất hậu cung.
Sao có thể làm người khác không hận không ghen ghét?
Sau khi nàng nhận tội, trong cung đều đang chờ xem trò hay. Bệ hạ vô cùng tức giận nhưng còn chưa hạ ý chỉ cụ thể, trước sai người đem quý phi nương nương biếm lãnh cung.
Bệ hạ rời khỏi Quan Sư cung của quý phi nương nương, Chiêu Dương công chúa mặt mũi trắng bệch đuổi theo, khẩn cầu hắn dừng lại, bệ hạ nhìn cũng không nhìn nàng.
Khi đó, trong cung mỗi người liền biết, đôi mẹ con này hoàn toàn xong rồi.
Quá làm người ta thống khoái!
Lại còn chưa đủ, các nàng muốn nhìn đôi mẹ con này có kết cục càng thê thảm hơn.
Lý Trân Trân quỳ gối trước Văn Đức Điện.
Mặt trời chói chang chiếu xuống người, nàng được nuông chiều mà lớn lên, đi đường mấy bước phụ hoàng cũng đau lòng, hiện giờ lại ở chỗ này quỳ suốt một ngày.
Nàng đã sắp không chịu nổi rồi, nghĩ đến mẫu phi tuyệt vọng trong lãnh cung, nghĩ đến phụ hoàng không chút lưu tình rời đi, lưng nàng ngược lại càng thẳng.
Đại thái giám Cao Thịnh đứng trên hành lang, rốt cuộc nhìn nàng từ nhỏ đến lớn, có chút không đành lòng, hắn đi đến bên cạnh Lý Trân Trân: “Công chúa, bệ hạ sẽ không gặp ngài đâu, ngài về đi……”
Lý Trân Trân ngẩng đầu lên, mặt mày tái nhợt, lại có vẻ đẹp như phù dung dưới mưa, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Cao công công, ta, chờ phụ hoàng……” Môi nàng lúc này rốt cuộc run lên, đau lòng sửa lời nói, “Chờ bệ hạ triệu kiến.”
Thập nhất công chúa mảnh mai, vóc dáng nhỏ xinh, tới mười tuổi còn thường được bệ hạ ôm trong ngực dỗ ngủ, mỗi người đều nghĩ nàng tính tình nhu nhược.
Không ngờ tới có lúc kiên định như vậy, lời khuyên bảo của Cao công công nói tới bên miệng, rốt cuộc lại không nói ra. Hắn lui về đứng trên hành lang, đồ đệ hắn cũng thường gặp Thập nhất công chúa, không đành lòng hỏi hắn: “Sư phụ, bệ hạ sẽ.. sẽ xử tử công chúa sao?”
Cao công công nặng nề lắc đầu, khó mà nói được.
Lý Việt ngồi bên cửa sổ, mặt trời dần dần đi về phía tây, ánh nắng chiều bên ngoài hắt vào, cơ thể hắn nửa ngoài sáng nửa trong tối.
Hắn duỗi tay vén mành dày nặng lên, đập vào mắt là thiếu nữ lẻ loi quỳ gối trên đường.
Tay Lý Việt căng chặt.
Sao có thể không hận?
Công chúa bảo bối yêu thương chăm sóc mười lăm năm, lại không phải nữ nhi của hắn?!
Phải, hắn hận nhất chính là cái này. Còn Uyển quý phi tư thông sau lưng hắn, hắn đều đã mười năm không chạm qua nàng ta, nếu như không phải Chiêu Dương công chúa, hắn thậm chí không nhớ được tướng mạo nàng ta.
Bảo bối hắn yêu thương sủng ái lại là… lại là một đứa con hoang!
Lý Việt buông mành xuống, bầu trời bên ngoài vẫn còn sáng.
Lý Việt cầm lấy chung trà, bên tai bỗng nhiên một tiếng vang lớn, tiếp theo là tiếng sấm thật lớn liên tiếp. Mưa gió mùa hè mưa gió luôn tới bất ngờ như vậy, hắn liền nắp trà cũng chưa mở, mưa to liền tầm tã rơi xuống, tiếng mưa rơi ầm ầm bên tai, cùng tiếng sấm giao nhau, bầu trời lập tức tối đen.
Cao Thịnh lập tức mang theo tiểu thái giám tiến vào thắp đèn, ai cũng không dám nhắc tới Chiêu Dương công chúa còn đang ở bên ngoài.
Đèn trong điện từng ngọn sáng lên, bọn hạ nhân biết tâm trạng bệ hạ không tốt, đốt xong đèn liền lập tức thành thành thật thật mà lui ra, sợ làm gì bệ hạ không mừng.
Sau khi bọn họ lui ra, lại thêm một trận tiếng sấm, tay Lý Việt dừng một chút, hắn nhớ tới mùa hè mỗi năm lúc mưa lớn như vậy, Trân Trân đều sẽ khóc lóc lại đây tìm hắn, muốn hắn ôm, mềm mại nói với hắn nàng sợ hãi.
Lúc đó hắn nói như thế nào?
Hắn không khỏi lại vén mành lên, trong đêm tối một tia chớp đánh xuống, cả người thiếu nữ bị mưa xối ướt đẫm, lại vẫn quỳ thẳng lưng.
Hô hấp Lý Việt cứng lại.
Hắn muốn uống một ngụm trà nhưng tay lại không nâng nổi.
“Cao Thịnh.” Hắn gọi người.
*
Cao Thịnh tự mình đi xuống, đỡ Lý Trân Trân đứng dậy, chân Lý Trân Trân đau đến như sắp bị chặt đứt, nàng lại hưng phấn giương mắt: “Phụ, bệ hạ, muốn gặp ta sao?”
Cao Thịnh đau lòng nhanh chóng lấy áo choàng bọc nàng lại, gật đầu: “Bệ hạ muốn gặp ngài!”
Lý Trân Trân khóc.
Quỳ cả ngày hôm này nàng cũng không rơi một giọt nước mắt, khoảnh khắc này nước mắt lại rơi xuống.
Nhưng nàng một bước cũng không nhấc chân nổi, nàng đời này chưa bao giờ chịu khổ như vậy. Cao Thịnh cùng mấy tiểu thái giám cơ hồ là nâng nàng, đem nàng nâng vào Văn Đức Điện, bệ hạ lúc này đang ở Đông điện.
Rèm cửa bị xốc lên, Lý Việt vốn định hờ hững, lại nghe thấy bọn thái giám kinh hô: “Công chúa cẩn thận!”
Lý Việt lập tức ngẩng đầu nhìn lại, Lý Trân Trân cơ hồ là bị bọn thái giám nâng vào, hai chân vô lực buông xuống, hắn không khỏi đau lòng, là tiểu tâm can hắn sủng ái mười lăm năm!
Lý Trân Trân cũng nhìn về phía hắn, nước mắt rào rào rơi xuống, trong miệng lẩm bẩm: “Phụ hoàng, phụ hoàng, ô……”
Tâm Lý Việt đều phải bị Lý Trân Trân kêu nát, hắn thiếu chút nữa muốn xuống giường ôm bảo bối của hắn, lý trí cùng tôn nghiêm đế vương ngăn lại hắn.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, trong mắt lại không nỡ, lạnh lùng nói: “Nàng là thứ gì mà khiến các ngươi cẩn thận như vậy? Cao Thịnh, ngươi là thái giám của ai!”
Hai chân Cao Thịnh mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, các thái giám khác sợ tới mức quỳ xuống theo.
Lý Trân Trân không ai đỡ té ngã trên mặt đất, nàng “A” lên một tiếng, Lý Việt càng thêm đau lòng, lại cũng càng bực, hắn thế nhưng lại thương tiếc đứa con hoang này như vậy?!
Lại thấy trên người Lý Trân Trân khoác áo choàng của hắn, ngày thường cũng thường thấy bất quá lúc này lại càng thêm chướng mắt.
Lý Việt lại cười lạnh: “Một đứa con hoang cũng xứng mặc xiêm y của trẫm?”
Lý Trân Trân quỳ rạp trên mặt đất, không thể tin được mà giương mắt nhìn hắn, phụ hoàng, phụ hoàng nói nàng là con hoang?
Nàng nước mắt chảy đầy cả khuôn mặt.
Cao Thịnh đã lập tức rút áo choàng trên người Lý Trân Trân xuống.
Lý Trân Trân được nuôi đến yếu ớt mền mại, nguyên liệu may xiêm y tất cả đều là cống phẩm tốt nhất, mềm mại nhất, là tú nương giỏi nhất làm cho nàng.
Nàng không thích hào hoa xa xỉ, thường mặc xanh biếc, vàng nhạt, cùng tím nhạt. Nàng một thân váy áo xanh biếc, dải lụa choàng trên cánh tay chẳng biết đã đi đâu, làn váy thêu hoa phù dung, khuôn mặt nàng so với hoa phù dung còn muốn thanh lệ hơn, vải quá mềm, bị mưa xối ướt lền dính sát trên người nàng.
Thiếu nữ đã trưởng thành, bọn thái giám không dám nhìn nhiều.
“Lăn.” Lý Việt há mồm.
Cao Thịnh mang theo tất cả thái giám cùng lăn.
Lý Trân Trân quỳ rạp trên mặt đất khóc, trong đầu nàng đều là tiếng “Con hoang” của phụ hoàng, không phát hiện trên người không khoẻ, trong lòng nàng rất đau.
Lý Việt bị nàng khóc đến phiền lòng, giọng càng thêm lạnh băng: “Một đứa con hoang cũng xứng khóc trước mặt trẫm?”
Lý Trân Trân ngước mắt, nhìn về phía hắn, nhìn về phía phụ hoàng nàng ngưỡng mộ nhất, nàng bị nuôi đến không rành thế sự, phụ hoàng luôn mồm gọi nàng là “Con hoang”, nàng đau lòng muốn chết.
Bất giác liền hỏi: “Phụ hoàng muốn giết Trân Trân sao?”
“Ngươi cũng xứng gọi trẫm như vậy?”
Lý Trân Trân nước mắt giàn giụa, phảng phất như phù dung trong mưa, hỏi lại: “Bệ hạ muốn giết Trân Trân sao?”
Lý Việt cười lạnh: “Trẫm không chỉ có muốn giết ngươi, còn muốn giết mẫu thân dâm đãng kia của ngươi, càng muốn diệt cửu tộc nhà ngoại ngươi.”
Lý Trân Trân nghe được sắc mặt càng trắng, nàng khóc ròng nói: “Phụ hoàng, không, bệ hạ, bệ hạ ngài tha cho mẫu phi một mạng? Trân Trân nguyện chết thay mẫu phi, chỉ cần bệ hạ nguyện ý bỏ qua cho mẫu phi cùng nhà ngoại con, Trân Trân nguyện chết, thật sự…………”
Lý Việt nghe xong lời này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Lý Trân Trân nhìn sợ hãi, không khỏi bò lên phía trước. Cả người nàng đau nhức, lại không có một chút sức lực, nàng chỉ có thể bò.
Lý Việt như chuyện không liên quan tới mình nhìn nàng bò tới, nàng động xiêm y trên vai rớt xuống, lộ ra bả vai bên phải tuyết trắng nõn nà, trắng như phát sáng.
Lý Trân Trân hồn nhiên chưa phát giác, cắn răng bò đến chỗ hắn, lại ngửa đầu, nước mắt từng viên rơi xuống, so với trân châu trên trâm cài đầu của nàng còn muốn oánh nhuận hơn.
Nàng khóc cầu: “Bệ hạ, Trân Trân là con hoang, ngài giết Trân Trân là được, ngài, ngài tha cho mẫu phi Trân Trân cùng nhà ngoại đi, Trân Trân cầu ngài, bệ hạ.”
Lý Trân Trân cắng rắn chống nửa quỳ lên, một lần lại một lần dập đầu trước mặt Lý Việt, cái trán đều bầm tím, Lý Việt lại trước sau thờ ơ.
Lý Trân Trân không gì đáng buồn bằng tâm đã chết, phát ra tiếng khóc tuyệt vọng, lại chỉ có thể tiếp tục dập đầu.
Nàng búi tóc sớm rối loạn, vốn là nguyên bộ trân châu trang sức, sớm đã chỉ còn lại có một cây trâm, cũng đang lung lay sắp đổ.
Sợi tóc bay bay bên mái.
Tầm mắt Lý Việt lạnh như binh khí đảo qua trên mặt nàng, đi xuống nhìn, áo trên vai thiếu nữ đã hoàn toàn rớt xuống, đầu vai trắng nõn cũng bị sợi tóc đen nhánh đè lên.
Hắn lại nhìn, đai lưng thiếu nữ do hành động mà lỏng lẻo, quần áo trước ngực đã sớm lộn xộn, yếm trắng thêu phù dung nửa ẩn nửa hiện.
Chiếc yếm tinh xảo che lại bộ ngực đẫy đà của thiếu nữ.
Hai vú trắng nõn bị yếm che lại, nàng đang quỳ dập đầu, hai vú theo động tác mà nhảy lên.
Lúc nàng cuối xuống, phía sau lưng hình dáng mông hiện ra.
Lý Trân Trân mười bốn tuổi tới quỳ thủy, ngày đó nàng cực kỳ sợ hãi, trốn trên giường khóc, sau khi hắn biết liền cười đi qua ôm nàng, hôn lên mặt nàng, dỗ dành nói: “Bé ngoan không sợ, tiểu công chúa của trẫm đây là trưởng thành.”
Lý Trân Trân ngây thơ nhìn hắn: “Trưởng thành?”
“Công chúa của trẫm có thể gả chồng.” Lý Việt ê ẩm nói.
Lý Trân Trân lại sợ tới mức lại vùi vào lòng hắn, khóc ròng nói: “Trân Trân không gả chồng, Trân Trân muốn ở bên phụ hoàng cả đời.”
Sau đó nữa Lý Việt cũng không ôm nàng, rốt cuộc nữ nhi đã lớn rồi.
Nữ nhi đã trưởng thành, một năm không ôm mà thôi, hoa đã lặng lẽ ở nở rộ.
Tiếng khóc của Lý Trân Trân cắt ngang hắn mơ màng: “Bệ hạ tha mẫu phi một mạng đi, bệ hạ, Trân Trân cầu ngài…… Ô……” Lý Trân Trân khóc đến cổ họng đều khàn khàn.
Lý Việt lại cúi đầu nhìn, nhàn nhạt nói: “Muốn tha cho nàng ta một mạng cũng không phải là không thể.”
“Bệ hạ!” Lý Trân Trân ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy vui mừng.
Giống như lúc hắn tặng quà cho nàng, lúc đó biểu tình nàng cũng giống vậy.
Rốt cuộc đã thành thói quen trong tiềm thức.
Lý Việt khom lưng, vươn ngón tay từ thiếu nữ trên mặt chậm rãi xẹt qua. Cuối cùng giơ tay đưa lên đầu nàng, duỗi tay rút cây trâm trân châu kia xuống, một đầu đen nhánh liên tục chảy xuống, Trân Trân mê mang ngẩng đầu, theo bản năng gọi: “Phụ hoàng?”
Hầu kết Lý Việt lăn lăn.
——————