Bạn đang đọc [ Cao H ] – Tiểu Công Chúa Full – Chương 17 Hoàng Hậu 1
Chương 15 Hoàng Hậu
Lúc Lý Việt nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, Lý Trân Trân chậm rãi nhắm mắt, lông mi khẽ run. Lông mi rung động, kích thích trái tim Lý Việt, Lý Việt rời khỏi khuôn mặt nàng, nhìn nàng nhắm chặt hai mắt, nhàn nhạt cười nói: “Trân Trân, con tin tưởng phụ hoàng không.”
Lý Trân Trân dùng sức gật đầu: “Dạ tin!”
“Vậy giao tất cả cho phụ hoàng, con chỉ cần vui vẻ chờ phụ hoàng tới cưới con, được không?”
Lý Trân Trân lúc này mới hoang mang rối loạn mà mở mắt ra, cưới nàng?
Phụ hoàng thật sự muốn cưới nàng sao?
“Nhưng, nhưng mà, hậu cung nhiều như vậy ……”
Lý Việt lại nói: “Con rốt cuộc tin phụ hoàng hay không?”
Lý Trân Trân lại lần nữa dùng sức gật đầu.
“Con có muốn gả cho phụ hoàng, cùng phụ hoàng trải qua quãng đời còn lại không?”
Lý Trân Trân nghe được “Cung trải qua quãng đời còn lại” vành mắt lập tức đỏ lên, càng dùng sức gật đầu: “Muốn! Trân Trân muốn! Chỉ cần cùng phụ hoàng vĩnh viễn ở bên nhau, Trân Trân bị người trong thiên hạ mắng cũng không sao! Nhưng mà……” Nàng nức nở nói, “Nhưng mà phụ hoàng không thể bị mắng a, con là nữ nhi phụ hoàng, phụ hoàng nếu cưới con đời sau sẽ đánh giá phụ hoàng thế nào đây? Phụ hoàng có thể nào lưng đeo bêu danh?”
Lý Việt ôn nhu giúp nàng lau nước mắt, cổ vũ nàng tiếp tục nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Trân Trân có thể không cần phụ hoàng cưới, trong lòng Trân Trân đều biết, Trân Trân ai cũng không gả, vĩnh viễn ở bên cạnh phụ hoàng!” Lý Trân Trân nắm chặt tay nói hết.
Lý Việt cười xoa mũi nàng: “Tiểu ngu ngốc.”
“…… Phụ hoàng.”
Lý Việt nói: “Trẫm nhất định phải cưới con. Chuyện khác đều có phụ hoàng, đừng sợ.”
“Nhưng……”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Lý Việt ôm nàng vào ngực, “Bảo bối, tin tưởng trẫm.”
Lý Trân Trân chôn mặt trong ngực ấm áp của Lý Việt, trái tim dần dần trở nên kiên định.
Nàng cắn cắn môi, lại nói: “Phụ hoàng, mẫu phi con……”
“Nàng là mẫu thân con, trẫm sẽ không giết nàng.”
“Phụ hoàng, mẫu phi con sẽ rất hận con đi.”
“Vậy thì đã sao.”
Lý Trân Trân ngửa đầu nhìn hắn, Lý Việt cúi đầu hôn xuống chóp mũi nàng: “Phụ hoàng yêu con.”
Hắn dỗ Lý Trân Trân ngủ rồi mới nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy đi ngoại thất, tiếp tục cùng ngự y nói chuyện. Lúc còn ít tháng hắn cũng không tính nói cho Lý Trân Trân biết ngay, đợi xác nhận cũng không muộn.
Hắn lại hỏi rất nhiều việc cần chú ý, chính mình đều nhớ kỹ, ngự y nhìn đến trong lòng khiếp sợ, lúc đi còn đang suy nghĩ, cũng không biết công chúa ngày sau là thân phận gì, chẳng lẽ cũng có thể làm quý phi? Chỉ là này thân phận nữ nhi nên làm thế nào cho phải?
Ngẫm lại bản thân lại bật cười, hắn chỉ là một ngự y nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ!
Trong phòng chỉ còn lại ba người Lý Việt cùng Cao Thịnh, Liễu Nhứ.
Liễu Nhứ vui mừng, công chúa bọn họ có hài tử, bệ hạ lại coi trọng như vậy!
Không ngờ, Lý Việt bỗng nhiên nói: “Trẫm tính toán cưới Trân Trân, từ Tuyên Võ Môn nghênh nàng tiến cung, sắc phong nàng làm Hoàng Hậu.”
Liễu Nhứ choáng váng.
Cao Thịnh nhưng thật ra lập tức đồng ý: “Bệ hạ đại hỉ! Không biết có chuyện gì cần nô tài đi làm không? Cũng để nô tài dính chút không khí vui mừng!”
Lý Việt đích xác có, nhà ngoại hắn kỳ thật cũng họ Lý, thậm chí là đại thế gia tiền triều. Lý gia bọn họ (nhà nội nam9) vốn là giặc cỏ, là loạn thế đánh ra một mảnh thiên địa, đoạt được ngôi vị hoàng đế, lúc ấy tiền triều Lý gia (nhà ngoại nam9) ủng hộ tổ tiên hắn.
Tổ tiên vì báo ân, thề nhiều đời cưới nữ nhi Lý gia làm hậu.
Mãi đến tiên đế, mẫu hậu hắn không được sủng ái, Từ Thái Hậu được sủng ái, buộc hắn ngay lúc đó cưới Hoàng Hậu, quy củ liền bị chặt đứt.
Hiện giờ sao.
Hắn nói: “Trẫm tính toán thả tin tức ra ngoài, nói người Thừa Ân Hầu phủ ức hiếp Trân Trân, nàng đau buồn không muốn gặp người khác. Ngươi đi truyền cữu cữu trẫm tới gặp.”
Liễu Nhứ cùng Cao Thịnh đều hiểu rõ đây là có ý gì, đây là muốn cho công chúa bọn họ dưới thân phận nữ thân Lý gia tiền triều thế gia tiến cung!
Liễu Nhứ càng thêm vui vẻ, sắp xếp như vậy không gì tốt hơn! Ai cũng không thể nói công chúa bọn họ, cũng không thể nói bệ hạ, vốn không có bao nhiêu người biết công chúa trông như thế nào, bao gồm rất nhiều người trong cung.
Công chúa cùng bệ hạ đều không cần lưng đeo bêu danh!
Cao Thịnh xoay người liền đi truyền cữu cữu Lý gia tiến cung, Liễu Nhứ vui vẻ ra mặt, Lý Việt liếc nhìn nàng một cái, nói: “Chuyện có thai trước đừng nói với Trân Trân.”
“Dạ dạ dạ, nô tỳ biết!”
“Mấy ngày nay Trân Trân sẽ ở lại đây, ngươi chăm sóc nàng cẩn thận.”
“Bệ hạ yên tâm!”
Sau khi Lý gia cữu cữu tới, Lý Việt cùng hắn đi tiền viện thương lượng.
Liễu Nhứ cả người phấn khích, đi vào nội thất vén màn nhìn Lý Trân Trân đang ngủ, đôi mắt cũng cay cay.
Ông trời phù hộ, đây gọi là người ngốc có phúc ngốc, công chúa các nàng cuối cùng cũng có phu quân, đều là duyên phận mệnh định!
Ba ngày sau, Lý Việt mang theo một đám người từ hành cung hồi cung.
Lúc lâm triều, hắn đầu tiên tuyên bố muốn cưới nữ nhi Lý gia làm hậu, cả triều chấn động. Nhưng đúng như lời Liễu Nhứ, hắn uy nghiêm ngày thịnh, thậm chí không ai dám đưa ra nghi ngờ.
Nghĩ lại, dù sao đây là quy củ tổ tông lưu lại, tiên hoàng hậu mất nhiều năm như vậy rồi cũng nên cưới người sau, nữ nhi Lý gia là biểu muội bệ hạ, thân phận cao quý, rất thích hợp.
Lý Việt lại tuyên bố, Thừa Ân Hầu phủ ức hiếp Chiêu Dương công chúa, quyết định tước đi tước vị Thừa Ân Hầu, toàn bộ biếm làm thứ dân. Này cũng không có gì, bệ hạ cùng Thái Hậu có ân oán, ai không biết sau khi Thái Hậu chết, bệ hạ cho tới bây giờ mới động thủ đã rất nể tình rồi.
Đến chuyện Chiêu Dương công chúa chịu khinh mạn, không muốn tái giá, ở phủ công chúa lễ Phật bọn họ ngược lại không có cảm giác gì. Trong lòng bọn họ nghĩ công chúa vốn dĩ không phải thân sinh, bệ hạ nhìn người nữ nhi người khác có thể thống khoái sao? Bọn họ đều cảm thấy bệ hạ lần này là nhất tiễn song điêu, một chuyện giải quyết hai bên làm mình ghét.
Ai ngờ, cuối cùng Lý Việt lại nói muốn giải tán hậu cung.
Cái này chân chính làm mọi người trợn tròn mắt.
Giải tán hậu cung?
Mặt mũi nữ nhi Lý gia lớn như vậy?!
Lý Việt nói xong liền hạ triều, kêu quan viên Lễ Bộ tới thương lượng chuyện đại hôn, hắn yêu cầu phải nhanh chóng, không tiếc tiền của sức lực phải hoàn thành trong một tháng, còn phải làm hôn lễ thật long trọng.
Trong lòng quan viên Lễ Bộ thầm kêu khổ, cũng chỉ phải đồng ý.
Bên kia Cao Thịnh cũng đi Lý gia tuyên chỉ, bao gồm người trong kinh đối việc này nghị luận các kiểu không đề cập tới. Hậu cung lại đang nháo lên, ở trong cung làm nương nương quý nhân sướng muốn chết, ai mà muốn đi chứ?
Lý Việt lại không dung bọn họ phản kháng, phàm là không có con nối dõi đều bị đưa đi, bọn họ đều là nữ nhân do Thái Hậu nhét vào, hắn trước nay đều không muốn nhìn nhiều thêm một cái.
Có con nối dõi mà muốn đi thì cho một số ngân lượng lớn, ngoài cung cũng sẽ cho một tòa nhà. Không muốn đi thì dồn hết đến một góc hậu cung ở đi, không có việc gì không cho phép ra ngoài.
Hạ lệnh như vậy, hậu cung rốt cuộc đi hơn phân nửa, còn có non nửa thật sự không muốn rời khỏi đây, tình nguyện rút ở một góc trong cung, trông cậy vào hài tử ngày sau được xoay người.
Uyển quý phi lần trước bị Lý Việt đạp mấy đá, đến bây giờ cơ thể cũng chưa khôi phục, nghe nói bệ hạ muốn cưới tân hoàng hậu, người liền có chút mơ mơ màng màng.
Lý Việt nể mặt bà ta là mẫu thân Lý Trân Trân, tốt xấu cũng phái ngự y mỗi ngày đi trị liệu cho bà ta.