Đọc truyện Cảnh Xuân Và Phong Nguyệt – Chương 7
Vì Biên Dã đã đặt trước nên khi đến nơi đã có thức ăn nóng hổi chờ chúng tôi. Sau đó chúng tôi đi dạo tiêu cơm, ngắm suối nước và đồi xanh.
Tôi không có gì muốn nói, Vương Chiêu càng không muốn nói chuyện với tôi.
Biên Dã và Đường Hiểu Thần chắc cũng thấy chúng tôi là lạ. Khi đi ra ngoài, Biên Dã cực kì tự nhiên đi tới đưa cho Vương Chiêu điếu thuốc rồi ôm vai kéo đi, không biết định nói cái gì.
Đường Hiểu Thần thì chạy tới ôm tay tôi, giống như nữ sinh cùng nhau đi WC ấy.
“Anh Tiểu Nguyệt, anh và anh Vương Chiêu sao thế?” Đường Hiểu Thần ra vẻ thần bí hỏi, “Có phải còn giận dỗi chuyện hôm qua không? Hay để em nói chuyện với anh Vương Chiêu nhé, đàn ông gì mà hay giận quá.”
“Không phải, không liên quan tới cậu.” Thấy hơi lạnh lùng, tôi bổ sung thêm, “Ý tôi là không phải lỗi của cậu. Chuyện mâu thuẫn này với chúng tôi rất bình thường.”
“Thiệt hả?” Đường Hiểu Thần cúi đầu đá hòn sỏi dưới chân nhắm vào Biên Dã phía trước, “Bạn trai em không có làm thế đâu.”
Lần trước không hỏi, lần này tôi không nén nổi lòng hiếu kì nên hỏi Đường Hiểu Thần làm sao quen Biên Dã.
“À, cũng không có gì đáng nói…” Đường Hiểu Thần ngượng ngùng cười, “Là, là xem mắt.”
“Xem mắt?” Tôi nghi ngờ tai mình nghe nhầm, “Biên Dã come out rồi hả?”
“Dạ, hình như là come out lúc học cấp ba. Qua mấy năm rồi ba mẹ anh ấy cũng chấp nhận. Không thích con gái thì thôi, bên cạnh có một người làm bạn là được…”
Ba mẹ như vậy thật tốt.
Lúc trước tôi come out vì Vương Chiêu, dưới cái nóng đầu hạ bị ba mẹ phạt quỳ, sau đó say nắng hôn mê nhập viện. Khi tỉnh lại mới biết ba tôi đột phát bệnh tim vì sốc. Vì hắn come out mà làm loạn, ba con cùng nhau nhập viện, thật sự rất chấn động. Khi sức khỏe tốt hơn tôi vội vàng chạy tới phòng bệnh của ba thì bị mẹ ngăn lại. Người phụ nữ nhu nhược bảo thủ ấy lần đầu tiên khóc lóc ngăn cản tôi, không cho tôi nhìn mặt ba lấy một lần.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ à? Không, tôi đã từng nghĩ đến. Tiếc rằng cuối cùng tôi vẫn chọn rời đi.
Hai chúng tôi đang nói chuyện thì Biên Dã và Vương Chiêu đi trước đã trở lại, bọn họ nói trong rừng cây gần suối nước có vài chiếc võng, có thể tới đó nghỉ ngơi uống trà một lát rồi xuất phát đến mục tiêu cuối cùng.
Tôi và Đường Hiểu Thần không có dị nghị.
Chỉ có ba chiếc võng, một chiếc trong đó bị hỏng. Biên Dã tự nhận không ngồi võng, bắt đầu sửa chiếc võng hư kia. Thể chất Đường Hiểu Thần trời sinh hút muỗi, đứng dưới gốc cây hết gãi chỗ này lại gãi chỗ kia.
Biên Dã dùng sức kéo dây võng, tay bị trầy xước, nhờ tôi đi cùng Đường Hiểu Thần đến mấy hộ dân quanh lâm viên xin ít thuốc mỡ.
“Để tôi đi cho.” Vương Chiêu nói rồi liếc tôi, “Nắng độc.”
Tôi giữ im lặng. Biên Dã nói “Làm phiền rồi”, lúc cúi đầu đột nhiên dùng sức, cơ bắp hiển hiện, nhanh chóng buộc chặt dây võng.
Tôi không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, hình như lúc cúi đầu Biên Dã có cười nhẹ thì phải.
Tôi ngồi trên võng, thấy Biên Dã đứng dậy, lau vầng trán không có giọt mồ hôi nào rồi nói với tôi: “Đến ngồi thử xem?”
Tôi ngốc ngốc đi tới, ngồi lên võng. Rất chắc chắn. Anh ta đứng đó đưa võng cho tôi luôn.
Trong tay tôi là quyển The Painted Veil (*) vừa lấy từ trong túi, chuẩn bị nằm võng đọc sách.
(*)The painted veil là một tác phẩm của William Somerset Maugham kể về chuyến hành trình của cô gái kiêu kì, mê tiền, ích kỉ Kitty Fane tìm kiếm tình yêu của mình cùng người chồng tận tâm với công việc nhưng nhạt nhẽo, đơn điệu – nhà vi khuẩn học Walter Fane.
Biên Dã tựa hồ thấy thú vị, vừa đưa võng vừa hỏi:” Anh thích thể loại này hả?”
“Tình cờ đọc giải trí thôi.” Tôi đáp.
Một cơn gió thổi tới, thổi tan cái nóng bức mùa hè. Biên Dã và tôi không nói gì, chỉ còn lại tiếng ve kêu.
Sau một lát, anh ta hỏi: “Vương Chiêu, có chuyện gì à?”
“Cái gì?”
“Hmmm, anh ta…” Biên Dã ngừng tay suy nghĩ, có vẻ hơi bất lực và cạn lời, cuối cùng nín cười hỏi một câu, “Sao anh quen anh ta được thế?”
Trong giọng nói của anh ta lẫn ba phần buồn cười, hai phần ngờ vực, bình tĩnh như thể tôi và Vương Chiêu không phải người cùng một thế giới. Tôi không quá thích kiểu suy đoán vừa hơi quá vừa mang tính võ đoán này nên tôi không trả lời.
“Không biết anh ngốc thật hay giả vờ.” Biên Dã nói tiếp.
“Anh có ý gì?”
“Anh không nhìn ra thật hả?” Biên Dã ngừng đưa võng, khoanh tay đi qua nằm lên chiếc võng bên cạnh tôi, một chân duỗi thẳng một chân rũ xuống đất, “Anh ta có ý với Đường Hiểu Thần, anh không thấy à?”