Đọc truyện Cảnh Xuân Như Mộc – Chương 35: Sinh thời, không thể buông tha
[Thì ra sự đáng sợ trên thế gian không chỉ có mẹ chồng, mà còn có chuyện mà bác gái vẫn không chấp nhận.]
Bộc Vân Tụ cùng Nhan Lương và Nhan Tuần Dân vào cửa thì đúng lúc mấy người cậu hai đã cãi nhau xong đang đi xuống dưới nhà. Sắc mặt Bộc Giá Tường không rõ vui hay giận, chỉ nó một câu “Mọi người đã đông đủ rồi mau ăn cơm thôi.”
Khi Nhan Giác còn ở nhà, cô chưa thấy không khí của bữa cơm tất niên nào nhàm chán như lần này, trừ tiếng động khi đặt bát đũa xuống bàn, hiếm khi có người nói chuyện. Cô cảm thấy món phật nhảy tường* mùi vị cũng không tệ lắm bèn gắp cho lệ Tranh một miếng. Gần đây công ty của Lệ Tranh rất bận, anh luôn phải làm tăng ca đến tận khuya, mấy ngày này anh vẫn liên tục ho khan.
* Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường là một loại súp vi cá trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912), nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng, sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp và đặc biệt là cách thức chế biến. Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó. Món súp Phật nhảy tường chứa nhiều protein và canxi.
“Em cũng ăn nhiều lên.” Lệ Tranh mỉm cười gắp lại một miếng đặt vào bát Nhan Giác.
Trên bàn ăn yên lặng, Nhan Giác Die nd da nl e q uu ydo n và Lệ Tranh là hai người duy nhất khiến cho Bộc Giá Tường lộ ra nụ cười. Khi bữa cơm gần xong, Bộc Giá Tường đặt bát đũa xuống, hắng giọng, “Sắp sang năm mới, ta cơ việc muốn tuyên bố.”
Gần đây cậu hai gặp rắc rối trong công ty, lời nói của Bộc Giá Tường khiến tay ông run lên, làm rơi miếng thịt xuống bàn, để lại một vết mỡ trên khăn trải bàn, “Ba, có chuyện gì vậy ba?”
Nhan Giác và Lệ Tranh ăn cũng đã no, đặt đũa xuống, Lệ Tranh nhìn Nhan Giác, ý muốn nói: chúng ta có nên tránh đi hay không?
Ông ngoại chưa lên tiếng thì là không cần. Nhan Giác lắc đầu.
Con trai của cậu hai đại học đại học công nghệ thông tin, nghe có vẻ tốt, nhưng thật ra là do lúc đầu nộp thêm chút phí tài trợ mới được vào trường. Còn về máy tính, thì chỉ để lên mạng, chơi trò chơi. Lúc này anh ta ngáp một cái, “Ông nội, mọi người nói chuyện, chúng cháu không tiện tham gia, cho nên cháu đi ngủ trước, tối qua cháu ngủ muộn.”
“Bây giờ ai mà rời khỏi chỗ này chính là tự động buông tha quyền thừa kế.” Lần này tuy Bộc Giá Tường không gõ quải trượng (ba toong) xuống sàn, nhưng giọng nói bình thản của ông cụ lại dọa hầu hết mọi người trên bàn ăn. Con của cậu hai nghe lời của ông nội, ngượng ngùng ngồi trở lại, nhưng vẫn bị mẹ mình trừng mắt cảnh cáo. Mợ hai tươi cười nịnh nọt nói với Bộc Giá Tường, “Ba, ba mới xuất viện, thân thể đang khôi phục rất tốt, sao ba lại nhắc tới chuyện này rồi.”
Mợ hai huých huých tay cậu hai, ý bảo để ông nói chuyện tiếp. Cậu hai cũng có chuyện muốn nói, nhưng chưa kịp nói đã bị Bộc Giá Tường chặn ngang, “Mấy người không cần nói gì cả, nếu như không nói rõ ràng, sợ rằng sau này ta có muốn để lại nhưng cũng chẳng ai được gì cả.”
Nhan Giác nhìn cậu hai và cậu út, mặt hai người lúc đỏ lúc trắng, trong lòng nghĩ muốn cười.
Bộc Giá Tường dơ tay ra hiệu cho Trương quản gia ở đằng sau, nhận được chỉ thị lão Trương lên gác, khoảng một phút sau quay lại với tập tài liệu trong tay.
“Lão Trương, đọc.”
“Vâng, lão gia.” Lão Trương trả lời, sau đó mở tập tài liệu ra, “Tài sản bất động sản của Bộc Giá Tường tôi có 5 nơi, bao gồm nhà ở hiện tại có từ xưa,………”
Tiếng nói của lão Trương giống như tiếng chuông cổ ở Vân Nam mà Nhan Giác đã từng đi qua, mỗi một tiếng vang cũng tràn đầy dấu vết của năm tháng, chậm rãi liệt kê toàn bộ tài sản của ông ngoại, Nhan Giác kéo tay Lệ Tranh, nhẹ giọng nói, “Em thấy mệt rồi.”
Lệ Tranh nghiêng đầu về phía cô, cũng nhỏ giọng: Anh cũng thế.
Trong khi hai người tình cảm thì nét mặt của cậu hai và cậu út lại không thể cố gắng giả bộ tỉnh táo được nữa.
Cậu hai, “Ba, tại sao ba lại có thể như vậy, con vì công ty mà đã khổ cực biết bao nhiêu, gần nửa đời người, vậy mà bây giờ ba lại cho con biết, con lại không có một chút cổ phần nào, có phải ba nhầm lẫn rồi không?”
“Đúng vậy, anh hai nói đúng!” Cậu út của Nhan Giác cũng phụ họa theo. “Ba, ba cũng biết con luôn phải đi xã giao bên ngoài, bây giờ ba lại cho con ít như vậy, về sau khi ra ngoài con biết để mặt ở đâu? Hơn nữa, chị Vân Tụ và ba không phải là đã cắt đứt quan hệ rồi à, tại sao số cổ phần của chị ấy lại nhiều hơn của bọn con?”
Lúc này Nhan Giác mới phản ứng được, trong lúc cô không chú ý, ông ngoại đem hết số cổ phần và phần lớn tài sản để lại cho mẹ cô, khiến cô không thể tin được.
Nhìn lại Bộc Vân Tụ, cho dù anh trai cùng em trai náo loạn thế nào, bà cũng vẫn cúi đầu, Nhan Tuấn Dân bên cạnh bà cũng hiếm khi có lúc không náo loạn. Cả một bàn cơm, trừ họ ra còn có Lệ Tranh và Nhan Giác, và Bộc Giá Tường, còn lại mọi người đều mang vẻ mặt: kích động, oán giận.
Phản ứng của Bộc Giá Tường vẫn không thay đổi, chờ tất cả mọi người nói xong cái gì mà tài sản truyền nam không truyền nữ, bọn họ mới là con ruột của Bộc gia, con của họ chính là cháu của Bộc gia, lúc này ông cụ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, “Nói xong? Ta lại [email protected]*dyan(lee^qu.donnn) không biết con dâu và các cháu của ta lại có nhiều lời muốn nói với ta như vậy. Lão Nhị, ngày thứ nhất ta nằm viện, bởi vì người có xích mích mới Minh Thành Chu Đổng, nên đã mang 1% cổ phần của công ty làm tiền đánh cuộc, kết quả thế nào? Vợ lão nhị, ngày thứ hai ta nằm viện, ngươi lại trang điểm lộng lẫy cùng một đám người tổ chức đi Macao đánh bạc, kết quả là thắng hay thua? Vân a, cháu lớn của ta………”
Bộc Giá Tường gõ gõ nhẹ lên tập văn kiện, mọi người trên bàn đều lạnh sống lưng, lúc này bọn họ mới biết, ông cụ chính là ông cụ, bất kể trong tình huống nào, cũng có thể nắm toàn bộ cục diện trong lòng bàn tay.
“Ba, bọn con……” Cậu hai mãi cũng không thể nói hoàn chỉnh một câu. Bộc Giá Tường nhíu mày, một lúc sau mới than thở, “Ta biết các ngươi là con cháu của ta, ta nên bao dung, nên thông cảm. Vấn đề tài sản cứ quyết như vậy đi, về chuyện cổ phần trong công ty, ta sẽ chuyển hết cho Vân Tụ, trước khi ta chết công ty sẽ do ta quản lí, còn sau khi ta chết, số phận của công ty phải xem ý trời, ai bảo con cháu của ta không có tiền đồ.”
Bộc Vân Tụ, người từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, bỗng nhiên nói, “Ba, tấm lòng của ba con hiểu, chỉ là, ba quên nhà chúng ta vẫn còn có một người thích hợp có thể giúp ba quản lí công ty………”
Ai? Mọi đều thắc mắc.
“Cháu gái trưởng của ba, Bộc Ngọc, Tiểu Ngọc là người khôn khéo, nhất định có thể giúp bà quản lí công ty. Hơn nữa con và Tuấn Dân đã quen sống một cuộc sống bình thản rồi, nếu ba để con quản lí công ty, con cũng không có tâm tư để quản.”
Bộc Ngọc từ đầu đến cuối đều ngồi xem cuộc vui, đột nhiên cười khẽ, “Cô, cảm ơn cô đã nhớ đến con.”
Cô cầm ly rượu đỏ lên nâng chén, “Chỉ là, gia gia sẽ không đồng ý chuyện này đâu, với lại con cũng không muốn tiếp nhận.”
“Có phải Bộc Ngọc và ông ngoại em có mâu thuẫn không?” Trên đường trở về, Lệ Tranh lái xe, hỏi Nhan Giác. Nhan Giác tựa đầu lên vai Lệ Tranh, “ Trước đây chị ấy không sống ở Bộc gia, mãi đến hơn 20 tuổi ông ngoại mới tìm được chị ấy, chị ấy không thích ông ngoại, cũng không thích Bộc gia.”
“Nhưng cô ấy lại thích em.” Tiếng nói của Lệ Tranh dịu dàng có chút nuông chiều, cười khẽ. Nhan Giác cắn một phát lên tay anh, “Bọn em lúc ấy có hoàn cảnh giống nhau, thích em thì sao chứ? Không phải anh cũng thích em sao?”
“Đúng, anh thích em. Rất rất thích em.” Lái xe đến bên dưới tòa nhà, Lệ Tranh dừng xe, trao cho Nhan Giác một nụ hôn nóng bỏng. Đêm trước thềm năm mới, có đứa bé đốt pháo hoa ở bãi đất trống dưới tòa nhà, pháo hoa bay lên để lại vệt khói phía sau giống như một chiếc đuôi.
Nhan Giác cảm thấy mình giống như sắp không thở nổi nữa, lúc này Lệ Tranh mới buông cô ra, cô vội rời khỏi ngực anh.
Cô xoa xoa đôi môi bị hôn đến mức sưng đỏ của mình, nhìn vào đôi mắt của Lệ Tranh. Ánh mắt anh thật sáng, trong không gian đen nghịt, ánh mắt anh như ánh đèn có thể chiếu vào lòng người. Nhan Giác một lần nữa trở lại trong ngực anh, “Lệ Tranh, đồng ý với em, sau này đừng dùng ánh mắt như này nhìn người khác.”
“Tại sao?” lại một quả pháo nữa bay lên bầu trời, chiếu sáng đầu xe của hai người, Lệ Tranh hỏi.
“Bởi vì ánh mắt ấy quá quyến rũ người khác.” Nhan Giác một lần nữa ôm cổ Lệ Tranh, lần này cô chủ động hôn anh. Hai như như muốn đem đối phương khắc sâu vào trong xương của mình.
Một khi cánh cửa lãng mạn được mở ra thì rất khó để đóng lại. Đêm đó, Nhan Giác năm nỉ Lệ Tranh mua pháo hoa cho mình, nhìn bầu trời đầy màu sắc, Nhan Giác ngâm nga một bài hát:
Tôi chính là pháo hoa rực rỡ sắc màu
Là pháo hoa rực rỡ nhất trên bầu trời
Tôi sẽ khiến cho những đóa tường vi nở hoa
Khiến cho những hạt cát cô đơn trong sa mạc nở rộ
Vui vẻ hạnh phúc như thế nào trong ngôi nhà kính
Đó chính là điều rực rỡ nhất trên thế giới này.
Về đến nhà, Lệ Tranh ôm cô nói một câu, khiến cho cô vô cùng cảm động, anh nói: “Có anh ở đây, em có thể trở nên yếu đuối, bởi vì anh sẽ cho em kiên cường. Với hai người, người đàn ông sẽ bảo vệ người mình yêu.”
Nhưng Nhan Giác không ngờ, cô còn chưa kịp cảm động xong thì Lệ Tranh đã ngã bệnh, mặc dù anh đã trấn an cô nói là do mệt mỏi quá nên mới thế, chỉ cần nghỉ ngơi sẽ không sao, nhưng nhiệt kế lại 39 độ khiến cho Nhan Giác tự trách. Nếu như không phải cô tùy hứng đòi Lệ Tranh đi đốt pháo hoa với cô thì anh sẽ không như thế này, nếu như anh không cởi áo khoác của mình cho cô mặc thì anh cũng sẽ không ngã bệnh.
Cô biết rõ thân thể anh không được khỏe, vậy mà……
Lệ Tranh lại tỏ vẻ không sao cả, nhận lấy cốc nước mà Nhan Giác đưa cho, vỗ vỗ đầu cô, “Cô bé, ai mà chẳng có lúc bị bệnh? Nếu như em cảm thấy chăm sóc anh là bị thua thiệt, vậy thì lần sau anh sẽ phục vụ lại em, được không?”
Nhan Giác bật cười, nhưng nhìn Lệ Tranh ngủ cũng không yên thì cô lại thấy lo lắng.
Giày vò cả đêm. Trời đã sáng hẳn, đến khi lời nhắc trong điện thoại vang lên, Nhan Giác mới nhớ hôm nay họ phải qua nhà mẹ của Lệ Tranh để đón năm mới. Lệ Tranh vẫn chưa tỉnh, Nhan Giác sờ trán anh, so với hôm qua đã đỡ hơn rồi, nhưng vẫn còn nóng. Xem ra dfienddn lieqiudoon hôm nay không thể sang bên đó được rồi. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cầm điện thoại lên gọi cho Vương Anh.
“Dì à, khụ khụ, cháu là Nhan Giác,…..vâng……..cháu đang bị bệnh……..vâng vâng….nếu không để lần sau chúng ta gặp mặt vậy……..vâng vâng…..Lệ Tranh? Anh ấy đang nấu cháo cho cháu. Vâng, chào dì.”
Tắt điện thoại. Nhan Giác phát hiện sau gáy cô đầy mồ hôi, quả nhiên nói dối sẽ bị ra mồ hôi. Đằng sau có tiếng động,là Lệ Tranh, sắc mặt anh trắng bệch, trên trán ra mồ hôi, “Cô bé, em có thấy người bệnh nào tự mình gọi điện cáo ốm, không tham gia tiệc chưa, người đó bệnh nặng lắm sao?”
Nụ cười của anh trên khuôn mặt trắng bệch giống như đường nét phác thảo lỗi trên tờ giấy trắng, khiến cho Nhan Giác chua xót, cô đặt điện thoại xuống, chạy lại đỡ Lệ Tranh, “Sao anh lại ra đây rồi, những gì em nói, cho dù mẹ anh có biết là em nói dối thì cùng lắm em sẽ bị mẹ anh trừ điểm ấn tượng, em không sao cả.”
“Em không sao cả, khụ khụ, anh vốn định hôm nay thương lượng với mẹ chuyện kết hôn của chúng ta, lại bị em nói dối làm lỡ chuyện. Khụ khụ.” Lệ Tranh vẫn ho khan, vẫn tái nhợt như cũ, trêu ghẹo cô. Nhan Giác cố nhịn để nước mắt không rơi, đỡ anh đến bên giường, “Được rồi, anh phải nghỉ ngơi cho tốt,đã bị bệnh mà còn muốn kết hôn. Em cho anh biết, em sẽ không gả cho người bệnh đâu.”
Cô đắp chăn lên cho Lệ Tranh, rót cho anh cốc nước ấm. Lệ Tranh cau mày, “Bây giờ anh mới biết, em cũng có lúc không dịu dàng.”
“Anh không khỏi, em sẽ không dịu dàng, đây là lần đầu tiên bản cô nương chăm sóc người ốm vào năm mới đấy.” Nhan Giác hít hít mũi, “Em đi nấu canh cho anh, uống nóng, ra mồ hôi sẽ nhanh khỏe hơn.”
Nói xong cô quay người đi vào trong bếp, Lệ Tranh nhìn bóng lưng cô biến mất ngoài cửa, tai của anh vẫn còn bị ù, nhưng tâm lại yên tĩnh.
Mỗi lần bị cảm, tai của anh sẽ luôn xảy ra chút vấn đề.
Lệ Ngôn tới đột xuất, anh mang theo bạn gái cùng tới, bạn gái của anh khiến cho Nhan Giác ngạc nhiên, hai con mắt mở thật lớn. “Du, Du,……..Du, cậu là bạn gái của Lệ Ngôn?”
Du Du là bạn tốt của cô, lần trước nhờ quan hệ của yêu nghiệt để Du Du có thể phỏng vấn đạo diễn nổi tiếng mà cô ấy vẫn muốn được phỏng vấn, Lệ Ngôn là em trai Lệ Tranh, Du Du là bạn gái của Lệ Ngôn, một người lại có nhiều lớp quan hệ phức tạp như vậy khiến cho Nhan Giác nhất thời không tiêu hóa được. Cô nhớ không nhầm, Lệ Ngôn và cô cùng tuổi nhau, mà Du Du lại hơn cô bốn tuổi. Nhan Giác không phải là người cổ hủ, cô có thể tiếp nhận được mối tình chị em, chỉ là cô không nghĩ chuyện này lại xảy ra trên người bạn tốt của cô.
“Chị dâu, thím nói chị bị bệnh, nhưng nhìn như thế nào cũng không thấy giống người bệnh. Chị không định cho bọn em vào nhà sao? Đây là bạn gái của em, Du Du, là phóng viên của chuyên mục đặc biệt, là cây bút cực kì giỏi.” Lệ Ngôn đứng ở cửa, không quản Nhan Giác có cho vào hay không, anh vẫn thay dép muốn dẫn Du Du vào nhà.
“Lệ Ngôn, bọn em quen nhau, em và Nhan Giác là bạn thân.” Sự lúng túng của Du Du chỉ tồn tại nửa giây sau đó thay bằng nụ cười, cô vỗ vỗ Nhan Giác đang sững sờ ở cửa, “Cậu không định để em chồng cậu và bạn tốt của cậu vào thăm nhà sao?”
Nhan Giác tránh sang một bên.
Giọng nói suy yếu của Lệ Tranh từ phòng ngủ truyền ra, “Nhan Giác, là Lệ Ngôn tới sao?”
“Đúng vậy.” Nhan Giác đáp lại, ngay lập tức tiếng nói của Lệ Ngôn cũng vang lên, “Em biết ngay là anh ấy bị bệnh mà, chỉ là, chị dâu, chị cũng thật có can đảm, dám gọi điện thoại nói với thím là chị bị bệnh.”
Lệ Ngôn nói xong cất bước vào nhà, tìm Lệ Tranh để trêu chọc. Nhan Giác vừa mới đặt nồi canh lên bếp, tiếng nước sôi từ trong bếp truyền tới, cô kéo tay Du Du, “Cô Du, mời cô vào trong bếp cùng tôi, thẳng thắn được khoan hồng.”
Thật ra thì chuyện của Du Du và Lệ Ngôn cũng giống như bao chuyện xưa khác, cũng có tính cẩu huyết, cũng có hơi thở của sự lãng mạn. Cô và Lệ Ngôn quen nhau ở Tứ Xuyên, lúc ấy cô đến Tứ Xuyên để phỏng vấn, địa điểm là một thôn nào đó, thời gian phỏng vấn quá dài, lúc cô rời đi, đã sắp hoàng hôn. Vốn có một người dân địa phương dẫn cô ra ngoài, nhưng đường núi gập ghềnh, lúc xuống lại có trận mưa, Du DU đi chầm chậm, lại không biết làm sao cô lại đi lạc, bết bát hơn là cô bị trẹo chân, ở trong rừng sâu, núi thẳm, lại còn vào buổi tối, khó tránh được sự sợ hãi.
“Sau đó cậu ta xuất hiện hả?” Nhan Giác cười đến không thở được, nhìn Du Du đang chìm đắm trong kỉ niệm ngọt ngào, cô ấy gật đầu, “Sau đó anh ấy đã cứu tớ, lúc đấy tớ biết rằng anh ấy cũng chỉ là tạm thời ở lại Tứ Xuyên để làm nhiệm vụ, anh ấy vốn ở Dung Bắc. Nhan Giác, tớ đã 31 rồi, cậu nói xem, ở tuổi này tớ vẫn còn điên cuồng vì tình yêu, có phải tớ điên rồi không?”
“Đúng là có hơi.” Nhan Giác lại gật đầu, “Chỉ là tình yêu chính là thứ khiến người ta trở nên điên dại, không phải có câu nói như thế sao? Trong tình yêu, luôn có một vài người con gái điên vì người đàn ông điên mà trở nên bình thường.”
Du Du nghi ngờ, “Ai nói vậy? Sao tớ chưa bao giờ nghe nói đến?” (Mị cũng chưa bao giờ nghe thấy luôn @[email protected])
“Đại hiệp, tớ!” Nhan Giác múc một thìa canh từ trong nồi, cho Du Du nếm thử, Du Du liếc cô một cái, uống….., “Có phải hơi nhạt hay không?”
“Lệ Tranh đang sốt, không nên ăn mặn quá.” Nhan Giác khuấy khuấy nồi canh, “Chỉ là, nếu hai người thật sự nghiêm túc, tớ muốn nói cho cậu một chuyện. Tớ nghe nói, ba mẹ cậu ấy đều không còn, được mẹ của Lệ Tranh, thím của cậu ấy nhận nuôi, cửa d,0dylq.d của trưởng phòng Vương này, khó khăn!”
Nhan Giác làm động tác cắt cổ, lè lưỡi, tiếng nói bất thình lình vang lên ở đằng sau khiến cho cô rợn tóc gáy, “Biết khó khăn thì hãy khuyên bạn của cô chết tâm với Lệ Ngôn đi.”
Trưởng phòng Vương đột ngột giá lâm, đứng ở cửa phòng bếp, mặt đen lại, nhìn Du Du…….và Nhan Giác.
“Nhan Giác, tôi rất bội phục dũng khí của cô, mỗi lần tôi có chút hảo cảm với cô, đều có thể đem hảo ấy xóa sạch. Đây chính là Du Du, bạn của cô? Du DU, bây giờ tôi chính thức thông báo cho cô biết, tôi sẽ không đồng ý cho cô và Lệ Ngôn qua lại, tôi có trách nhiệm thay cho ba mẹ của Lệ Ngôn.”
“Thím, cháu không cần thím làm như vậy. Cháu yêu Du Du, cô ấy thông minh, thiện lương, cơ trí, cháu có thể thấy bóng dáng của thím trên người cô ấy, một cô gái tốt như vậy, sao thím lại muốn phản đối bọn cháu?” Không biết Lệ Ngôn đi ra từ lúc nào, “Cũng bởi vì cô ấy hơn cháu bốn tuổi, chúng cháu thực sự yêu nhau, tuổi tác không phải vấn đề.”
“Tóm lại chuyện của cháu ta chỉ nói một câu thôi, ta không đồng ý, Lệ Ngôn, ngày mai Viên chính ủy sẽ thông báo cho cháu về chuyện trở về quân doanh, ngày nghỉ mùa xuân đến đây kết thúc, cháu cũng chơi đã rồi.”
“Thím, thím có thể thôi áp đặt cho bọn cháu được hay không? Áp đặt cho anh trai, rồi lại đến lượt cháu!” Lệ Ngôn như muốn phát điên.
Lệ Tranh vẫn đang mang bệnh, xuất hiện bên cạnh cửa, Nhan Giác vẫn trầm mặc không nói, thấy vẻ mặt anh suy yếu, vội chạy tới đỡ, “Sao anh lại ra đây, về giường nghỉ ngơi đi.”
Lệ Tranh vỗ vỗ tay cô, “Bên ngoài này đang đầy khói súng như thế, anh còn có thể nằm được sao?”
Mượn Nhan Giác đỡ, Lệ Tranh đi tới trước mặt mẹ anh, “Mẹ, mặc kệ là con hay Lệ Ngôn, bọn con đều là con của mẹ, con cái nên nghe lời người lớn, chính là điều hiển nhiên. Nhưng mẹ có nghĩ qua không? Chúng con cũng đến lúc làm cha làm mẹ, nếu như lúc nào cũng mặc cho mẹ quyết định tất cả, thì sau này bọn con còn dạy bảo con của con kiểu gì. Mẹ…… con……”
Nhan Giác chỉ cảm giác tay mình nặng trĩu, vừa nhìn lại, Lệ Tranh đã ngất đi.
Phải bệnh nặng như thế nào mới khiến cho đàn ông ngất xỉu, lúc ấy, nước mắt của Nhan Giác đã rơi xuống.