Đọc truyện Cảnh Xuân Nam Triều – Chương 1: Dâng tặng
Nhìn tới cung thành
nguy nga tráng lệ ở phía trước, bàn tay trắng ngần như ngọc của Trương
Khởi xoắn chặt y phục. Nàng hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nhìn phu
quân của mình.
Thời gian đã qua nhiều năm, thế nhưng phu quân của nàng vẫn tuấn vĩ y như thưở ban đầu mới gặp vậy. Hàng lông mày cao
thẳng vượt trội hơn người, hào quang trong đôi mắt thâm thúy ấy nheo lại có chút âm trầm có chút lạnh lẽo, còn có sóng mũi thật cao kia. Dưới
ánh mặt trời chói choang của mùa hè, thậm chí nàng có thể nhìn thấy thấp thoáng trên chóp mũi phu quân có nét ảm đạm buồn bã.
Thấy nàng
nhìn mình chằm chằm, phu quân quay đầu lại nhếch môi cười, nụ cười rất
dịu dàng, giọng điệu trầm ấm dễ nghe như tiếng nước chảy vang lên trong
xe ngựa, “Khởi nương, sao nàng lại nhìn ta như vậy?”
Trương Khởi
thản nhiên cười lắc lắc đầu, nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn về phía
cung thành nguy nga hoa lệ kia. Nàng có cảm giác hắn của bây giờ không
còn giống với ngày xưa nữa, hình như rất căng thẳng và lo lắng một cách
bất thường, đặc biệt là khi nhìn hắn chạm phải ánh mắt của nàng thì như
có điều gì đó không nói ra được bằng lời.
Phu quân không muốn
nói, Trương Khởi cũng không tiện hỏi tới, chỉ có điều không hiểu sao
nàng cũng không tự chủ được mà khẩn trương theo.
Càng lúc càng đến gần cung thành.
Cung thành nơi này, nếu nói về sự hoa lệ của nó thì tất nhiên không sánh
bằng với cung thành ở cố quốc, nhưng nó rất đồ sộ rộng lớn, tường thành
ước chừng cao hơn cố quốc cả trượng. Đúng rồi, cố quốc có nơi hiểm yếu
là Trường Giang, khắp cả nước đều tin chắc rằng phương bắc ko qua được
Trường Giang, bởi vậy khi xây dựng cung thành đã có chút chủ quan.
Nghĩ đến cố quốc, Trương Khởi lần nữa quay đầu nhìn về phía phu quân mình.
Nàng cùng phu quân quen biết nhau từ thời niên thiếu, hắn từng vì nàng
mà đắc tội quyền quý, phản bội rời bỏ gia tộc. Sau khi đến nơi này, sau
mấy năm cố gắng của hai vợ chồng, con đường làm quan coi như cũng được
thuận bườm xuôi gió, từng bước được thăng tiến. Lúc bấy giờ, Tân Đế mới
vừa kế vị, phu quân liền có được cơ hội dẫn theo gia quyến tiến về phía
Hoàng Thành.
Nghĩ đến phu quân đối nàng thâm tình nghĩa trọng,
Trương Khởi mím môi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng long lanh ánh nước. Nàng
nghiêng đầu qua yêu say đắm nhìn tới phu quân mình, trông thấy nơi chóp
mũi hắn hơi ẩm ướt, không nhịn được lấy khăn tay ra ân cần dịu dàng lau
cho hắn. Khi làn hương thoảng qua cùng với dáng ngọc mềm mại thì nam
nhân nhắm chặt hai mắt lại.
Ngón tay quyến luyến lướt nhẹ qua bờ
môi đang mím chặt của phu quân, giọng nói mềm mại mà nhỏ nhẹ, cực kì êm
tai đậm chất Giang Nam của Trương Khởi vang lên trong xe ngựa, “Phu
quân!”
Phu quân mở mắt ra nhìn về phía nàng.
Đối diện với
ánh mắt của hắn, Trương Khởi vẫn chỉ thản nhiên cười, nàng thỏ thẻ làm
nũng nói: “Không có, chỉ là muốn gọi chàng mà thôi.” Người đàn ông này
đối với nàng tựa như trân bảo, cuộc đời này có thể được cùng hắn kết
nghĩa làm vợ chồng, nàng thật là hạnh phúc.
Nghĩ tới đây, Trương
Khởi nắm lấy bàn tay của hắn, ngón tay chạm đến lòng bàn tay thấm ướt
của hắn, nàng cắn bờ môi anh đào cúi đầu yêu kiều nói: “Mặc kệ phu quân
như thế nào, thiếp nguyện cùng sinh cùng tử với chàng.” Lời nói rõ ràng
rất có khí thế nhưng từ chất giọng trời sanh yểu điệu mềm mại của nàng
nói ra, lại như đang nũng nịu hờn dỗi.
Nàng nhận thấy hôm nay phu quân như thế thật không bình thường, nhất định là đang lo sợ Tân Đế sẽ xử phạt hắn.
Phu quân chợt nhếch môi cười, nhưng cuối cùng cũng chỉ là cười cười. Hắn
không trả lời mà ngẩng đầu lên nói: “Đến cung thành rồi.”
Đã đến cung thành.
Hai người xuống xe ngựa, từng bước đi nhanh tới hướng hoàng cung.
Trương Khởi vẫn luôn rũ mắt cúi đầu, nàng không hề ngẩng đầu lên một lần nào,
chỉ một mực đi theo ở phía sau phu quân, đếm từng bước chân của mình.
Phu quân ngừng nàng cũng ngừng, phu quân đi nàng liền đi. Cứ như thế,
lâu đến nỗi tưởng chừng như đã qua một năm vậy, vừa có một thanh âm the
thé của người canh gác vang lên thì phu quân đã nhấc chân bước vào Tử
Kim Điện lộng lẫy hoa lệ đến dọa người kia.
Bàn tay trắng nõn của Trương Khởi nắm lại thành quyền, chân đứng im cứng đờ tại chỗ. Thời
điểm thấy phu quân quỳ xuống thì nàng cũng quỳ xuống theo.
Khó
khăn lắm mới quỳ xuống được nhưng ngay lập tức nàng liền cảm nhận được,
xung quanh bốn phía dường như tĩnh lặng lại, như có rất nhiều cặp mắt
đang nhìn chòng chọc tới chỗ nàng.
Trời sinh nàng xinh đẹp động
lòng người, có bị mọi người nhìn chăm chú như thế cũng là chuyện rất
bình thường. Nếu không phải là nơi không tầm thường, nàng cũng sẽ không
có cảm giác.
Bất tri bất giác, Trương Khởi càng cúi đầu thấp hơn, những móng tay tinh xảo lại càng bấm chặt vào lòng bàn tay của mình.
Ngay lúc này, một giọng nói lỗ mãng của một thanh niên còn trẻ tuổi vang
lên, “Nàng chính là Trương thị “Khởi xu”? Ngẩng đầu lên nào!” ‘Khởi xu’, là một người con gái xinh đẹp lộng lẫy như hoa, đây vốn là cách gọi của đám nam tử thường lén lút nói sau lưng nàng, nhưng cách xưng hô này sao có thể vang lên giữa Tử Kim Điện? (Khởi là tên nàng còn xu là nét đẹp
vẻ đẹp, tóm lại chữ đó dành để nói về ng con gái đẹp)
Trương Khởi chợt run lên, trong đầu một mảnh hỗn độn không kiềm được nghĩ tới một
vấn đề: Khó trách người đương thời đều nói, Tân Đế thật rất hoang đường, quả nhiên đúng là như thế.
Trương Khởi từ từ ngẩng đầu lên.
Dung nhan vừa xuất hiện, trong đại điện liền vang lên một trận tiếng trầm
trồ, đồng thời những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều ném tới, cộng
thêm có vài phần hăng say.
Tân Đế vừa ngồi xuống, giọng nói trẻ tuổi lỗ mãng đó lại vang lên, “Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng trẫm.”
Mệnh lệnh vừa ban ra, đôi môi anh đào của Trương Khởi run run lên, bàn tay
phải nho nhỏ của nàng siết chặt lại, mãi đến một lúc sau mới lấy dũng
khí ngẩng lên chiếc cằm trắng muốt như ngọc, nhìn tới ngôi cửu ngũ chí
tôn nơi hoàng đế ngồi.
Nàng đối mặt với một khuôn mặt còn rất trẻ nhưng bởi vì buông thả dục vọng quá độ mà sắc mặt xanh tái hư nhược sưng phù.
Chủ nhân của gương mặt ấy, đang dùng một đôi mắt dâm tà lộ liễu trắng trợn mà quan sát nàng từ trên xuống dưới.
Quan sát nàng từ khuôn mặt xuống đến cần cổ rồi đến bộ ngực, từ mái tóc rồi
đến da thịt phơi phới lộ ra bên ngoài, sau khi tỉ mỉ nhìn chăm chú một
lần Tân Đế mới hài lòng mà cười to lên.
Vào lúc này, Trương Khởi
nghe được âm thanh của đầu gối di chuyển truyền đến, đó là phu quân của
nàng dùng đầu gối từ chỗ của mình xe dịch tới mấy bước đến quỳ bên cạnh
nàng.
Sau đó, nàng nghe được phu quân của nàng dùng giọng nói
trầm lắng mà nàng cực kỳ quen thuộc, nịnh hót mà còn vô cùng nhiệt tình
nói: “Thê tử sở hữu được làn da bóng bẩy trơn láng, Đông thì mềm mại như bông, Hạ thì mát lạnh như ngọc, có thể ôm ấp cũng có thể kê làm gối
đầu. Bên trong thì quyến rũ động lòng người, quả thật là tuyệt sắc hiếm
thấy trong thế gian. Tuyệt sắc như thế, tiểu thần không dám độc hưởng,
nguyện ‘dâng tặng’ cho Ngô Hoàng!”
Hắn còn cố ý cất cao giọng nói, tiếng vọng rúng động chan chát vang lên giữa đại điện.
Rất lâu sau đó, hồi âm vẫn còn ong ong xen lẫn ở bên trong đám người, chấn động đến đinh tai nhức óc!
Trương Khởi chỉ cảm thấy trong đầu ong ong mãnh liệt, hình như cái gì cũng nghe được cũng hình như chẳng nghe được gì cả.
Nàng chỉ từ từ chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía phu quân.
Nhưng nàng không nhìn thấy ánh mắt của phu quân, bởi vì hắn vẫn đang còn cung kính mà nhìn tới bệ hạ. Trên mặt hắn mang theo nụ cười xán lạn, một một chi tiết trên mặt của hắn đều đang nói cho bệ hạ biết rằng hắn rất cam
tâm tình nguyện, hắn rất sẵn lòng!
Đột nhiên cơ thể của Trương Khởi lung lay! Vẻ mặt thê lương trắng bệch như tuyết!
Trên chỗ ngồi của hoàng đế vang lên tiếng cười to hài lòng của Tân Đế, hắn
nhìn chằm chằm tới phu quân, bộ dạng uể oải hỏi, “Nghe nói vợ chồng các
ngươi rất ân ái, đôi bên không bao giờ nghi kị lẫn nhau, có thật nguyện ý hay không?”
Trước sự ngỡ ngàng nhìn không chớp mắt của Trương
Khởi, phu quân của nàng nhìn về phía Tân Đế long trọng dập đầu, cất cao
giọng đáp: “Thần nguyện ý!”
Ba chữ “Thần nguyện ý” ấy cực kỳ vang dội, tiếng vọng trở lại vang lên lanh lảnh, chấn động đến cổ họng đang
hơi ngai ngái của Trương Khởi!
Tân Đế cười lên ha hả.
Hắn
quay đầu lại nhìn về phía Trương Khởi, bởi vì đắc ý mà ánh mất dâm tà
kia của hắn híp lại. Quan sát Trương Khởi một hồi, Tân Đế mỉm cười nói:
“Trương thị “Khởi xu”, tới đây!” Hắn nhìn nàng ngoắc ngoắc tay rồi lại
vỗ lên đùi mình, bởi vì ẩn chứa dục vọng mà trong giọng nói vừa có sự
dịu dàng vừa còn khàn khàn, “Mỹ nhân, hãy đến bên trẫm nào.”
Tiếng cười bốn phía vẫn còn đang vang vọng.
Rõ ràng là mê mang, trái tim rõ ràng đang nhảy đập như muốn lao ra khỏi
lồng ngực, rõ ràng chất tanh ngọt ngai ngái nơi cổ họng bất cứ lúc nào
cũng có thể phun trào ra. Nhưng Trương Khởi vẫn có thể nhìn thấy phu
quân của nàng, đang dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn nàng. Nếu như cảm giác
của nàng còn có thể nhìn nhận sự việc, có lẽ nàng sẽ cho rằng, ánh mắt
hắn nhìn mình vẫn là thâm tình sâu đậm. Hắn đang muốn nói, nàng không
cần phải lo lắng, sớm muộn cũng có một ngày hắn nhất định sẽ đón nàng
quay trở về?
Trương Khởi từ từ chậm rãi đứng lên.
Nàng khẽ cúi đầu, mặc cho mái tóc thổi tung vướng vào một bên trán rũ xuống ngay trước mắt.
Nàng từ từ, từ từ đi tới hướng Tân Đế.
Bốn phía vẫn còn đang cười ầm ĩ không ngừng. Chúng thần đều đang nhìn về phía nàng, cũng đang nhìn tới phu quân của nàng.
Trong đủ loại ánh mắt đó, không có sự khinh bỉ mà đó chỉ là thói quen.
Đúng vậy, chính là thói quen. Loại chuyện này thì phải xảy ra ở thời đại
này. Huống chi, Tân Đế từ lâu đã nổi tiếng là hoang đường háo sắc, triệu Tần phi đến rồi cùng thị vệ các đại thần khỏa thân cùng đùa giỡn rồi
cùng nhau “giao hợp”, sau đó hắn ra lệnh cho thợ vẽ vẽ lại rồi đem bức
tranh bán giá cao cho đám phú hào quyền quý để lấy đó làm niềm vui,
chuyện mà hắn đã từng làm không ít, loại chuyện lấy vợ người như này thì có tính là cái gì?
Trương Khởi từng bước từng bước đi về phía Tân Đế.
Tư thế dáng đi của Trương Khởi thong thả mà tuyệt đẹp. Nàng hơi cúi đầu,
trong giây phút này, vô số chuyện đã qua đều bị lãng quên, dâng trào ở
trong lòng đều là vô số lời đồn đãi về vị Tân Đế, đồng thời mỗi một việc cũng đang vang vọng ở trong đầu.
Lúc này, nàng nghe được giọng điệu thân mật hài hước của Tân Đế, “Mỹ Nhân à, cần gì phải ngượng, ngẩng đầu lên nhìn trẫm nào.”
Trương Khởi nghe lời ngẩng đầu lên.
Tân Đế nhìn nàng tỉ mỉ đánh giá một hồi, đột nhiên cười lên ha hả nói: “Quả nhiên là vẻ đẹp yêu kiều thật khiến cho người ta yêu thích, xa chồng cũ mà không hề có một giọt lệ nào. Nàng đi theo trẫm, trong lòng có thật
là vui sướng chứ?”
Ánh mắt của hắn nóng bỏng nhìn chằm chằm
Trương Khởi, gương mặt thì đắc chí hài lòng cũng kèm theo phần không cho phép nàng nghịch ý!
Trương Khởi nhìn hắn, một lúc lâu sau đột nhiên nàng thản nhiên cười lên!
Khi còn Ở bên cạnh phu quân nàng cũng cười như vậy, là sự trong trẻo, là
niềm hạnh phúc và cũng quyến rũ không gì sánh bằng. Hiện tại đối diện
với Tân Đế, nụ cười này của nàng chỉ có vẻ yêu mị vô biên!
Yêu mị mà cười, vòng eo của Trương Khởi rất nhỏ không đầy một nắm tay, cố ý
dùng một loại nhịp điệu chưa từng gặp qua uốn éo vô cùng cám dỗ hồn
phách con người.
Trong đại điện đột nhiên an tĩnh lại, tiếng cười cũng không còn nữa, thay vào đó là đủ loại tiếng hít thở càng lúc càng tăng.
Giờ khắc này bọn họ đột nhiên phát hiện, người phụ nữ xinh đẹp đó mới vừa
rồi còn có vẻ nhã nhặn trầm tĩnh, chỉ trong chớp mắt liền trở nên thẹn
thùng mất tự nhiên, cùng với dáng đi uyển chuyển thướt tha, nào là bờ
mông đầy đặn, nào là bàn tay nhỏ bé trắng mịn, mỗi một đường nét trên
thân thể đều tuyệt mỹ lung linh. Tất cả được nổi rõ dưới ánh sáng mặt
trời của ban ngày chiết xạ ra một loại hào quang diễm tuyệt hút hồn con
người!
Quả nhiên là Trương thị “Khởi xu”!
Đôi mắt đẹp lưu chuyển xoay tròn, Trương Khởi tươi cười đẹp duyên dáng õng ẹo đi về phía Tân Đế.
Đây là kỹ năng trời cho.
Hình như bắt đầu từ lúc trưởng thành, dung nhan cùng dáng người của nàng đều như hoa tươi nở rộ khoe sắc, thậm chí mỗi một cái sóng mắt lưu chuyển
hay mỗi một lần phất tay dậm chân của nàng, đều có thể dễ dàng tạo ra
được một phong thái mê người. Nhưng nói gì thì nàng cũng được xuất thân
từ danh môn, lại còn là một người phụ nữ có gia cảnh thanh bạch. Xưa
nay, mỗi một lời nói hay cử chỉ của nàng đều phải rất mực chú ý. Chỉ có
những khi vui đùa ở bên cạnh phu quân thì mới có đủ loại phong tình mê
người này, những lúc như vậy mới không tự chủ được mà thể hiện tình cảm
của mình.
Nếu không, sao hắn sẽ nói nàng “Da thịt trắng mịn trơn bóng còn bên trong thì quyến rũ động lòng người?”
Sao hắn có thể dồn hết tâm trí nghĩ ra đưa nàng đến nơi này, rồi đem nàng
hiến tặng cho Tân Đế, dùng sự nịnh hót để đổi lấy thứ mình muốn?
Trương Khởi càng lúc càng đi đến gần thì hô hấp của Tân Đế cũng càng lúc càng gấp rút, đồng tử cũng càng lúc càng phóng to.
Nàng khó khăn lắm mới tiến đến gần, người còn chưa đến sát hắn đã nóng lòng
không kịp đợi nữa vươn tay ra tóm lấy cánh tay nàng kéo về phía mình rồi ôm vào trong ngực.
Ôm chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, Tân Đế kề mũi sát ở trước ngực nàng hít vào một hơi thật sâu sau đó ngây ngất
nhắm lại hai mắt, vui mừng mà thở dài nói: “Quả nhiên là tuyệt đại giai
nhân!”
Hắn mở to mắt ngắm nhìn mỹ nhân da thịt như ngọc ở trong
lòng, dù lúc này là ngày hè chói chang nhưng chạm tay đến lại cảm thấy
mát lạnh làm cho lòng người vui sướng tinh thần cũng mềm nhũn ra. Ôm
nàng lên để ngồi ở trên đùi, hớp một ngụm rượu mớm sang cho nàng rồi cúi đầu nhìn về phía thần tử đã dâng hiến mỹ nhân, Tân Đế hài lòng nói:
“Công hiến thê của ái khanh, trẫm sẽ ghi nhớ!”