Đọc truyện Cảnh Xuân Chợt Tiết – Chương 7: Trêu Chọc
Một cốc sữa tươi nóng và một chiếc bánh mousse vị dâu đã được đưa đến trước mặt Bạch San San.
Cô sửng sốt một hồi, có chút kinh ngạc làm sao cô hầu gái từ Thương gia lại biết khẩu vị của cô như vậy, cười nói: “Cảm ơn.
Thật ra không cần phiền phức như vậy.
Tôi chỉ uống chén trà này là đủ rồi.”
Cô có gương mặt khả ái tự nhiên, đường nét thanh tú và đường nét mềm mại, khóe miệng thường cười, ngay cả lông mày và mắt cũng cong thành nếp gấp nhỏ, trông rất dễ gần.
Jinna tuổi không lớn, mới được đào tạo nghiệp vụ hai năm rồi mới vào làm, đã quen với bầu không khí lãnh đạm, trầm mặc ở đây, luôn nghiêm túc, ít nói, cẩn thận trong lời nói và việc làm, thoạt nhìn đã thấy một người tử tế như Bạch Thiển Sơn.
Ngay lập sinh ra hảo cảm tốt với Bạch San San.
Jinna cũng mỉm cười và nói: “Tiểu thư không cần khách khí, cô là khách quý của ông chủ, được phục vụ cô là vinh hạnh của tôi.”
Cô hầu gái nói tiếng phổ thông, nhưng phát âm không chuẩn.
Nghe vài phần giống người Đông Nam Á.
Bạch San San nghĩ nghĩ, quan sát làn da khỏe mạnh và sẫm màu hơn những cô gái bình thường của Jinna, tò mò hỏi: “Chị không phải người Trung Quốc sao?”
Cô hầu gái đáp: “Tôi tên Jinna, là người Philipines, vừa tới Trung Quốc được hai năm.”
“Thì ra là vậy.”Jinna nhìn thấy Bạch Sơn Sơn dùng nĩa chọc thủng một miếng mousse nhỏ, cho vào miệng nhai đi nhai lại, hai mắt sáng ngời nhìn chính mình, đột nhiên nghiêm túc tò mò nói, ” Ông chủ của cô trông có vẻ khó hầu hạ, cô làm việc ở đây chắc vất vả lắm.
”
Nghe vậy, Jinna rũ mắt vài giây rồi trả lời: “Thực ra cũng tốt lăm.
Mấy năm trước ông chủ rất bận.
Một năm dành hai phần ba thời gian đều ở Mỹ và Châu Âu, thời gian ở Trung Quốc rất ít.
Nhưng dù ông chủ có ở nhà thì cũng không sao.
Ngài rất tốt, trừ bỏ thói sạch sẽ quá mức, không ai được phép động vào đồ đạc cá nhân, không ai được phép tiếp xúc tay chân với ông chủ, bất luận ai cũng không được vào phòng của ông chủ, thậm chí không cần vào dọn dẹp phòng.
Khi ngủ phải tuyệt đối an tĩnh, ghét tất cả đồ ngọt, thích màu đen và trắng, thích khung cảnh đen tối,…”
Cô hầu gái bẻ đầu ngón tay xong rồi tiếp tục kể, Bạch San San càng nghe càng thấy choáng váng, trong lòng nghĩ: Làm người nhàn rỗi không chịu việc gì mà phải hỏi như vây.
Ngu quá đi.
Phải mất hai phút đầy đủ để Jinna kết thúc thành công chủ đề này, và mỉm cười nói, “Ngoại trừ những thứ này, ông chủ không có gì kén chọn, không khó để phục vụ.”
Bạch San San: “……?”
Bạch San San cười khan vài tiếng: “Đúng vậy, ngài Thượng rất tốt, không kén chọn, không khó hầu hạ.”
Sau đó Bạch San San cùng Jinna tán gẫu thêm vài câu,cô vừa mới ăn xong bánh mousse dâu tây và chỉ uống một ngụm sữa nóng, liền có tiếng bước chân từ trong vườn đi vào.
Bạch San San quay đầu lại, nhìn thấy một phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị từ bên ngoài đi vào.
Người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi, ngoại hình khác hẳn với người châu Á, mái tóc màu nâu sẫm và hơi trắng búi sau đầu, nét mặt trầm và ba chiều, tính tình điềm đạm, dịu dàng nhưng ánh mắt sắc lạnh.
Bạch San San hơi giật mình.
Gương mặt này không xa lạ, chỉ trong vài giây, trong đầu cô chợt hiện ra một cái tên.
“Cách La Lệ.”Ngay khi bóng dáng người phụ nữ xuất hiện, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Gina lập tức tắt ngấm, sau đó quay lại nhìn Bạch San San, nói nhỏ với cô ấy: “Cách La Lệ, quản gia ở đây, bà ấy là người nhìn tiên sinh lớn lên.
”
Vừa dứt lời, Cách La Lệ đã đến trước mặt bọn họ.
Sắc mặt của Bạch San San đã trở lại bình thường.
Cô nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa thân thiện, không thiếu sự xa lạ của lần đầu gặp gỡ, cũng không nói gì.
Đối diện, sau khi nhìn thấy Bạch San San, Cách La Lệ dưới mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng loại cảm xúc kinh ngạc này lại biến mất không còn tăm hơi trong thời gian rất nhanh.
Một giây tiếp theo, cô liếc nhìn Jinna đang có chút bối rối, không chút biểu cảm nói: “Cây xanh của trang viên cần phải cắt tỉa, mọi người đều có việc bận, cô cứ rảnh rỗi, tán gẫu với khách ở đây.”
“Tôi xin lỗi, Cách La Lệ.” Jinna xin lỗi.
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Bạch San San cảm thấy trong lòng hơi lo lắng, vì sợ chính mình lôi kéo Jinna cùng nói chuyện sẽ khiến cô bị khiển trách.
Cũng may là dì quản gia không có ý mắng chị giúp việc.Bà chỉ xua tay, “Cô đi giúp đi.”
Sợ bóng sợ gió một hồi, Jinna và Bạch San San đều lặng lẽ thở ra.Jinna nhìn Bạch San San cười cười, động động môi nói Tạm biệt rồi xoay người rời đi.
Phòng khách to như vậy, tức khắc chỉ còn lại có hai người Bạch San San cùng Cách La Lệ.
Cách La Lệ hơi rũ mắt, ngữ khí bình đạm: “Tiểu thư, hội nghị của tiên sinh đã xong, ngài có thể lên lầu.” Nói xong duỗi tay một so, “Xin đi theo tôi.”
Bạch San San mỉm cười, “Làm phiền quản gia.”
Sau đó Cách La Lệ đưa Bạch San San lên lầu.
Theo chân Cách La Lệ, Bạch San San nhìn chằm chằm vào gáy của đối phương, đột nhiên cảm thấy những sự việc xảy ra trong mấy ngày qua thật kỳ diệu và đầy kịch tính.
Không những hồi đó ngồi cùng bàn với Thương Trì, mà vị quản gia này cô cũng có vài lần tiếp xúc.
Giờ thời gian trôi qua, hắn đã trưởng thành và trở thành một vị tổng tài siêu cấp giỏi giang, dì quản gia thì già đi, dần dần bước vào tuổi trung niên, tình cờ chính là, ông chủ và dì quản gia không nhớ người cùng bàn với Thương Trì là cô.
Qủa nhiên là người một nhà, mất trí nhớ thì đều cùng một lúc như vậy.
Suy nghĩ của Bạch San San bay loạn xạ.
“Tiên sinh đang ở bên trong chờ tiểu thư.” Đột nhiên, giọng nói lạnh lùng của Cách La Lệ kéo dòng suy nghĩ của cô quay về.
Bạch San San định thần lại, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trước mặt cô có một cánh cửa đóng chặt.
Giống như những gì nhìn thấy lần trước trong hội quán, người bên trong không sợ nghẹn chết chính mình, đen một mảng, một chút ánh sáng cũng không lộ rạ.
Cách La Lệ nói: “Đây là phòng ngủ của tiên sinh, không có sự cho phép thì tôi không thể đi vào, tôi chỉ có thể mang cô đến đây.
Tiểu thư, mời vào.” Nói xong, liền mở cửa phòng.
Không cho phép thì không thể đi vào?
Phòng ngủ sao.
Phòng ngủ chứa nhiều thứ quan trọng, không cho vào cũng là bình thường, mà Thương Trì còn là người rất sạch sẽ nữa.
Bạch San San vừa nghĩ vừa lí giải.
.
ngôn tình hay
Khoan.
Phòng ngủ???
Vì cái gì muốn cô vào phòng ngủ của hắn để xem bệnh a?!
Người bình thường thì không thể hiểu rõ suy nghĩ của những bệnh nhân mắc bệnh như thế này, cho nên Bạch San San cũng không nghĩ nữa.
Cô đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có một chiếc đèn bàn đang bật, rèm kéo chắn ánh sáng từ bên ngoài, sau khi Bạch San San vào phòng, cô mất một lúc chờ mắt thích nghi với ánh sáng mờ ảo rồi mới bước tiếp vào trong.
Phòng ngủ này rất rộng, được chia làm hai phần, một bên có ghế sofa, tủ và các đồ đạc khác, giường ngủ là khu vực nghỉ ngơi; bên kia là bàn làm việc, máy tính, máy chiếu, các thiết bị văn phòng như tủ sách để tài liệu trên đó.
Tông màu đen trắng trông lạnh lùng, có chút không nói thành lời.
Bạch San San không thấy chủ nhân của căn phòng ngủ này, cô cau mày nghi ngờ, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó chỉ thấy anh ta ở sau chiếc bàn màu đen.
Thân hình cao thẳng của ThươngTrì đang ngồi trên ghế, đầu hơi ngửa ra sau lưng, hai mắt khẽ nhắm, hai chân dài để tùy ý, trông rất thong thả và lười biếng.
Căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của người đàn ông.
Ngủ?
Cô đứng đó không nói nên lời trong vài giây, bắt đầu đi về phía Thương Trì, đứng cách hắn vài bước.
Đèn bàn ở cạnh giường, nguồn sáng từ xa mà yếu ớt, nét mặt của người đàn ông ẩn trong bóng tối nhìn lạnh lùng, giống như bức tượng được khắc họa tỉ mỉ, mang vẻ đẹp đặc biệt lạnh lùng và mơ hồ.
Vào lúc này, Bạch San San không khỏi thở dài một lần nữa trước vẻ đẹp của người trước mặt, ngay cả khi ngồi trên ghế chợp mắt, hắn cũng có thể ngủ với tâm trạng u sầu và xa cách.
Bất quá như vậy thì cô khó mà làm việc, lương cô tính theo giờ.
Bạch San San ra tiếng: “Thương…” hai chữ tiên sinh sình chưa thốt ra thành lời, thì cô đã trên bàn một tập văn kiện khiến cô phải lặng thinh- >.
Bạch San San nhớ tới lời Bạch Kế Châu nói.
Cô hơi nhíu mi, lặng lẽ nhìn đôi mắt ngủ say của Thương Trì, chần chờ giây lát,mới cẩn thận đưa tay cầm lên văn kiện, mở ra nhìn một chút.
Tầm mắt vô ý rơi lên khuôn mặt của Thương Trì.
Hắn nhắm hai mắt, không còn vẻ lạnh nhạt mà uy hiếp thường ngày, trông hiện tại rất ôn nhu.
Chân mày nổi rõ, hốc mắt sâu, lông mi như hai chiếc quạt nhỏ đứng yên, lông mi đen dày mềm mại dính đuôi bên trái một chút trắng…!
Dính một chút trắng?
Có vẻ là một loại lông tơ mềm,nếu không nhìn kĩ thì không thể thấy.
Bạch San San chớp mắt, quan sát màu trắng trên lông mi của Thương Trì, bất giác tiến lại gần.
Đột nhiên, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại muốn nâng tay lên cố gắng phủi nó đi.
Ngay lúc cô ta giơ tay lên, Thương Trì chợt tỉnh.
Cô sửng sốt trong chốc lát, vẫn giữ nguyên động tác giơ một tay lên sờ mặt anh, đôi mắt trong veo sáng ngời bắt gặp một đôi đen lạnh lùng.
Không khí bỗng an tĩnh hẳn.
Một giây qua đi, hai giây qua đi……!
Giây thứ ba, Bạch San San rốt cục có phản ứng, nhìn Thương Trì cười khan, chuẩn bị thu tay về.
Nhưng điều mà Bạch San San không ngờ tới là người bên kia đột nhiên vươn tay nắm cổ tay cô lại, rồi dùng sức giật mạnh cô về phía mình.
Bạch San San bị bất ngờ nên không giữ vững được trọng tâm của mình, cô liền khuỵu gối xuống tấm thảm dưới chân Thương Trì, cô hoảng sợ định rút ra nhưng cánh tay lại vô ý đặt lên đùi anh
Hiện tại khung cảnh trông có vẻ kì lạ, giống như một con mèo nhỏ đang tìm kiếm chủ nhân của mình để nũng nịu.
“Bạch San San.”
Thương Trì tay kia đặt lên cái cổ mềm mại nhỏ nhắn của cô, trái tim Bạch San San lúc này chợt luống cuống, cảm giác xa lạ mà quen thuộc bỗng nổi lên.
Cô cảm thấy những ngón tay mảnh mai và lành lạnh của người bên kia từ từ trượt lên cổ, véo cằm cô.
Thương Trì ghé sát vào nàng, ánh mắt bình tĩnh không dao động lúc này tối sầm lại.
Anh không biết là do vừa ngủ dậy hay một lý do nào khác, giọng anh nghe trầm và khàn kinh khủng.
Hắn nói: “Bạch San San, ai cho em lá gan đến trêu chọc anh?”.