Đọc truyện Cảnh Xuân Chợt Tiết – Chương 4: Mất Ngủ
Bạch San San nghiêng đầu nhìn thiếu niên trong bức ảnh, cẩn thận thở dài, thiên tài năm nào nay đã trở thành một nhà tài phiệt trong giới kinh doanh,rốt cuộc thế đạo là như nào, mười năm có thể đem lạnh nhạt và mặt người dạ thú có thể tốt như vậy, hẳn là không có cái thứ hai trên thế giới.
Cô thở dài từ đáy lòng một phút, sau đó đặt bức ảnh lại chỗ cũ, lôi bộ quần áo ngủ trong tủ ra rồi đi tắm.
Có quá nhiều chuyện xảy ra trong một đêm, thông tin Bạch Sơn Sơn nhận được cần phải tiêu hóa và hấp thụ chất thành núi, sau khi quá tải nặng nề và chạy đến cuối vòi hoa sen, bộ não mệt mỏi của cô cuối cùng cũng tuyên bố sụp đổ, và tự động lăn ra ngủ sau một giây.
Tuy nhiên, không biết người ta thích nhớ lại chuyện xưa hay là nhờ một vị tổng tài bá đạo nào đó mà cô gặp tối nay, giấc ngủ não của Bạch San San không được tốt cho lắm.
Tuy bận ngủ nhưng nó cũng dệt nên một giấc mơ vô cùng hoàn chỉnh cho chủ nhân của nó, không chỉ rõ ràng về địa điểm, nhân vật, sự kiện mà cả dòng thời gian cũng được sắp xếp rõ ràng về Bạch San San.
Mọi chuyện phát sinh trong giấc mơ so với đời thực quả thật giống nhau.
Cao tam năm ấy.
Nắng rực một vùng trời, từng đóa hoa nở rộ.
Dưới tiếng nhạc đài và những trận đòn roi đầy yêu thương của các thầy cô chủ nhiệm, các học sinh đã bước ra sân vui vẻ, thoải mái và sôi nổi, chuẩn bị tham gia lễ chào cờ vào thứ 2 hàng tuần.
Tiết học đầu tiên vào buổi sáng là ngữ văn, khoai tây ca Vương Triều Dương ở trên bục giảng nước miếng bay tứ tung, nói suốt 40 phút về 《 Tuân Tử · khuyên học 》, cùng với rủ ngủ cũng không khác nhau lắm.
Bạch Sơn Sơn vốn đã buồn ngủ, nghe giảng xong trong người lại càng mệt mỏi, rốt cuộc bị sâu ngủ hạ gục hoàn toàn.
Ngủ được hơn nửa tiết, cho đến khi đứng ở sân thể dục, cô vẫn còn mơ mơ màng màng.
Trên bục chào cờ, thầy hiệu trưởng cau mày khi nhìn đám cây con ngoan trò giỏi ở các trường trung học cơ sở trọng điểm đang ngất như sương mai, đẩy cặp kính lên sống mũi và nghiêm túc nói: “Các em học sinh, đây mới là đầu học kỳ mới.
Chúng ta phải có cái nhìn mới và đón nhận việc học với tinh thần tốt nhất.
”
Bên cạnh giám thị nghe xong, lập tức vỗ tay: “Hiệu trưởng quá đúng, các bạn học, vỗ tay!”
Phía dưới học sinh miễn cưỡng vỗ tay.
Bạch San San vẻ mặt mờ mịt, ôm tâm lý “Ta là ai, ta ở đâu, bất luận tình huống gì, ta sẽ làm những gì người khác làm.”
Miệng thầy hiệu trưởng nhếch lên một vòng cung đắc ý, hắng giọng nói tiếp, “Vừa rồi tôi có đọc một bài báo xuất sắc ở đây để chia sẻ với các bạn học sinh, tôi hy vọng chúng ta có thể là nguồn cảm hứng để học tập nghiêm túc, dũng cảm ước mơ”
Giám thị càng dùng sức mà vỗ tay: “Nói rất đúng!”
Hiệu trưởng: “……”
Tôi vẫn còn chưa bắt đầu nói mà.
Vì vậy, lễ chào cờ bằng cách nào đó đã đi vào tiết đọc cá nhân của hiệu trưởng và buổi tâng bốc của giáo viên.
Bạch San San cẩn thận lắng nghe một hồi, cô thật sự không có hứng thú với tiếng Quan Thoại muối tiêu của hiệu trưởng, mấy phút sau cô dụi mắt, tựa đầu vào vai cô gái trước mặt tiếp tục ngủ gật.
Đúng lúc này, một giọng nói không biết từ đâu vọng tới, anh mỉm cười và ân cần lắng nghe: “Xem ra là không thoải mái.
Có cần tôi lấy thêm cái ghế dựa không?”
“Không, cám ơn.” Bạch San San nhắm mắt lại.
Trả lời một cách lịch sự.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, không khí nháy mắt đọng lại.
Sau một giây, cô nhận ra điều gì đó, cổ khựng lại và cơ thể cứng đờ, cả người đứng thẳng như người máy.
Giả bộ bình tĩnh nhìn phía sau trước đầu bạn học, an tĩnh như gà.
Không khí tiếp tục đặc lại.
Ngay sau đó thanh âm của chủ nhiệm lớp lại lần nữa vang lên, tự tin mười phần, thanh âm như chuông lớn, hừ giọng nói: “Xong tiết này thì đến văn phòng gặp thầy,”
“Vâng.”
Vài phút sau, trong phòng làm việc của giáo viên.
Chương Bình An là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy toán, là một người đã có thâm niên hàng chục năm, miệt mài suốt cuộc đời, luôn là một nhà giáo, luôn “vì sự nghiệp xây dựng và phát triển quê hương”.
“Vì tổ quốc” là mục tiêu.
Trong số những học sinh đã dạy, một số đặc biệt giỏi, một số là thanh thiếu niên nổi loạn, và dĩ nhiên hắn có kinh nghiệm giảng dạy vô cùng phong phú.
Tuy nhiên: “Tôi đã giảng dạy hàng chục năm.
Tôi đã thấy những người ngủ trong lớp, những người ngủ trong khi tự học và những người ngủ trong các kỳ thi.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy một người có thể ngủ trên sân thể dục.” Chương Bình An giơ tay đập bang một cái vào bàn, hỏi, “Bạch San San, em là con chim hồng hạc thành tinh phải không?”
(Ở đây là con hồng hạc có thể ngủ đứng nha mọi người, ý thầy giáo nói bả xuất sắc tới nỗi có thể ngủ đứng được luôn)
Các chủ nhiệm xung quanh: “………”
Bạch San San nghe xong Chương Bình An nói, về sau nghĩ nghĩ, chần chờ, cuối cùng vẫn là nhịn không được nội tâm xao động và lòng hiếu học, tò mò hơn nữa nghiêm túc hỏi: “Hồng hạc trông như thế nào ạ?”
Chương Bình An: “…………..”
Các chủ nhiệm xung quanh: “………”
Mình là một nhà giáo dục, hãy kiên nhẫn, tốt bụng và đừng cáu kỉnh.
Chương Bình An trong lòng âm thầm xây dựng tâm lý cho mình, cuối cùng cũng cố nén ý muốn nôn ra một ngụm máu già, cố hết sức nhìn cô gái trước mặt với vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh.
Chương Bình An: ” Em đã nhận ra lỗi của mình chưa.”
Con bé thế nhưng nghiêm túc gật đầu.
Nhìn thấy cô là trẻ nhỏ dễ dạy, Chương Bình An trong lòng cũng thoải mái, giọng điệu cũng không quá nghiêm túc, nhấp một ngụm trà nói: ” Biết rồi thì viết kiểm điểm 300 từ đi, ngày mai giao lại cho thầy.
“Ngừng một chút, hắn đột nhiên thản nhiên hỏi:” Khoan đã, em thấy mình sai chỗ nào?”
Bạch San San: “Không nên học hồng hạc tư thế đứng ngủ.”
Chương Bình An một miệng trà phun ra: “……..”
Các chủ nhiệm xung quanh: “………Khụ”
Toàn bộ căn phòng im lặng trong hai giậy, ngay sau đó Chương Bình An nhéo nhéo mi tâm, xua tay nói: “Viết kiểm điểm nhiều hơn 500 từ, mai đưa lại cho thầy.”
Bạch San San: “……”
Lão sư, em đã nói sai chỗ nào sao?
Kỳ thật, hiện thức này quá tàn khốc.
Chẳng trách người ta nói rằng lòng người như mò kim đáy biển, bạn không bao giờ đoán được đàn ông đang nghĩ gì.
Nhất là loại ông chú béo hay cáu gắt sắp bước vào tuổi mãn kinh.
Bạch San San suy nghĩ sâu sắc và thông cảm, ngoan ngoãn chào tạm biệt Chương Bình An, cúi thấp đầu rời khỏi văn phòng.
Ai ngờ, vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, một đôi giày thể thao màu trắng đã lọt vào tầm mắt.
Đôi giày thể thao lớn không thể nhận ra thương hiệu và sạch đến mức không thấy chút bụi.
Có lẽ là đôi giày thể thao quá sạch sẽ, Bạch Thiển Sơn sửng sốt, bất giác nhìn lên trên đôi giày, liền nhìn thấy một đôi chân dài to lớn quấn trong quần tây màu đen, đôi chân xinh đẹp thẳng tắp, thon thả.
Cô không nhịn được huýt sáo trong lòng, thầm than:Nha, vẫn là một chân chơi năm.
Một cái không có mặc giáo phục “Chân chơi năm”.
(đoạn này mình cũng không hiểu nên y như trên wiki, bạn nào hiểu thì cmt cho mình với)
Hắn trạc tuổi cô, mặc chiếc áo phông và quần tây đơn giản, hơi dựa vào vách cửa phòng làm việc, dáng người cao ráo, hai cánh tay lộ ra ngoài, sạch sẽ.Hắn có một tính khí lạnh lùng và khuôn mặt vô cảm.
Khuôn mặt của hắn ấy được che phủ trong ánh nắng ban mai, cái cằm kiêu kỳ, mũi cao và thẳng, và rất đẹp trai.
Đôi mắt lạnh lùng của đối phương vốn là hờ hững nhìn thẳng về phía trước, tựa hồ nhận ra được điều gì đó, hắn ta khẽ đảo mắt, lạnh lùng nhìn sang một bên.
Cô gái đang ngửa cổ nhìn anh, nét mặt rất ngoan ngoãn và dịu dàng như một con mèo ngoan, nhưng đôi mắt trong veo lại sáng ngời, khi gặp anh không hề che giấu hay né tránh.
Mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng ngần, những màu tương phản gần như chói lóa.
Anh nhìn cô chằm chằm, trong chốc lát, lông mày nhướng lên không chút lưu tình.
Chỉ nhìn nhau hai giây, Bạch Sơn Sơn không để ý đến vẻ bất thường đó.
Cô chỉ thấy thiếu niên nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ánh mắt và khuôn mặt lạnh lùng như cũ, không có một chút gợn sóng.
Như thể cô ấy chỉ là một viên đá vụn bên vệ đường.
Ai cho cô biết trai đẹp đến từ đâu vậy? Sao cô chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ? Đây là ý nghĩ đầu tiên mà Bạch San San có trong đầu.
Vừa rồi hắn sẽ không đứng ở cửa phòng làm việc, nghe thấy được cô bị mắng suốt từ nãy đến giờ đó chứ?Huynh đệ, nghe lén là sẽ bị đánh đấy biết không, đây là suy nghĩ thứ hai, thứ ba về sau của Bạch Sơn Sơn.
Ngay khi cô nhanh chóng lăn qua mọi loại chướng ngại trong lòng, chân của người trước mắt đột nhiên di chuyển, đi về phía cô và đứng yên trước mặt cô.
Chuyện này là sao?
Bạch San San có thông minh cũng không giải thích được.
Không khí im lặng,có một sự bế tắc trong khoảng một giây.
Sau đó cô nghe thấy một giọng nói ở trên đầu, rất hay nhưng lại trầm và lạnh, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào, không có nhiệt độ, “Tránh ra.”
Hai giờ đêm, Bạch Sơn Sơn đột nhiên bối rối, mơ màng tỉnh dậy.
Phòng ngủ tối om, cô nằm trên giường dụi mắt, cảm thấy khát nước và buồn ngủ.
Loay hoay vài giây giữa hai lựa chọn “ngủ tiếp” và “dậy tìm nước”, cô lặng lẽ đứng dậy khỏi giường, cầm cốc nước đã cạn và bước ra khỏi phòng.
Trong đêm tối mịt mù, cả ngôi nhà chỉ có vài ngọn đèn hành lang bật sáng và ánh sáng mờ ảo.
Bạch Sơn Sơn rót một ly nước trắng uống cạn, liếm môi rồi lên lầu đi vào phòng.
Khi đi ngang qua một nơi nào đó trên tầng hai, một tiếng chế nhạo đột nhiên vang lên từ phía sau, và sau đó là giọng một người đàn ông nói: “Cô còn tưởng mình là cô gái ngu ngốc lúc nhỏ nữa hay sao?”
Ngay khi Bạch Thiển dừng lại, chiếc cốc trong tay cô sợ hãi bay ra ngoài.
Tôi có thể hỏi vị đại ca này, nửa đêm không ngủ là muốn hù chết ai đây?
“Tôi nghe ba tôi nói rằng cô đã từ chối buổi hẹn hò mà ông ấy sắp xếp cho cô?” Bạch Kế Châu vẫn là mỉa mai châm chọc “Tôi biết cậu con trai họ Triệu mặc dù nhìn không được đẹp, cũng không uống rượu giỏi, nhưng lại là người tốt và đầu óc linh hoạt.
Tuy rằng ba tôi muốn mai mối hôn sự này, tuy rằng là ích kỷ trong kinh doanh, nhưng nhất định sẽ không lừa gạt người.
” Bạch Sơn Sơn uống một ngụm nước, nuốt xuống, lắc lắc cái cốc rồi tiếp tục đi về phòng ngủ.
“Tuổi lớn như vậy mà vẫn còn muốn tự cao hay sao? Cô có phải quên năm nay mình đã 27 tuổi, chứ không phải là 17.”
“……….” Bạch San San quay đầu.
Người đàn ông nhìn cô dựa lưng vào tường hành lang, bờ vai rộng và eo hẹp, trong bóng tối không thể nhìn rõ nét mặt.
Nhưng Bạch Sơn Sơn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của người anh kế này lúc này, nhất định không phải là một đôi mắt đào hoa đa tình, biểu cảm càng nên châm chọc, châm chọc.
Ma xui quỷ khiến, Bạch Sơn Sơn đột nhiên nhớ tới lời dì Chu đã nói, mẹ ruột của thiếu gia là người vừa đẹp lại dịu dàng như nước.
Dù không tha thứ nhưng trái tim cậu ấy cũng mềm yếu như mẹ của mình.
Bạch Sơn Sơn cảm thấy đầu hơi đau.
“Bạch Kế Châu.” Cô nghiêm túc hỏi, ” Anh quan tâm đến tôi sao?”
Đại thiếu gia hừ lạnh, “Cô nằm mơ hay sao?”
“Vậy anh còn chuyện gì nữa?” Cô ngáp một cái, vỗ vỗ miệng, hoảng sợ nói: “Không có việc gì khác, thì tôi còn phải về ngủ.”
“……” Bạch Kế Châu lặng im vài giây, tức giận mà lạnh lùng nói, “Nghe nói Thương thị muốn mua lại căn nhà cũ ở Nam Thành của cô, tôi chỉ muốn nhắc nhở.”
Giọng nói rơi xuống đất, Bạch San San hơi hơi giật mình, sau đó rũ mắt, không có biểu tình hỏi: “Hả, Thương thị nào?”
Bạch Kế Châu nghe xong liền cười, cà lơ phất phơ nói:”Một tập đoàn đa quốc gia, một gia tộc nổi tiếng hàng thế kỷ, một gia đình buôn bán vũ khí ở Hoa Kỳ.
Ngay cả Mafia và nhóm Yamaguchi Nhật Bản cũng phải ba hoa xua nịnh bọn họ.
Lúc còn cao trung cô còn ngồi cùng bàn với CEO nhà họ Thương.
Bạch Sơn Sơn, cô nghĩ đó là người nhà họ Thương nào?”
=======================================
Trên Wiki không có đặt tên mỗi chap, nên mình đặt luôn.
Sở dĩ đặt tên chương này là Mất ngủ vì mình không ngủ được nên dậy edit truyện cho mọi người nè.
Mong các bạn sẽ ủng hộ cho bộ truyện edit đầu tay của mình, bình chọn để tiếp thêm động lực cho mình nha..