Cảnh Xuân Chợt Tiết

Chương 30


Đọc truyện Cảnh Xuân Chợt Tiết – Chương 30


“……” @#¥%……!
Không phải, đại ca, tôi chỉ muốn nhờ cậu liếc mắt giúp đỡ một chút mà thôi, chuyện đến mức này sao:)?
Nghe xong lời nói của bạn cùng bàn, Bạch San San nắm chặt bút, khóe miệng bên trái không nhịn được mà giật giật, cả người rơi vào hỗn độn.

Thương Trì thần sắc thật bình tĩnh tự nhiên Hơi nghiêng đầu, đôi mắt thâm sâu lãnh đạm mà lười biếng nhìn cô, không phát ra tiếng, cũng không thúc giục, ngón trỏ tay phải nhịn không được mà gõ lên mặt bàn.

Phát ra tiếng cộc cộc.

Cùng cái đồng hồ treo ở phía trước trong phòng học đang vang lên tích tách tắc hết đợt này đến đợt khác.

Giống như hồi chuông đòi mạng đồng thời cùng nhau vang lên/
Lúc này, Chương Bình An cầm thước trong tay đứng cách đó không xa, biểu tình nghiêm túc, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà tiến hành tuần tra càn quét tất cả 38 học sinh trong phòng học, không có góc chết.

Đột nhiên, hắn dư quang đảo qua thoáng nhìn thấy cái gì đó, nheo lại mắt, thước dạy học trong chớp nhoáng liền thật mạnh đập vào bàn của một bạn học ở hàng bốn tổ ba.

Giống như có sấm sét, một tiếng vang lớn, bang!
Toàn lớp bị tiếng vang kinh động, dọa nhảy dựng, không hẹn mà cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy đôi lông mày của Chương lão nhân viết thành chữ bát, hung thần ác sát nói: “Cậu đang làm gì vậy hả?”
Đối tượng đang bị công kích là một nam sinh thanh tú, vóc dáng cao gầy giống như tiểu bạch kiểm.

Tiểu bạch kiểm này thoạt nhìn cũng rất gan dạ, bị Chương lão nhân dọa một cái như vậy, hai tay liền mềm nhũn, cây bút máy đang kẹo giữa hai ngón tay trực tiếp “Phanh” một tiếng rơi trên bàn, âm thanh run run ấp úng mà trả lời: “Không……!Không có làm gì……”
Chương Bình An lại nện một thước lên bàn, gầm lên: “Giao ra đây!”
Nam sinh tiểu bạch kiểm nghe vậy, khuôn mặt trong nháy mắt một chút huyết sắc cũng không còn.

Hắn gần như muốn khóc, nhưng vẫn là cắn chặt răng đem hết toàn lực mà hấp hối giãy giụa: “Thầy, em thật sự cái gì cũng không làm……”
Chương Bình An lần này lại im lặng.

Dạy học và giáo dục nhiều năm, gặp qua vô số loại học sinh, am hiểu sâu sắc các loại chiêu trò gian lận, thầy giáo nhân dân tỏ vẻ chính mình hai mắt sắc bén tinh nhuệ giống như chim ưng, đã nhìn thấu hết thảy.

Hắn lạnh lùng mà hừ một tiếng, duỗi tay nắm cổ áo tiểu bạch kiểm, đem hắn xách lên giống như xacsh gà, lắc lắc tay áo tiểu bạch kiểm.

Kết quả là, đại gia hỏa mở to hai mắt tinh tế nhìn lên, một quả cầu giấy nhỏ cỡ móng tay rơi ra khỏi ống tay áo.

Mọi người: “……”
“……” Chân tướng đã được minh bạch, bằng chứng như núi, hết đường chối cãi, tiểu bạch kiểm nhắm mắt đỡ trán, ở trong lòng chảy xuống nước mắt hối hận, bụm mặt ô ô ô nói: “Thầy ơi em sai rồi, em nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, em cũng không dám nữa……”
Chương Bình An nắm chặt kia quả cầu giấy, quay đầu đi vẫy vẫy tay, “Ngày mai viết bản kiểm điểm 2000 từ rồi nộp cho tôi.”
“Nga.” Tiểu bạch kiểm tuyệt vọng mà cúi đầu,i trở lại chỗ ngồi.

Tất cả mọi người đều cho hắn một ánh mắt đồng tình.

“Hừ! Tôi nói cho các em biết! Tri thức là của chính mình, bài thi phải do tự bản thân làm! Tôi muốn các em phải thành thật!” Chương Bình An đứng ở chính giữa phòng học, giơ lên tờ giấy nhỏ giống như cuộc triển lãm cho toàn lớp xem, “Ai dám gian lận! Kết cục liền cùng tờ giấy này giống nhau!” Giọng nói rơi xuống đất, hai tay bắt được tờ giấy nhỏ dùng sức mà xé rách vài cái, một tay giơ cao, vô cùng tiêu sái mà vung lên giữa không trung.

Tờ giấy nhỏ tức khắc bị xé thành nhiềm mảnh, giống như bông tuyết bay trong gió rơi xuống.

Bạch San San: “……”
Cổ áo bỗng nhiên bị một trận gió lạnh buốt tiến vào,cô rụt rụt cổ, trừng mắt nhìn hài cốt của đống giấy trên đất, khô cằn mà nuốt nước miếng.

Trong lòng cảm thán: Chậc, tàn nhẫn.

Thật sự là tàn nhẫn.

Chuyện đó như một đoạn nhạc đệm trôi qua, Chương lão nhân tiếp tục chắp tay sau lưng, thong thả bước bước chân tuần tra một vài đại tổ.

Bạch San San lại ngắm đồng hồ treo tường, thời gian kết thức chỉ còn 6 phút.

Mồ hôi lạnh dọc theo huyệt Thái Dương trên trán trượt xuống dưới, lạnh lạnh, rơi xuống bài kiểm tra trước mặt.

Một đôi lông mày nhăn đến gắt gao, cắn bút, nội tâm giữa thiên sứ và ác quỷ giao chiến 300 hiệp, suy nghĩ chính mình nên làm một học sinh thành thật, hay là hướng lão đại cùng bàn cứu giúp.

Bạch San San rối rắm không thôi.

Thương Trì bên cạnh vẫn lãnh đạm thờ ơ, dù bận vẫn ung dung mà nhìn chằm chằm cô.

Một giây đồng hồ qua đi, hai giây qua đi……!
Chương Bình An cúi đầu nhìn xuống cổ tay, thực hảo tâm mà cho mọi người thông báo: “Còn có năm phút nộp bài, mong các đại gia kiểm tra bài lần cuối thật kĩ trước khi nộp.”
Âm thanh báo này như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Bạch San San hít sâu một hơi nhổ ra, khẽ cắn môi, nội tâm giao động, ở thời gian nghìn cân treo sợi tóc, thân mình khẽ nhúc nhích đến gần Thương Trì, giọng nói vội vã vang lên: “Tôi không chán ghét cậu.”
Tiếng nói tinh tế, nhẹ nhàng mềm mại, âm lượng cũng thấp đến gần như không thể nghe thấy, giống như kẹo bông gòn, lại mờ mịt như sương mù ở vùng sông nước Giang Nam, không cố tình liền ngứa vào tận xương tủy.Năm chữ nhẹ nhàng như lông chim lướt qua trái tim Thương Trì.

Hắn nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhạt nhẹ nhàng khép mở, ánh mắt hơi trầm xuống.

Hắn thấp giọng nói: “Còn có một câu.”
“Tôi chỉ muốn xem đường phụ là gì, không muốn xem cách giải.” Thiếu nữ có một đôi mắt to sáng lấp lánh, nhìn hắn, thực nghiêm túc, một bộ phi thường thuận lý thành chương cùng ngữ khí đương nhiên: “Cho nên tôi chỉ nói câu đầu tiên.”
Thương Trì không nói, lông mày trái khẽ nhướng lên, trong mắt đen láy ập lên tia hứng thú.

Bạch San San không có thời gian rảnh rỗi cùng vị bệnh xà tinh này.

Cô lại liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, nôn nóng không thôi mà thúc giục: “Giang hồ nguy cấp a đại ca! Nhanh lên!”

Thương Trì đem sách đang đè lên bài thi lấy ra.

Bạch San San nhìn chăm chú đảo qua, thấy rõ ràng, tức khắc ánh mắt sáng ngời.

Vòng hai ngón tay, giơ ba ngón tay ra và ra hiệu “OK”, hạ đầu bút xuống và giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng.

Viết ra quá trình sau đếnphân đoạn tính toán, lười viết nháp, lại ngẩng đầu liếc bài thi Thương Trì một cái.

Chép chép.

Chỗ này cần phải tính toán một chút.

Lại xem một cái, lại chép chép.

Toàn bộ bài thi, nhìn nét chữ như nết người, chữ viết mạnh mẽ hữu lực, các bước giải sắp hàng chỉnh tề.

Đặt bút xuống liền viết, không có một dấu vết bôi xóa hay chỉnh sửa.

Chép đáp án đến thuận lợi.

Bạch San San chép đến mức vô cùng vui vẻ.

Nhìn nhìn lại toàn lớp, lúc này lập tức liền phải nộp bài thi.

Lớp học vốn dĩ yên tĩnh như gà, bỗng chốc vang lên những âm thanh di chuyển băng ghế, vươn vai, ngáp dài và siết chặt nắp bút, kéo túi đựng bút luyện tập vang lên.

Vào một khoảnh khắc nào đó đột nhiên biến mất, trở lại với sự im lặng chết chóc.

Bạch San San chuyên chú với chép đáp án không hề nhận thấy một quỷ dị biến hóa.

Câu hỏi cuối cùng, cô rũ đầu, nghiêm túc liệt kê ra trá trình tính toán, sau đó lại quét mắt nhìn bài thi được đặt ở góc trái bàn học của Thương Trì, lại nhìn lên.

Khoan?
Sao cùng đáp của cô lại không giống.

Vì thế nhíu mày, một mặt lần nữa đọc lại đề, một mặt gõ vào vai trái của Thương Trì, ôm ấp tâm tư Nghiên cứu vấn đề học tập nhỏ giọng đưa ra nghi ngờ: “Bạn học Thương, cái câu thứ ba này của cậu có phải hay không viết sai rồi a? AD là vuông góc với GE, cho nên diện tích của hai cái đa giác này hẳn là phải bằng nhau a,”
Một thanh âm ởbên lỗ tai cô vang lên, âm thanh uyên bác kinh nghiệm dày dặn, viết hoa bốn từ hiền từ hòa ái: “Bạn học Thương là đúng, cần gì phải động đầu óc? Chiếu qua rồi chép là được.”
“Phải không?……!Ồ, mình nhìn lầm rồi một chỗ.

Cảm ơn a.” Bạch San San lễ phép cảm ơn người không quen biết và tốt bụng đã nói chuyện, đồng thời sửa lại chỗ đã sai.

Vừa muốn tiếp tục động bút, cả người lại đột nhiên cứng đờ.

Ý thức được cái gì, cái cổ trắng như tuyết của Bạch San San giật một cái, quay sang trái chín mươi độ như người máy, ngước mắt lên, một khuôn mặt phóng đại không kịp phòng ngừa mà tiến vào tầm nhìn: Mày rậm mắt to mặt chữ điền, biểu tình bình tĩnh trước cơn bão, nhìn cô, cười đến đặc biệt hòa ái.

Chương Bình An cong eo xuống, cười tủm tỉm mà đối với cô nói: “Chép bài thi của bạn nhất lớp, hẳn là yên tâm nhỉ?”
Bạch San San: “……”
Chương Bình An lại xoay đầu, cười tủm tỉm mà nhìn về phía người có sắc mặt bình tĩnh mà lãnh đạm.

Đối với người ngồi cùng bàn nói: “Bị bạn học đứng thứ mười trong lớp chép bài thi, hẳn là kiêu ngạo nhỉ?”
Bạch San San: “……”
Một lát sau, Chương lão nhân đứng thẳng lên, mặt không biểu tình mà tuyên án: “Hai người, ngày mai từng người viết bản kiểm điểm 3000 từ giao cho tôi, đề mục ghi Nhóm dê đầu đàn làm thế nào cùng nhau sa đọa .

Mặt khác, hôm nay sau khi tan học đến sân thể dục quét tước dọn dẹp sạch sẽ mới được về nhà.”
——
Chuông tan học vang lên.Cả đám học sinh cao tam nháy mắt như nổ tung, nhóm học sinh thu dọn cặp sách, kề vai sát cánh nói nói cười cười mà cùng nhau đi về hướng cổng trường, cả người nhẹ nhàng thoải mái.

Còn người bị phát hiện đã chép bài thi như Bạch San San thì vô cùng không thoải mái.

Buồn đến mức như muốn biến mất.

Gục đầu xuống, hai bả vai nhỏ nhắn suy sục, hữu khí vô lực mà đem sách bài tập, đồ dùng và những thứ tương tự vào cặp sách của mình, trong đầu bị câu nói của Chương Bình An lặp đi lặp lại bản kiểm điểm 3000 từ bản kiểm điểm 3000 từ bản kiểm điểm 3000 từ.

Lúc này ba người anh em lại tới.

Ba người mồm năm miệng mười mà an ủi Bạch San San vài câu, lúc sau liền túm lên cây chổi tỏ vẻ muốn cùng đại ca nhà mình chịu chung hoạn nạn, cùng đi quét tước sân thể dục.

Bạch San San tùy ý mà xua xua tay, cự tuyệt.

Nhóm tiểu đệ thấy không lay chuyển được, đành phải lại an ủi cô vài câu rồi ai về nhà nấy.

Bên trong phòng học thực nhanh liền chỉ còn lại có hai người Bạch San San cùng với vị lão đại ngồi cùng bàn.

Thu thập xong đồ vật, Bạch San San đeo chiếc cặp sách hoa nhỏ trên lưng, cầm cây chổi trong góc, nắm chặt trong tay, rà qua rà lại, rốt cuộc nhịn không được, lén lút mà xoay đầu, hướng bên tay phải nhìn lên.

Thương Trì hơi rũ đầu đang xem di động, ánh mắt lạnh lẽo, mặt không biểu tình.

Qua đại khái hai giây,
“Khụ……! Cái kia,” Bạch San San khô cằn mà ho khan một tiếng, một tay ôm cái chổi, một tay gãi gãi đầu, ôm ấp mười hai vạn phần xin lỗi, ậm ừ nói, “Tôi chép đáp án của cậu, kết quả lại liên lụy cậu phải viết kiểm điểm rồi lại quét tước vệ sinh, thực xin lỗi.”
Thương Trì nghe vậy, dường như không nghe thấy, sắc mặt bình tĩnh không có phản ứng.


Bạch San San thấy hắn không đáp lời, cho rằng hắn đây là đang giận, trong lòng áy náy càng mãnh liệt như nước, tiếp theo nói: “Nếu không, cậu liền đi về trước đi.

Một mình tôi quét dọn cũng được..”
“Thu dọn đồ dùng xong rồi?” Thương Trì mắt cũng không nâng, giọng nói vẫn là thờ ơ không nghe ra được cảm xúc.

Bạch San San theo bản năng mà ước lượng trên lưng cặp sách, gật gật đầu: “Phải.”
Thương Trì không nói cái gì nữa, di động buông xuống, đứng dậy, cầm cây chổi bên cạnh bảng đen, xoay người rời khỏi lớp học.

Đi được hai bước rồi dừng lại, như suy nghĩ điều gì đó, quay đầu bước thẳng đến cô gái nhỏ đang đứng phía sau.

Đứng yên ở trước mặt, rũ mắt nhìn cô.

Không biểu tình.

Bạch San San:?
Ngay lúc cô không rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy đối phương duỗi tay nắm lấy dây đeo cặp sách trên vai trái của cô, trực tiếp cầm lấy cặp sách sau lưng cô, dùng một tay xách lấy.

Xoay người đi tiếp.

Bạch San San sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần chạy nhanh ôm cái chổi đuổi theo,”Bạn học Thương, cặp của tôi……”
“Mệt.” Thương Trì xách theo cặp sách đi phía trước, mí mắt cũng không nhúc nhích một chút, ngữ khí thực đạm, “Em sẽ mệt.”
(chuyện là ngay chỗ từ “mệt”, theo wiki lại là “trầm”, mình cũng không hiểu nghĩa nên thay như vậy, ai biết thì nói mình nha.)
“……”
Bạch San San cũng không rõ vì nguyên nhân gì.

Sau khi nghe được ngữ khí bình đạm của lão đại ngồi cùng bàn, cô từ trước đến nay Thái Sơn sập trước mắt tim cũng không đập nhanh hơn, tự nhiên lúc này, tim cô lại đạp nhanh hơn hai nhịp
Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Nhìn thấy thấp thoáng sườn mặt của Thương Trì, cô giật mình, trong đầu không thể hiểu được liền nhớ tới nụ hôn trước đó.

Bạo lực, cường ngạnh, dã man, đoạt lấy.

Nếu không phải tự mình trải qua, Bạch San San như thế nào cũng sẽ không tin, một người nhìn có vẻ lạnh nhạt cấm dục như vậy, thế nhưng sẽ điên cuồng mà hôn môi cô……!
Máu theo bay loạn suy nghĩ xuất hiện trên khuôn mặt.

Hai má cô như có nhiệt, lỗ tai phút chốc cũng nóng lên, bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng dời đi ánh mắt xem nơi khác, âm thầm hít sâu bình phục lại trái tim đang đập hỗn loạn.

Hai người một trước một sau đi ở trên đường.

Toàn bộ trường giờ đây đã không còn người, đèn đường tối tăm, không đủ để chiếu sáng lên sân thể dục rộng lớn, khắp nơi đều đen như mực.

Nhìn toàn trường, chỉ có phòng bảo vệ và một vài phòng giáo viên là còn sáng đèn.

Gios thổi qua, Bạch San San có điểm lạnh, rụt rụt cổ, đầu hoàn toàn vô ý thức mà uốn éo.

Sân thể dục bên trái là một mảnh cỏ hoang.

Nghe nói, ý định ban đầu của mảnh đất trong khuôn viên trường học này là để xây dựng một nhà thi đấu lớn trong nhà, nhưng sau khi dự án được báo cáo, đơn vị cấp trên không hề chấp thuận, toàn bộ khu đất bị bỏ hoang.

Cỏ dại sinh trưởng tốt, sừng sững che khuất cả bầu trời.

Ban ngày cũng không có cảm giác gì, lúc này tối tăm hoang vắng, thoạt nhìn giống như địa điểm quay phim kinh dị, đáng sợ vô cùng.

Bạch San San trong lòng nao nao, nhìn bóng dang cao lớn đang đi phía trước, vô ý thức mà bước chân theo sát.

Hai tay nắm chặt cái chổi, khẩn trương mà nhìn xung quanh.

Cây chổi lần lượt được quét trên mặt đất.

Đúng lúc này, nơi xa bỗng nhiên xuất hiện bóng người đen tuền.

“……” Bạch Thiển Sơn bị sốc, thậm chí hoảng sợ ném cây chổi, vô thức giật mạnh về phía trước, chộp lấy thứ gì đó.

Chỉ khi đến gần mới thấy đó là ông chú bảo vệ đang ngậm điếu thuốc.

Phạt học sinh quét sân thể dục, làm bọn học sinh hối lỗi sửa sai là sở thích chung của các giáo viên.

Chú bảo vệ thấy nhiều không trách, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lúc sau liền rời đi.

Bóng người xa dần.

Hô.

Gánh nặng trong lòng Bạch San San vơi đi, thật dài mà thở ra một hơi.

Lúc này phía trước thình lình vang lên một tiếng, lạnh tanh, giọng điệu dường như có phần mềm mại trong đêm, “Sợ sao?”

“Không có.” Bạch San San chột dạ, khuôn mặt đỏ đỏ, cơ hồ là buột miệng thốt ra.

Thương Trì hơi hơi rũ mắt.

Thiếu nữ chính mình không hề nhận ra, đôi tay mảnh mai trắng như tuyết của cô vô thức nắm lấy góc quần áo của hắn, gắt gao, chặt chẽ, giống như mèo con chỉ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

(sức tưởng tượng cũng phong phú quá rồi =))
Ngón trỏ vô ý thức mà nhảy dựng.

Có cái gì đó lan rộng như mạng nhện trong tim.

Máu, trong xương cốt, khắp người, tấc tấc thần kinh, có cái gì tàn sát bừa bãi rít gào, muốn nóng lòng tránh thoát khỏi trói buộc cùng gông cùm xiềng xích.

Ngọn lửa tà ác lại nổi lên,cảm giác mất kiểm soát dâng trào cuồn cuộn như sóng thần, nghiền nát quét qua toàn thân Thương Trì.

Hắn sắc mặt lại vẫn như cũ lãnh đạm mà bình tĩnh.

Nói: “Nếu sợ, thì ôm tôi.”
Bạch San San cả người một chút ngây ngốc: “……?”
Vị này xin hỏi ngươi lại muốn mở ra cái cốt truyện kì quái gì nữa a……!
Thương Trì giương mắt, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt yêu kiều của thiếu nữ, nhàn nhạt mà nói: “Bộ dáng bất an của em, khiến tôi đau lòng.”
——
Cùng Cố Thiên Dữ bắn mũi tên một lát, lúc sau lại nhớ đến người thiếu niên trong kí ức, Bạch San San liền lại về nhà ngủ.

Một đêm nhiều mộng, ngủ không an ổn, trong lúc ngủ mơ, trong đầu lặp đi lặp lại tiếng vọng Cố Thiên Dữ nói: Thừa nhận đi Bạch San San, cậu đối với Thương Trì tránh còn không kịp, kỳ thật là sợ sau mười năm, chính mình lần thứ hai lại thích hắn.

Có thể nói là ác mộng không thể nghi ngờ.

Sáng sớm hôm sau, Bạch San San với đôi mắt gấu trúc xốc chăn lên từ trên giường ngồi dậy.

Mặt không biểu tình mà cùng đối diện với Doraemon khổng lồ tận mười phút, cô nắm chặt tay, làm ra một cái quyết định to lớn.

Sau đó liền rửa mặt, thay đổi quần áo, kêu tài xế A Trần ra cửa.

A Trần kowir động động cơ, “Tiểu thư, cô đi đâu?”
“Công ti Thương thị.”
——
Trung tâm thành phố, một tòa nhà cao chọc trời.

Bên ngoài là mặt kính pha lê màu đen, tạo hình độc đáo mà không ai bì nổi, đem nghệ thuật kiến trúc hiện đại thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Giống như đế vương trời sinh, vĩnh viễn đứng ở điểm cao nhất nhìn xuống hồng trần thế tục, giữa muôn nghìn chúng sinh.

Tương đương phù hợp với tính tình chủ nhân của nó.

Bạch San San xuống xe, đứng ở dưới tập đoàn Thương thị ngẩng đầu đánh giá tòa quái vật khổng lồ vài phút, cảm thấy đói, vì thế lấy ra bánh bao vừa mua lúc nãy cắn một cái.

Lại uống thêm một chút sữa đậu nành, gióng như tản bộ đi vào tập đoàn Thương thị.

Toàn bộ tòa nhà 26 tầng chỉ có một mình nhà họ Thương làm chủ, ở cổng cũng có trang thiết bị kiểm tra an ninh cực kỳ đầy đủ, có một số nhân viên an ninh, tất cả đều mặc vest và đi giày, vẻ mặt lạnh lùng, biểu tượng cho đỉnh cao của chủ nghĩa tư bản.

Bạch San San đi qua khu an ninh, đến chỗ lễ tân.

“Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho ngài?” Cô gái người Anh tóc vàng nói tiếng Trung lưu loát, cười khanh khách hỏi.

“Tôi muốn gặp Thương tổng.” Bạch San San cũng cười khanh khách, “Nếu ngài ấy bận, làm phiền cô giúp tôi tìm Giang Húc cũng được.”
Lễ tân người Anh vẫn như cũ cười, nói: “Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?”
Bạch San San nói: “Không có.”
“Không có hẹn trước, thực xin lỗi……” Cô gái người Anh trên mặt hiện ra vài phần vẻ khó xử, trầm ngâm đang muốn mở miệng từ chối, một thanh niên thanh tú với bộ vest phẳng phiu bước từ ngoài vào.

Nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đứng trước bàn lễ tân, Giang Húc trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Bạch tiểu thư? Sao cô lại ở nơi này?”
Bạch San San quay đầu lại, hướng Giang Húc cong cong môi, tươi cười nói: “Tôi tới tìm Thương tiên sinh.

Ngài ấy có rảnh không?”
“Đang tiếp khách.

Bất quá cũng không sao.” Giang Húc hơi hơi mỉm cười, “Toàn bộ Thương thị so với Bạch tiểu thư thì cô càng quan trọng hơn.

Xin đi theo tôi.”
Bạch San San cười nói cảm ơn, tiếp theo liền đi theo phía sau Giang Húc vào thang máy tới tầng cao nhất của CEO.

Trong lúc đi thang máy, Bạch San San nhàn rỗi nhàm chán, vừa ăn bánh bao vừa hỏi câu Thương tổng đang tiếp ai, Giang Húc liền nói cho cô, lúc này ở trong văn phòng Thương Trì, là Tieenft ổng của công ty truyenf thông văn hóa, cùng với nữu ngôi sao tài năng Tần Toa, hai người tới tìm Thương Trì thảo luận về việc đầu tư bộ phim của Trung-Pháp mới nhất.

Bạch San San không biến Tiền tổng, nhưngđối với Tần Toa, cô có biết một chút.

Tần Toa là nữ diễn viên nổi tiếng, Bạch San San lúc trước có xem bộ phim điện ảnh thần thoại cổ trang cho cô ấy diễn vai chính, vị này mặc dù kỹ thuật diễn xuất có kém một chút, nhưng cặp chân kia thật dài, eo thì thật gầy, bộ dáng cũng là thật xinh đẹp.

Trong làng giải trí hiện nay, là một trong “Bốn tiểu hoa đán” đứng đầu, nhân khí cực cao.

Hai người đang trò chuyện, thang máy ngừng.

Cánh cửa mở ra, đập vào mắt Bạch San San đầu tiên là khu văn phòng thư ký được chiếu sáng rực rỡ, mấy vị tinh anh từng người ngồi bàn làm việc trước xử lí công việc, thần sắc lạnh lùng, cũng không có cái gì biểu tình.

Bạch San San thấy, nhịn không được ở trong lòng chẹp miệng.

Môi trường làm việc căng thẳng như vậy, thật nhiều áp lực a.

Chậc.

Cô tùy tay đem ly sữa đậu nành ném vào thùng rác.

Quả nhiên, toàn bộ tập đoàn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ kiến trúc vẻ ngoài đến mỗi nhân viên làm việc, đều phù hợp với phong cách Thương thị.


Đại tư bản xí nghiệp giáo huấn đến thật thành công.

Suy nghĩ, Giang Húc đã mang theo cô đến một cánh cửa hai cánh bằng gỗ màu đỏ đóng kín.

Gõ gõ hai tiếng.

Giang Húc cung cung kính kính nói: “Tiên sinh, Bạch tiểu thư tới tìm ngài.”
Một lát, bên trong cánh cửa truyền ra âm thanh, không có ngữ khí mà nói: “Vào đi.”
Giang Húc liền văn tay cầm, duỗi tay làm một động tác mời Bạch San San, cười cười, ý bảo cô đi vào.

Bạch San San có điểm xấu hổ, chần chờ mà nhỏ giọng nói: “Thương tiên sinh còn đang bận tiếp khách, tôi cứ như vậy vào, có phải một chút không thích hợp không?”
“Không sao.” Giang Húc nói, “Nhìn thấy ngài, tiên sinh sẽ thật cao hứng.”
Bạch San San: “……”
Bạch San San cứ như vậy một đầu hắc tuyến đi vào.

Phòng tiếp khách không gian cực rộng, trống trải mà sáng ngời,phong cách trang trí tổng thể rất giống phòng làm việc tại Thương gia.

Vẫn là đen trắng, đồ đạc gọn gàng, đơn giản, đơn điệu, lạnh lẽo.

Không có chút ý vị nhân tình.

Không biết là do trong đây máy lạnh chỉnh vô cùng thấp, hay do nguyên nhân gì khác, Bạch San San cảm thấy lạnh lẽo.

Cô duỗi tay chà xát cánh tay, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy nam nhâm một thân tây trang thuần đen ngồi ở trên sô pha, hai chân dài gác lên nhau, dựa vào sô pha, dáng ngồi lười biếng, không chút để ý, sắc mặt lạnh nhạt, cả người nhìn tựa hồ có chút không kiên nhẫn.

Mà ở đối diện Thương Trì, là một một nữ.

Nam 40 tới tuổi, dáng người ục ịch, cũng mặc tây trang, cho dù khoác lên cái áo to rộng cũng che giấu không được bụng bia, cả người tai to mặt lớn nhìn ra ít nhất có hai trăm cân.

Viết hoa dầu mỡ.

Nữ nhân tuổi tác cùng cô không sai biệt lắm, thậm chí so với cô còn nhỏ một ít, tóc dài đen nhánh, làn da tuyết trắng, lớn lên phi thường xinh đẹp.

Một bộ váy đỏ dạng ống bó sát ôm lấy thân hình đầy mê hoặci.

Chiếc váy quá ngắn, khó khăn lắm mới che khuất cặp đùi tuyết trắng của nữ nhân.

Tần Toa.

Bạch San San trong đầu xuất hiện cái tên.

Tần Toa rõ ràng phi thường không được tự nhiên, rũ đầu, nhấp môi, hai tay nắm chặt cái túi DIOR.

Khớp xương chỗ dùng sức đến nổi lên xanh trắng.

Bạch San San đột nhiên đến khiến ánh mắt đều dừng ở trên người cô.

Bạch San San trầm mặc, tiếp theo nháy mắt liền tự nhiên hào phóng cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi là tới tìm Thương tiên sinh, các ngươi cứ tiếp tục.

Tiếp tục.” Nói xong khom lưng, quy quy củ củ mà ngồi ở một bên.

Lúc này, Tiền tổng của tinh quang giải trí lấy lại tinh thần, cười rộ lên, “Thương tổng, ngài cũng biết, Tần Toa hiện tại đang lúc nổi tiếng, sức hút ở phòng bán vé rất cao, chỉ cần là cô ấy diễn, lợi nhuận đều phi thường cao.

Cô ấy có năng lực mạnh, có thể diễn xuất, có thể nhảy có thể hát……” Nói đoạn dừn lại, ám chỉ mười phần mà lại nói, “Nếu không như vậy đi, kêu Tần Toa biểu diễn một điệu nhảy trước mặt ngài thì sao?”
Nghe vậy, Bạch San San dư quang thấy Tần Toa sắc mặt lập tức trắng bêch.

Tiền Đại Nhạc quay đầu cấp Tần Toa ánh mắt, “Toa Toa, cô còn thất thần làm gì?”
Tần Toa vẫn là cương cứng không động đậy, cúi đầu, môi cắn đến cơ hồ ra máu.

Bên kia Bạch San San thấy thế nhướng mày, nhìn mắt Tiền Đại Nhạc lại nhìn Tần Toa một thân cơ hồ có thể thấy rõ dáng người,cân nhắc, nháy mắt liền đã hiểu ra tâm tư của tiền tổng——
Mặc kệ đầu tư như thế nào, trước đưa đại mỹ nữ đến trên giường lão đại Thương thị để bày tỏ thành ý.

Quy tắc ngầm trong ngành giải trí.

?
Sau 8 năm, trưởng thành thành cái dạng 200 cân này còn không nói, làm sao còn có thể như đám quỷ yêu, cô đường đường là Doraemon, là bạn của chị em phụ nữ, làm sao có thể nhẫn?
Nghĩ như vậy, Bạch San San nội tâm đối với Tiền Đại Nhạc tức khắc khinh thường đến cực điểm.

Nội tâm bỗng nhiên dâng lên.

Bởi vậy, cô trên mặt cười cười, vẻ mặt thiên chân vô tà mà nói: “Kỳ thật so với Tần Toa tiểu thư, Tiền tổng khiêu vũ hẳn là càng thú vị đi.”
(Vỗ tay bốp bốp)
Tiền Đại Nhạc: “……”
Tần Toa ánh mắt đột nhiên chợt lóe, kinh ngạc nhìn về phía Bạch San San.

Tiền Đại Nhạc quay đầu nhìn vềphía cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện.

miễn cưỡng cười vui, nói: “Vị tiểu thư này……!Thật đúng là nói giỡn.”
Trước sau một lời chưa nói Thương Trì cũng ghé mắt, nhìn chằm chằm nàncô, hơi hơi nhướng mày, “Ông nói cái gì?”
Sau đó, Thương Trì liền thấy Bạch San San cong thành hình vòng cung, đứng dậy, chậm rì rì mà đi đến bên người hắn ngồi xuống.

Một đôi mắt to nhìn hắn, sáng lấp lánh, thuần khiết vô tội cực kỳ.

Cô nhìn chằm chằm hắn, thanh âm mềm mại, mang vài phần liền chính cô cũng chưa nhận thấy được, làm nũng nói: “Làm sao bây giờ, tôi chính là muốn nhìn Tiền tổng khiêu vũ.”
Giọng nói rơi xuống đất, Tiền Đại Nhạc mặt hoàn toàn đen.

Hắn cau mày nói: “Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là ai? Chúng ta lúc này còn đang bàn bạc, cô……”
Nói còn chưa dứt lời, liền bị một đạo tiếng nói lạnh lẽo đánh gãy, “Bạn gái của tôi nói, so với Tần tiểu thư, cô ấy càng muốn xem Tiền tổng khiêu vũ.

Nhảy cho co ấy xem.”
Tiền Đại Nhạc: “……”
Thương Trì yên lặng nhìn chằm chằm Bạch San San, đầu ngón tay trượt xuống khuôn mặt trắng đỏ của cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Một phút, một ngàn vạn.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.