Bạn đang đọc Cảnh Sát Và Con Lang Mafia (đam Mỹ) – Chương 52: 51
Tiếng xe cứu thương vang dội cùng các bác sĩ mau chóng cứu bệnh nhân. Tiếng xe tiếng nói rất nhiều tiếng nhưng Dật Hy không nghe được bất cứ gì khác. Hắn chỉ nhìn vào khung xe đang đẩy Thừa Phong, giờ phút này có lẽ tính mạng anh như chỉ mành treo chuông.
Dật Hy cảm thấy khó chịu và nghĩ tại sao? Tại sao anh lại che cho hắn ? Nếu… Nếu có chuyện thì hắn phải thế nào, Thưa Hoành sẽ thế nào?
Ép bản thân thôi nghĩ bậy, tự nhủ sẽ không sao đâu.
Băng bó vết thương xong ngồi ngoài phòng phẫu thuật chợt nghe y tá hỏi.
“Bệnh nhân mất máu quá nhiều, có ai nhóm AB không”
“Tôi…” Dật Hy đứng dậy
“Mời anh theo tôi” y tá nói
Nằm trên gường truyền máu hắn luôn miệng hỏi y tá tình trạng của Thừa Phong. Hỏi đến y tá cũng thấy hắn phiền, cô cũng không muốn báo tin chẳnh lành nên cứ nói với hắn sẽ không sao đâu.
Hắn vừa lo vừa sợ vừa cảm thấy rất nhói. Cảm giác rối bời không thể diễn tả… Chỉ mới mấy tiếng trước hai người còn rất vui vẻ. Hai người chỉ mới tận hưởng một ngày ở đây.
Còn rất nhiều thứ chưa ăn nhiều chỗ chưa đi, hay cùng nhau làm gì đó. Thừa Phong sẽ dùng mấy trò đê tiện nào đó, hắn sẽ nhiệt tình mắng chửi. Hơn nữa mọi chuyện nếu không phải do cứu hắn thì đã không có gì rồi.
Hắn là cảnh sát là người đi cứu chứ không phải người được cứu. Hắn không cho anh xảy ra chuyện, phải phẩu thuật thành công nhất định.
Kể ra số Thừa Phong rất lớn sau mấy tiếng vất vả cuộc phẩu thuật thành công.
Quay lai buổi sáng bên này
Ánh sáng chói chang chiếu vào phòng ngủ ở lầu ba, nơi trên chiếc giường kia có một cậu trai đang ngủ cùng một cô gái.
Nhíu mày vì thứ ánh sánh đó chiếu vào mắt khiến cậu tỉnh giấc. Dụi dụi mắt, đưa tay lên day day hai bên thái dương, càu nhàu vì tại sao hôm qua lại uống quá nhiều để giờ đây cái đầu nó đau như vậy.
Bước vào phòng tắm, nhìn vào gương, thật là thảm hại. Mày đúng thật là quá thảm hại, Thừa Hoành à.
Tắm rữa cho sạch mùi rượu cùng mùi tình dục, cậu đi ra không thèm nhìn đến nữa con mắt và cũng chẳng biết mặt mũi xấu hay đẹp.
Xuống lầu vào phòng bếp kiếm đồ ăn, nhưng trong tủ không có gì cả. Chán nản cậu ngồi xuống sofa mở TV xem tin tức.
Rồi lại có một vòng tay ôm cổ cậu từ sau ngọt nào kêu vài tiếng cọ vài cái. Cô ta nhỏng nhẻo
“Tối qua bên người ta mà kêu người khác ghét ghê. Hy là ai chứ?”
“…. Người đâu, tụi bây chết rồi hả lôi con nhỏ này ra khỏi nhà tao”
“Ah khoan…. Chờ đã, em…. Em…”
Thật muốn giết người mà, mày điên rồi Hoành ơi. Cậu vò đầu rồi ngữa đầu lên lưng ghế mắt nhìn vào trần nhà.
Hy…. Em đang làm gì ? Tôi nhớ em đến nỗi lên gường làm cùng người khác cũng không kiềm được kêu tên em. Em là lão đại thúc sao lại khiến tôi thế này, tôi có gì không tốt bằng Phong chứ. Em đúng là tiện nhân mà….. Nhưng tôi….yêu em… Tôi cũng là thằng ngu. Không biết em và tên kia làm những trò gì rồi. Tôi thật muốn tìm đến trói em lại đánh gãy chân em để em chỉ biết có tôi.
Ring….ring…. Tiếng điện thoại vang làm ngừng mạch suy nghĩ của cậu.
“Cái gì….” cậu bật dậy
Lái chiếc Ferarri chạy trên đường cao tốc, Thừa Hoành không thể nghĩ gì khác ngoài Dật Hy. Cậu mong Dật Hy sẽ ổn thôi. Nhưng Thừa Hoành cũng không loại trừ khả năng Dật Hy bị thương.
Cậu…. Tại sao lại không ngăn họ đi du lịch chứ. Thật ngu mà. Nếu cậu ngăn họ, nếu cậu không ngủ như chết, thì giờ này, chuyện đó đâu có xảy ra.
Thừa Hoành tăng tốc. Bây giờ, cậu chỉ muốn đến với Dật Hy mà thôi. Cậu muốn bảo vệ hắn. Mấy tiếng sau, hiện tại ở bệnh viện Nhìn vẻ mặt lo lắng của Dật Hy cậu chỉ muốn lao ngay vào ôm nhưng cậu không làm.
Mấy tiếng trước khi Thừa Phong vừa có chuyện là cậu đã nhanh chóng bay tới đây. Lúc đó tim cậu như ngừng đập không ngừng lo lắng không ngừng mong cả hai sẽ không sao.
Đứng từ xa nhìn cậu chỉ ước người nằm trong phòng mổ là cậu…. Để cậu có được ánh mắt lo lắng của Dật Hy dành cho cậu. Chỉ như vậy thôi.
“Cậu chủ” Hàn Triết đi đến bên cậu
“Chuẩn bị đi” cậu thay đổi nét mặt
Bây giờ hai người quan trọng đã không sao còn cậu phải đi thanh lý nội bộ.