Bạn đang đọc Cảnh Sát Và Con Lang Mafia (đam Mỹ) – Chương 49: 48
Khi hắn về thời gian còn sớm hắn biết Thừa Phong cũng không như vậy về sớm.
Nên cũng ngoan ngoãn làm việc nhà mà anh giao, bất quá hắn là nam nhân đã có tuổi trước kia còn ngôi nhà nhỏ thì dọn dẹp cũng thở không ra hơi nói chi cả biệt thự to lớn này.
Biệt thự tuyển mấy người giúp việc chẳng lẽ để trang trí hay sao mà bảo hắn phải đi làm cái này công việc. Muốn gián tiếp hại chết hắn đi, cơ mà hắn cũng không phải người không coi trọng bản thân nên cùng lắm lau chổ này một ít chổ kia một tí rồi nghỉ.
Dật Hy vào phòng của Thừa Phong xem tivi.
Tuy hắn cũng có phòng riêng nhưng đếm tới đếm lui số lần hắn ở phòng hắn không quá 5 lần. Hơn nữa phòng Thừa Phong lớn hơn tiện nghi hơn nên hắn cũng quen rồi.
Đang xem tin tức nghe có người mở cửa hắn không quay lại vì nghĩ là Thừa Phong về.
– Về rồi à? – hắn vẫn chăm chú xem tin tức.
– Hừ
-….. ngươi uống rượu sao….. Thừa Hoành?
– Thừa Hoành, ngươi làm gì đến đây? – Dật Hy.
– Làm gì? ta hỏi ngươi mới đúng….. ngươi làm gì ở phòng ta…. – Thừa Hoành xiên xiên vẹo vẹo chỉ Dật Hy.
– Ngươi chính mình uống say rồi nhìn lầm, đây không phải phòng của ngươi…
– ……. Tại sao không phải?
Dật Hy nghe không hiểu ý của Thừa Hoành nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đi lại đỡ cậu.
Phòng của Thừa Hoành bình thường cũng ở tầng hai nhưng mấy tháng này từ khi Dật Hy thường xuyên ra vào tầng hai nên không biết từ lúc nào cậu đã chuyển lên tầng 3.
Dật Hy nghĩ chắc do thói quen nên Thừa Hoành đi nhầm tầng cũng vào nhầm phòng.
Hắn vất vả hết nâng rồi đỡ rồi kéo Thừa Hoành lên lầu.
Mà dường như Thừa Hoành cố ý tạo vất vả cho hắn cố ý không muốn đi để hắn mệt mỏi đỡ cậu.
Vào đến phòng cậu hắn lập tức vức thẳng lên gường rồi nhu nhu bả vai cùng hai cánh tay hắn.
– Nước….. nước đâu – Thừa Hoành lên giọng hạ lệnh.
Dật Hy cũng nể tình mang nước cho cậu.
Được lần đầu thì cứ đà đó Thừa Hoành sai hắn làm cái này cái kia. Hết cởi giày mở điều hòa rồi lại uống nước rồi lại giúp cậu thay áo.
Thừa Hoành một thân vẫn mặc quần tây áo thì muốn cởi hết chỉ còn sót lại cái sơmi mà nút cũng đã mở hết. Vẻ say khướt không làm mất đi vẻ phong trần mà còn tăng thêm cộng thêm ăn mặc không chỉnh tề để lộ cơ bụng săn chắc cùng khuôn ngực vạm vỡ người phụ nữ nào nhìn đến chắc chắc sẽ tình nguyện tạo chuyện tình một đêm để níu giữ cậu cho xem.
Đối với Dật Hy, ừ thì đẹp đó nhưng cái loại cơ thể này hắn đã muốn nhìn đến quen.
Là ai làm hắn nhìn đến quen chắc không cần nói rồi….
– Còn không mau thay… -Thừa Hoành lại hướng hắn ra lệnh.
– Ta sẽ gọi người hầu giúp ngươi, thiệt tình – Hắn định đi ra.
– Đứng lại, ngươi khinh thường ta hả lão nhân kia?
– Hầy….. ngươi nghĩ nhiều rồi, nghĩ ngơi đi.
– Lại đây…. – Cậu hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay bảo hắn lại.
Dật Hy cũng tiến lại, không nghĩ hắn vừa lại thì bị cậu nắm lấy tay một phát vật hắn lên giường rồi đè lên người hắn.
– Đây là ý gì? – Hắn bất ngờ nhìn ánh mắt khép hờ có phần không được tỉnh táo của Thừa Hoành.
– Ta ghét ngươi,….. vô cùng chán ghét ngươi….
-…….. ta biết…… – hắn quay đầu nhìn chổ khác không nghĩ muốn nhìn đến cậu nữa.
– Câm miệng, lão nam nhân ngươi biết cái gì….. ta chính là vô cùng căm ghét ngươi, ngươi có hay không nghĩ đến ta?
Dật Hy không biết phải nói gì, hắn đang suy nghĩ câu nói của Thừa Hoành. Cậu nói ghét hắn, hắn cảm nhận được còn vế sau của câu nói là có ý gì là nói hắn không quan tâm cảm nhận của cậu hay là hỏi hắn có hay không nhớ cậu?
– Câm hả – Tay hắn nắm lấy cằm hắn hơi đưa qua lại.
– Ngươi say rồi, có gì mai nói được không?
– Ta có bạn gái rồi, nghe rõ hay không ta có rồi.
– ….. Tại sao lại nói ta biết?
– Tại sao?…. hừ, chính là nói ngươi hảo hảo….. tránh xa ta ra, một lão tình nhân rẻ như ngươi thì đừng trước mặt ta làm này nọ chú ý….
Câu nói như cứa vào tâm can Dật Hy, từ lúc nào hắn trong mắt Thừa Hoành lại rẻ như vậy?
Hắn nhìn thẳng vào Thừa Hoành mắt vẻ mặt hắn vài phần khó chịu cùng buồn bã.
Nhưng Thừa Hoanh say như vậy căn bản không nhìn ra biểu tình của Dật Hy. Cậu say đến độ không biết bản thân nói gì, cậu tuy cảnh báo hắn nhưng vẫn không buông hắn ra vẫn như vậy một trên một dưới dây dưa.
Thừa Hoành nói rõ đến vậy hắn cũng không nghĩ làm phiền cậu nữa.
– Ta biết rồi, từ nay nơi có ngươi sẽ không nhìn thấy ta, ta cũng tự mình biết thân phận…. – Hắn giọng nói có phần nghẹn cùng ưu buồn.
– …… Mặt ngươi là ai đánh?
– Ngươi biết làm gì? có người đánh chết ta ngươi sẽ quan tâm sao? Hay định cười nhạo?
Nói xong hắn đẩy cậu ra cho nằm ra giữa gường, rồi hắn đắp chăn cho cậu. Hắn thời điểm ánh mắt buồn nhìn cậu rồi đóng cửa đi ra.
Bên trong Thừa Hoành một tay quơ quào lung tung như muốn nắm lại gì đó. Cậu mơ màng mở miệng.
– …. tại sao không phải?……… tại sao không phải ta?……….