Đọc truyện Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh – Chương 6: Mục Đích Chuộc
Sáng hôm sau,
Cô tỉnh dậy, vừa mở mắt ra cô đã cảm thấy có gì đó khác lạ. May sao sau một đêm cơ thể cô đã trở lại bình thường cô cảm thấy mình đã khỏe trở lại. Chưa nhắc đến tình trạng hiện giờ, cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng lạ hoắc này bỗng cảm thấy bất an.
Đang mơ hồ, cô chợt nhớ lại lí do tới đây, cô vội vàng nhìn xuống dưới thì phát hiện bộ đồ hôm qua mặc đã được thay bằng bộ khác. Cô lo sợ tối hôm qua cô và kẻ lạ mặt đã chuộc cô hai người đã…
Cô nhảy xuống giường đến trước chiếc gương được đặt gần đó nhìn kĩ cơ thể mình, sau khi xác nhận là do mình nghĩ nhiều thì cô thở phào nhẹ nhõm. May mắn cô vẫn chưa bị người ta “thừa nước đục thả câu”.
Cô bắt đầu tò mò về căn nhà này và đặc biệt là chủ căn nhà. Cô đến cửa phòng khẽ mở cửa và ngó đầu ra, sau khi xác định không có người cô mới bước chân ra khỏi cửa. Wow, một dãy hành lang cực rộng, cô lê từng bước mà cứ ngỡ mình đang ở trong lâu đài vậy. Tới cuối hành lang có một cầu thang nối xuống tầng một, cô cẩn thận bước từng bước xuống dưới, càng đến gần tầng dưới hơn tiếng người nói chuyện càng rõ hơn. Cô nấp ở một chỗ để theo dõi và nhất là để xem xem gương mặt của người đã chuộc cô.
“Liệu anh ta có phải một anh chàng đẹp trai hay một ông chú không? Sẽ không phải là một ông già đấy chứ?” – Cô suy nghĩ một chút về người bí ẩn ấy.
Ở dưới lầu, có rất nhiều người và nổi bật nhất trong đó chính là dáng người của anh. Tuy chỉ nhìn từ đằng sau nhưng cô cũng đoán được anh chắc chắn không phải một ông chú hay một ông già. Xung quanh anh có một đám người hầu đang chỉnh chu lại quần áo cho anh, bên cạnh còn có một quản gia. Cô tò mò nhướn người về đằng trước để ngó xem nhan sắc anh thì đột nhiên anh quay lại. Cô vừa thấy anh thì giật mình núp sau tường.
“Cái quái gì thế này, là anh ta sao?”
Cô không tin được kẻ lấy 10 tỷ để chuộc cô lại là anh – Lục Nam Thành. Cô muốn xác nhận lại là mình không nhìn lầm nên đã ngó ra một lần nữa.
Lần này không sai vào đâu được, khuôn mặt và thân ảnh đó thì chính là anh rồi. Đúng lúc đó từ bên ngoài Mạc Bằng chạy vào nghiêm chỉnh chào anh:
“Đội trưởng, xe đã chuẩn bị xong”
“Xuất phát thôi”
“Rõ!”
Đang đi đột nhiên anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía cầu thang. Cô nhanh chóng núp sau bức tường và cầu mong sao anh chưa nhìn thấy. Anh nhìn qua đó rồi nói với quản gia:
“À còn nữa, trông chừng cẩn thận cô gái trên lầu. Nếu cô ta tỉnh dậy thì không được để cô ta ra ngoài, nghe chưa?”
“Vâng, thiếu gia yên tâm”
Cuối cùng anh cũng đã đi. Đang mải nhìn anh thì quản gia vô tình thấy cô. Cô quay ra thấy quản gia đang nhìn mình bỗng quay ngoắt lại chạy lên tầng.
“Ấy, Cô Tô xin chờ chút”
“À, anh gọi tôi sao?” – cô ngậm ngùi quay đầu lại.
“Vâng, Tô tiểu thư, thiếu gia có dặn nếu cô tỉnh dậy thì phải chăm sóc cho cô, bây giờ chắc cô cũng đói rồi phải không, để tôi sai người làm cho cô vài món”
“Cảm ơn anh”
Cô cười gượng. Quản gia đang định xuống dưới thì cô bèn giữ lại:
“À chờ chút, thiếu gia của các anh có phải là…Lục Nam Thành không?”
“Vâng, anh ấy hiện đang làm cảnh sát trưởng của sở cảnh sát Thiên Du”
“Thì ra là vậy…”
“Vậy tôi xuống nhà trước” – Quản gia cúi đầu chào cô.
Sau khi quản gia rời đi cô thẫn thờ lê từng bước về phòng. Khuôn mặt vô cảm xúc, cả người rã rời bất lực, cô vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Không phải xã hội đen thì lại là cảnh sát, ông trời ơi, kiếp trước con đã làm gì sai sao?…huh”
…
Tại đồn cảnh sát Thiên Du, xe của anh vừa tới nơi đã thấy vài chiếc xe cảnh sát khác đậu ở đó. Anh bước xuống nhìn qua thì đã biết là Hoàng Mặc Dương – đội trưởng của đội điều tra Thiên Tân.
Anh thở dài bước vào trong đồn, vừa vào đã bị giọng nói khiêu khích của Hoàng Mặc Dương đánh vào tai.
“May quá cảnh sát Lục của chúng ta đây rồi, tôi còn tưởng sẽ còn phải đứng đây đợi thêm vài tiếng nữa chứ?”
Anh nhìn hắn lạnh lùng trả lời:
“Cảnh sát Hoàng tới Thiên Du có chuyện gì sao?”
Anh và Hoàng Mặc Dương vốn dĩ không ưa gì nhau, anh luôn nghi ngờ hắn có cấu kết với bọn xã hội đen. Còn Hoàng Mặc Dương cũng không thích anh, luôn tìm cách để đánh bại anh.
“Lần trước tôi có vô ý dùng người của cậu mà chưa xin phép, cậu có thể tha lỗi cho tôi chứ? Hôm nay, tôi đặc biệt đưa người của tôi đến đây để cho cậu sử dụng”
Anh liếc nhìn qua đám cảnh vệ dưới trướng mà Hoàng Mặc Dương đưa đến rồi tặc lưỡi.
“Hừ, cảm ơn ý tốt của anh nhưng Thiên Du không chứa nổi nữa rồi”
“Cậu…”
Anh cứ vậy mà đi qua hắn, giọng điệu của anh chẳng khác nào đang cố tình trêu tức Hoàng Mặc Dương. Những cảnh sát khác của Thiên Du đứng xung quanh không khỏi buồn cười. Hoàng Mặc Dương tức giận đập mạnh tay xuống bàn.
“Cười cái gì mà cười, tưởng Thiên Du các người thì tuyệt vời lắm sao? Không cần thì thôi, tôi cũng không thiết để người của tôi làm việc cho mấy người. Cứ đợi đấy”
Sau khi Hoàng Mặc Dương và người của hắn rời khỏi, anh liền gọi Mạc Bằng vào phòng riêng để hỏi:
“Sao rồi, có điều tra được gì không?”
“Đội trưởng, em đã điều tra rất kĩ nhưng dường như Hoàng Mặc Dương không để lộ sơ hở”
“Hừ, anh ta cũng có tài che giấu đấy nhỉ?”
“Vậy bây giờ ta nên làm gì thưa anh”
“Tiếp tục theo dõi hắn. Chắc chắn sẽ có lúc để lộ sơ hở”
…
Tối hôm ấy anh trở về nhà, sau bữa cơm tối anh mới chợt nhớ ra là nhà mình vẫn còn có một người. Anh lên lầu mở cửa vào phòng cô, lúc này cô vừa trong nhà tắm đi ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm che người. Sau lớp khăn tắm đấy chắc chắn là một thân hình tuyệt mĩ.
Anh bình thản vào trong ngồi xuống chiếc ghế gần đó và nói:
“Nhanh như vậy đã thích nghi được rồi. Tô Dịch Nhi, cô đúng là có tài thật”
“Cảm ơn”
Anh ngạc nhiên trước câu nói đó của cô.
“Hả? Cô cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn anh vì đã chuộc tôi”
Anh bật cười đi tới chỗ cô:
“Cô còn chưa biết mục đích tôi chuộc cô là gì mà đã nhanh chóng cảm ơn thế sao?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh:
“Đừng nói là…anh cũng giống họ, muốn chuộc tôi về…để giải quyết nhu cầu cá nhân đấy nhé?”
“Cô nghĩ sao? Tôi cũng là đàn ông như bọn họ”
Cô đứng dậy mặt đối mặt nhìn anh:
“Ha, tôi nghĩ ngài cảnh sát đây chính trực sẽ không giống như bọn chúng đam mê dục vọng đâu nhỉ?”
“Cô cũng thông minh đấy nhưng cô chỉ đoán đúng được một phần”
“Cái gì?”
Mặt anh bỗng nhiên nghiêm túc lại, giọng điệu lạnh lùng như tra hỏi:
“Rốt cuộc cô và tổ chức BlackWolf có quan hệ gì với nhau?”