Đọc truyện Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh – Chương 26: Giản Phong Rời Đi
Từ tối hôm chạy trốn khỏi bọn chúng tới giờ vẫn chưa có tin tức về Giản Đan. Sau khi chạy khỏi bọn người đó Giản Đan vì quá sợ hãi nên đã ngất đi và tỉnh dậy trong một căn phòng rộng lớn, lạ hoắc.
Giản Đan từ từ mở mắt tỉnh dậy trên giường, từng hơi thở chậm rãi có vẻ rất yếu. Giản Đan cảm thấy kì lạ bèn ngồi dậy, quần áo hôm trước đã được thay bởi một bộ đồ mới hoàn toàn Giản Đan tưởng mình đã bị…
Đang hoang mang lo sợ đột nhiên có một nam nhân trẻ tuổi dáng vẻ yếu ớt nhưng lại rất đẹp trai, người này nhìn Giản Đan mỉm cười:
“Cô tỉnh rồi sao?”
Giản Đan sợ hãi ôm lấy chăn lùi lại vào trong góc tường khi người đàn ông kia đến ngồi cạnh. Ánh mắt Giản Đan lộ rõ vẻ sợ hãi:
“Đừng…đừng qua đây”
“Cô yên tâm, tôi chỉ là muốn giúp cô thôi, tôi không phải người xấu”
Giản Đan liếc nhìn người đó một lát cảm thấy chút an toàn nên mới thả lỏng người và bình tĩnh trở lại.
“Anh là ai?”
“Tôi tên Jame, còn cô?”
Jame là con trai của Devil, tuy là con của một tên đại ác nhưng Jame không giống ba mình, cậu ấy từ nhỏ đã yếu ớt bệnh tật nhưng bù lại lại là người hiền lành, thật thà. Jame sống ở căn cứ này đã 10 năm vì ngại bệnh tật nên Jame bị ba mình giam lỏng ở nơi này.
“Tôi là Giản Đan”
“Giản Đan? Một cái tên rất hay”
“Anh có quan hệ gì với BlackWolf, tại sao…tại sao lại ở đây?”
“Tôi là…”
Đang định giới thiệu bản thân thì đột nhiên có người gõ cửa bên ngoài. Jame ra ngoài mở cửa thì ra đó là một tên đàn em phụ trách bảo vệ Jame.
“Thiếu gia, ông chủ đang tìm một cô gái trẻ tóc ngắn, cao khoảng tầm này nhìn có vẻ xinh xắn, thiếu gia có thấy cô gái ấy chạy qua đây không?”
Jame nghĩ một lúc thì nhận thấy những đặc điểm mà tên này miêu tả giống hệt với Giản Đan, biết rõ là ba mình sẽ gây khó dễ nên Jame đã lắc đầu:
“Không, ta không thấy có một cô gái nào cả”
“Vậy…thiếu gia nghỉ ngơi đi”
Sau khi tên kia rời đi Jame ngó xung quanh không thấy ai mới đóng cửa lại. Jame trở lại giường, Giản Đan tròn xoe hai mắt hỏi Jame:
“Tại sao bọn họ gọi anh là thiếu gia? Chẳng lẽ anh là con trai của tên đại ác kia?”
Jame lặng lẽ gật đầu. Giản Đan sợ hãi đến phát khóc, nhìn thấy cô gái nhỏ này rơi nước mắt Jame cảm thấy đau lòng bèn tiến lại gần ai ngờ Giản Đan hét toáng lên:
“Đừng có lại gần tôi, tôi giết chết anh đấy”
Jame sợ người bên ngoài sẽ nghe thấy nên đã bịt miệng Giản Đan lại. Giản Đan sợ quá giãy giụa:
“Ư…ư…”
“Suỵt nhỏ tiếng thôi. Người của ba tôi đang đi tìm cô, để bọn họ phát hiện là toi đấy”
Giản Đan bình tĩnh trở lại không hét nữa. Cảm thấy người này cũng không phải xấu xa nhưng vẫn đề phòng. Jame nhẹ nhàng khuyên bảo Giản Đan khiến Giản Đan bình tĩnh hơn.
“Cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ sai người nấu cháo cho cô”
Lúc Jame định rời đi Giản Đan đưa tay ra giữ vạt áo cậu ấy.
“Tôi sợ…”
“Không sao cả, ở phòng của tôi cô sẽ được an toàn”
Jame ra khỏi phòng khẽ đóng cửa lại. Vừa đi được vài bước thì gặp Garrick, ánh mắt của gã khiến Jame giật mình.
“Thiếu gia cậu đi đâu có vẻ vội vàng vậy?”
Jame cố giữ bình tĩnh đáp lại:
“Ta đi đâu liên quan đến ông sao?”
“Tốt hơn thiếu gia nên ở yên trong phòng thì hơn, vì ba của người vừa ra lệnh truy bắt một con nha đầu tự tiện chạy trốn sợ là nó sẽ gây ảnh hưởng đến thiếu gia”
“Một…một con nha đầu thôi mà làm sao có thể làm gì được bổn thiếu gia chứ”
Garrick mỉm cười:
“Vậy tôi xin phép đi trước”
Sau khi Garrick rời đi, Jame mới thở phào nhẹ nhõm. Garrick là chúa nghi ngờ, những bí mật mà cố gắng giấu hắn kết quả cũng bị phanh phui nên khi đứng trước con người này phải hết sức thận trọng.
…
Tại biệt thự Lục Gia,
Cô vừa nấu cháo chuẩn bị đem lên phòng cho Giản Phong thì phát hiện trong phòng không có người. Cô vội vàng đặt bát cháo trên bàn rồi chạy ra phòng gọi:
“Giản Phong? Giản Phong?”
Đúng lúc anh đi qua bèn hỏi:
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Em không thấy Giản Phong ở trong phòng, không biết anh ấy đã đi đâu rồi”
Anh thở dài, dường như anh không hề bất ngờ mấy.
“Giai Kiệt nói anh ta đã rời đi từ sớm”
“Sao? Vết thương của anh ấy còn chưa lành”
Anh cau mày khẽ nâng cằm nhỏ của cô lên:
“Trước khi lo lắng cho người khác em nên lo lắng cho bản thân mình đi. Vết thương trên người em cũng vẫn chưa khỏi hẳn đâu”
“Nam Thành, nhưng Giản Phong…”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người đi tìm anh ta”
Nghe anh nói vậy cô cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Anh liền ôm chầm lấy cô, vừa vuốt ve mái tóc dài của cô vừa nói:
“An tâm ở nhà dưỡng thương đi tôi không muốn em phải bị thương lần nào nữa. Đừng có cố chạy ra ngoài đó rồi xảy ra chuyện”
“Em biết rồi”
“Nếu em còn tùy tiện hành động như vậy thì lần tới đừng khiến tôi phải đi nhặt xác em về”
“Um…”
Nói rồi anh xuống dưới tầng, bên ngoài xe cảnh sát đã đợi sẵn. Cô tiễn anh đi làm rồi lững thững bước vào trong. Cô vô cùng lo lắng cho Giản Phong, đúng lúc thì điện thoại rung chuông báo có tin nhắn gửi đến. Cô vội vã lấy điện thoại ra đọc, nội dung tin nhắn:
“Dịch Nhi, cảm ơn em đã chăm sóc cho anh nhưng anh không thể ở đó làm phiền hai người được nữa. Vết thương của anh đã đỡ hơn nhiều, không cần phải lo lắng quá cho anh. Anh sẽ tự mình đi tìm Garrick để cứu ba và Giản Đan, hẹn gặp lại em sau. (Giản Phong)”.
“Tại sao anh ấy lại manh động như thế chứ? Một mình anh ấy thực sự rất nguy hiểm, mình phải đi tìm anh ấy”
Cô vừa quay đầu định chạy ra thì bị vệ sĩ cản lại.
“Tiểu thư cô không được ra ngoài đây là lệnh của cảnh sát Lục”
“Nhưng…”
“Xin cô đừng làm khó chúng tôi thưa Tô tiểu thư”
Cô ngậm ngùi quay vào trong. Giản Phong, nhất định không được xảy ra chuyện gì xấu đấy…
Giản Phong rời khỏi biệt thự thì tìm hiểu được nơi đám người Garrick hay lui tới chính là Quán Bar C-Night. Giản Phong ăn mặc kín đáo, đội mũ đen, đeo khẩu trang để khỏi dễ bị phát hiện.
Vừa vào trong, sự loạn nhịp của nơi này khiến Giản Phong có hơi khó chịu. Ngó nhìn xung quanh thì đột nhiên phát hiện Garrick cùng vài tên đàn em đang ngồi cùng Hoàng Mặc Dương bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp. Giản Phong tìm cách tiếp cận bọn họ để theo dõi.
Hoàng Mặc Dương, tay ôm gãi vênh mặt hỏi Garrick:
“Ngài Garrick hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì sao?”
Garrick lướt qua người phụ nữ lơ đễnh bên cạnh Hoàng Mặc Dương bèn thở phào:
“Cảnh sát Hoàng, tôi cứ tưởng anh chỉ thích Ngô tiểu thư của Ngô gia? Hóa ra loại phụ nữ này cũng làm anh xiêu lòng à?”
Hoàng Mặc Dương vuốt má của người phụ nữ kia, cười gian:
“Đàn ông là phải biết hưởng thụ. Đối với tôi phụ nữ là để phục vụ nhu cầu chứ không có khái niệm thích hay không thích”