Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 13: Ngăn Chặn Giao Dịch


Đọc truyện Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh – Chương 13: Ngăn Chặn Giao Dịch

Đối phương đã chủ động chào cô thì cô vẫn nên chào lại, cô liếc nhìn anh rồi cười gượng đưa tay ra bắt lấy tay Ngô Tuyết Lan.

“À, chào…chào cô”

Cô gái trước mặt cô trông có vẻ là con nhà quyền thế vì nhìn chiếc váy thôi đã thấy nó đắt rồi. Những người con gái thân thiện tất nhiên sẽ khiến người khác cảm thấy dễ chịu nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy…không thích người này cho lắm.

Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Ngô Tuyết Lan kia vội vàng lấy điện thoại từ trong chiếc túi da hàng hiệu ra và bấm nghe:

“Alo, ba…có chuyện gì thế ạ? Con đang ở cùng Nam Thành”

Là ba của Ngô Tuyết Lan – Ngô lão gia của Ngô Gia nổi tiếng trong thành phố. Ba của Tuyết Lan trước đây cũng là cảnh sát nhưng đã chuyển sang kinh doanh vàng bạc. Tiệm vàng nổi tiếng ở đây cũng là do Ngô Gia quản lý.

“Vâng, con biết rồi con về ngay đây”

Ngô Tuyết Lan cúp máy quay lại dùng những lời nói ngon ngọt với anh:

“Nam Thành, ba em gọi về có chút chuyện em về trước nhé”

“Ừ!” – anh chỉ lạnh lùng đáp lại.

Thấy khách rời khỏi cô cũng cảm thấy mình nên lịch sự mà chào hỏi một câu nhưng ai dè…

“À cô về cẩn…”

Cô ta lướt qua cô còn va mạnh một cái khiến cô suýt ngã, điệu bộ kiêu ngạo giống kiểu không coi ai ra gì. Cô tức giận không thèm nói nữa, sau khi cô ta rời đi cô lại gần bàn làm việc của anh chống hai tay xuống bàn hỏi:

“Cô ấy là ai vậy?”

Anh ngẩng mặt lên nhìn cô hơi nghiêng đầu điệu bộ khó hiểu:


“Không phải cô vừa biết tên cô ấy rồi sao?”

“Ý tôi là…hai người có quan hệ gì?”

Anh tiếp tục cắm mặt vào chiếc máy tính trước mặt trả lời cô:

“Cô biết tiệm vàng Ngô Kim không?”

“Là tiệm vàng nổi tiếng nhất thành phố Vĩnh Xuyên này sao?”

“Phải. Ngô Tuyết Lan là con gái đầu của Ngô lão gia”

Cô giật mình lấy tay che miệng:

“Trời đất, vậy cô ấy là thiên kim đại tiểu thư danh gia vọng tộc sao?”

Anh không nói gì chỉ im lặng. Cô từ bất ngờ đến nghi ngờ, híp mắt lại cúi người hỏi anh với giọng điệu như tra hỏi:

“Anh và cô ấy là…quan hệ gì? Sao nhìn có vẻ thân thiết thế?”

“Cô hỏi để làm gì?”

“Ít ra tôi cũng đang ở nhà anh lỡ như hai người là cái quan hệ…”

“Không phải. Tôi và cô ta chả có quan hệ gù cả chỉ là ba tôi có quen biết với Ngô lão gia”

Cô gật gù rồi quay người lại tới chỗ ghế sofa thì ngồi phịch xuống. Anh nhìn cô, quát:

“Không có việc gì thì ra ngoài đi, cô đừng cứ ngồi lì ở đấy”

“Không cần anh đuổi, tôi tự ra”

Tại Ngô Gia, xe ô tô riêng của Ngô Tuyết Lan vừa dừng lại ở cổng thì hai vệ sĩ từ bên trong đã nhanh chóng chạy tới mở cửa xe. Ngô Tuyết Lan chễm chệ bước xuống bước từng bước chân quyến rũ tiến vào trong.

Biệt thự Ngô Gia to ngang ngửa với nhà riêng của anh, đúng là gia tộc quyền thế. Vừa thấy Tuyết Lan trở về hai người hầu đứng ngoài cửa đã vội chào:

“Tiểu thư, cô đã về”

“Ba tôi đâu?”

“Lão gia đang ở bên trong đợi cô thưa tiểu thư”

Ngô Tuyết Lan bước vào trong, vừa mới vào phòng khách đã nhìn thấy Hoàng Mặc Dương ngồi đối diện với Ngô lão gia. Ngô Tuyết Lan vốn được coi là người con gái xinh đẹp nhất Vĩnh Xuyên này nên được rất nhiều đàn ông để ý. Vừa thấy cô Hoàng Mặc Dương đã đứng dậy, ánh mắt trìu mến nhìn cô ta:

“Ngô tiểu thư, cô về rồi”

Ngô lão gia đang nhâm nhi tách trà nghe thấy Hoàng Mặc Dương nói vậy bèn quay lại. Ngô Tuyết Lan vốn chỉ thích mỗi mình anh nên cũng không có cảm tình gì với Hoàng Mặc Dương. Cô ta õng ẹo bước đến bên Ngô lão gia rồi ngồi phịch xuống.


“Ba, ba gọi con về giờ này làm gì?”

“Cảnh sát Hoàng muốn gặp con, hai đứa nói chuyện đi”

Uống xong ngụm trà Ngô lão gia bèn đứng dậy vào trong, ba bốn người hầu đi theo để đỡ lấy ông ấy. Giờ ngoài phòng khách chỉ có mỗi hai người bọn họ. Ngô Tuyết Lan đứng dậy tiến tới phía cửa sổ nhìn ra ngoài:

“Anh tới tìm tôi có chuyện gì?”

Hoàng Mặc Dương rất có hứng thú với những cô gái xinh đẹp như Ngô Tuyết Lan. Anh ta đứng lên nhìn chăm chăm về phía dáng vẻ kiều diễm của Tuyết Lan rồi tiến tới. Anh ta híp mắt hít một hơi thật sâu để cảm nhận hương thơm trên người của Ngô Tuyết Lan.

“Đương nhiên là đến để thăm em rồi”

Ngô Tuyết Lan quay lại đẩy Hoàng Mặc Dương ra xa mình.

“Tránh xa tôi ra”

Hoàng Mặc Dương liền với tay cầm lấy đuôi tóc của Tuyết Lan đưa lên mũi, gương mặt đê mê như rất thỏa mãn.

“Lâu ngày không gặp em vẫn nóng nảy như vậy. Tuyết Lan, anh rất nhớ em”

Hoàng Mặc Dương tính ôm chầm lấy Tuyết Lan nhưng cô ta lại nhanh hơn thẳng tay hất mạnh cả người Hoàng Mặc Dương ngã nhào xuống đất.

“Đừng đụng bàn tay dơ bẩn của anh vào tôi. Tôi nói cho anh biết, bổn tiểu thư không có hứng thú với anh” – Ngô Tuyết Lan quay đầu rời đi.

“Có phải em vẫn còn thích Lục Nam Thành đúng không?” – Hoàng Mặc Dương đứng lên hỏi.

“Ừ đấy. Tôi thích anh ấy đấy thì sao? Người đàn ông mà Ngô Tuyết Lan này thích trên đời này chỉ có Lục Nam Thành”

Nói rồi Ngô Tuyết Lan lại õng ẹo bước lên tầng. Hoàng Mặc Dương tức giận đứng một chỗ liếc nhìn theo hướng đi của Tuyết Lan. Anh ta căm phẫn nghiến răng nắm chặt hai tay:

“Lại là Lục Nam Thành, cái tên khốn kiếp đấy”

Sở cảnh sát Thiên Du,


Cô theo anh đến nơi giam giữ nghi phạm để bắt đầu điều tra thêm thông tin. Cô chưa từng vào nơi này nên không biết sự tráng lệ và nghiêm nghị của nó, đi tới đâu cô đều mắt chữ A mồm chữ O tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Nơi giam giữ nghi phạm có cần to lớn thế này không?”

“Hừ…nó còn to gấp mấy cái nhà của cô đấy” – anh trêu.

“Anh…”

Hai người di chuyển đến một căn phòng kín, thông với căn phòng tra hỏi nghi phạm bên kia là một lớp kính một chiều. Bốn nghi phạm được bắt giữ đang được tra hỏi ở phòng bên kia tấm kính, khi anh và cô bước vào có một viên cảnh sát đang ngồi bỗng đứng lên.

“Cảnh sát trưởng, anh tới rồi”

“Ừm, sao rồi…đã hỏi được gì chưa?”

Anh ngồi xuống ghế còn cô đứng bên cạnh anh. Viên cảnh sát kia báo cáo với anh:

“Sau khi tra hỏi đã cạy được từ bọn chúng một số thông tin. Bọn chúng nói địa điểm giao dịch tiếp theo chính là quán bar C-Night”

“Cái gì?”

Cô nghe thấy quán bar C-Night bèn lập tức chạy đi. Anh vốn định đuổi theo cô nhưng lại thôi vì anh còn muốn trực tiếp tra hỏi nghi phạm.

“Tô Dịch Nhi, rốt cuộc cô chạy đi đâu chứ?”

Một tiếng sau anh quay lại nơi làm việc chính thì thấy cô đã thay đồ khác. Cô thả tóc để hai bên, phía đuôi tóc có hơi xoăn một chút, mặc một chiếc áo hở vai và một chiếc váy đen ngắn chưa tới đầu gối. Anh ngơ ngác nhìn cô hỏi:

“Thế này là thế nào? Cô…cô mặc như vậy là…”

“Không phải chúng ta phải tới C-Night để ngăn chặn vụ giao dịch thứ hai sao. Mà tới quán bar phải mặc như thế này, nếu anh cứ mặc bộ đồ cảnh sát bước vào thì sẽ rút dây động rừng mất”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.