Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 35: Người thân, người tình!


Đọc truyện Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích – Chương 35: Người thân, người tình!

Ngày hôm sau lão Hoắc vẫn như cũ lái xe đưa cô đi làm.

Cô cúi đầu xuống, ánh sáng trên đầu ngón tay liền phản xạ đến đáy mắt.

Kim loại lành lạnh đụng tới làm da non mềm, tâm tình không nói ra được là tốt hay không tốt.

Trời thì xanh mây thì cao, hôm nay xe Jeep lái rất chậm, chậm rãi bon trên đường phố rộng rãi.

Lão Hoắc nghiêm túc lái xe, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sáng sớm con đường đã được vẩy một lượt nước, càng phát giác tinh thần ngày càng sảng khoái.

Tòa nhà quen thuộc, bồn hoa, hàng ngô đồng xẹt qua trước mắt, sáng nay nhìn thấy hình như cảm thấy thân thiết hơn gấp bội.

Lúc xuống xe đã gần đến giờ, cô bấy giờ mới nói với lão Hoắc câu đầu tiên: “Em đi trước, anh lái xe chậm một chút.”

Người đàn ông đang ngồi ở ghế lái đang nhìn vào kính xe cuối cùng cũng từ từ thu hồi tầm mắt, chân mày cau lại.

Đại thúc lại diễn kịch câm rồi, vì vậy cô nhún nhún vai, mở khóa xe ra.

Lão Hoắc vươn người qua, tay trái bắt được cô không nặng không nhẹ.

Cô cong môi cười, nháy mắt mấy cái — đại thúc, anh muốn làm gì?

Anh vẫn mím môi như cũ, vươn tay phải từ trên ghế sau lấy ra một cái túi, ném vào trong lòng cô.

Sáng sớm, anh thần bí gì chứ?

Chẳng lẽ lại là tiện chiêu của Cố Tích?

Chỉ là thầm nói ở trong lòng thôi, chuyện tối qua vẫn làm cho cô rất kích động.

Vì vậy cô mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn chỉ mang theo vài phần kích động mở ra cái túi đang ôm trong ngực.

Chữ 囍 (Hỉ) màu đỏ được in giữa trung tâm túi.

Cô nhếch môi vui vẻ nói: “Mua khi nào? Ngày hôm qua?”

Lão Hoắc bĩu bĩu môi, coi như là đáp lại.

Trong mắt của anh thể hiện đầy vẻ tự mãn, cô liền nhào vào anh, hôn một cái thật kêu.

Cô mở ra túi quà tặng ra, bên trong là những hộp kẹo mừng tân hôn.

Hộp kẹo nho nhỏ tạo hình rất đẹp.

Anh biết cô rất thích những cái lặt vặt như thế, nên đã bỏ ra chút tâm tư .

Ai nói người đàn ông này cẩu thả chứ?

Ít nhất giờ khắc này, anh đang dụng tâm lấy lòng cô.

Nguyện ý vì cô làm chuyện bình thường như vậy.


Cô cầm lấy tay anh, cọ xát trên ngón trỏ đầy vết chai.

“Vẫn là người đàn ông của em nghĩ chu đáo.”

Cô ngả đầu lên vai anh nhẹ nhàng cọ cọ: “Cám ơn anh.”

“Em. . . . . .”

Hô hấp phả lên trên cổ cô hơi chậm lại, một lúc sau mới khôi phục như lúc ban đầu: “Anh muốn tất cả mọi người đều biết, em bây giờ là vợ của anh.”

Cô ngẩng đầu lên, người đàn ông vừa tuyên bos chủ quyền kia cũng đang đưa mắt nhìn xuống cô.

Trong mắt của anh bá đạo kiên định vẫn như cũ, ánh mắt vững vàng khóa cô lại.

Cô chống người lên , lòng bàn tay đặt ở trên ngực anh nói: “Người ta không phải là người của anh rồi hay sao.”

Nói xong liền bị lời mình làm cho buồn nôn.

Ngay sau đó tự bóp cổ làm ra vẻ chuẩn bị nôn ọe.

Hoắc lão đầu lại xoa tóc của cô nắm gáy cô nói: “Ngoan.”

Nổi da gà từ trong xương tủy toát ra ngoài, kiểu nói của cái người này thật sự như đang nói với sủng vật của mình vậy.

Cô đây đã nhiều tuổi như vậy, được xem tương đương với sủng vật cũng không phải là không thể.

Không phải chỉ là da mặt dày một chút thôi sao.

Cô nhếch khóe miệng, lại cùng với lão Hoắc dây dưa một hồi lâu, mới đẩy cửa xe đi xuống.

Đứng chờ ở thang máy , đồng nghiệp tiểu Trương của bộ phận tài vụ tinh mắt liếc cái túi trên tay cô.

Lại nhìn thấy trên ngón áp út của cô lóe lên, vội cất giọng nói: “Ơ, tổ trưởng Hạ, cô kết hôn rồi à? Âm thầm quá đấy.”

Mọi người xung quanh theo lời của cô ấy, đồng loạt đưa mắt đặt lên trên người cô.

“Chỉ mới lĩnh giấy chứng nhận thôi, anh ấy rất bận. Chúng tôi năm sau mới bày tiệc rượu, đến lúc đó mọi người nhớ nể mặt đấy.”

Tiếp đó liền phát kẹo cưới cho mọi người xung quanh, rồi tiếp nhận từng tiếng chúc phúc của bọn họ.

Có lẽ chỉ là lời khách sáo, chỉ là”Tân hôn hạnh phúc” nhưng bốn chữ này, đích xác là rất hay.

Hạ Sơn Chi cô không ăn kẹo, nhưng trong lòng lại thấy ngọt vô cùng.

Cô mới đi đến cửa của phòng thiết kế thì tiểu Ly như một làn khói chạy vội tới trước mặt cô, hớn hở mở tay cô ra.

Cô cố ý nhướng mày: “Làm gì vậy, sáng sớm đã không biết lớn nhỏ.”

“Chị, chị thật không phúc hậu chút nào, kết hôn rồi lại không mời bọn em.”

Tiểu Ly vểnh môi, bất mãn nhìn cô chằm chằm.


“Chắc là xem thường bọn tiểu nhân như chúng em chứ gì, sợ bọn em không đưa nổi tiền mừng phải không?.”

Em trai tiểu Từ cũng tham gia hát song ca.

“Mặc dù chúng em nghèo, nhưng chị thân yêu đi vào nhà tù, thì từ kẽ răng cũng phải nặn ra kem đánh răng chứ.”

“Tiểu Ly à, em nói đúng tim đen của chị rồi, trong lòng chị sớm trả lại đồ cưới rồi, cũng không phải là thẻ thông hành sao.”

Cô vung tay lên: “Dừng lại, bánh kẹo cưới đây, ai đến cướp không?.”

Hai cái kẹo liền được ném qua, một giây trước còn đang gườm gườm nhìn nhau mà một giây sau đã nhanh chóng đưa tay tiếp được.

Cô giơ ngón cái về phía họ, không hổ danh là em trai và em gái của Hạ Sơn Chi cô, phản ứng đúng là quá nhanh.

Phòng kế hoạch có tổ nhỏ, cô liền đi đưa kẹo mừng cho họ.

Mới đi đến địa bàn của tổ bọn họ, chị Trần đã đưa tay về phía cô: “Kẹo mừng của em hình như phải đợi hơi lâu.”

Chị Trần ranh mãnh nháy mắt, nói tiếp: “Lão Hoắc rốt cuộc bị phù chính* rồi hả? Thật là không dễ dàng gì.”

( Phù chính: từ được dùng trong thời xưa có nghĩa là đưa thiếp lên làm vợ chính )

“Chị à, bây giờ chị mới biết thương xót cho anh họ của em à, giữ gìn ba mươi năm, hôm nay cuối cùng cũng. . . . . .”

Tống Thần không khách khí đoạt một hộp kẹo từ tay cô, bóc một viên chocolate đậu cho vào trong miệng mãnh liệt nhai.

Cô ấy dùng sức nhai, vẻ mặt rất dữ tợn, ánh mắt rất hung ác.

Cô vỗ vỗ tay, giữa miệng cô ấy thỉnh thoảng truyền ra lời nói: “Cuối cùng cũng tìm được người đủ tiêu chuẩn, giặt quần áo, nấu cơm, sinh con miễn phí rồi.”

Cô mắng CMN chứ, rồi cứng rắn đập tới: “Đã ăn lại còn không ngậm được miệng!”

“Chị Tống, hình như so với chị Hạ chị còn già hơn hai ba tháng đi, qua hết năm nay chị đã chân chính ba mươi rồi, phụ nữ qua ba mươi tuổi chính là cải trắng bị nát đấy.”

Tiểu Ly vừa nói vừa tiến tới bên cạnh Tống Thần, vừa dùng lực vỗ bả vai của cô ấy, ý vị sâu xa nói: “Chị Tống, anh Cố gần đây có hành động gì chưa? Anh ấy không phải thấy kiệt sức với chị rồi đấy, ngày hôm trước em ở Tân Thế Giới hình như nhìn thấy anh ấy. Không biết có phải là em không đeo kính hay không mà nhìn không được rõ lắm, một cô gái có dáng người giống với chị Hạ kéo tay của anh ấy rất thân mật, cách thật xa em liền bị xiêu vẹo rồi.”

“Chị Tống à, không dễ dàng gì gặp đàn ông tốt như vậy đâu, vì thế phải níu chặt vào!”

Tiểu Từ lại cùng tiểu Ly tung hứng, cô ngồi xuống, nhìn vào tài liệu nghe câu được câu không.

Tống Thần đưa ngón tay giữa ra, cắn răng: “Mẹ nó, các cô các cậu đều là kẻ bại não, chị lười phản ứng lại các cô các cậu làm gì.”

“Người đàn ông xấu xí Cố Tích này, về sau không cần ở bên tai chị nhắc tới cái tên này. Nếu không, chị thấy thần giết thần, thấy phật chém phật!”

Tống Thần cầm bút vẽ lên, “Rắc rắc” một tiếng liền gẫy làm đôi.

“Anh Cố đẹp trai như vậy, chị Tống à, thẩm mỹ của chị thật có rất nhiều vấn đề.”


“Đúng vậy, chị Tống à, đều trưởng thành rồi, dù có được thông qua, có được anh Cố coi như chị kiếm được lợi rồi.”

“Chị nói lại một lần nữa, không cần trước mặt của chị nhắc tới tên đàn ông xấu xí đó, người mà chị ghét nhất chính là anh ta!”

“Chát” , Tống Thần liền đập bàn tức giận làm cho tiểu Ly và tiểu Từ roort cuộc cũng dừng lại.

“Người nào chọc đến Tống Thần của chúng ta vậy, sáng sớm đã bừng bừng hỏa khí như thế?”

Không gian đang lắng xuống chợt vang lên lời nói nhạo báng, tiếp theo là tiếng giày da đạp lên trên sàn nhà.

“Thủ lĩnh, chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thôi.”

“Giờ làm việc đến rồi, bắt đầu làm việc, bắt đầu làm việc thôi.”

Chân của nhóm tiểu cẩu tựa như một làn khói trở lại chỗ ngồi chính mình ra vẻ nghiêm túc làm việc.

Tống Thần duy trì tư thế chống lên mặt bàn, lại hơi ngước đầu nhìn về phía Quý Quân.

Môi của cô mấp máy, từng câu từng chữ nói ra rất rõ ràng: “Bé con và anh họ tôi đưa kẹo mừng đến, quản lý Quý cũng nếm thử một chút?”

Tống Thần mặc dù dùng câu nghi vấn, nhưng lại mang ý mời rõ ràng.

Chỉ là cô ấy không đưa cho Quý Quân kẹo mừng, ngược lại lại khiêu khích nhìn anh ta.

Quý quân nhìn về phía cô, tầm mắt rơi vào trên bàn của cô, ánh mắt đang mỉm cười phút chốc trầm xuống.

Cơ hồ trong nháy mắt, mặt của anh tựa như băng lạnh vậy.

Mọi người hình như cũng đè nén hô hấp, khí lạnh trên người anh ta tỏa ra hình như trong chớp mắt liền truyền khắp khung làm việc (cubical).

Qua mấy giây sau, lại hình như là qua mấy phút đồng hồ, Quý Quân rốt cuộc cũng mở miệng: “Tổ trưởng Hạ, kẹo mừng của cô sao?.”

Quý Quân đưa tay về phía cô, bàn tay đang nắm chặt thành quyền chậm rãi mở ra.

Chỉ là trên đó hiện rõ bốn vết móng tay thật sâu, cùng với gân xanh nổi lên, tất cả đều lọt vào trong mắt cô.

Trái tim có chút co lại, cô vẫn mím môi như cũ, cầm lấy túi quà tặng, móc bánh kẹo cưới ra.

Vuốt khẽ cái hộp, đưa tới.

Cô ngẩng đầu, thế nhưng anh lại đã xoay người, vạt áo bay nhanh sát qua đầu ngón tay của cô.

Giày da đạp đất cồm cộp.

Nhưng không có tiếng đóng cửa tức giận.

Tầm mắt của cô rơi vào khe hở hơi khép lại, sợ sệt.

“Đau lòng rồi hả?”

Giọng vừa chua vừa đắng, trừ Tống Thần ra còn có ai.

Cô gạt gạt tóc rơi ở bên tai hỏi lại: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Tống Thần nhún vai, ngồi xuống: “Cúi đầu ngẩng đầu là thấy, chuyện cũ lúc nào cũng hiện ra.”

“Con nhóc, từ lúc nào thì cậu trở thành thi nhân rồi hả ?”

“Mình chỉ phải . . . . .”


Cô khoát tay ngăn cô ấy lại: “Mình biết.”

Cậu đang sợ ăn xong thấy không đáng tiền liền quay đầu lại, cậu chỉ sợ trong lòng mình vị trí của mối tình đầu không ai thay thế được, cậu chỉ là đang đau lòng cho anh trai mình mà thôi.

Nhưng mà. . . . . . Cảm giác không phải như vậy.

“Mình sẽ tự tay đưa cho quản lý Quý.”

Cô cười cười với Tống Thần, đi về phía phòng làm việc của quản lý.

Thùng thùng thùng, ba cái, không có trả lời.

Lại ba cái nữa, mới nghe được hai chữ nguội lạnh: “Vào đi.”

Cô đưa tay đóng lại cửa.

Quý quân ngẩng đầu, thấy là cô, ánh mắt lại lạnh đi mấy phần.

Trước khi anh ta mở miệng, cô đã đi tới trước bàn lớn, đem hộp kẹo cưới đặt ở trên mặt bàn.

Quý Quân nhìn chằm chằm vào cái hộp màu đỏ kia, hô hấp trầm trầm: “Hạ Sơn Chi, em thật là ác độc!”

“Cho nên, anh hãy quên tôi đi.”

Trong mắt của anh hiện lên tia máu, cô chỉ có thể xoay người, làm như không nhìn thấy.

Ngón tay đặt lên nắm cửa, eo lại thấy căng thẳng, bị một lực mạnh lôi cô ném lên trên tường.

Cô không kịp phản kháng lại, liền bị Quý Quân chỉa vào đầu gối bắt chéo hai tay ra sau lưng mà giam giữ .

Hô hấp vẩn đục phun lên trên mặt cô, bộ mặt vặn vẹo đầy tức giận: “Hạ Sơn Chi, em không phải không biết năm đó anh mang tâm tình nào mà rời đi chứ?.”

Quý Quân cố chấp vây hãm cô, trong mắt đầy tơ máu tràn ra đau đớn và thù hận.

“Em từ nhỏ đã được che chở, làm sao biết được nỗi khổ của dân gian, làm sao biết được dân chúng bất lực như thế nào.”

“Làm sao em biết được. . . . . mẹ của anh đã phải quỳ gối trước mặt anh, cầu xin anh buông tay, để cứu cha của anh.”

“Bọn họ là quan, còn chúng ta là dân, bọn họ chỉ cần chỉ tay một cái là chúng ta sẽ không có nhà, không có người thân.”

“Hạ Sơn Chi, anh cho là em cũng giống anh, nhưng. . . . . . nhưng anh sai lầm rồi, thật không nên buông tay như vậy?”

“Hạ Sơn Chi, anh yêu em, chưa bao giờ ngừng yêu.”

“Em đừng kết hôn có được hay không, hãy cho anh thêm một cơ hội.”

Quý Quân nắm cổ của cô, nhìn sâu vào mắt cô.

Một dòng chất lỏng trong suốt tuôn ra, tràn qua đôi mắt đỏ ngầu, ngưng đọng ở mí mắt.

Một giọt nước mắt lớn như vậy, “Tí tách” một cái chảy xuống, giống như rơi vào trong lòng cô vậy.

Trái tim run rẩy.

“Quý Quân, anh chỉ vì cha của mình mà đồng ý với điều kiện của Hoắc Sở Kiệt — rời khỏi tôi, để anh ấy ra tay giải quyết sự kiện kia đúng không.”

“Em biết? Sao em lại biết?”

Vốn đã tỉnh táo chờ đợi đáp án của cô, thân thể đột nhiên chấn động, miệng to thở hổn hển, đầy vẻ không thể tin nhìn cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.