Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 27


Đọc truyện Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích – Chương 27

Khi cô trở lại chỗ ngồi thì Tống Thần liền vội vã chạy sang hỏi thăm: “Người tình cũ muốn nối lại duyên xưa?”

Cô nhìn Tống Thần, nhìn lại gương mặt đang chế nhạo của cô ấy: “Cậu cảm thấy thế nào?”

“Mình sợ anh họ nhà mình sẽ tức giận, hậu quả khó mà lường được.”

Mặc dù dùng giọng điệu chế nhạo chế nhạo nhưng lại vô cùng nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.

Muốn nhìn xuyên qua đôi mắt của cô để thấy cái gì khác hay chăng?

“Quý Quân nói năm đó anh ta có nỗi khổ tâm.”

Cô nhấp một ngụm Mocha trong cốc, Mocha vừa lạnh vừa chua thật là khó nuốt.

Tống Thần nheo mắt, rũ mí mắt xuống nhìn cô: “À.”

Thấy cô nói như vậy mà phản ứng của cô ấy vẫn chưa dậy sóng thật sự là nằm ngoài dự liệu của cô.

“Cậu và lão Hoắc, có phải là có cái gì gạt mình hay không?”

Tống Thần đột nhiên ngẩng đầu, hình như có một tia hoảng sợ xẹt qua trong mắt làm lòng của cô khẩn trương theo.

Giống như khi còn bé đến sau núi chơi, bị cái gai nhỏ nhẹ nhàng đâm vào không quá đau nhưng cũng không hề thoải mái.

Tống Thần nuốt nuốt nước bọt, một hồi lâu mới nói tiếp: “Anh ta. . . đã nói cái gì?”

“Cậu cảm thấy anh ấy sẽ nói cái gì đây?”

Ngón tay của cô vuốt ve miệng chén, buồn cười nhìn bạn thân Tống như đang đứng trên đống lửa.

“Mình. . . . . .”

Tống Thần nửa ngày không nói được chữ nào, ánh mắt hèn nhát lại né tránh.

Người đàn bà chanh chua nhất phố Xuân Phân cũng có lúc như thế này, xem ra chuyện đó xác thực không đơn giản.

“Để mình đoán một chút nhé, cậu và lão Hoắc cùng nhau hợp lực đuổi Quý Quân đi?”

“Vừa đúng lúc đó bác trai Quý mà mình chưa bao giờ gặp mặt xảy ra chuyện nên Quý Quân đành phải dựa vào Cổ gia, vì vậy anh ấy càng không hơi sức giải thích với mình?”

“Vì vậy anh họ cậu thừa dịp vườn không nhà trống mà vào, quan tâm đến người bị thương là mình đây, tiếp theo sẽ bắt trái tim này làm tù binh.”

“Tống Thần nói thế nào cậu cũng là người giúp đỡ, cho nên ngày đó trước thang máy cậu mới có thể uy hiếp mình như vậy.”

“Mình nói có đúng không?”

Khi nghe cô nói xong, Tống Thần rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, hai má thần tốc trưng lên nụ cười: “Ừ, đúng là cái gì cũng lừa không được A Hoa cậu nhỉ.”

Nhìn trên mặt cô rực rỡ cười lấy lòng, cô đưa tay ra cấu véo: “Cậu vì anh họ của mình thật đúng là đã dốc hết tâm huyết ra rồi.”

“Cũng không hẳn là vậy! Người ta nói thế nào cũng là dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn, vì muốn nhà lão Hoắc có người nối dõi phải hao tổn biết bao tâm tư. Nếu không tuổi đã một xấp dầy rồi làm sao còn có thể dư lại được?”


Tống Thần liền chỉ khóe mắt: “Cậu nhìn xem một chút, những nếp nhăn này cũng là vì lão Hoắc nhà cậu mà có đấy.”

Đầu ngón tay của cô đưa ra véo một cái: “Thần Thần, cám ơn cậu.”

Cũng có thể là giọng nói của cô thận trọng nghiêm túc nên thấy Tống Thần ngẩn người ra, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ra sương mù.

“Nhiều năm như vậy vẫn có cậu ở bên cạnh thật là tốt.”

Cô kéo kéo khóe miệng của cô ấy, đôi mắt bị cô làm cho cảm động sương mù là dầy đặc hơn đảo một vòng: “Cậu không cần phải đầu độc đến khuôn mặt độc thân Quý tộc này của mình.”

“Một khi đã muốn thì sẽ phải làm liền, thật là hồng nhuận mềm mại, cười lớn hơn chút nữa cho chị xem.”

Tống Thần tức giận gạt tay của cô xuống: “Phụ nữ quả nhiên lòng dạ ghen tỵ tràn đầy, về sau mình phải cách xa cậu ra một chút.”

“Không thể được, phố Xuân Phân sao có thể thiếu đi người đàn bà chanh chua như cậu được đây.”

Tống Thần trừng mắt lườm: “Không thèm ầm ĩ với cậu, nói nghiêm chỉnh xem nào.”

Cô thấy cô ấy hiếm khi có sắc mặt nghiêm chỉnh như vậy, thấy thật thú vị: “Hả? Em gái muốn thảo luận chuyện đứng đắn gì đây?”

“Các cậu dự định khi nào có con?”

” Mình thấy cũng chưa quan trọng, chuyện này còn phải theo ý trời, cùng với sự cố gắng của “người nào đó” không có liên quan.”

Cô cố ý nhấn mạnh đến từ “người nào đó” làm Tống Thần trong phút chốc hiểu ra: “Ai, anh họ nhà mình chắc là đã nỗ lực lắm rồi.”

Cô nhún nhún vai, điều đó là dĩ nhiên, từ chối cho ý kiến.

“Hạ Sơn Chi.”

Tống Thần chợt kêu tên đầy đủ của cô cất lời nói xoay chuyển tình thế: “Cậu phải cùng anh họ mình sống những ngày thật vui vẻ, tính khí của anh ấy như thế nào cậu cũng biết, nhưng mà trong mắt của anh ấy chỉ có cậu mà thôi, điểm này không cần mình nói cậu cũng nhìn thấy được. Lúc bọn họ còn học đại học cũng vậy, tuần nào anh cũng mang đến đồ ăn cho cậu, mỗi tháng tiền anh ấy cho cậu tiêu vặt so với ba mẹ cậu còn nhiều hơn, mình đây làm em họ lại chỉ có thể trơ mắt mà nhìn. Nhưng chẳng có biện pháp gì, anh ấy đã nhận định cậu phải là cô dâu Hoắc gia rồi, hai bác ở nhà cũng kệ cho anh tùy hứng, trưởng thành rồi mà vẫn mãi độc thân, lão Hoắc nhà. . . . . .”

Cô vội vàng ngoáy lỗ tai nói chen vào: “Dừng lại dừng lại, cậu nhất định phải đem lịch sử đau khổ của Hoắc Lão Đại lặp lại lần nữa hay sao? Em gái Tống à, em theo chị kể khổ không dưới một trăm lần rồi, ba năm này cơ hồ mỗi tháng có tới hai ba lần, em thông cảm cho chị một tí đừng bắt chị phải mệt nhọc được không?”

Tống Thần vỗ bàn, căm tức nhìn cô: “Không được ngắt lời!”

“Nói vào điểm chính!”

Cô cũng hét lại, lại nhớ ra nơi này là phòng làm việc, liền bảo cô ấy chú ý một chút.

“Mình chính là bao che đấy, anh mình muốn tài có tài muốn mạo có mạo, cho nên Hạ Sơn Chi, cậu đã và anh ấy đã được định sẵn, “

Tống Thần dừng lại, nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng chữ nói ra thật chậm, lại từng chữ vô cùng có trọng lượng: “Vô luận là anh ấy đã làm gì, hoặc là về sau sẽ làm gì, đều chỉ có thể có một nguyên nhân là anh ấy yêu cậu. Cho nên mình xin cậu, đừng bao giờ buông tay anh ấy.”

“Đồng ý với mình!”

Tống Thần nóng nảy nắm chặt bả vai của cô, cô ấy xoay chuyển quá nhanh, cô nghe được thấy vô cùng sửng sốt .

Trước dụ dỗ sau lại tạo áp lực bắt cam kết, thật là cao!


Ánh mắt của cô ấy tha thiết cháy rực như muốn đốt cháy cô vậy, sau khi phản ứng kịp thì thần kinh của cô liền run lên: “Được!”

“Mình mới vừa cùng Quý Quân nói chuyện cũ nhưng dù vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào. Tống Thần, mình không thể nói là chưa từng yêu Quý Quân, lời này nói ra thật quá vô tình, dù sao cũng đã từng có tám năm tình cảm với nhau, nhưng cảm tình của con người cũng không phải liên miên không dứt được, tình yêu của mình đối với anh ấy đã chết từ ba năm trước rồi.”

“Hiện tại mình yêu Hoắc sở kiệt, mình nghĩ vẫn sẽ tiếp tục yêu anh ấy. Trừ phi một ngày nào đó anh ấy thay lòng đổi dạ.”

“Anh ấy sẽ không!”

Tống Thần vẫn như cũ đè ép vai của cô, lời nói vẫn nặng trịch như cũ: “Mình dám đứng ra cam đoan!”

“Được rồi, diễn thuyết về tình ái như thế là đủ rồi? Để cho chị đây đi uống hớp nước cho nhuận giọng đã.”

Cô đẩy Tống Thần ra, đứng dậy đi đến phòng uống nước, cô ấy ở phía sau lớn tiếng nói: “Pha giúp mình một ly nước dừa, dùng cái ly duy nhất nhé.”

Cô khua khua tay tăng nhanh bước chân, trong thời gian làm việc mà bọn họ lại hàn huyên lâu như vậy, cô không muốn nhận được công phẫn mọi người đâu.

Giải thích của Quý Quân xác thực đã quấy đảo cho nước đục lên hại cô cả ngày không thể nào hăng hái lên nổi, cũng không phải là hoài niệm về tình yêu ban đầu đó, ngay cả có như vậy thì. . . . . . vẫn không thoải mái, giống như bị cái gai nhỏ đam vào có chút không thông thuận.

Nhưng đúng như cô đã nói với Tống Thần thì hiện tại trong lòng cô chỉ có lão Hoắc.

Cho nên cô muốn mình chỉ là phạm vào đặc tính đa sầu đa cảm vốn có ở phụ nữ, qua vài ngày nữa sẽ tốt hơn.

Không đợi đến khi cô tự động điều chỉnh tâm lý, thì ngày hôm sau cùng với Tống Thần trốn việc đi mua sắm thì thật vừa đúng lúc đụng phải “Người quen” !

Nói thế nào bây giờ cô cũng là con dâu của Hoắc gia rồi, lúc trở về mừng năm mới cũng phải mua chút quà cho cha và mẹ Hoắc mới phải đạo?

Tuy nói nhân dân chính là lãnh đạo, nhưng dân chúng cũng phải chủ động thể hiện hiếu tâm của mình mới phải ?

Cô cũng quên nói, nếu cha Tống Thần là một nhân vật nổi tiếng, như vậy thì đồng với nhà lão Hoắc nhà cũng như thế.

Mọi người có phải cảm thấy suy luận có chút gượng ép phải không?

Không có việc gì, Hạ Sơn Chi cô trước sau như một vẫn luôn thiếu đầu óc như vậy .

Hoắc sở kiệt cũng là người nổi tiếng trong đảng Thái Tử, nhưng mà anh lại không có dã tâm, ngược lại lại muốn đi làm nô bộc cho dân.

Cô vuốt vào cổ áo lông chồn của chiếc áo bành tô hỏi Tống Thần: ” Cha Hoắc có thích hình thức này không?”

“Hạ Sơn Chi cậu đưa, dù là quần áo được đan từ mây tre thì bác ấy cũng muốn gắn lên tường lại còn phải hỏi mình!”

Tống Thần trợn mắt lên, tức giận nói.

Cô ấy đang ghen tị, bởi vì từ nhỏ cha Hoắc vẫn thương cô hơn cô ấy, cũng khó trách cô ấy không tình nguyện đi theo cô vào cửa hàng quần áo cao cấp của đàn ông này.

“Đừng lắm mồm, để mình xem kỹ một chút, lần đầu tiên lấy danh nghĩa con dâu nên mình có chút. . . . . . khẩn trương.”

“Cậu. . . . . . Cũng đừng giả bộ.”


Cô đang định kéo Tống Thần cẩn thận lựa chọn thì không ngờ vừa liếc mắt liền bắt gặp một người đang ở sau lưng cô ấy.

Thế giới này cũng thật là nhỏ!

Cô liền thu hồi tầm mắt làm như không thấy, nói tiếp: “Mình cảm thấy cái này độ dài rất thích hợp với cha Hoắc, màu đen này bình thường ông vẫn hay mặc.”

“Cậu đã chịu bỏ ra một tháng tiền lương, thì cứ mua chứ sao.”

Tống Thần trái lại rất dứt khoát vung tay lên, cô nhìn giá trên đó xác thực có chút đổ mồ hôi, tận hơn ba ngàn.

Nếu bỏ tiền ra mua một món đồ có giá trị thì cũng không có việc gì, kiếm tiền không phải là để tiêu sao.

Người kinh tế như cô đều biết tiêu dùng là vì đặt ra trị giá cao hơn hay sao, cũng là vì để gia tăng GDP cho nước nhà.

Cô đem cái áo đưa cho người bán hàng, lạnh nhạt nói: “Tôi lấy cái này, làm ơn gói lại.”

Không phải cô cố ý thể hiện phong thái của một phu nhân rộng rãi cao ngạo chỉ là người đang đi về phía cô đang trưng lên tư thế chị cả cho cô thấy.

“Ơ, còn tưởng phu nhân này là ai? Hóa ra là chị Sơn Chi .”

Phương thức chào hỏi không có sáng tạo như vậy, giọng nói khiến cô buồn nôn kia, trừ con thỏ nhỏ kia còn là ai khác được!

Cô lười phải kéo môi, giương mắt im lặng nhìn cô ta, ngược lại Tống Thần không có bình tĩnh được như thế, nghiến răng nói: “Ơ, còn không nhận ra là em gái Loli¬ta của nhà ai, thì ra là thật thật giả giả Giả tiểu thư.”

Tống Thần, mình yêu cậu, bọn họ thật là tâm linh tương thông.

“Vị này là chị Tống rồi, chị cũng ở đây làm cấp dưới của Quân Quân à, đầu năm nay nên cẩn thận, họa là từ ở miệng mà ra đấy!”

Cổ Tiểu Văn vẫn mang theo nụ cười mềm mại rất có tư thái của Lâm Đại Ngọc, chỉ là uy hiếp trong mắt cô ta lại không có chút mềm mại nào.

“Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, chị gái lớn tuổi này chắc là còn sót lại của xã hội.”

Người bên cạnh Cổ Tiểu Văn đúng lúc giúp đỡ, chỉ là tranh đấu phải có kỹ thuật, đầu óc trống rỗng như Lolita thì đừng có ra ngoài khiến người ta chê cười.

Quả nhiên Tống Thần ha ha cười lên, nói tiếp: “Thì ra là em gái Giả chính là chó sao, thất kính thất kính.”

Cô lại được một trận cười ngất khi Tống Thần cho viên đá đỏ kia xuống dưới váy.

“Chị. . . . . . Các người cũng chỉ là cậy lớn hiếp nhỏ, tôi sẽ nói với Quân Quân là các người khi dễ tôi.”

Cổ Tiểu Văn giận đến mặt đỏ bừng, mắt thỏ càng thêm hồng hồng.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra ngoài nên không cần phải gây chuyện như vậy, đã gây chuyện rồi cũng không thể khắc phục hậu quả, thật là đáng buồn thay.

Cô vắt tay vào cánh tay Tống Thần, ý bảo cô ấy thôi đi, nhìn Cổ Tiểu Văn nói: “Ba năm trước đây cô vì chuyện của cha Quý nhất định là tốn không ít tâm lực rồi, cô đã yêu anh ta như vậy thì cố mà giữ lấy. Tôi đối với người nhà ‘ Quân Quân ’ tuyệt đối không có hảo cảm, cô tin cũng được không tin cũng chẳng sao, về sau ít đến chọc đến tôi đi, được không?”

Cổ Tiểu Văn nghe thấy cô nói vậy…liền trừng mắt thật to, mắt hằn lên tia máu nhìn về phía cô,chỉ còn kém giậm chân hét to: “Chị đều biết? Anh ấy đã nói với chị? Người kia. . . . . . cha Quý ông ta. . . . . .”

Cổ Tiểu Văn không hiểu vì sao lại kích động như vậy lời nói ra cũng lắp bắp, cô chợt thấy rúng động, cô ta như vậy là vì sao?

Quý Quân thiếu nợ cô thì không phải là cô càng thêm có thể ưỡn thẳng lưng ư, vì sao lại. . . . . .

Muốn nói lại thôi một bộ dạng táo bón vô cùng khổ sở.

Nhưng cô không có ý định mặc kệ cô ta, liền không nhịn được nói tiếp: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Tôi. . . . . . Thế nhưng chị đã biết, vậy chị tính toán. . . . . .”

Cổ Tiểu Văn vẫn giữ vẻ mặt táo bón như vậy, ánh mắt nhìn cô chứa nhiều lo lắng và e ngại.


Cô đang muốn mở miệng để cho cô ta đến chỗ nào để hóng mát đi thì Tống Thần đã đi trước một bước đẩy Cổ Tiểu Văn ra.

“Cái người này đã xong chưa, muốn nổi điên thì nên đến bệnh viện!”

Tống Thần trong mắt sắp bốc lửa rồi, ánh đao bén nhọn bắn về phía Cổ Tiểu Văn.

Cô không ngờ phản ứng của Tống Thần lớn như vậy, không khỏi lại giật mình một cái.

Cổ Tiểu Văn sợ hãi nhìn Tống Thần: “Chị và đại ca đó, còn có. . . . . .”

Nghe cô ta nói đến lão Hoắc, hỏa khí của cô liền bốc lên đằng đằng nhưng vẫn là Tống Thần sớm hơn một bước tức giận mắng: “Miệng cô không sạch sẽ như vậy chắc là chưa lau đúng không.”

Người bán hàng run rẩy đưa túi đồ cho cô đang định há miệng nói chuyện thì cô ta giơ một tay lên ý bảo ngừng lại.

Cô lại kéo lấy Tống Thần, rồi nói với Cổ Tiểu Văn: “Được rồi được rồi, tôi và lão Hoắc kết hôn được vài ngày rồi, mấy chuyện này kia của các người tôi cũng không muốn biết, thật sự, cô và Quân Quân của cô cách xa tôi ra một chút là được.”

“Tôi yêu anh ấy như vậy, nhưng anh ấy lại chỉ muốn cô, tôi rất hận!”

Cổ Tiểu Văn bị Tống Thần rống to đành phải lui về phía sau một bước, giọng của cô ấy mang phẫn uất:

“Cút con mẹ cô đi, anh ta cũng không lạ gì …cô nên nghĩ tới biện pháp để quyến rũ anh ta mà không phải ở đây quấn lấy Sơn Chi của nhà chúng tôi. Tôi báo cho cô biết, về sau lại mà tôi còn gặp cô ở trước mặt của Sơn Chi nói hưu nói vượn, tôi thấy một lần chửi một lần, chửi đến khi nào cô ngoan ngoãn câm miệng mới thôi!”

“Này, cái bà dì này thế nào lại thô tục như vậy, mở miệng ngậm miệng cũng không có một câu có lời hữu ích. Vốn là tôi còn định kính già yêu trẻ, nhưng ngài cũng quá già mà không kính rồi ! Ngài già mà không kính còn chưa tính, ra ngoài lại khi dễ người trẻ tuổi cũng quá không hiền hậu đi!”

Lời hung hãn này xuất phát từ vị em gái đi cùng nịnh bợ kia, nói thật, cô lại còn tương đối thưởng thức cô nhóc đi thẳng vào vấn đề này, Cổ Tiểu Văn này nghĩ giả bộ X lại không có đủ can đảm , thật đúng là cùng cô nhóc này trống đánh xuôi kèn thổi ngược, cũng không biết hai người này sao lại có thể kết giao bạn bè như vậy.

Tống Thần ghét nhất là ai nói rằng cô già, tự cô giễu ngược lại thì có thể tự nhiên lại bị người khác đụng chạm như vậy .

Tống Thần mặt trầm như nước, mắt bốc lên sát khí, vung tay áo lên.

Cổ Tiểu Văn nhìn thấy cô bày ra trận thế này, cổ liền co rụt lại, kéo cô nhóc kia lui về phía sau vài bước: “Chị . . . . . . Muốn làm gì, trước mặt mọi người. . . . . .”

“Về sau cách xa chị Hạ đây ra xa mười thước, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”

Tống Thần đè ép mu bàn tay, xương cốt kêu lên khanh khách.

Cô nhóc kia còn muốn nói chuyện nhưng lại bị Cổ Tiểu Văn túm đi, bỏ trốn mất dạng.

Cô nhìn nhân viên phục vụ trên mặt mang mang theo u ám cũng kéo Tống Thần đi ra ngoài:

“Kích động như vậy làm cái gì? Cô ta làm chuyện thật có lỗi với cậu hay sao?”

“Cậu . . . . .”

Tống Thần hất tay cô ra, sắc mặt biển chuyển, thật lâu sai mới rầu rĩ nói:”Còn không phải là vì cậu.”

“Làm sao phải tức giận, vì những người đó.”

Cô kéo cô ấy: “Đi, chúng ta đi đến chỗ bán đồ nữ đi, mua cho mẹ Hoắc một cái áo khoác.”

“Ai. . . . . . những chuyện kia của các người. . . . . . mình tại sao lại phải lo lắng nhỉ.”

Tống Thần u oán nhìn cô, vô cùng ủy khuất:.

Cô vỗ ngực một cái, hào sảng nói: “Cậu cũng chọn một món đi, ngày hôm nay chị sẽ là người trả tiền!”

“Thế này còn tạm được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.