Đọc truyện Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích – Chương 11: JQ thứ mười một
Cô không nhịn được chỉ muốn đạp một cước để kéo anh ra khỏi kích động, đẩy tay anh ra: “Lão Hoắc không thích tôi và đàn ông khác thân mật. Thật đấy, tôi phải nghe lời anh ấy vì bây giờ anh ấy đang nuôi tôi. Anh xem căn hộ này, một tháng phải trả hai ngàn, tiền lương của tôi làm sao mà trả nổi, cho nên. . . . . .”
Cô khoát khoát tay, này người anh em chị đây đã nói đến mức này rồi cũng nên tự hiểu ra đi chứ?
Theo như chủ nghĩa Mark đã phân tích tâm lý con người đúng là phiền phức. Phong thái này cô không dễ dàng lấy lại được lại bị anh làm cho thất bại trong gang tấc.
“Sơn Chi, anh ở Mỹ cũng có đi làm, cũng dành dụm được một ít, công việc hiện tại cũng rất tốt. Chỉ cần em trở về bên cạnh anh, tất cả đều là của em .”
Quý Quân đói khát nhìn cô…cô đành chỉ vào cốc nước đang bốc hơi nghi ngút nói: “Nói lâu như vậy, uống nước đi.”
Ngụ ý là anh uống nước cho nhuận giọng đi còn sau đó thì CMN trứng chim cút .
Xem ra chị đây lưu manh đã lâu nên mất hết cả kiên nhẫn rồi.
Quý Quân u oán nhìn cô cuối cùng cầm cốc lên nhấp một hớp.
” Ngây ngốc nhìn anh làm gì, ăn cháo đi.”
Bình giữ nhiệt màu xanh lá cây chỗ tay cầm sơn đã bị sứt ra. Là cái ngày xưa Quý Quân vẫn hay dùng.
Cái bình cũ này đã nhiều năm như vậy…, anh ta móc nó ra từ góc nào không biết?
Anh quen thuộc đi vào bếp, cầm cái thìa đưa cho cô: “Uống lúc còn nóng.”
Cô vốn là động vật tham ăn không có ý chí nhìn thấy đồ ăn ngon đã nuốt nước bọt ừng ực giơ cờ trắng lên hàng.
Rất mềm, rất thơm lại còn sền sệt nữa.
Cô ôm bình giữ nhiệt, vừa ăn vừa xem phim “Tôi là Kim Sam Soon” .
Nữ chính ba lần bị bạn trai vứt bỏ, trốn trong nhà vệ sinh nam khóc thút thít về sau lại cùng ông chủ của mình kết giao.
Cô nhìn chằm chằm TV, không muốn để ý đến Quý Quân. Sung sướng nhìn mặt của Kim Sam Soon khóc đến nỗi trôi cả son phấn mắt trở nên đen sì, cô nhỏ giọng nói thầm: “Cô gái ngốc, new spring on the way”
Vô tình mà như hữu ý, anh ta nghe sẽ hiểu được thôi.
Cô cười ha ha xem Quý Quân như không tồn tại, hi vọng anh cảm thấy không vui tự động rời đi.
Cô ăn được một nửa thì cảm thấy cháo đã nguội rồi, hơi tanh tanh. Chuông đồng hồ lại vang lên báo hiệu đã đi được nửa vòng còn người kia thì vẫn ngồi yên bất động.
Cô tắt ti vi, đứng dậy đi tới phòng ngủ, trước khi đóng cửa mới quay đầu lại nói: “Tôi cảm thấy mệt rã rời, anh nếu thích xem ti vi thì cứ tiếp tục.”
Cô “Bùm” một cái đóng cửa lại, sau đó ngã người lên giường lớn mềm mại.
Không biết là do ăn quá no hay còn do máy điều hòa mát mẻ, cô cảm thấy thật buồn ngủ.
Loáng thoáng nghe được Quý Quân nói anh để thuốc cảm ở trên bàn,vân vân,….
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê cô chỉ ý thức được rốt cuộc anh ta cũng cuốn xéo rồi!
Ngủ thẳng đến gần tối hơn sáu giờ tự nhiên tỉnh lại thấy tinh thần của mình rất sảng khoái.
Lão Hoắc bình thường là không trở về nhà ăn cơm tối. Cô khoác áo nhung dài màu đen vào, chải đầu tóc gọn gàng sau đó cầm chìa khóa lên ra cửa tìm cái gì ăn.
Một mình nên lười phải nấu cơm, bất quá nếu có hai người thì cũng là ăn bên ngoài thôi.
Bên ngoài chung cư có món Ma Lạt Thang mà cô yêu thích.
Món này vừa nóng hổi, có mặn có chay hành lá cắt nhỏ bỏ thêm vừng và hạt tiêu cô sung sướng ăn no nê.
Mùa đông mà được ăn món vừa nóng vừa cay thì thật là thoải mái. Cô ăn xong liền đi về nhà. Hôm nay gặp Quý Quân đúng là xúi quẩy cuối cùng nhưng khi ăn món này cay đến nước mắt nước mũi dàn dụa thì cũng liền bốc hơi theo!
Buổi chiều ngủ quá nhiều nên tất nhiên buổi tối không buồn ngủ chút nào.
Cô lên mạng xem tiểu thuyết, sau đó lại đăng nhập QQ.
Bình thường khi mà cô cảm thấy nhàm chán thì sẽ xem tiểu thuyết, xem truyện tình cảm sâu đậm yêu đến chết đi sống lại. Hoặc là nói chuyện phiếm trên QQ thảo luận về xã hội về cuộc sống nhân sinh.
Lúc này trên diễn đàn chính đang trò chuyện hết sức rôm rả. Đề tài là khi bạn còn bé cùng ba mình xem ti vi thì trên màn ảnh lại xuất hiện hình ảnh nam nữ JQ, ba của bạn sẽ phản ứng như thế nào?
“Vô địch Lộ Nhân Giáp” : Cha tôi sẽ ho một tiếng, sau đó đổi sang kênh khác rồi nói với tôi rằng: “ Chương trình TV thật nhàm chán, con trở về phòng ngủ đi.”
“Ông Lộ Nhân Giáp “: Các ông bố đúng là. . . . . . Ngủ, cái từ này thật rất không phù hợp.
“Vợ Lộ Nhân Giáp ” : Một mình tôi xem ti vi, cho nên không có thể nghiệm qua cái này.
“Vô địch Lộ Nhân Giáp” : Vợ còn phải bế con, về sau chồng sẽ xem cùng với vợ .
“CJ kem đánh răng” : Khi đó tôi đang học Tiểu học, xấu hổ che kín mắt; Ba tôi cười cười kéo tay của tôi nói, bọn họ đang làm chuyện rất hạnh phúc đấy.
CMN, ba của “kem đánh răng” thật đáng yêu, làm cô bái phục.
“Ngụy hòa thượng Song Đao”: Ba tôi sẽ chỉ vào giường của người ta nói với tôi bản chất của việc này là gì sau đó cùng tôi phân tích tư thế ngủ như thế nào để có thể thoải mái, tiếp theo kéo dài đến việc lựa chọn dụng cụ như thế nào.
Tầm mắt ba của Đao đao công lực thật cao.
“Động kinh Tình Thiên” : Ba tôi nói, bọn họ đang đánh nhau, đánh nhau cũng là một hành động đạo đức.
Chuyện như vậy chắc là chỉ mở mắt nói mò thôi.
“Sung sướng hoàn toàn” : phản ứng của ba tôi là trực tiếp tắt ti vi. Mẹ tôi liền nói, không có việc gì, chúng ta cùng nhau xem đi.
Mẹ của “Sung sướng” thật mạnh mẽ làm sao.
Trong một ngàn gia đình, có một ngàn người cha không giống nhau. Cô trốn ở một góc sung sướng rình xem bọn họ. Sau khi cười chán chê nhìn đồng hồ đã sắp sửa chín rưỡi.
Không biết lão Hoắc có về đây không?
Đơn vị của Lão Hoắc ngày trước có chia phòng cho cán bộ, hai năm trước khi mua cái ổ nhỏ này, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày thì có đến ba trăm ngày anh ở chỗ này. Lúc lấy chứng nhận bất động sản anh cũng không do dự mà điền vào tên của cô, ba chữ rồng bay phượng múa- Hạ Sơn Chi.
Cô liền gọi điện thoại cho anh : ” Đang tiêu dao khoái hoạt ở đâu đấy?”
“Điều tra?”
“Ừ.”
Anh vui vẻ cười, cô không nhịn được cũng cong môi: “Hơn nửa đêm anh còn ở chỗ nào đánh dã chiến vậy?”
“Hôm nay đi Tân Châu, buổi tối bên kia mời ăn cơm.”
“Đang trên đường về?”
“Ừ.”
“Lái xe cẩn thận.”
“Tuân lệnh, bà xã.”
Đường từ Tân Châu trở về quanh co khúc khuỷu cũng không dễ đi. Cô không thể làm cho anh phân tâm được: “Lái chậm chậm thôi, không cần vội, em đợi anh.”
Cũng không chờ anh đáp lại, cô liền tắt máy. Đi vào bếp rót hai cốc trà gừng mật ong chờ anh trở về thì cũng vừa âm ấm.
Nửa giờ sau, cô nghe thấy âm thanh mở cửa nhanh chóng chạy ra .
Mùi rượu chợt xông vào mũi, cô cau mày: “Thối chết, về sau uống ít một chút. Đã như vậy còn dám lái xe đúng là cố tình phạm pháp !”
Anh ôm chầm lấy cô, hà hơi lên mặt rồi nhân tiện cắn vào cằm cô một cái.
“Bà xã.”
“Cút, đừng có cắn em.”
Cô rất ghét anh say rượu còn dám lái xe, trong lòng cô vốn dĩ đã có bóng ma tâm lý rồi.
Lão Hoắc mím mím môi, quay ra đóng cửa lại rồi ôm lấy cô đi vào trong bếp: “Canh giải rượu đâu?”
Cô vùng vẫy muốn từ trong ngực anh thoát ra nhưng thất bại.
Anh đè cô lên trên bàn, tay phải vòng qua sau người cô cầm cốc lên uống một hơi cạn sạch.
Lưng cô dán vào mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo phía trước lại là thân thể đang nóng hừng hực của anh.
Anh uống vài hớp trong cốc thứ hai sau đó chợt cúi người dán đôi môi ẩm ướt vào môi cô. Một dòng chất lỏng vừa cay vừa ngọt chảy vào trong miệng .
Cô nuốt lấy nước trà gừng có kèm theo mùi rượu, đầu lưỡi của anh thuận thế theo vào khuấy đảo đùa giỡn với lưỡi của cô .
Môi của anh ngang ngược kèm theo lửa nóng làm thần kinh của cô phấn khích.
Hàm răng của anh lại cắn vào lưỡi làm cô đau.
Cô bị hôn thở hổn hển, bàn tay của anh lần mò vào trong áo ngủ của cô dừng ở trước ngực mà càn quấy.
Khi cô sắp tắt thở thì rốt cuộc anh buông cô ra nhưng bàn tay không có quy củ vẫn ở trên người cô làm loạn.
Mùi rượu phả ra làm cô khó chịu, nghĩ đến chuyện trước kia làm tim cô đập thình thịch. Nhất thời không có tâm tình liền mắng anh: “Thối chết, đừng nghĩ trèo lên giường của bà đây.”