Bạn đang đọc Cảnh Sát Hình Sự La Phi: Chương 13: Chương 3: BỨC TRANH BẤT HẠNH (4)
“Có thể.” Trương Bân đồng ý gật đầu một cái, “Qua mấy phút sau, hình như Hồ Tuấn Khải cố gắng bỏ đi, đầu tiên cậu ta thất vọng phất phất tay, xoay người đi về phía căn phòng nhỏ; ngay sau đó Trần Kiện rất kiên quyết đi tới một con đường khác trên núi.”
Từ trong giọng nói chậm rãi của Trương Bân, Chu Bình cảm thấy sự việc quan trọng sắp phát sinh, anh ngừng thở, trầm ngâm lắng nghe.
Trương Bân nhanh chóng nhìn chén nước trong tay, nói: “Đang lúc này, tôi đột nhiên phát hiện, chỗ khúc quanh trên đường nhỏ, có một bóng đen đang núp sau vách núi dòm ngó bọn họ.”
Mặc dù tình huống này có chút ngoài dự đoán của mọi người, nhưng cảm xúc Trương Bân hình như hơi khoa trương quá đáng, giọng điệu của anh ta tựa như đang miêu tả một sự kiện làm người ta sợ hãi tột độ.
“Hả? Nói như vậy, đã từng có người thứ tư xuất hiện ở hiện trường xảy ra chuyện?” Chu Bình trầm ngâm hỏi.
“Là người sao? Không, tôi không biết…” Trương Bân uống một ngụm nước, sau đó nuốt ngụm nước lớn xuống, giọng nói bởi vì sợ hãi mà khẽ run, “Cái bóng đen kia đối diện tôi, cũng chỉ cách khoảng mười mét, mượn ánh đèn khúc xạ, tôi nhìn rõ ràng, ‘nó’ đứng ở nơi đó, có tay có chân, nhưng không có đầu!”
“Cái gì?” Chu Bình lộ ra vẻ mặt khó tin, “Anh có thể khẳng định sao?”
“Đúng, ‘nó’ núp phía sau vách núi cách Trần Kiện không tới hai mét, nhưng mà Trần Kiện lại hồn nhiên không biết, ‘nó’ đang bước từng bước một đi tới!”
“Khoảng cách gần như thế, tại sao Trần Kiện lại không nhìn thấy đây?”
“Cái bóng đen kia núp ở đầu bên kia của cua quẹo.” Trương Bân khoa chân múa tay thủ thế, “Bởi vì nguyên nhân góc độ, Trần Kiện và Hồ Tuấn Khải cách ‘nó’ rất gần, nhưng ngược lại sẽ không nhìn thấy ‘nó’.”
Chu Bình gật đầu một cái: “Kế tiếp thế nào.”
“Chuyện kế tiếp tôi không nhìn thấy.” Trương Bân nói xong, thở một hơi thật dài, hình như vì vậy mà cảm thấy được giải thoát.
“Không nhìn thấy? Tại sao?” Chu Bình kinh ngạc hỏi thăm.
“Bởi vì bệnh tim của tôi đột nhiên tái phát.” Trương Bân trả lời.
Chu Bình chợt gật đầu một cái, nếu quả thật tình hình lúc đó giống như Trương Bân kể… Người bình thường cũng sẽ bị dọa sợ đến mất hồn mất vía, vào lúc này bệnh của anh phát tác là cực kỳ hợp lý.
Trương Bân ít nhiều nhìn ra Chu Bình cũng hơi thất vọng, bất đắc dĩ giải thích: “Lúc nhìn bóng đen quỷ dị kia, sự sợ hãi ấy khiến trong lòng tôi co rút từng hồi. Tôi khổ sở ngồi xổm người xuống, hé miệng muốn thét lên, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào…”
“Vậy làm sao anh hay được?” Một phút kia Chu Bình bắt đầu quan tâm tới an nguy của Trương Bân.
“Thuốc trở tim đặt ở trong túi áo đầu giường. Tôi gần như là bò đến trước giường, dùng tay run rẩy lấy lọ thuốc rồi mở ra, nuốt vào một viên thuốc cứu mạng.” Nghĩ đến tình hình khẩn cấp lúc ấy, lòng Trương Bân vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực của mình, tiếp theo sau đó nói: “Hơi thở của tôi vừa mới ổn định một chút, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết thê lương phá vỡ bầu trời đêm. Nghĩ đến tình huống mới vừa rồi ở bên ngoài tôi không để ý tới thân thể của mình, tôi lập tức giùng giằng xông ra. Chỉ thấy Hồ Tuấn Khải đứng ngơ ngác ở ven đường, hình như có chút sợ hãi choáng váng, mà đã không thấy bóng dáng Trần Kiện nữa.”
“Ý của anh là, lúc này, Trần Kiện đã rơi xuống vách đá, âm thanh tiếng kêu thảm thiết kia chính là của anh ta?”
Trương Bân nhắm mắt lại, khổ sở gật đầu một cái.
“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì? Hồ Tuấn Khải nói thế nào?” Chu Bình hỏi tới?
“Giống như tôi nói vậy, Hồ Tuấn Khải và Trần Kiệt đi hai hướng ngược nhau. Hồ Tuấn Khải đi ra ngoài khoảng chừng năm sáu mét, đột nhiên nghe Trần Kiện ở sau thét thảm thiết, đến khi cậu ta xoay người lại, đã không thấy bóng dáng của Trần Kiện đâu nữa, mà từ bên dưới vách núi truyền đến tiếng thét kéo dài năm sáu giây.”
“Nói như vậy Hồ Tuấn Khải cũng không thấy tình cảnh lúc Trần Kiện rơi xuống vách đá?”
“Không có.”
“Anh nói cái bóng đen kia đâu? Chờ anh vọt ra đến đường núi, có phải đã không nhìn thấy ‘nó’ nữa phải không?”
Trương Bân lắc đầu một cái: “Ở vị trí này không nhìn thấy, mà trong lúc nhất thời tôi không dám di chuyển đến vách núi, tôi chỉ đem hình ảnh nhìn thấy ở trong phòng nói cho Hồ Tuấn Khải.”
“Thế Hồ Tuần Khải có phản ứng gì?”
“Cậu ta nghe tôi kể xong, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong miệng lẩm bẩm tự nói: ‘Bóng đen không đầu, bóng đen không đầu… Hắn còn tới, không chạy khỏi…’ Lúc nói lời này, khóe môi cậu ta còn nở nụ cười rất kỳ quái.”
“Nụ cười rất kỳ quái?” Chu Bình có vẻ không hiểu rõ.
“Đúng, nụ cười vô cùng quỷ dị, vừa giống như là cười khổ, vừa giống như có chút thoải mái. Nhưng có một chút khẳng định, sắc mặt của cậu ta lúc ấy tái nhợt, có vẻ vô cùng sợ hãi.”
“Nghe, hình như Hồ Tuấn Khải đã tiên đoán được bóng đen không đầu xuất hiện?” Trong lòng Chu Bình tràn đầy bí ẩn không cách nào giải thích, “Bức ‘Bức tranh tức giận’ kia, tới cuối cùng anh vẫn chưa thấy?”
“Không hề.” Trương Bân lắc đầu thêm lần nữa, “Bức tranh kia đã cùng Trần Kiện rơi xuống vách núi. Sau đó hòa thượng trong chùa nghe được tiếng kêu chạy tới kiểm tra, sau khi biết được tình huống, quyết định để tôi xuống núi báo án, Hồ Tuấn Khải ở lại nghĩ cách tìm người cứu viện. Sau đó tôi cứ như vậy mà chạy một đường xuống núi, đi tới đồn công an báo án.”
“Ừ.” Chu Bình cau mày bắt đầu sửa sang lại suy nghĩ của mình, Trương Bân nói nhiều như vậy, chuyện chẳng những không có một chút dấu hiệu sáng tỏ, ngược lại càng thêm phức tạp.
Trương Bân lại ngủ, sau khi uống hai ngụm nước, cảm xúc từ từ ổn định, đột nhiên, anh ta nghĩ tới cái gì đó, mở miệng hỏi: “Hiện tại tình huống trên núi như thế nào, Trần Kiện còn có khả năng sống sót không? ”
“Cái này hiện tại tôi không rõ lắm.” Chu Bình nói xong, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, bây giờ là 7 giờ 15 phút sáng.
Tuyết rơi lớn như vậy, cũng không biết sở trưởng La có đến được chùa không. Anh quyết định trước tiên lên lạc lại với La Phi một chút.