Cảnh Năm Biết Bao Lâu

Chương 4


Đọc truyện Cảnh Năm Biết Bao Lâu – Chương 4

Xem ra không tra tấn bức cung thì không được rồi.

Tôi thong thả xắn tay áo lên, bẻ tay răng rắc, dúi dúi trước mặt hắn: “Nói! Anh cất sổ hộ khẩu ở đâu? Không nói tôi đánh anh! Hừ! Thường ngày tôi đánh không lại anh, chẳng lẽ bây giờ tôi không đánh được anh sao?”

Lấy việc bắt nạt người bệnh là niềm vui, cũng được đó!

Rốt cục hắn cũng mở mắt, nhìn tôi. có lẽ vì sốt trong thời gian dài, hai gò má hắn ủng đỏ khác thường, nhìn qua rất đáng yêu. Không nghĩ rằng Lục Dữ Giang còn có thể đáng yêu như vậy, giọng hắn có hơi khàn, nói nhỏ: “Ồn quá!”

“Sổ hộ khẩu anh để ở đâu…” Không đợi tôi hỏi xong, bỗng nhiên hắn dùng sức kéo tôi, được rồi, tôi bị hắn ôm chặt trong lòng, sau lưng giống như cái lò thiêu, cách quần áo cũng cảm thấy bỏng rát. Đang định giãy dụa, hắn lại ôm chặt tôi hơn nữa, hô hấp dồn dập bên tai tôi: “Hôm nay không có ca làm, ngủ với anh một lúc nhé…”

Quả thực là ốm tới hồ đồ rồi, còn biết hôm nay không có ca làm. Tôi phút chốc có hơi thương cảm, hình như là khi mới kết hôn, hình như là những ngày tốt đẹp duy nhất của chúng tôi, nhất là thời gian cả hai được nghỉ, có đôi khi sáng sớm nửa mơ nửa tỉnh muốn đi nhà vệ sinh, hắn luôn kéo tôi không cho tôi rời giường, thậm chí sẽ bám dính lấy tôi nói: “Hôm nay không có ca làm, ngủ với anh một lúc nữa nhé…”

Mọi hôn nhân đổ vỡ, đều từng có khoảnh khắc hạnh phúc.

Hoặc là nói, tôi đối với cuộc sống không có hi vọng xa vời, có chút ngọt ngào, sẽ khắc ghi thật lâu.

Thật khiến người khác thương cảm, chờ tới khi trong lòng tôi tràn ngập nhu tình, từ từ quay đầu lại nhìn hắn, hắn cũng đã gác cằm trên vai tôi, đang ngủ.

Qua mười phút đồng hồ tôi đã không chịu nổi, vì thực sự là hắn quá nóng, kề sát người tôi như một viên gạch đỏ rực, tôi cảm thấy không chịu được nữa, làm sao để nâng hắn lên đây?

Tôi đứng dậy tìm tủ thuốc, vô cùng bực mình khi phát hiện ra hắn chưa uống một viên thuốc nào, ít nhất trong nhà không có thuốc.

Nước sôi cũng không có, tên tổ tông Lục Dữ Giang này rất biết hưởng thụ, chưa bao giờ uống mấy thứ lung tung, thường ngày đều uống nước suối đun sôi.

Người giúp việc trong nhà thường đến lúc ban trưa, bởi vì hắn không ăn cơm ở nhà, cho nên người giúp việc chỉ phụ trách dọn vệ sinh. Xem ra đêm qua hắn mới phát sốt, hắn định bệnh chết trên giường luôn sao? Tôi đo nhiệt độ cơ thể cho hắn, trái lại, thiếu chút nữa là tới 40 độ, chẳng trách phát sốt thành hổ giấy.

“Này!” Tôi muốn gọi hắn tỉnh: “Dậy! Lục Dữ Giang, dậy đi bệnh viện!”

Hắn lẩm bẩm, cuối cùng mới nghe ra hắn lẩm bẩm câu: “Tôi không đi.”

Tôi bực rồi.

Chẳng quản anh là mèo bệnh hay là hổ giấy, dù sao hiện tại tôi cũng phải quan tâm anh.

Tôi xốc chăn lên, sau đó cởi áo ngủ của hắn, hắn còn biết hỏi tôi: “Cởi quần áo tôi làm gì?”

“Làm gì á?” Tôi cười, dùng từ ngữ để hình dung, thì phải là cười tới mức – Tà! Mê! Mị!

Sau đó lảm nhảm với hắn: “Tôi đều đã nhìn qua nhiều lần, còn làm gì được?”

Mặc dù có cơ hội nhìn qua nhiều lần, tôi vẫn phải nói, dáng người hổ giấy thật sự là không tồi, là người đàn ông không mặc gì đẹp nhất tôi từng nhìn thấy.

Chỉ là đàn ông ở trần tôi cũng chỉ nhìn được mỗi một người, vậy nên cũng không được chuẩn lắm.

Tôi vừa suy nghĩ đào hoa, vừa thay quần áo cho hắn. Sau đó đi tất đi giầy, còn đi vắt một cái khăn để hắn lau mặt.

May là hắn có thể tự đi được, nhưng lại muốn tôi phải dìu đi.

Đưa hắn lên xe, tôi cả người đầy mồ hôi, thắt dây an toàn, lái xe đi bệnh viện.

Khi tôi lái chiếc xe mày đen của hắn chạy như bay về phía bắc, tôi nghĩ thầm trong lòng, tại sao tôi phải xen vào việc của người khác, đưa hắn đi bệnh viện vậy?

Đương nhiên không phải vì tình cảm còn xót lại, mà là vì trước đây tôi làm nhiều chuyện xấu lắm, sợ sau này phải xuống địa ngục, nên mới làm việc thiện.

Hơn nữa nếu không đưa hắn đi bệnh viện, nhỡ đâu hắn ốm nặng rồi xảy ra việc không hay, khu biệt thự còn có camera ghi hình tôi trèo vào từ ban công.


Tòa án có thể phán tôi tội mưu sát chồng không?

Xí! Xí!

Rõ ràng là chồng cũ!

Tôi vừa miên man suy nghĩ đã tới bệnh viện, xem bệnh gấp, bác sĩ làm một vài kiểm tra, ngay lập tức nói: “Bệnh viêm phổi bị biến chứng, sao bây giờ mới đưa đến? Cô là vợ của anh ta, cũng không thấy có biểu hiện gì khác thường sao, chồng sốt tới mức như vậy, còn không biết đưa đi viện?

Dạy bảo tôi như con cháu trong nhà, cũng chỉ có thể vâng vâng dạ dạ, không dám biện bạch.

Cuối cùng hắn được chuyển vào viện điều trị, tôi mới thở nhẹ một hơi, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.

Tôi thật sự là thông minh đó, trước khi đi còn không mang theo ví tiền của hắn, không phải tôi không thể đem theo một vài đồ. Chẳng qua hắn vẫn còn phải nằm trên giường bệnh truyền nước biển, nếu tùy tiện nhét tiền vào người hắn, trong bệnh viện nhiều người ra vào, hắn còn đang sốt cao, quay đi quay lại bị người ta trộm mất ví tiền, chẳng phải tôi nhảy sông Hoàng Hà cũng không hết tội hay sao? Vả lại hôm nay là cuối tuần, tôi ở bệnh viện làm gì, hắn cũng chẳng là gì của tôi.

Vậy nên tôi gọi điện cho thư kí của hắn, bảo cô ta tới bệnh viện sắp xếp người chăm sóc hắn.

Chờ cô ta tới, tôi có thể đi rồi.

Không nghĩ rằng cô thư kí xinh đẹp tới đây, mà mẹ hắn cũng tới đây.

Hóa ra cô thư kí vừa nghe nói việc này, dập di động xuống liền nhấc máy báo cho mẹ hắn luôn, mẹ hắn vừa nghe tin con bị viêm phổi, lao thẳng tới bệnh viện.

Mẹ hắn trước nay không thích tôi, năm đó tôi sống chết xin gả cho con trai bà, bà đương nhiên chẳng ưa tôi. Nhưng từ sau khi tôi kết hôn với Lục Dữ Giang, bà chưa từng nói xấu tôi nửa câu, chỉ riêng việc này khiến tôi cũng phải tôn trọng bà.

Vì vậy tôi cung kính đứng dậy, gọi một tiếng: “Bác gái.”

Không ngờ hai chữ này khiến mẹ hắn giận run, ánh mắt kia, giống như một lưỡi dao, chỉ hận không thể đâm một nhát lên người tôi: “Cô gọi tôi là gì?”

Xong rồi!

Hỏng rồi!

Tôi đã quên lời dặn của Lục Dữ Giang, việc chúng tôi ly hôn trước hết phải gạt mẹ hắn, vì mẹ hắn có tư tưởng truyền thống, hơn nữa con bị bệnh cao huyết áp, sợ khi bà tức giận sẽ có chuyện không hay. Tết âm lịch năm nay, Lục Dữ Giang muốn tôi cùng hắn về nhà ăn cơm, trước mặt mẹ hắn sắm vai vợ chồng ân ái, Lục Dữ Giang nói: “Tôi phải từ từ nói cho mẹ biết.”

Làm sao tôi biết được hắn trì hoãn hơn nửa năm cũng chưa nói cho mẹ hắn biết?

Tôi còn đang ngây người không biết làm gì, Lục Dữ Giang trên giường bệnh đã tỉnh, giọng nói yếu ớt, gọi một tiếng: “Mẹ.”

Mẹ hắn ngay lập tức bỏ qua tôi, chạy lại nắm tay con trai: “Con xem con đi, bảo con thường ngày chú ý thân thể, sao lại thành ra thế này?”

Lục Dữ Giang nhấc mi mắt, liếc nhìn tôi: “Sao em lại quấy rầy tới cả mẹ?”

Nói chuyện với mẹ còn không có hơi sức, sao quay sang tôi lại cáu giận mười phần thế, tôi trêu ghẹo ai cơ chứ, hay kiếp trước thiếu nợ hắn?

Tôi mở miệng định nói chuyện với hắn, rốt cục nhìn thấy hắn liên tục nháy mắt, ánh mắt lại là —- cầu xin? Tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy Lục Dữ Giang cầu người khác, trong lòng vui vẻ, trên mặt lại tỏ vẻ vô cùng tủi thân, nói nhẹ: “Còn không phải vì em lo lắng quá sao…”

“Hai đứa là người trẻ, cũng nên để ý một chút chứ.” Mẹ hắn lại lườm tôi một cái: “Sốt cao như vậy sao không đưa đến bệnh viện sớm hơn?”

Tôi ra vẻ hiểu biết nói lại với bà: “Con đã bảo anh ấy tới đây từ trước, nhưng anh ấy không chịu tới. Nếu không phải con kiên quyết lôi anh ấy từ trên giường tới đây, hiện giờ cũng không biết ra sao nữa.”

Lục Dữ Giang trên giường bệnh nhất định muốn bóp chết tôi, vì tôi thấy hắn hung hăng trừng mắt với tôi, tôi coi như không nhìn thấy, dù sao tôi cũng chẳng nói dối.

“Thằng bé này, giống hệt cha nó, luôn cảm thấy bản thân rất khỏe, chống chịu tốt.” Nhắc tới cha chồng mới qua đời năm trước, bà rất đau lòng: “Sao con không vì mẹ mà suy nghĩ, chẳng coi trọng bản thân mình, cứ phải liều mạng kiếm tiền sao?”

Tốt quá, tuy là tôi đứng lâu đau cả hai bàn chân, nhưng nghe mẹ trách mắng Lục Dữ Giang ở bệnh viện, mà hắn không dám nói câu nào, thật là đáng giá nha!


Sau cùng tôi đưa bà ra về, bà còn khen tôi: “Con ngoan, đừng nhìn Lục Dữ Giang thường ngày khỏe mạnh như vậy, thật ra nó chỉ quan tâm công việc mà chẳng để ý bản thân[1] , con phải chăm sóc nó nhiều vào, đừng nghe nó mà làm bừa.”

[1]gốc là ‘tam bất trứ tứ: Có nghĩa là chỉ để ý đến việc nói chuyện hoặc làm việc, không lo những việc khắc. Mình để theo hoàn cảnh.

Tôi gật đầu lung tung cho qua, ôi, mẹ chồng bảo tôi quan tâm Lục Dữ Giang, có đưa tôi thượng phương bảo kiếm cũng vô dụng.

Tôi đi vào phòng bệnh, sắc mặt Lục Dữ Giang đã tốt hơn nhiều, hắn hỏi tôi: “Mẹ nói gì vậy?”

Tôi làm mặt xấu dọa hắn: “Không nói cho anh đấy.”

Dù sao hiện giờ hắn cũng đang nằm trên giường bệnh, lại không thể đứng dậy bắt tôi, vậy nên tôi đây tiểu nhân đắc ý, lá gan cũng lớn, tâm trạng cũng vui vẻ, ngay cả hít thở cũng cảm thấy không khí trong lành.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, hỏi tôi: “Cô đến lấy sổ hộ khẩu sao?”

A!

Nhiều việc xảy ra như vậy, thiếu chút nữa là quên mất chính sự, không ngờ hắn sốt như vậy, còn nhớ việc tôi tìm hắn đòi sổ hộ khẩu. Nhưng tôi cũng không muốn nói thật với hắn: “Anh quản tôi làm gì?”

Dường như hắn đang nghĩ tới việc gì đó, khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh. Tôi nhìn bộ dáng hắn ngoài cười nhưng trong không cười đã cảm thấy đáng ghét, mỗi lần hắn tự cho rằng mình đúng, hoặc là túm được nhược điểm gì đó của tôi, hắn sẽ cười lạnh quái gở như thế. Tôi thực sự không nên đưa hắn tới bệnh viện, dù là hắn sốt đến mê muội ở nhà, cũng đâu có liên quan gì đến tôi. Tôi đúng là người nông dân, ủ ẩm cho con rắn độc đang bị đông lạnh, sau đó nó sẽ bật người quay lại, cắn tôi một phát.

Tôi bị lời nói của hắn khiến bản thân hồ đồ, vài giây trôi qua mới phản ứng lại, hắn ta có ý gì, tôi chưa nghĩ tới sử dụng sổ hộ khẩu cũng là dùng để đăng kí kết hôn. Tôi bực bội nhưng vẫn gắng sức nặn ra vẻ mặt tươi cười ngọt ngào: “Đúng đó, tôi kết hôn với ai anh cũng không quản, dù sao thì anh cứ mang sổ hộ khẩu ra đây cho tôi.”

Hắn lạnh lùng nhìn tôi, giống như tôi là một con rắn, hoặc loại động vật nào đó, đã xấu xí còn ghê tởm, vẻ mặt chán ghét.

Tôi đây còn chưa ghét hắn đâu!

Sốt nóng như lò thiêu, còn để tôi phải thay quần áo cho đấy!

“Cô sốt ruột vậy sao?” Hắn cực kì vui khi người khác gặp họa: “Sổ hộ khẩu bị mất rồi, phiền cô phải lo lắng rồi, đi cục công an làm lại đi.”

Đánh chết tôi cũng không tin sổ hộ khẩu bị mất, huống hồ nếu muốn làm lại, đây không phải chuyện mười ngày nửa tháng, không thuê được phòng. Tôi nóng vội mà tức giận: “Cái người này anh làm sao thế? Anh muốn tôi không được sống yên ổn có phải không?”

Tôi càng tức, hắn càng vui vẻ: “Ý của tôi chính là không cho cô sống tốt đấy.”

Mẹ kiếp!

Tôi lại muốn chửi rủa: “Anh không nhìn thấy ban nãy tôi trước mặt mẹ anh giảng hòa sao, cũng phải nghĩ tới tôi vất vả đưa anh tới bệnh viện, sao anh lại không có lương tâm như vậy chứ?”

“Lương tâm?” Hắn hung hăng: “Cô có lương tâm sao?”

Bỗng nhiên tôi suy sụp.

Tôi không có, chị đối xử với tôi tốt như vậy, chị vừa chết, tôi đã vắt óc tìm mưu kế câu dẫn Lục Dữ Giang.

Mà Lục Dữ Giang rõ ràng không thích tôi, tôi còn buộc hắn phải lấy tôi.

Tôi cúi đầu đẩy cửa phòng bệnh, im lặng rời đi.

Tôi bắt taxi ở cửa bệnh viện, sau khi lên xe mới gọi điện cho chủ cho thuê nhà: “Sư phụ, phòng kia tôi không thuê nữa, làm phiền rồi.”

Tôi thà rằng phải ở trọ gian tầng hầm, cũng không muốn trở về đối diện với bộ mặt kia của Lục Dữ Giang.

Khi chuyển nhà Trần Mặc tới hỗ trợ tôi, đồ vật cũng chẳng có nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong, Trần Mặc thận trọng, lặng lẽ hỏi tôi: “Vậy là phải dùng nhà vệ sinh công cộng đấy, cậu có quen không?”


“Đây chỉ là tạm thời thôi mà. Chờ tớ tìm được phòng tốt rồi bàn tiếp.” Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ cho cậu thấy: “Nhìn đi, trong vòng hai vùng, mở cửa sổ là thấy màu xanh, còn tìm chỗ ở nào tốt như thế này nữa?”

Khiến Trầm Mặc nở nụ cười.

Vừa qua giờ ăn cơm tối, tôi một mình đi về ngõ nhỏ, từ xa đã nhìn thấy xe đẹp dừng ở cửa ngõ, Q7 màu bạc, thật sự là xe đẹp.

Người đó tựa vào cửa xe, thật sự tuấn tú trang nhã.

Khiến tôi nhớ trước đây có mẹ kế viết ngôn tình, nam chủ trong truyện tựa vào cửa xe Mại Ba Hách[2] , dáng đứng đó đúng là ngọc thụ lâm phong.

[2]Mại Ba hách: Tên một loại xe ô tô. Hình baidu:

Rất muốn có cơ hội kiếm được một chiếc Mại Ba Hách để Trì Phi Phàm tựa vào, nhưng chiếc xe kia rất quý, chắc là Trì Phi Phàm không nỡ mua, trừ khi anh giống loại giai cấp tư bản bốc lột người như Lục Dữ Giang.

Trì Phi Phàm mỉm cười vẫy tay tao nhã như vậy: “Sao chuyển nhà cũng không nói với anh một tiếng, anh vội tới đây để giúp em đó.”

Tôi biết là Trần Mặc bán đứng tôi, trước nay Trần Mặc không màng phú quý, không bận tâm tới nghèn hèn, không khuất phục trước quyền thế, chỉ là cậu ấy giống tôi, không miễn dịch được với trai đẹp.

Trì Phi Phàm đưa tôi vào ngõ nhỏ, khúc nhạc cuối cùng của mùa hè, thành phố đã tới cái mùa đẹp nhất, gió lạnh phơ phất, trong không khí đã có hơi thở của mùa thu.

Tôi nghe có tiếng ve trên cây hòe.

Con ve này chắc là rất cô đơn, bạn bè nó đều chết hết, nó mới đi ra từ bùn đất, tránh được thiên địch, tránh được chim chóc, ở trên cây ca hát ba ngày.

Người tản bộ rất nhiều, có đôi vợ chồng già, cũng không thiếu đôi tình nhân trẻ.

Mọi người trong ngõ nhỏ như hàng xóm nhiều năm, thấy ai cũng chào hỏi thân thiết, hàn huyên trò chuyện, từ bác gái đến những đứa trẻ nhỏ.

Tôi cảm động, cái gọi là “chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão”[3] , cũng chẳng qua chỉ là hai người ăn xong, cùng nhau tản bộ nơi ngõ nhỏ.

[3] Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Nắm tay tới chết, cùng nhau sống đến già. Thường dùng để chỉ tình yêu thủy chung, bền vững.

Trì Phi Phàm hỏi tôi: “Vì sao em luôn thở dài vậy?”

Tôi khổ sở cau mày nói: “Vì gần đây người theo đuổi em nhiều quá, em kén chọn tới hoa cả mắt.”

Trì Phi Phàm cười rộ lên có má núm đồng tiền nhỏ, trước đây tôi ghét nhất đàn ông có má núm, cảm thấy rất gái tính, nhưng Trì Phi Phàm mắt mày trong sáng như sao trời, cùng với má núm đồng tiền không gái tính chút nào, ngược lại còn đẹp lắm.

Máu mê trai của tôi sôi lên, tôi nói: “Anh rể, nếu sang năm em vẫn chưa lập gia đình, chúng ta ở bên nhau nhé.”

Trì Phi Phàm đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nói: “Được.”

Tôi hỏi anh: “Sao anh tự tin thế? Anh cho rằng từ giờ tới sang năm em không kết hôn sao?”

Anh nói: “Cũng sẽ gả cho anh.”

Chút nữa thì quên, người đàn ông này so với Lục Dữ Giang mọi mặt đều tốt hơn, có điều đều mặt dày như nhau.

Phải nói rằng, chỉ cần cuộc sống của tôi không có Lục Dữ Giang, dù là tạm bợ cũng đều thoải mái.

Giống như Trần Mặc vừa nhận được một giải thưởng lớn, tôi có thể vui vẻ bắt cậu ấy mời tôi đi ăn.

Chúng tôi là tỷ muội tình thâm, khẩu vị cực kì đồng nhất, Trần Mặc thích Q7, tôi cũng thích Q7, Trần Mặc thích uống coca ướp lạnh, tôi cũng thích uống coca ướp lạnh, Trần Mặc thích ăn cá nướng, tôi cũng thích ăn cá nướng.

Tôi thường xuyên nói với Trần Mặc: “Tại sao mình lại yêu cậu như vậy?”

Trần Mặc sẽ lườm tôi một cái: “Ừ đúng, nếu cậu không yêu mình như vậy, làm sao lại hăng hái đoạt mất Lục Dữ Giang? Cậu đều vì mình hả?”

Lúc đó tôi và cậu ấy đang ngồi trong nhà hàng, cá nướng thơm phức vừa mới được phục vụ bưng lên, trơn bóng dầu mỡ, hương thơm ngào ngạt, mùi thơm cùng ớt đều xộc vào mũi, tôi sợ lời kia của tôi và Trần Mặc làm nhân viên phục vụ sợ, vội vàng cầm đũa: “Ăn cá đi!”

Tấn công mới nhất Trì Phi Phàm áp dụng với tôi là dịu dàng tình tứ, cả ngày đưa tôi tới nhà hàng, mỗi ngày đều cầm dao nĩa dưới ánh nến, không phải gan ngỗng của Phát thì là đồ ăn ý, ăn tới nỗi tôi thật sự có thể đổi nghề phê bình thực phẩm của các nhà hàng xa xỉ. Khó khăn lắm mới có dịp tổng giám đốc Trì đi nước ngoài, tôi mới có thể bắt Trần Mặc mời tôi đi ăn cá nướng.

Dân đen như tôi hưởng thụ cuộc sống vui vẻ chút được không?


Vừa gắp một miếng cá tới miệng, bỗng nhiên cảm thấy ngấy, nôn ra toàn nước. Tôi vội vàng đặt đũa xuống, bưng coca lạnh uống một ngụm, để đầu óc tỉnh táo. Cuối cùng ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh, sau một lúc nôn khan ra, cũng không nôn được cái gì, cầm lấy khăn mặt bác gái dọn dẹp đưa tới, bác liên tục hỏi tôi: “Cô gái, không có việc gì chứ? Nếu không tôi đưa cô đến bệnh viện nhé, mắc xương cá cũng không phải chuyện nhỏ đâu.”

Tôi còn chưa ăn, làm sao bị mắc xương cá chứ?

Chắc chắn là đêm qua dự tiệc tiễn Trì Phi Phàm, ăn đồ hải sản hơi nhiều, bây giờ mới bị nôn, không chừng một lát nữa còn bị đi ngoài.

Nhưng cá này, tôi ăn không nổi nữa, chỉ cần ngửi thấy mùi kia là cảm thấy buồn nôn, đành phải ăn cơm cùng đồ chua trong đĩa, chờ tới khi Trần Mặc ăn khá nhiều, vội vàng kéo cậu ấy trả tiền rồi về.

Trần Mặc vừa quẹo xe vừa hỏi tôi: “Cậu không sao chứ, sao lại giống người có thai thế?”

Tôi tức giận: “Cậu mới mang thai! Tớ không phải con gián, đâu thể tự mình sinh đẻ. Ngay cả người sống chung cũng không có, cậu tự có bầu cho tớ xem đi!”

Vừa nói xong câu đó, tôi hóa đá!

Thật sự cảm thấy mình nói rất tàn nhẫn, làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Mặc, tôi và cậu ấy trước nay đều nói chuyện như vậy, cậu ấy cũng không phải người lòng dạ hẹp hồi.

Huyệt thái dương của tôi đập thình thịch, tôi còn vấn đề lớn hơn nữa.

Tháng này người thân kia của tôi vẫn chưa tới, tôi còn tưởng chuyển nhà mệt mỏi, nếu không thì cũng là đi ăn cùng Trì Phi Phàm cả ngày, ăn nhiều nên nội tiết mất cân đối. Dù sao ngày đó của tôi cũng không đúng, chậm mất mười ngày nửa tháng cũng không muộn quá. Nhưng hôm nay tôi hoang mang, tôi càng sợ hãi càng tính không rõ ngày, rốt cuộc đã muộn mười lăm ngày? Hay là hai mươi ngày?

Muộn không phải vấn đề, vấn đề là thực sự có làm chuyện ấy, là buổi tối trước ngày tôi thu dọn đồ đạc, có lẽ Lục Dữ Giang mê muội, mới có thể nhúng chàm vợ cũ. Bởi vì Lục Dữ Giang không dùng bao cao su, nên trước nay đều là tôi phòng hoạn. Tôi tuy gan lớn nhưng cũng sợ tai nạn chết người, mỗi tháng đều uống thuốc đúng hạn, chỉ là sau ly hôn đã ngừng uống.

Xe chạy nửa đường thấy quán thuốc, tôi bảo Trần Mặc dừng xe: “Mình đi mua thuốc đau dạ dày.”

Khi nhìn thấy que thử thai hiện lên hai vạch, có thể không khoa trương mà nói, khi đó thân xác tôi mền nhũn, thiếu chút nữa là ngất đi.

Tôi cẩn thận xem bao bì que thử thai, trên đó nói đảm bảo tới 99%. Nói cách khác, tôi còn 1% hi vọng.

Vì 1% hi vọng này, tôi đặc biệt dành ra nửa ngày, đi bệnh viện khám.

Bác sĩ vừa nghe tôi nói xong, hỏi tôi: “Vậy bây giờ cô muốn xét nghiệm máu, hay muốn siêu âm?”

Tôi hỏi cô ta: “Cái nào đáng tin hơn?”

Bác sĩ lật sổ khám bệnh: “Vậy làm cả hai đi.”

Trước tiên xếp hàng xét nghiệm máu, sau đó xếp hàng khám siêu âm.

Kết quả thử máu còn chưa có, bởi vì đang là thời gian làm, nhân viên trong bệnh viện không nhiều, nữ bác sĩ siêu âm mặt mũi hiền lành, có lẽ thấy tôi nằm trên giường run rẩy, nên cô ấy dịu dàng chỉ vào màn hình: “Không sao cả, phát triển bình thường, cô nhìn đi.”

Tôi lật mình ngồi dậy, nữ bác sĩ chỉ vào một chấm đen to như hạt đậu tương, cười với tôi: “Cô nhìn này.”

Một chấm đen to như hạt đậu tương!

Khi tôi ủ rũ cầm kết quả thử máu và báo cáo xét nghiệm ra ngoài bệnh viện, đầu óc toàn là hình ảnh chấm đậu tương kia.

Được rồi, tôi phải suy nghĩ làm sao bây giờ.

Bỏ đứa bé khi còn chưa sinh ra?

Coi như xong, Lục Dữ Giang là con một năm đời, khi mới kết hôn mẹ hắn đã thu xếp cho chúng tôi ra ở riêng, nói là có thể sinh nhiều con. Mỗi lần về nhà, câu đầu tiên mẹ hắn hỏi luôn là: “Có động tĩnh gì chưa?” Mỗi lần như vậy tôi đều chột dạ. Mẹ hắn mong có cháu tới xuất huyết, tuy rằng bây giờ tôi và Lục Dữ Giang đã ly hôn, nhưng nếu tôi dám mưu sát đời thứ sáu của Lục gia, mẹ hắn có thể chém chết tôi. Tôi ngay cả Lục Dữ Giang cũng không động tới được, tôi còn trêu trọc mẹ hắn sao? Đánh chết tôi tôi cũng không có gan đó.

Nếu là trong tiểu thuyết, dĩ nhiên tôi sẽ âm thầm đi ngao du, một mình sinh con, sau đó chờ nam chính tới tìm hai mẹ con tôi, đứng trước mặt tôi gào thét sau đó kéo tôi tới lễ đường, từ đó về sau sống cuộc sống hạnh phúc mãi mãi, chỉ là nếu nam chính kia là Lục Dữ Giang, hay là thôi khỏi.

Nếu là TVB, dĩ nhiên tôi cũng có thể không từ mà biệt đi ngao du, một mình nuôi con khôn lớn, sau đó huấn luyện con trở thành nhà kinh doanh tài ba, đi hủy hoại công ty Lục Dữ Giang, khiến hắn phải nhảy làu, sau đó lật bài: “Mẹ tôi đưa tôi tới đây để trả thù ông.” Cuối cùng đại Boss Lục Dữ Giang bị bạn bè xa lánh, ngay cả con trai cũng không nhận hắn, tưởng tượng thật hả lòng hả dạ mà.

Nếu là phim tình cảm ngược tâm Đài Loan, dĩ nhiên tôi cần phải không từ mà biệt đi ngao du, sau đó kết hôn với người khác, tìm cho con một người cha tốt. Cuối cùng đứa bé trưởng thành, yêu con gái của Lục Dữ Giang, ai ngờ là anh em cùng cha khác mẹ, chuyện này thật ngược… So với hoàng liên còn đắng khổ hơn… Nữ diễn viên chính hai mắt đẫm lệ khóc lóc hết bốn mươi tập…

Tôi YY một lần tất cả dự tính, cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ: Tại sao?

Tại sao tôi phải gánh vác, sau đó một mình nuôi lớn đứa bé, làm nữ chính bi thương trong câu chuyện tình buồn, tôi nhổ vào!

Phải đi tìm Lục Dữ Giang đàm phán, nhìn bộ mặt tức giận của hắn. Bắt hắn đưa cho tôi phí sinh hoạt, phí phụng dưỡng, phí dinh dưỡng! Sinh con ra còn có phí nuôi dưỡng con, tôi bảo hắn đưa bao nhiêu hắn phải đưa bấy nhiêu, tôi bắt thiên tử làm chư hầu! Nữ phản diện trong phim truyền hình làm ra sao, tôi sẽ làm như thế!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.