Bạn đang đọc Canh Một Leo Tường Canh Hai Bò Vào Phòng: Chương 55: Bọn Họ Làm Phiền Biểu Muội Ngủ!
Tay cầm thiệp mời Võ Lâm Đệ Nhất Lâu, Lưu Mật Nhi cùng bốn người bọn Phượng Cảnh Duệ được đường hoàng hưởng thụ sự đãi ngộ từ chủ sự.
Diệp Ly Tâm vốn là tới tham gia náo nhiệt, cho nên thiệp võ lâm của ca ca nàng đã sớm thu vào tay, không cần thiết tìm thêm thiệp võ lâm nữa. Đồng thời, lúc đi vào thành Tô Châu, ngoài ý muốn lại bị Diệp Lâu Dương xuất môn tìm muội muội gặp được. Vì vậy, bây giờ đoàn người Phượng Cảnh Duệ chỉ còn có bốn người là nàng, Vô Trần, Vô Ngân cùng với Phượng Cảnh Duệ.
Xoay thiệp trên tay mấy vòng, Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, “Mật Nhi, nàng nhìn như vậy là có ý gì?”
Lưu Mật Nhi trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói, “Ta nghĩ, chúng ta là anh em họ cũng thật tương xứng!”
“Cũng đúng!”, Phượng Cảnh Duệ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Điều này khiến Lưu Mật Nhi cũng có chút ngoài ý muốn, lần đầu tiên nhìn thấy hắn sảng khoái đồng ý chuyện này như vậy.
Không để ý tới vẻ kinh ngạc của nàng, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi nói, “Đi thôi!”
Chủ sự của đại hội võ lâm lần này là Minh chủ tiền nhiệm Khuất Liễu Phong. Do đó phải tổ chức ở nhà họ Khúc tại thành Tô Châu, nhưng muốn được khoản đãi thì phải là người có thiệp võ lâm.
Phượng Cảnh Duệ lần này chính là đại diện của Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Tuy mọi người sớm đã biết được quan hệ hai nhà Khuất – Phượng nhưng nhìn thấy cả hai cùng xuất hiện thì cũng nhất thời kinh ngạc. Đồng thời, càng thêm mong đợi đối với đại hội võ lâm lần này.
“Không biết Phượng công tử đại diện cho Minh cốc hay Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu tham dự?” Có người khộng hiểu chuyện mở miệng hỏi thăm.
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, “Có gì khác nhau sao? Chỉ là, Khâu chưởng môn lúc nào chuẩn bị cướp chuyện làm ăn của Đệ Nhất Lâu chúng ta đây? Không cần hại người của chúng ta mất việc chứ!”
Khâu chưởng môn nghe vậy đành phải phẫn nộ rời đi.
“Thật không nghĩ tới, ngươi còn rất quan tâm những người ở nơi này!” Lưu Mật Nhi châm chọc nói, nhìn Phượng Cảnh Duệ đấu khẩu với kẻ khác.
“Biểu muội cảm thấy mất mát sao? Biểu ca đã nói xong việc chính, bây giờ hầu hạ biểu muội!” Phượng Cảnh Duệ thản nhiên nói.
Lưu Mật Nhi, “. . . . . . Không cần, biểu ca, việc chính quan trọng hơn!”
“Vị này chính là biểu muội của lâu chủ sao, thật là trẻ trung xinh đẹp!” Những người giang hồ đi ngang qua khen ngợi.
Khóe miệng Lưu Mật Nhi giật giật, “. . . . . . Ngươi thật là nói dối không chớp mắt!”
Người giang hồ vừa nói nhất thời im lặng.
Ngược lại, Phượng Cảnh Duệ cười khẽ nói, “Biểu muội, chính là muội không đúng. Sao lời thật nào cũng có thể nói ra ngoài? Thật không hiểu chuyện!”
Lưu Mật Nhi khẽ nhướng mày, “Biểu ca dạy phải, làm người không nên quá thành thực, tránh đắc tội người khác!”
Phượng Cảnh Duệ tán thưởng cười một tiếng, “Biểu muội ngoan!”
Lưu Mật Nhi im lặng.
Dứt lời, người giang hồ khơi lên cái đề tài này nhất thời không nói gì. Cuối cùng chỉ có thể trách mình nhiều chuyện.
Nhìn bóng lưng người giang hồ cuống quít rời đi, Lưu Mật Nhi không nhịn được châm chọc, “Chỉ có chút bản lãnh đó sao?”
Phượng Cảnh Duệ tức giận mở miệng, “Mật Nhi, đừng quá rêu rao!” Nếu như không có mình ở bên cạnh, nàng cho là người nọ bỏ qua cho nàng sao?
Lưu Mật Nhi kinh hãi nhìn hắn, “Ngươi cũng biết ngươi rất rêu rao sao?”
Phượng Cảnh Duệ chỉ cười cười.
Ngày hôm sau
Đại hội võ lâm chính thức bắt đầu so tài, Lưu Mật Nhi nhàm chán nhìn phía trên hội trường hết người này đến người kia bị đạp xuống, tiếp đó lại một người lên, lại một người bị đạp xuống! Rồi cứ lặp đi lặp lại như vậy. Đến cuối cùng, nàng thật sự nhịn không được ngáp một cái rồi chợp mắt.
Mặt trời chiếu thật là thoải mái!
Cảm giác nặng một bên cánh tay, Phượng Cảnh Duệ quay đầu vừa lúc thấy cảnh Lưu Mật Nhi tựa vào vai hắn ngủ. Đưa mắt ý bảo Vô Ngân lấy áo choàng rồi thận trọng khoác lên người của Lưu Mật Nhi.
Một màn này rơi vào tầm mắt của không ít người giang hồ.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc Lưu Mật Nhi sắp tỉnh ngủ, âm thanh đao kiếm va chạm bên tai khiến đôi mày thanh tú của nàng nhíu chặt, lo lắng giật giật!
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu nhìn qua một cái, khóe môi lạnh lẽo, ý bảo Vô Ngân tới thay thế vị trí của hắn. Lấy đà rồi tung người nhảy một cái, thân đã đứng ở trên đài tỷ võ. Đồng thời cũng đạp đổ hai người đang tỷ võ.
“Phượng lâu chủ cũng muốn tỷ võ sao?” Mấy vị nhân sĩ võ lâm đức cao vọng trọng đồng thời hỏi, nét mặt bọn họ ngạc nhiên vì không nghĩ rằng hắn sẽ lên đài tỷ võ.
“Đúng vậy.” Phượng Cảnh Duệ nghiêm túc gật đầu.
“Sao không nói thẳng ngươi muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?” Có người lớn mật đề nghị.
“Ta chỉ muốn đánh nhau để tỷ võ thôi.” Phượng Cảnh Duệ nhắm đôi mắt đen làm như rất khổ não.
Chuyện này. . . . . .
Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, “Thế nào? Không được sao?”
“Phượng lâu chủ cũng muốn làm Võ Lâm Minh Chủ?”
“Ta chẳng có mấy hứng thú đối với vị trí kia!” Phượng Cảnh Duệ giả bộ trầm ngâm nói.
“Vậy ý của lâu chủ là gì đây?”
Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua hai người bị chính mình đạp xuống, lạnh nhạt nói, “Bọn họ đánh nhau ồn ào quá! Làm phiền biểu muội ta ngủ!”
Đây là cái lý do gì?
Mọi người mắt cùng nhìn về phía Lưu Mật Nhi vốn đang chưa tỉnh táo liền lập tức lên tinh thần.
Phượng Cảnh Duệ thấy thế, khiêu khích nói, “Thế nào? Không phục? Đi lên đánh một trận giúp ta nóng người cũng tốt!”
Chủ sự nghe vậy cười gượng, “Phượng lâu chủ võ công cực cao, những kẻ này chỉ là bọn tiểu bối, Phượng lâu chủ ngươi chớ tham gia!”
Lời nói này làm Phượng Cảnh Duệ không vừa ý, “Ta còn trẻ, cũng chỉ là tiểu bối, không dám cùng các vị tiền bối giang hồ giao thủ, bọn tiểu bối này giao cho ta đi!”
Chủ sự cười khan một tiếng, “Chuyện này. . . . . .”
“Không để cho ta ra tay cũng được!” Phượng Cảnh Duệ gật đầu một cái, làm động tác thỉnh giáo nhìn hắn, “Ngươi có thể dỗ biểu muội của ta ngủ sao?”
Tiếng nói vừa dứt. Lưu Mật Nhi thiếu chút nữa bật cười. Người này rõ ràng chính là đang gây chuyện!
Chủ sự cười mỉa, “Chuyện này. . . . . . Ta. . . . . .”
“Không được à, vậy thì cùng ta đánh nhau đi!” Phượng Cảnh Duệ không nhúc nhích.
Lưu Mật Nhi thầm nghĩ trong lòng: người này rõ ràng chính là lấy mình làm cớ để phá hỏng đại hội võ lâm do Khuất gia làm chủ đây mà!
Lưu Mật Nhi chậm rãi đứng dậy, “Biểu ca muốn chơi đùa, cần gì làm khó biểu muội !”
“Biểu ca biểu diễn vì muội, biểu muội không vui sao?” Phượng Cảnh Duệ cười khẽ.
Nhìn một vòng dưới đài, đám đông đen kịt, ai cũng sững sờ không có lấy một người đứng ra, Phượng Cảnh Duệ không thể làm gì khác ngoài không vui lắc đầu, chậm rãi đi tới bên cạnh Lưu Mật Nhi, vừa đi, trong miệng vừa lẩm bẩm, “Không có ai phối hợp, thật chẳng thú vị! Tốt nhất là về nhà dỗ biểu muội ngủ đi!”
Một bên có mấy vị mặt cười khổ.
Lưu Mật Nhi im lặng nhìn Phượng Cảnh Duệ làm tới, thật không thể tin được hắn lại phá hoại lôi đài của người ta như vậy rồi hết lần này tới lần khác không cho bất cứ kẻ nào ra tay ngăn cản. Không nhịn được tò mò nhìn về phía vị chủ sự hiện đang đảm nhiệm chức Võ Lâm Minh Chủ mặt đen lại cũng đang nhìn về phía bọn hắn.
Lưu Mật Nhi tiến lên trước rồi mở miệng dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói, “Ngươi chơi đã chưa?”
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, nụ cười không tới đáy mắt, “Chưa. . . . . .”
Lưu Mật Nhi nâng trán lắc đầu, “Vậy thì phiền ngươi đừng có lôi ta vào nha?”
Phượng Cảnh Duệ gương mặt uất ức, “Ngươi là biểu muội của ta!”
“Vậy thì sao?”
“Ta là vì muốn cho biểu muội vui vẻ mới tới đây, nếu như biểu muội không thích, ta chẳng thích nơi này làm gì!” Phượng Cảnh Duệ mếu máo.
Có cái chuyện đẩy hết trách nhiệm lên trên người nàng hay sao? Lưu Mật Nhi trầm mặc.
Ngày đầu tiên tỷ võ lôi đài vì Phượng Cảnh Duệ cứ như vậy mà hạ màn không tiếng động.
Đến ngày thứ hai, Lưu Mật Nhi kiên quyết không chịu cùng Phượng Cảnh Duệ tham gia cái đại hội võ lâm quỉ quái đó nữa. Vốn tưởng rằng Phượng Cảnh Duệ sẽ chần chờ thật lâu. Nhưng không ngờ lại nghe hắn nói như sau.
“Quả thật quá nhàm chán, không đi thì thôi! Ta hầu hạ biểu muội ngủ đi!”
Lưu Mật Nhi nhất thời im lặng. Hắn thì không thể quên cái chuyện ngủ này một lúc sao?
Phượng Cảnh Duệ thấy thế cúi đầu nhìn nàng,”Có phải ngủ rất nhàm chán không? Biểu ca có rất nhiều biện pháp giúp không tẻ nhạt đấy!”
“Biểu ca giữ lại một mình chơi đi!”
Phượng Cảnh Duệ đau khổ nhìn nàng, “Loại chuyện như vậy, biểu ca một người không chơi được!”
Nghe nói vậy, Lưu Mật Nhi nhanh chóng cảm thấy máu dồn hết về phía gáy của mình.
“Biểu muội đỏ mặt à? Nghĩ đến chuyện gì không nên nghĩ sao?” Phượng Cảnh Duệ cười một tiếng, tà mị tiến lên trước quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cách nghiêm túc.
Động tác này khiến cho hai gò má vốn đỏ bừng của Lưu Mật Nhi lại càng đỏ hơn.
Nàng cắn răng nghiến lợi mở miệng, “Phượng Cảnh Duệ!”
“Có chuyện gì? Biểu muội!”
“Câm miệng!”
. . . . . .
“Con người này cứ xuất hiện rêu rao như vậy, tại sao chưa nhìn thấy người của tổ chức sát thủ đuổi theo giết ngươi chứ?” Không biết có phải những ngày qua quá thoải mái hay không mà đã rất lâu rồi Lưu Mật Nhi không thấy sát thủ xuất hiện. Nhất là Khuất Thiên Hàn, hình như là con của Khuất Liễu Phong? Gặp sự kiện lớn như thế này, sao lại không nhìn thấy hắn?
Nghe được lời của Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ có chút đau buồn mở miệng, “Mật Nhi, tại sao ta có cảm giác muội mong cho ta chết vậy!”
Lưu Mật Nhi ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đáp lại, “Bị ngươi nhìn ra rồi! Thật là xấu hổ nha!”
Phượng Cảnh Duệ cũng không để tâm, dùng giọng tiếc hận mở miệng, “Khiến Mật Nhi thất vọng rồi, biểu ca còn phải cùng ngươi sống đến đầu bạc, con cháu đầy đàn!”
“Kẻ không chịu chết kia, nói chuyện với ngươi thật phí lời!” Lưu Mật Nhi cười lạnh.
“Mật Nhi thích xem ta bị đuổi giết à?”
Lưu Mật Nhi nghe vậy, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, nói lời kinh người, “Thật ra thì, ta chỉ muốn có một cơ hội đau lòng vì ngươi! Đáng tiếc là vẫn không có!”
Phượng Cảnh Duệ, “Thì ra Mật Nhi thích ta như vậy sao!”
Lưu Mật Nhi, “Biểu ca đừng thẹn thùng, biểu muội thích biểu ca không phải là chuyện rất bình thường sao?”
Tiếng nói vừa thốt ra, Lưu Mật Nhi lập tức cảm thấy không khí giữa hai người thay đổi. Không biết có phải do Phượng Cảnh Duệ không nói gì sau đó hay không mà không khí trở nên ấm áp, nàng không được tự nhiên hắng giọng, “Khụ!”
Phượng Cảnh Duệ chậm rãi vươn tay, lòng bàn tay chạm tóc của nàng rồi chậm rãi vuốt ve, vẻ tuấn mỹ nồng đậm trên gương mặtvới nụ cười như có như không.
Thầm giật mình, ánh mắt Lưu Mật Nhi lóe lên nóng rực theo bản năng, “Đừng nhìn, ta không phải thức ăn, ăn cũng không ngon đâu!”
Nghe vậy, ánh mắt Phượng Cảnh Duệ trở nên trong trẻo khác thường, nhếch môi cười, “Mật Nhi thật thông minh. Ngay lập tức đã biết được suy nghĩ sâu nhất trong lòng ta!”
Lưu Mật Nhi, “. . . . . .” Vô sỉ, không biết xấu hổ!
Thật lâu sau, âm thanh Phượng Cảnh Duệ mới từ từ truyền đến.
“Thì ra là biểu muội thích ta!”
Lưu Mật Nhi thiếu chút nữa bị sặc chết vì một ngụm nước bọt của chính mình. Phải thật vất vả mới lấy lại hơi thở thì ngay thời điểm đó nghênh đón nụ hôn của Phượng Cảnh Duệ rơi xuống.
Cánh môi ấm áp khẽ chạm vào khóe môi nàng, tựa như rơi xuống, tựa như hơi thở phất qua cánh môi nàng, khiến cho nhồn nhột. Nàng đưa đầu lưỡi liếm liếm khóe môi theo bản năng. Đầu lưỡi ấm áp không ngờ đụng phải cánh môi mỏng của Phượng Cảnh Duệ. Một giây kế tiếp, cánh tay đã bị Phượng Cảnh Duệ khóa chặt, chẳng biết từ lúc nào Phượng Cảnh Duệ đã ôm siết nàng vào trong ngực, bàn tay to lớn đã leo lên trước ngực của nàng, vừa ngừng hôn, bàn tay của hắn đã nắm thật chặt, thở dài một tiếng, “Mật Nhi, thật nhỏ!”
Khốn kiếp! Lưu Mật Nhi nhất thời hỏa khí bốc lên đến não, đùng đùng hướng tới cánh tay Phượng Cảnh Duệ mà ra sức đánh một hồi.
Phượng Cảnh Duệ chật vật tránh đòn tấn công của nàng. Đồng thời không quên nhạo báng.
“Ta nói trúng rồi? Đừng xấu hổ như vậy! Thật ra thì ta có thể giúp muội khiến nó trở nên lớn hơn! Ta có biện pháp. . . . . .”
Lưu Mật Nhi nổi giận, hét lớn một tiếng.”Phượng Cảnh Duệ!”
Phượng Cảnh Duệ lúc này mới im, đôi tay che miệng, con mắt đen nhấp nháy, xem ra giống như những lời trước đó đều không phải là do hắn nói, vẻ cực kì vô tội.
Nàng hung hăng lườm hắn một cái, Lưu Mật Nhi nặng nề hừ một tiếng, xoay người đưa lưng về phía Phượng Cảnh Duệ.
Tiếp đó, chậm rãi cúi đầu nhìn trước ngực mình. Thật sự nhỏ như vậy sao?
“Dĩ nhiên! Thật ra thì ta không ngại đâu!” tiếng Phượng Cảnh Duệ từ phía sau lưng truyền đến.
Lưu Mật Nhi híp mắt, chậm rãi xoay người, “Nhỏ thì thế nào? Chỗ này của ta nhỏ, sao ngươi không nói ta tiết kiệm được bao nhiêu là vải vóc? Chỗ này của ta nhỏ thì sao? Ít nhất ta đi bộ không cần thở gấp, ta thích thế đấy, ngươi quản được sao!” Nàng đã tức giận đến nói không lựa lời rồi.
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy, gật đầu liên tục, chắc lưỡi nói, “Mật Nhi đúng là có phong cách hiền thê lương mẫu, sớm như vậy đã biết vì nhà chúng ta mà tiết kiệm tiền rồi.”
Ngàn vạn ngôn từ, cuối cùng Lưu Mật Nhi cũng phun ra một chữ, “Cút!”
Thấy thế, Phượng Cảnh Duệ không khỏi mếu máo, “Ta cũng vì phúc lợi của mình mà tranh đấu thôi mà!”
Ánh mắt Lưu Mật Nhi lạnh lung quét tới, Phượng Cảnh Duệ vội vàng cười cười. Hai con mắt xem ra thật đáng thương .
Trong lòng khinh bỉ Phượng Cảnh Duệ ngàn vạn lần, lúc này Lưu Mật Nhi mới xoay người mở cửa đi ra ngoài. Không lâu sau đó, Vô Ngân từ phía sau vượt qua nàng. Vô Trần đẩy cửa vào, “Gia!”
“Có chuyện gì?” Phượng Cảnh Duệ không nhanh không chậm hỏi.
“Bốn phía Khuất gia có một số người không rõ lai lịch!” Vô Trần nhỏ giọng nói.
“Có quan hệ gì tới chúng ta hay sao?”
“. . . . . . Không có!”
“Quên đi!” Dù sao chỉ cần mục tiêu không phải người của hắn, ai chết thì có sao đâu?
Vô Trần há mồm, chợt mím môi không nói.
Nhưng vào lúc này
Âm thanh cửa sổ bể tan truyền đến, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi xoay người, nhìn người phá cửa sổ mà đến.
“Ơ, ngươi vào cửa nhà người khác đều như vậy sao?” Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười, châm chọc nhìn người té xuống đất chính là Khuất Thiên Hàn.
Không sai, người tới chính là Khuất Thiên Hàn, lúc này hắn nắm chặt cánh tay, nhìn vết máu tràn ra trên cánh tay, thương thế ở đầu vai chắc là không nhẹ.
Khuôn mặt âm lãnh ngẩng lên nhìn đến Phượng Cảnh Duệ, Khuất Thiên Hàn ngẩn người rồi chợt chống đỡ thân thể lên, “Vì sao ngươi ở chỗ này?” Vừa nói chuyện hắn vừa cởi y phục trên người ra để lộ vết thương trên đầu vai.
Phượng Cảnh Duệ dáng người không nhúc nhích, nhìn lướt qua cánh cửa sổ bị phá hỏng, chậc chậc lên tiếng, “Thì ra ngươi muốn đổi cho ta gian phòng khác à? Cần gì phiền toái như vậy!”
Khóe miệng Khuất Thiên Hàn giật giật, lặng thinh không nói!
Sau đó, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi tiến lên liếc mắt nhìn vết thương trên vai Khuất Thiên Hàn. Khóe miệng khẽ giơ lên, “Thật là thảm! Từ lúc nào ngươi trở nên kém cỏi như vậy rồi?”
Khuất Thiên Hàn giữ vững hình tượng không chịu mở miệng.
Phượng Cảnh Duệ cười ha ha, xoay người cất bước đi tới trước song cửa sổ đã bị phá, đứng chắp tay, trầm giọng mở miệng nói, “Lăn ra đây!”
Tiếng nói vừa thốt ra, từ phía trên phòng gần đó nhảy xuống hai người áo đen, cầm trong tay hai cây đao lớn ngân quang lóng lánh hiện thân trước mặt Phượng Cảnh Duệ.
Ngay lúc Khuất Thiên Hàn cho là Phượng Cảnh Duệ sẽ động thủ thì Phượng Cảnh Duệ chậm rãi khom người, nhặt những mảnh gỗ rơi trên mặt đất rồi chậm rãi mở miệng, “Đền tiền!”
Nghe vậy hai người áo đen nhìn nhau, rồi chợt quơ múa đại đao mở miệng, “Cút ngay, đừng cản trở đại gia làm việc!”
Phượng Cảnh Duệ chậm rãi thả gỗ vụn trong tay, gương mặt hoảng sợ, “Ngươi đang uy hiếp ta à?”
Tên áo đen thấy thế, cho là hắn sợ, hất hàm lạnh nhạt nói, “Uy hiếp ngươi làm gì, khi cần thiết thì giết chết ngươi thôi, nếu không muốn chết thì cút cho nhanh!”
Tiếng nói vừa thốt, tên áo đen lúc nãy nói chuyện chợt hoảng sợ trợn to hai mắt, nhìn Phượng Cảnh Duệ đột ngột tiến đến, trên cổ bỗng có một đôi bàn tay bóp thật chặt cổ họng của hắn, cắt đứt hô hấp của hắn, một lúc sau, vũ khí trong tay cũng rơi xuống dưới chân.
Thấy tên áo đen kia vung đao muốn tiến lên, Phượng Cảnh Duệ khẽ xoay người, đao phong vừa hạ, đồng thời rơi xuống còn có cánh tay phải của đồng bọn nữa. Tên lúc nãy quả thật không còn cả khí lực để mà la hét, chẳng quản cánh tay đã bị chặt đứt.
Lúc này, một tên áo đen mới chậm chạp mở miệng, “Ngươi là ai?”
Phượng Cảnh Duệ nhún vai, “Đền tiền đi!” Hình như hắn chỉ quan tâm đến chuyện này.
Tên áo đen đành cắn răng móc tiền từ trên người ra ném cho hắn rồi hỏi tiếp, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Bắt được tiền, Phượng Cảnh Duệ ném người cụt tay ra rồi hài lòng cất tiền vào túi, xoay người rời đi.
Không cam lòng bị coi thường như vậy, tên áo đen đột nhiên ra tay.
Phượng Cảnh Duệ nhíu mày, nhếch môi cười nhạt đồng thời nghiêng người lắc qua tránh đao phong của tên áo đen, mũi chân chấm xuống đá rơi đại đao trong tay tên áo đen đồng thời chân cũng đạp vào ngực hắn. Tuy hay nói đùa nhưng họ Phượng hắn hay bị người đánh lén nên đã hình thành thói quen, mặc dù kẻ kia đã ngã xuống nhưng sát ý nồng đậm trong không khí hắn vẫn cảm giác được.
Một chân câu đao lên nắm trong tay, Phượng Cảnh Duệ không thay đổi nụ cười, nhưng âm thanh trở nên lạnh lẽo, “Bây giờ đến phiên ta hỏi ngươi rồi! Các ngươi là người của ai?”
“Muốn chém giết muốn róc thịt tùy ngươi” tên áo đen trả lời rất có cốt khí.
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy liền hưng phấn ngồi xổm người xuống, “Ngươi biết không? Ta thích nhất nam nhân có cốt khí! Hay là vậy đi, để cho ta chơi đùa cùng ngươi một lúc rồi. . . . . .” Nụ cười của hắn xán lạn vô cùng.
Toàn thân tên áo đen run lên, người này không phải là kẻ biến thái chứ? Nụ cười của hắn như vậy. . . . . .
“Thế nào? Muốn nói rồi sao?”
Tên áo đen há mồm rồi chợt cắn răng, “Cùng lắm thì chết thôi!”
Thấy thế, Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, “A, ta rất thưởng thức ngươi. Thật đó!” Tiếp đó chậm rãi lấy từ trong ngực ra một bình sứ rồi vuốt ve trong tay một lúc rồi mới lên tiếng, “Ngươi biết đây là cái gì không?”
Tên áo đen không nói!
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, chậm rãi xoay người nhặt mảnh gỗ vụn rơi trước mặt lên, không hề sợ người phía sau sẽ chạy trốn. Sau đó chậm rãi đi tới trước mặt tên áo đen.
Cọc gỗ bị ném trước mặt hắn, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi nghiêng bình sứ trong tay, một ít chất lỏng rơi trên mặt gỗ. Chỉ nghe, xèo một tiếng, mảnh gỗ bắt đầu biến hóa, dần dần thành màu đen rồi đỏ, sau đó biến mất không còn gì nữa. . . . . .
Biến hóa như thế xảy ra ngay trước mặt tên áo đen làm hắn kinh ngạc nhìn mảnh gỗ đã hóa thành bụi đất rồi biến mất trước mặt mình, nín thở nhìn Phượng Cảnh Duệ.
“Ngươi. . . . . .”
Phượng Cảnh Duệ cười nhạt, “Không biết chất lỏng này có hiệu quả trên thân thể của ngươi hay không? A, trước tiên thử một chút từ chân ngươi đi, nếu như ngươi nói lời khiến ta thiếu kiên nhẫn, ta có thể giúp đem chân ngươi chém đứt, chẳng lẽ ngươi muốn phải xem từng phần thân thể mình biến mất hay sao?” Hắn tốt bụng hỏi.
Dường như trong nháy mắt đó, gương mặt tên áo đen co rúm, không chớp mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ, “Không bằng ngươi giết chết ta đi!”
“Không, làm sao ta có thể giết chết ngươi đây? Ta ghét nhất là máu tanh, nếu không phải vậy ta cũng chẳng tạo ra loại thuốc như vậy làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết mùi máu tanh rất gay mũi sao, ta không thích!”, hắn nhàn nhạt kể lể, “Có lẽ, bây giờ các ngươi nguyện ý nói cho ta biết các ngươi là ai rồi!”