Đọc truyện Cảnh Lộ Quan Đồ – Chương 8: Gái Của Hùng Ca Không Thể Đụng
Lúc này Từ Đức Hưng cũng đã bị còng tay. Đỗ Long định đuổi theo giữ bốn người kia lại. Lý Minh nói:
– Đừng đuổi nữa, chạy trời không khỏi nắng. Đừng ép chó cắn người làm gì. Đợi lát nữa đại ca của bọn chúng tới đây chuộc người, bằng không thì gã khỏi phải lăn lộn ở Thiên Nam nữa.
Đỗ Long có phần hiểu ra, dừng bước lại. Cảnh sát thâm niên có khác, xử lý rất chuyên nghiệp. Hoa Hạ không có xã hội đen, nhưng đám du côn vô lại tụ tập một chỗ cũng phải có kẻ cầm đầu. Nếu ngay cả thủ hạ của mình gã còn không che chở được mà chỉ biết trốn tránh thì vị trí lão đại của gã sẽ bị người khác ngồi ngay.
Lâm Kiến Quân thấy bốn tên chạy thoát, tức giận đến mức định xông lên tẩn hai tên xui xẻo bị bắt một trận. Lý Minh ngăn gã lại, nói:
– Ông chủ Lâm, dù giết chúng cũng không bù được tổn thất. Thay vì phí sức ở đây, không bằng đi thống kê xem tổng cộng tổn thất bao nhiêu, sau đó báo cho tôi, tôi sẽ tìm người bồi thường cho ông.
Lâm Kiến Quân oán hận trừng hai tên kia một cái, quay đầu sai người dọn dẹp thống kê tổn thất. Lúc này mấy người Liêu Đông Thăng cũng nghe thấy động tĩnh nên đi ra, gặp cảnh tượng hỗn loạn của khách sạn không khỏi ngạc nhiên.
Lý Minh để Đỗ Long trông chừng, sau đó nói lại tình huống cho mấy người Liêu Đông Thăng. Liêu Đông Thăng nhanh chóng hiểu ngọn nguồn, ông gọi Lâm Kiến Quân tới hỏi:
– Sao lại thế này? Ông đắc tội với ai vậy? Những người này sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới quấy rối chứ?
Lâm Kiến Quân há to miệng, rốt cục nói:
– Bọn họ chắc là người của quán rượu Thương Minh phái tới. Gần đây trên phương diện làm ăn có chút xung đột…
– Không thể nào!
Đỗ Long nói:
– Tôi nhận ra tên vừa nãy, hắn gọi là Phúc Xà, thủ hạ của Hùng mặt sẹo. Phương diện làm ăn xung đột không đến mức động đến cả Hùng ca chứ?
– Hả?
Liêu Đông Thăng nhìn Lâm Kiến Quân đầy thâm ý, nói:
– Ông chủ Lâm, xem ra ông không coi chúng tôi là người một nhà rồi.
Lâm Kiến Quân mặt như đưa đám:
– Tôi thật không biết bọn họ là thủ hạ của Hùng ca. Hôm trước ở ven đường tôi lên tiếng chào hỏi với một mỹ nữ. Cô gái kia chẳng thèm liếc tôi, sau đó tôi thấy cô ấy lên xe Hùng ca…
– Gái của Hùng ca cũng dám đùa, đập tiệm chỉ là cảnh cáo nhỏ thôi. Nếu Hùng ca muốn động tới ông thì ông đã sớm gặp hạn rồi!
Hai tên bị bắt kia thấy thân phận bại lộ, đơn giản nói luôn vấn đề.
Lâm Kiến Quân đau khổ nói khẽ:
– Đồn trưởng Liêu, hay là thôi đi. Mẹ nó cái mồm ti tiện, tôi biết rồi! Thả bọn họ đi đi.
– Ông nói thả thì thả chắc? Thế pháp luật để làm gì?
Liêu Đông Thăng đã có chủ định, ông ta nói:
– Ăn bữa cơm mà xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ông chủ Lâm, tiệm của ông phiền to rồi. Tiểu Đỗ, Tiểu Phùng, dẫn người về đồn.
Thấy hai tên thủ hạ của Hùng ca bị mang đi, Lâm Kiến Quân buồn rười rượi không biết phải làm sao, đến cả tiền cơm cũng quên đòi. Thực tế cảnh sát đồn công an đến đây ăn cơm thường trả theo tháng. Hơn nữa xảy ra việc này Lâm Kiến Quân sao còn dám nhắc đến chuyện tính tiền nữa.
Xe tải chuyên dụng của cảnh sát đủ để đưa mười người đi vào đồn công an Lệ Viên. Sau khi mọi người xuống xe liền trực tiếp nhốt hai tên tiểu đệ của Hùng ca vào phòng giam, sau đó mặc kệ.
Đỗ Long kiên trì tới phòng thẩm vấn. Cùng hắn thẩm vấn nghi phạm Lưu Lão Hổ không phải Phùng Vi Ngũ mà là Liêu Đông Thăng, Dương Thành và Vương Tố Văn. Vì Phùng Vi Ngũ nói lung tung trên bàn cơm nên vô tình bị bài trừ ra ngoài.
Ngay lúc Liêu Đông Thăng tự mình thẩm vấn Lưu Lão Hổ thì Đỗ Long bắt đầu nghịch điện thoại, tách tách vài tiếng chụp mấy tấm hình của Lưu Lão Hổ. Lưu Lão Hổ vẫn không ăn không uống gì, cũng chưa từng nghỉ ngơi. Người bằng sắt mà như vậy chắc cũng ỉu xìu. Gã kinh ngạc nhìn Đỗ Long, trả lời câu hỏi một cách vô lực, không còn tâm tình để ý chuyện khác.
Mấy phút đồng hồ sau di động của Đỗ Long vang lên tiếng chuông giọng lolita. Đỗ Long liếc mắt một cái, đưa điện thoại di động cho Liêu Đông Thăng. Vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhìn Lưu Lão Hổ, quát:
– Lưu Hoàn! Anh không cần đóng kịch nữa. Chúng tôi đã nắm giữ tất cả tư liệu của anh. Anh là tội phạm bậc một kẻ đã giết vợ giết con đang bị truy nã. Anh tốt nhất thành thật giải thích, nếu không thứ đang chờ anh chắc chắn là sự nghiêm trị của luật pháp.
Lưu Lão Hổ nghe được cái tên quen thuộc, biểu hiện rất tỉnh táo. Gã thở dài thật sâu một tiếng, nói:
– Rốt cục… đợi đến ngày này rồi. Có thuốc lá không, cho tôi một điếu. Hút xong điếu này tôi sẽ nói tất cả. Tôi chỉ hi vọng chính phủ cho tôi thoải mái chút…
Lưu Lão Hổ thoải mái khai nhận mình đã giết vợ, quá trình giết chết và con đường chạy trốn. Theo lời khai của gã, vụ án Chu Văn Bân thuê hung thủ giết người không có quan hệ gì với gã. Gã chỉ nghe nói hai huynh đệ bị cảnh sát bắt, còn chưa rõ là chuyện gì, nhưng mượn rượu lấy can đảm muốn xả giận cho huynh đệ, ai ngờ lại vùi mình vào theo. Lưới pháp luật tuy thưa mà khó lọt. Lưu Lão Hổ sớm đoán được sẽ có một ngày như vậy, thế nên sau khi bị vạch trần thân phận ngược lại buông tay tất cả.
– Rốt cục có thể ngủ một giấc an ổn…
Sau khi Lưu Lão Hổ bị đưa lên xe cảnh sát, nói với Thủy Ngư như vậy.
Những thứ nên thẩm cũng thẩm xong. Liêu Đông Thăng và Vương Tố Văn cực kì phấn khởi bắt tay làm hồ sơ, báo cáo đưa tới Cục công an thành phố. Lưu Lão Hổ và năm người cũng được cảnh sát có võ trang áp giải tới trại tạm giam đợi tòa phán xét.
Tất cả cảnh sát đều nghỉ ngơi một chút. Liêu Đông Thăng và Vương Tố Văn vui mừng trở về mang theo tin vui. Lãnh đạo cấp trên cực kỳ coi trọng bản án này, đặc biệt tán thưởng năng lực của đồn công an từ một vụ án nhỏ tra ra vụ án lớn, hơn nữa còn nhanh chóng phá an và bắt giam. Bí thư Đảng ủy cục công an thành phố Ngọc Minh là Tôn Quốc Trung tự mình tiếp nhận đốc thúc vụ án này, nhưng thật ra chỉ là cầm tài liệu đánh mấy cuộc điện thoại tới phòng cảnh sát nguyên quán tội phạm truy nã để đối chiếu lại. Bí thư Tôn đã đồng ý ban thưởng cho Đồn công an rồi.
Vương Tố Văn cũng thực hiện lời hứa, tất cả cảnh sát phá an đều được một lần nữa tới nhà hàng Kim Long liên hoan. Nhà hàng Kim Long không còn dấu vết bị người đập như giữa giưa, tuy vậy vẫn ngồi phòng riêng như lúc đó. Mọi người vừa ngồi xuống không bao lâu thì Lâm Kiến Quân liền đi tới, thân thiết hỏi Liêu Đông Thăng:
– Đồn trưởng Liêu, vụ việc kia thế nào rồi?
Liêu Đông Thăng liếc mắt nhìn gã, nói:
– Vội gì, hắn tới càng trễ càng tốt. Thế nào? Lo hắn không bồi thường tiền cho ông à?
Lâm Kiến Quân cười bồi:
– Bồi thường tiền thì thôi, chỉ cần giải quyết sự việc xong xuôi là được.
Liêu Đông Thăng nói:
– Yên tâm, tôi đã cho người chào hỏi rồi. Hùng mặt sẹo sẽ không nhằm vào ông nữa, nhưng ông sau này cũng an phận chút cho tôi, đừng chết trên người gái gú.
Lâm Kiến Quân gật đầu liên tục, thả lỏng nỗi băn khoăn, cảm kích nói:
– Cám ơn Đồn trưởng Liêu, cảm ơn Chính trị viên Vương. Hôm nay mọi người tới liên hoan đúng không? Tôi giảm giá toàn bộ 50% nhé.
Dương Thành cười nói:
– Sau này giảm giá hết cho chúng tôi 50% còn được, chứ hôm nay là anh Vương mời. Ông tự xem mà xử lý đi.
Lâm Kiến Quân thầm than, các cụ lớn đồn công an khó chơi không kém Hùng mặt sẹo…
Ngay lúc mọi người đang vui vẻ bòn tiền Lâm Kiến Quân thì đột nhiên một vị khách từ ngoài đi vào. Thân thể gã khôi ngô, trên mặt có vết sẹo dài từ mắt trái đến tai trái, khiến khuôn mặt vốn vuông vắn càng thêm linh hoạt, sắc bén.
Người này vừa xuất hiện, Lâm Kiến Quân liền luống cuống. Vị cao to khôi ngô đó chẳng thèm để ý ông ta, trực tiếp đi vào phòng, ánh mắt đảo qua mấy người cảnh sát, sau đó gật đầu với Liêu Đông Thăng ngồi đối diện cửa chính, trên mặt lộ vẻ mỉm cười:
– Đồn trưởng Liêu, tôi chính là Diệp Thiên Hùng, được người ta xưng là Hùng mặt sẹo. Hôm nay tôi đặc biệt tới đây để tiếp Đồn trưởng Liêu, chư vị đang ngồi đây đều là cảnh sát đồn công an Lệ Viên phải không? Rất vui được gặp mặt…
Liêu Đông Thăng lạnh nhạt nhìn Diệp Thiên Hùng. Loại đại ca mang tính chất xã hội đen này có thể rất đáng sợ trong mắt dân chúng, nhưng trước mắt cảnh sát chỉ là tên lưu manh nhỏ. Cảnh sát muốn bắt trực tiếp hô một tiếng là chúng phải ngoan ngoãn đến thú tội. Hơn nữa Diệp Thiên Hùng lần này quá trớn rồi, không cho đồn công an thể diện. Vậy nên Liêu Đông Thăng và mấy vị cảnh sát kinh nghiệm đều phải cho gã cái oai phủ đầu, không ai để ý gã.
Diệp Thiên Hùng hơi lung túng, nhưng gã chỉ dám mắng thầm hai câu trong bụng, không dám biểu hiện ra ngoài. Đang nghĩ biện pháp đập vỡ bầu không khí gượng gạo thì đột nhiên một người trẻ tuổi đứng lên vươn tay với gã hữu nghị nói:
– Anh chính là Hùng ca sao, kính đã lâu kính đã lâu. Tôi gọi là Đỗ Long, sau này xin được chỉ bảo nhiều hơn.