Đọc truyện Cảnh Lộ Quan Đồ – Chương 1369: Dưa hái non
Diệp Vũ Văn quyết liệt phóng về phía Đỗ Long. Khi Đỗ Long trong tư thế chuẩn bị tiếp chiêu thì Diệp Vũ Văn lại đột nhiên chuyển hướng lao về phía bên trái sườn núi.
Diệp Vũ Văn tin rằng chỉ cần có thể trốn về khách sạn, tìm mong Hoa Nghĩa Cường bảo hộ. Đỗ Long chỉ dựa vào mình hắn thì không làm gì được. Dù thân phận đã bị bại lộ nhưng vẫn còn tốt hơn so với việc rơi vào tay hắn
Đỗ Long bật cười:
– Đường núi bên kia rất dốc, gương mặt nhỏ xinh chân yếu tay mềm thế kia mà té sẽ thương tích đầy mình đấy, quay lại!
Đỗ Long vọt nhanh tới sau lưng Diệp Vũ Văn. Cô trở tay đâm một nhát, Đỗ Long nghiêng người né, lập tức túm lấy cổ tay cô, dùng sức lôi cô về phía sau.
Cổ tay, bả vai Diệp Vũ Văn gần như bị lực tương phản kéo bị trật khớp, cô kêu lên một tiếng, thân thể bất giác bị ngã về phía sau. Tay còn lại của Đỗ Long kéo cô ta nhẹ nhàng như động tác kết thúc một điệu nhảy. Diệp Vũ Văn ngã vào lồng ngực Đỗ Long, hai người mặt đối diện.
Diệp Vũ Văn ra sức giãy dụa nhưng Đỗ Long sẽ không bỏ qua cơ hội tóm được mỹ nữ sát thủ. Đỗ Long cười ha hả, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, tham lam kề sát khuôn mặt Diệp Vũ Văn, hắn nói:
– Ba năm rồi, sự chờ đợi cũng thật dày vò… Thế nhưng cũng là đáng giá, cô so với ba năm trước đã thành thục hơn nhiều, tiếng tăm cũng khá vang dội, chỉ thiếu một bước nữa sẽ trở thành siêu sao thế giới, cũng thú vị hơn Diệp Vũ Văn cách đây ba năm nhiều!
Diệp Vũ Văn xấu hổ, giận dữ kêu lên:
– Anh dám! Buông ta ra! Hoa thiếu gia sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Tôi là người của công chúng, fan hâm mộ có tới mấy nghìn vạn người, anh dám đụng vào tôi, sẽ chết không có chỗ chôn!
Đỗ Long cười khẩy:
– Lại nữa rồi, không phải tôi đã nói rồi sao? Trong mắt tôi cô chỉ là nô lệ thấp hèn, tôi muốn cô biến mất thì chỉ cần một cuộc điện thoại mà thôi. Cô có biết hiện giờ tôi muốn làm gì không?
Diệp Vũ Văn hoảng sợ nhìn hắn, giọng run run:
– Anh muốn làm gì?
Đỗ Long gian xảo cười nói:
– Tôi muốn làm nhục cô. Ha ha…
Diệp Vũ Văn tức giận mặt tái mét, rồi cô bị Đỗ Long nhấc bế trên vai chạy như bay, giống như con mồi bị thợ săn bắt được. Diệp Vũ Văn phẫn nộ giãy dụa người, tay chân đấm đá loạn xạ. Dưới sự áp chế của Đỗ Long vốn cô ta không thể thoát ra được, sự công kích với Đỗ Long mà nói chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Đỗ Long đặt Diệp Vũ Văn lên phiến đá, ngón tay điểm mấy huyệt trên người cô ta. Cô toàn thân nhức mỏi nằm xuống phiến đá không thể động đậy, chỉ mở đôi mắt oán giận trừng trừng nhìn Đỗ Long. Hắn đắc ý cười:
– Cô biết vì sao tôi đặt nhiều máy ảnh, camera không? Chụp ảnh mây trời gì gì đó đều là lừa hết, mấy thứ này chuẩn bị đều vì cô, đúng rồi, còn có cái này nữa.
Đỗ Long lôi từ trong ba lô một tấm vải trắng to, cười ha hả nói:
– Tôi chuẩn bị rất kỹ càng, sau này bức họa ấn tượng này sẽ trở thành kỷ vật quan trọng của tôi.
Diệp Vũ Văn ngẩn người, liền hiểu được, cô nhắm mắt lại, những giọt nước mắt tủi nhục chảy ra trong suốt.
Đỗ Long là người thương hương tiếc ngọc nhưng lại không kìm nổi bản thân trước gái đẹp. Như Diệp Vũ Văn, hắn toàn tâm muốn thu phục, dù có đẹp như Thiên Tiên hắn cũng không nương tay. Vì thế hắn thờ ơ trải tấm vải trắng lên phiến đá, đặt Diệp Vũ Văn lên đó rồi điều chỉnh ống kính máy quay, máy ảnh ngắm về phía bãi đá như đợi làm thịt con cừu non Diệp Vũ Văn.
– Bắt đầu thôi!
Đỗ Long nhanh chóng cởi đồ, đang định đến gần Diệp Vũ Văn thì nhớ ra một việc. Hắn xoay người lấy trong túi một chiếc mặt nạ Thần Chung Quỳ (1) rồi đeo lên, xoa xoa tay tiến đến chỗ Diệp Vũ Văn, cười xấu xa:
– Vở kịch Thần Chung Quỳ bắt ma bắt đầu!
1. Chung Quỳ là vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Từ cổ chí kim, những câu chuyện giáng yêu trừ ma của Chung Quỳ rất nhiều người quen thuộc.Theo sử sách, Chung Quỳ là người thời Đường Minh Hoàng, cực kỳ thông minh. Đến khi lên kinh ứng thí, được chủ khảo xem là kỳ tài. Thế nhưng khi lên điện ứng thí, gian thần Lư Kỷ lại lấy tướng mạo xét người, Chung Quỳ vốn xấu xí, bị Lư Kỷ buông lời xúc xiểm, vì quá tức giận đã đâm đầu vào cột mà chết, chấn động triều đình. Ngọc Đế đã đứng ra chủ trì công đạo, phong cho Chung Quỳ làm vị thần phụ trách giáng yêu trừ ma chốn nhân gian.
Diệp Vũ Văn bỗng mở to mắt nói:
– Anh dám động vào một cọng lông măng của tôi, tôi sẽ tự sát ngay lập tức!
Đỗ Long bất cần, ôm hôn cô rồi nói:
– Cô sẽ không làm vậy đâu, tôi cũng sẽ không để cô chết. Nếu cô dám liều thử sẽ phải chịu kết cục sống không bằng chết. Cô là người thông minh, nghe lời tôi, ngoan ngoãn làm người đàn bà của tôi, hứa từ nay về sau sẽ rời xa Hoa thiếu gia, tôi sẽ tạm tha cái mạng nhỏ của cô, cũng không giao cô cho Cục An ninh Quốc gia, còn về phần ứng phó với Đoàn Kết Xã thế nào thì là việc của cô. Thế nào? Vậy đã đủ hào phóng chưa? Tự suy xét đi, bị tôi áp chế hoặc là cô chủ động một chút sẽ có thể giảm đi nhiều đau đớn, tự cô lựa chọn.
Trong tình huống này, Diệp Vũ Văn không hề lựa chọn, cô ta nói trong đau khổ:
– Anh là đồ ma qủy! Anh sẽ buông tha cho tôi thật chứ?
Đỗ Long cười nói:
– Tất nhiên, nếu giết cô hoặc giao cô cho Cục An ninh Quốc gia sẽ không biết phải ăn nói với Hoa thiếu gia thế nào. Hơn nữa mỹ nữ xinh đẹp như cô, làm một lần sao mà đủ, cô nói có đúng không?
Diệp Vũ Văn nghiến răng tức giận, Đỗ Long nói vậy là muốn hạ quyết tâm uy hiếp cô cả đời. Nhưng Diệp Vũ Văn còn chưa muốn chết, cô còn trẻ, chưa hưởng thụ hết cuộc sống xa hoa với nhiều điều thú vị. Nói vậy nghĩa là cô chỉ có một lựa chọn, tạm thời đáp ứng yêu cầu của Đỗ Long, bảo toàn tính mạng rồi sẽ tính sổ với hắn sau.
– Được, tôi đồng ý với anh, tuy nhiên nếu sau này anh đổi ý, tôi dù có thành quỷ cũng không tha cho anh!
Đỗ Long cười nói:
– Sao tôi có thể đổi ý được chứ? Cô đừng có mơ, cô đã đồng ý, vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Đỗ Long điểm vào huyệt trước ngực Diệp Vũ Văn, cô chỉ cảm thấy cảm giác nhức mỏi khắp người nhanh chóng tiêu tan, kinh ngạc hỏi hắn:
– Điểm huyệt? Anh học khí công ư?
Đỗ Long trả lời:
– Không cần biết là cái gì, cô mau làm việc đi, từng xem vũ nữ thoát y chưa? Đại minh tinh, cô bắt đầu biểu diễn đi.
Trong lòng Diệp Vũ Văn đầy căm phẫn nhưng cô không dám ngoan cố chống lại lần nữa mà thay đổi sách lược, ngượng ngùng cởi bỏ quần áo. Từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên cô thoát y trước mặt đàn ông. Lúc cởi bỏ áo khoác để lộ phần lớn da thịt, Diệp Vũ Văn cũng cảm thấy xấu hổ trong lòng chứ không hoàn toàn là giả vờ.
Đỗ Long như đạo diễn, không ngừng chỉ huy, lúc thì bắt Diệp Vũ Văn xoay vòng, lúc thì bắt cô túm eo lắc mông. Phải thể hiện những động tác mất thể diện thế này, Diệp Vũ Văn hổ thẹn và giận dữ muôn phần nhưng không có cách nào cự tuyệt, phải ngoan ngoãn nghe theo.
Đỗ Long ở bên cạnh ngắm nhìn mà khí huyết sôi sục, nếu không phải vì thể chất tốt thì đã chảy máu mũi ngay tại chỗ rồi. Rốt cuộc hắn không thể chịu được nữa, bước lên bãi đá ôm hôn Diệp Vũ Văn mãnh liệt.
Lúc đầu cô ta có chút kháng cự, tuy nhiên theo sự vuốt ve đầy ma lực của đôi tay Đỗ Long, cô bắt đầu có những cảm giác trước nay chưa từng có.
– Cách vuốt ve của đàn ông quả là khác thật…
Diệp Vũ Văn thầm nghĩ trong lòng, Đỗ Long cảm nhận được suy nghĩ của cô thì có phần đắc ý nhưng cũng có chút không vui. Cô nàng này còn nghĩ đen tối được vậy, thật buồn cười!
Đỗ Long tăng thêm kích thích với những nơi nhạy cảm trên cơ thể Diệp Vũ Văn. Trong chuyện này cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, chẳng bao lâu cả người đã nóng lên. Ý thức cũng bị dục niệm công phá tan tành, chỉ cảm thấy thân thể trở nên trống rỗng, cả người ngứa ngáy, vô cùng mong chờ chuyện ấy.
– Cho tôi…
Diệp Vũ Văn cuối cùng không chịu được mà khóc không ngừng. Điều Đỗ Long muốn chính là thế này, hắn cười ha hả rồi bất ngờ buông cô ta ra, nói rằng:
– Cô thật ti tiện, muốn được thì phải đáp trả lại gì đó chứ, quỳ đi, cô biết là phải làm gì rồi chứ?
Diệp Vũ Văn nằm trên mặt đất, định thần lại, vốn xấu hổ khi làm chuyện này nhưng ngẫm lại tình cảnh của chính mình chỉ còn cách thuận theo, dưới sự thúc giục của Đỗ Long mà e dè tiến lên, làm theo lời Đỗ Long…
Chú chim nào dậy sớm sẽ bắt được nhiều sâu, con sâu nào sáng sớm mới bò ra ngoài sẽ bị chim ăn thịt. Ở nơi ánh sáng mặt trời chiếu rọi ấm áp, bốn mặt là rừng núi bao la, chim chóc ríu rít líu lo làm nền cho Đỗ Long và Diệp Vũ Văn hợp nhất. Diệp Vũ Văn kêu lên một tiếng đau đớn, tấm vải trắng như tuyết nhuốm đỏ…