Đọc truyện Cảnh Hồn FULL – Chương 66: Nữ Nhân Mê Hồn Án 9
Tô Ngôn dừng bước, hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đã gầy đi rất nhiều, nụ cười cũng vì vậy mà tà ác thêm vài phần.
Diêm Phi rất nhanh thu lại nụ cười làm người ta thấy khó chịu đi, nhướng mày: “Phần mắt và lông mày của hai người khá giống nhau, nhưng tất nhiên là cô ấy không xinh đẹp bằng cô.
Đây là một lời khen, cô Tô.”
“Nghe nói ba mẹ cô lại tiếp tục tìm cho em một mối nhân duyên khác sao? Tôi thật sự rất tiếc khi nghe tin này, không ngờ chỉ mới nằm viện một thời gian mà đã bị bỏ qua rồi.” Vẻ mặt anh ta vẫn chân thành như cũ: “Nhưng nhà họ Tô và nhà họ Diêm vẫn còn nhiều hợp tác làm ăn, tôi tin tôi vẫn chưa hoàn toàn bị knockout đâu.”
Tô Ngôn mỉm cười, không chút tức giận: “Anh Diêm thật đúng là khác hẳn với thường nhân hay chấp nhất.”
“Chấp nhất? No…” Diêm Phi vừa nói bước về trước 2 bước, khoảng cách giữa hai người lúc này gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của người kia: “Sau này cô sẽ biết.” Anh ta nói đầy ẩn ý.
Lúc này Thái Thành Tể đã đến gần thang máy cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, anh ta dừng bước quay lại thấy hai người đang đứng rất gần nhau trước cửa văn phòng.
Anh ta không có hiểu lầm gì, dù sao thì ai nhìn vào cũng thấy họ như 2 con gà chọi, không chừng lát nữa còn có 1 con bay lên mổ mù mắt đối phương nữa kìa.
Nhưng giờ là thời gian công vụ nên anh ta bèn mở miệng gọi to: “Tô Ngôn?”
Tô Ngôn bỗng nở một nụ cười: “Vậy tôi thật sự là rửa mắt chờ mong.”
Sau đó cô cất đống ảnh chụp vào túi rồi đi đến bên cạnh Thái Thành Tể đang đứng trước thang máy, mặc dù không quay đầu lại nhìn nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt kia đang dán chặt vào mình, khiến người ta cảm thấy như có gai sau lưng.
Sau khi ấn gọi thang máy, Thái Thành Tể mịt mờ nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng lại, nghiến răng hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Vẫn là khiêu khích mà thôi.” Tô Ngôn cười như không cười, bộ dàng gà chọi vừa rồi đã biến mất, giống như ban nãy chỉ là người khác bị hoa mắt mà thôi.
Lúc bước vào thang máy, Thái Thành Tể vẫn luôn mồm thì thầm mắng chửi không ngừng, rõ ràng anh ta ngày càng không ưa gì Diêm Phi này.
Sau đó hai người cũng không nán lại bên ngoài nữa mà cũng trực tiếp quay về Cục thành phố.
Vừa tới cửa văn phòng, từ bên trong Hạng Dương đã cuống quít đi ra, ba người vừa vặn đụng độ nhau, Tô Ngôn liền hỏi: “Anh Hạng, anh đang đi đâu vậy? Đội trưởng Giang đâu?”
“Đội trưởng Giang?” Hạng Dương ngừng lại quay đầu nhìn họ: “Đội trưởng Giang ở phòng thẩm vấn dưới lầu, ông chủ hầm rượu tư nhân kia đến đây rồi, tôi cũng đang muốn xuống dưới xem một chút, có muốn đi cùng không?”
Hai người bọn họ tất nhiên không phản đối, ba người liền đi thẳng xuống phòng thẩm vấn, Hạng Dương bước vào, còn Tô Ngôn và Thái Thành Tể thì mở cửa đi vào phòng bên cạnh.
Trên tường căn phòng này có một cửa kính lớn, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng bên cạnh, thậm chí còn có thể nghe được âm thanh truyền tới qua cái loa ở góc tường.
Ông chủ “Thịnh Tửu Trang” nhìn cũng khoảng hơn 30 tuổi, mặc dù mặc quần áo thoải mái nhưng khí thế này người bình thường tuyệt đối không bắt chước được.
Rất nhanh, Giang Ly và Hạng Dương bắt đầu hỏi ý theo thông lệ, không ngoài dự đoán, đối phương còn mang theo một luật sư, nhưng lại không mang vào mà để người đó đợi ngoài phòng thẩm vấn.
“Kẻ có tiền đúng là khó chơi, chuyện này không đơn giản đâu! Tên Tân Khải này đúng là nhị thế tổ* điển hình, dựa vào gia thế, mỗi ngày cà lơ phất phơ không làm ra được chuyện gì đứng đắn.” Thái Thành Tể thở dài, lui qua một bên ngồi xuống ghế: “Lần đầu tiên tiếp xúc đã giằng co thế này rồi, em đoán xem anh ta đang có ý gì?”
(*) Nhị thế tổ: ám chỉ đến người có rất nhiều của cải, chỉ tiêu tiền cho thú vui, không đạt được gì! Giàu hơn những kẻ hoang đàng bình thường.
“Không biết.” Tô Ngôn thốt ra không cần suy nghĩ.
Quả nhiên, lúc Giang Ly hỏi, người đàn ông tên Tân Khải của “Thịnh Tửu Trang” kia lắc đầu cười nhẹ: “Tôi cứ tưởng cảnh sát các người phát hiện ra chứng cứ bất ngờ nào nên mới gọi tôi từ bàn đàm phán trở về, bây giờ tôi cảm thấy hơi tiếc mấy ngàn vạn tiền đặt cọc kia rồi.” Nói tới đây, anh ta đan tay vào nhau đặt trên mặt bàn, hơi nghiêng người về phía trước lộ ra một cảm giác rất áp bức: “Đó mặc dù là tài sản tư nhân của tôi, nhưng các người cũng thấy đó, bình thường tôi rất bận rộn, nhiều khi 1 năm cũng chỉ đến đó có mấy ngày thôi.
Vì vậy chỗ đó tôi mở ra cho người thân và bạn bè ngẫu nhiên đến tụ tập, party bất cứ lúc nào, không cần báo cho tôi biết.”
“Các người tìm thấy vết máu ở đó, tôi cũng đâu có biết, có lẽ là ai đó mang phụ nữ đến chơi bời quá mức thôi mà.”
“Vậy anh có biết người thân bạn bè nào của mình sẽ đùa đến đổ máu thế không?” Hạng Dương gõ bút thật mạnh xuống bàn, tức giận hỏi.
“Cũng chưa chắc là người thân bạn bè của tôi nữa.” Tân Khải xếp tay lại: “Người xung quanh tôi đều rất nghĩa khí, không chừng là dẫn người khác đến hầm rượu chơi, mà người đó lại mang theo… Nhưng chỉ có một chút máu như thế, có phải các người đang xé nhỏ thành to không vậy? Tôi vô tình xước tay còn chảy máu nhiều hơn.”
“Anh hiểu tình hình chút đi!” Hạng Dương tăng thêm ngữ khí: “Chúng tôi có khẩu cung của người báo án, dựa vào lời khai của cô ấy mới tìm được vết máu của cô ấy trên đầu giường nhà anh!”
“Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó à? Cảnh sát các người cứ thế đã võ đoán rồi kết luận, trực tiếp bắt giam tôi à?” Tân Khải không sợ sệt chút nào, trừng mắt nhún vai: “Lời của một con chó cái mà các người lại cho là thật, loại phụ nữ này ông đây thấy cũng nhiều rồi, chỉ là giá tiền không đủ nên cố tình chạy tới báo cảnh sát thôi mà.
Cô ta tố cáo ai thì cứ kiện người đó tội hiếp dâm đi, cũng không phải tôi đây cởi quần, các người tìm tôi cũng vô dụng!”
“Giữ miệng mình sạch sẽ một chút đi.” Giang Ly gõ bàn một cái, giọng nói không lớn lắm như lại thẳng thừng át đi âm thanh chói tay của anh ta.
Tân Khải ngậm miệng, không cam lòng nhìn anh, nhưng chưa tới 1 phút đã dời mắt đi, quay đầu lại không biết lầm bầm cái gì, nhưng cũng không còn dám chửi thề lung tung nữa.
Thái Thành Tể ngồi ở gian phòng bên cạnh rất tức giận, đứng dậy đi vòng vòng rồi khẽ vỗ hai tay: “Nhìn xem tôi nói có đúng không, đúng là hung hăng càn quấy mà!”
“Gặp phải nguy hiểm tiến hành tự cứu mình là bản năng sinh tồn của động vật có trí khôn thôi, nếu nghi phạm nào bị mang về cũng thành thật không giảo biện thì công việc của chúng ta cũng dễ dàng hơn nhiều rồi.” Tô Ngôn vẫn còn tâm trạng nói đùa.
Vừa nói chuyện, hai người vừa bước ra khỏi cửa, chuẩn bị trở về văn phòng đội chuyên án, bên kia cơ bản đã gần xong rồi, hỏi tiếp thì cũng không có tiến triển gì nữa.
Sau khi họ về đến văn phòng, không tới nửa tiếng sau Hạng Dương và Giang Ly đã cầm bút quay về, quăng bút lên bàn một tiếng “ba” sau đó than thở: “Con mẹ nói, tôi thà ra ngoài chạy 10 km còn hơn là so sức chịu đựng với nghi phạm, càng không muốn đối phó với loại cặn bã xã hội này.”
Trên mặt Giang Ly cũng có vẻ hơi mỏi mệt, anh uống mấy ngụm nước lớn rồi quay lại nhìn Tô Ngôn: “Bên hai người thế nào rồi?”
“Có chút kỳ lạ.” Tô Ngôn nhún vai, sau đó họ đi đến bàn hội nghị tự tìm chỗ ngồi, cô bày những bức ảnh kia lên mặt bàn: “Diêm Phi không phủ nhận quan hệ bạn bè giữa anh ta và Tân Khải, nhưng anh ta nói mình không thường đến “Thịnh Tửu Trang”, sau khi xem ảnh chụp Tịch Huyên cũng phủ nhận việc từng gặp qua cô ấy.”
“Sau đó tôi làm theo kế hoạch ban đầu, lúc lấy lại ảnh chụp cố ý gấp ảnh của Tịch Huyên lại một chút, anh ta quả nhiên có chút phản ứng.”
“Mắc kệ là phản ứng gì, đây đều cho thấy anh ta đã bị kích thích với hành động này của cô.” Giang Ly hình như đã đoán ra được chuyện này từ trước: “Nếu anh ta thật sự xem Tịch Huyên là của mình, nhất định sẽ không thể chịu đựng được điều này, cũng tương tự như lần trước trong văn phòng của anh ta trong vụ Lưu Chu vậy, cảm xúc của Diêm Phi đã dao động kịch liệt khi thấy tương tác giữa tôi và cô.”
“Đúng vậy, anh ta đã biểu hiện ra sự khiêu khích với tôi, anh ta nói Tịch Huyên rất giống tôi.”
“Rất giống?” Hạng Dương đưa tay cầm lấy ảnh chụp của Tịch Huyên, nhìn cô rồi lại nhìn ảnh chụp, cứ như thế lặp lại mấy lần mới cau mày nói: “Này… Nhìn kỹ thì phần mắt của hai người thật sự rất giống nhau.
Đội trưởng Giang, Thái Bao, hai người xem xem!”
Giang Ly liếc qua ảnh chụp, không lên tiếng.
“Đội trưởng Giang, lần trước tôi nhớ anh bảo tôi chú ý đến thái độ của Diêm Phi đối với mình, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy anh ta quá mức ân cần với mình, có khi nào là vì lí do này không?” Tô Ngôn chỉ vào ảnh chụp của Tịch Huyên: “Giả dụ như những đối tượng anh ta “thích” đều có một tiêu chuẩn nhất định, tôi và Tịch Huyên trùng hợp lại đạt đến tiêu chuẩn của anh ta.”
Như vậy có nghĩa là một khi Diêm Phi đã để mắt đến ai thì đều đánh dấu trong lòng mình, xem người đó là vật mình sở hữu, đồng thời nảy sinh ham muốn chiếm hữu khác thường.
Không phải vì ai giống ai, mà là vì họ đều giống với cái “tiêu chuẩn” vô hình kia.
“Không loại trừ khả năng này.” Giang Ly kết luận.
Tô Ngôn khẽ nâng mắt lên, đối mặt với anh, trong đáy mắt của hai người đều cuồn cuộn cảm xúc, sau đó cả hai đều đèn nén kinh đào hải lãng* trong lòng mình.
(*) Kinh đào hải lãng: ẩn dụ về một môi trường nguy hiểm hoặc một cuộc đấu tranh gay gắt và khốc liệt.
…
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe cảnh sát chạy vào bệnh viện nhân dân khu Hưng Lập, sau khi xe dừng hẳn, Tô Ngôn và Hạng Dương từ bên trong vọt ra chạy thẳng đến khu nội trú chỗ Tịch Huyên năm, sau đó gặp được Diêm Phi vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh.
Diêm Phi còn dẫn theo vị thư ký nam kia, thấy cô đứng ở cuối hành lang liền mỉm cười bước tới, lịch sự gật đầu chào hỏi: “Hai vị cảnh sát đến sớm thật.”
Tô Ngôn hít sâu một hơi, nét mặt nhàn nhạt không có cảm xúc gì đặc biệt: “Không sớm bằng anh Diêm, ở tập đoàn Thiên Thịnh nhật lý vạn ky* mà anh vẫn dành thời gian chạy tới bệnh viện này.”
(*) Nhật lý vạn ky: Ý chỉ công việc khó khăn, bận rộn.
“Ha!” Diêm Phi khoa trương xua tay: “Cảnh sát Tô đừng nói thế, tôi cũng không có ý gì xấu, chỉ là hôm qua biết được hoàn cảnh của cô Tịch nên trong lòng thấy đồng cảm mà thôi.
Dù tôi không phải kẻ gây ra chuyện ở hầm rượu của Tân Khải, nhưng những người yếu thế luôn đáng được thương cảm, tôi chỉ thay mặt Tân Khải đến thăm cô ấy, đương nhiên là được sự cho phép, đồng nghiệp của các người cũng đều có mặt suốt quá trình.”
“Nếu không chột dạ thì anh nói ra những lời này làm gì?” Hạng Dương mở miệng châm chọc.
Diêm Phi nghe vậy thì liếc anh ta một cái, lập tức cười nói: “Đây chính là sự khác nhau giữa người với người, có người máu lạnh, có người lương thiện.” Ý nói anh ta là người mềm lòng, nghe cả khi “nghe nói” người khác chịu khổ cũng không kìm lòng được.
“Công ty tôi còn công việc phải giải quyết, nếu hai vị không còn việc gì thì tôi xin đi trước.” Anh ta sửa lại âu phục trên người, sau đó sải bước dẫn thư ký bên cạnh đi qua hai người.
Sau khi anh ta đi khỏi, Tô Ngôn và Hạng Dương cũng ngay lập tức đi đến phòng bệnh của Tịch Huyên, phát hiện cô ấy đang ngủ say trên giường, còn Vương Quyên thì hơi ngạc nhiên nhìn họ: “Hai vị cảnh sát, có chuyện gì sao? Nhưng Tiểu Huyên vẫn chưa dậy…”
“Vừa rồi có người đến thăm sao?”
Vương Quyên khẽ gật đầu: “Nhưng tôi không cho anh ta vào, chỉ đứng ngoài cửa nói vài câu, đối phương cũng không nói mình là ai, nói chuyện xong thì để lại một đống thuốc bổ rồi đi, nhưng người đó nhìn rất sang trọng.” Nói đến đây bà ta nghi ngờ hỏi: “Hai người đến vì việc này sao? Ôi, thật là phiền phức quá, bây giờ chúng tôi không được tiếp xúc với người ngoài sao?”
Câu hỏi này của bà ta làm cho hai người Tô Ngôn khó mà trả lời, Tịch Huyên chỉ đang nằm viện chứ không phải ngồi tù, chỉ cần người trong cuộc đồng ý thì cảnh sát cũng không cản được.
“Không phải, chúng tôi chỉ đến xem tình hình của Tịch Huyên một chút thôi…”
Tô Ngôn và Hạng Dương đi ra từ khu bệnh viện Hưng Lập, họ không đợi Tịch Huyên tỉnh dậy mà đi thẳng đến khu đang phát triển, chuẩn bị đi lấy toàn bộ video giám sát ở khu vực xung quanh “Thịnh Tửu Trang” để mang về Cục.
Camera an ninh ở đó ít đến đáng thương, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào camera giám sát của các cửa hàng bên ngoài.
Lúc họ đang chào hỏi một ông chủ cửa hàng thì điện thoại của Tô Ngôn vang lên, cô nhìn thoáng qua tên người gọi, là Giang Ly.
“A lô, đội trưởng Giang.”
“Tịch Huyên đang ở trong Cục.” Giang Ly đi thẳng vào vấn đề.
“Cái gì?” Tô Ngôn đột nhiên cảm thấy bất an, nhíu chặt lông mày: “Không phải cô ấy đang ở bệnh viện sao? Lúc tôi và anh Hạng rời khỏi, cô ấy vẫn còn ngủ…”
“Cô ấy đã rút lại lời khai hôm qua của mình, đồng thời yêu cầu xem xét lại quá trình hỏi ý tối hôm qua.” Giang Ly nói tới đây thì hơi dừng một chút: “Cô ấy yêu cầu Cục thành phố tiến hành điều tra lại quá trình chấp pháp tối qua, nói rằng hôm qua chúng ta đã lợi dụng trạng thái tinh thần của mình để tiến hành ám chỉ dẫn đường, từ đó làm cho cô ấy không tỉnh táo và nói ra những điều ngoài ý muốn.”
“…” Tô Ngôn trầm mặc, gân xanh trên bàn tay cầm điện thoại hơi nổi lên.
“Tối hôm qua tôi không nên quyết định như thế, trong tình huống đó…” Giang Ly muốn xin lỗi.
“Đội trưởng Giang.” Cô ngắt lời anh, cười giễu cợt: “Cho dù anh có để người khác hỏi ý, hoặc tự mình hỏi thì cũng không thay đổi được gì đâu.
Sẽ chỉ là tôi, chỉ có thể là tôi thôi.
Biểu hiện của Tịch Huyên lúc đó chính là kháng cự và đề phòng nam giới, lúc đó chỉ thả lỏng đối với tôi, thân là nữ giới duy nhất trong đội…” Những lời cô chưa nói ra, cả hai người đều hiểu rõ.
Nếu tối qua không tiến hành hỏi ý Tịch Huyên thì sớm muộn gì cũng phải xảy ra.
“Tôi sẽ bị ảnh hưởng thế nào?” Tô Ngôn trầm mặc một lúc rồi hỏi.
“Có lẽ là sẽ tạm thời chuyển vị trí công tác, trong thời gian điều tra không được theo dõi tiến độ vụ án, không được tiếp xúc với người liên quan tới vụ án.”
“Tôi mắc phải sai lầm lớn như vậy, chỉ tạm thời chuyển vị trí thôi sao?” Tô Ngôn híp mắt, hơi cong môi cười: “Vì “sai lầm” này của tôi mà tất cả các bằng chứng phát hiện được tại “Thịnh Tửu Trang” sau này sẽ bị luật sư đưa ra chất vấn ở toà án, thậm chí có khả năng bị vô hiệu hoá.
Đội trưởng Giang, không phải lực lượng cảnh sát coi trọng nhất là kỷ luật và công chính sao? Chuyển vị trí, hình như có hơi bất hợp lý?”
“…” Đầu dây bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp của đàn ông, có chút bất đắc dĩ: “Cô chắc chứ?”
“Đương nhiên là chắc.”
“Được, vậy tôi sẽ kiên quyết một chút, tranh thủ để cô tạm thời đình chỉ một thời gian.” Giang Ly thấp giọng dặn dò: “Tự mình cẩn thận.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, Tô Ngôn cúi đầu thẫn thờ nhìn màn hình con thỏ hồng phấn trên điện thoại mình.
A!
Cô cất điện thoại, siết chặt hai tay, hơi dùng sức ép đầu ngón tay phát ra vài tiếng “rắc rắc” giòn tan.
Tính kế cô sao? Dư thừa.