Bạn đang đọc Cánh Hoa Đào Định Mệnh: Chương hap 103: Chuyện năm xưa 2: Lần đầu gặp gỡ.
.
.
.
Konoha một ngày không gió…
.
Trưa không mây…
Trời oi ả…
.
Cái nắng thì như muốn thiên đốt mọi thứ nó chạm vào…
.
.
Xa xa ở một góc ngôi làng…
Đâu đó trong khuôn viên Uchiha rộng lớn…
Có cậu trai tóc đen ́…
… cũng như muốn đốt trụi thằng cha trước mắt đi…
.
Can tội hắn đã ở đó…. vào đúng thời điểm đó…
Cái thời điểm “nhạy cảm” cực kì đối với cậu….
.
.
– Nói điiiiiii. – Tiếng gào lớn phát ra.
– Nói cái gì mới được chứ? – Tiếng gào to không kém đáp lại.
– Ngươi là tên quái nào?
– Ý đằng ấy là tên tôi á?
.
Câu trả lời không đúng trọng tâm của tên tóc hồng như chọc thủng cái thứ mang tên ” sức chịu đựng” của cậu chàng tóc đen kia…
Túm cổ áo Kizashi chắc hơn…
Đôi mắt của chàng trai Uchiha giật giật ̃…
– Muốn chọc điên ta đúng không?
.
.
” Thôi rồi, bỏ đời rồi…”
Chàng trai tóc hồng nghĩ thầm…
.
Nhìn quả trán nổi đầy mạch máu đỏ au kèm quả mắt đỏ như 2 quả nhót thế kia… kinh nghiệm sống sót của Kizashi cho rằng….
… nếu không tử tế với thằng cha này…
… thì sẽ không có đường mà quay về với tổ quốc nữa…
.
.
Cẩn trọng túm lấy cánh tay tên đang đầy phẫn nộ đó…
Kizashi nghiêm túc nhất có thể và nhìn thẳng về phía trước…
.
– Kizashi. Haruno Kizashi.
– Haruno???
.
Mái tóc đen nhắc lại tên của chàng trai tóc hồng, sự mỉa mai ẩn chứa đầy trong từng câu chữ.
.
– Ta chưa từng nghe đến. Thì ra cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi…
– Gì chứ?
.
Bị giễu cợt, Kizashi giật mạnh tay tên Uchiha đánh ghét kia ra khỏi cổ áo mình…
.
Nhưng… mọi người cũng đã biết rồi đấy…
Tộc nhân Uchiha…
Đâu phải kiểu người dễ dàng bỏ qua điều gì…
.
Khi cánh tay vừa bị gỡ ra khỏi aó… mái tóc đen bướng bỉnh lại nhanh chóng với ra…
Và tóm thẳng vào … cổ của kẻ nhiễu sự kia…
.
– Chống trả mà được hả. – Cậu trai Uchiha gằn lên- Ngươi… đã nghe thấy gì rồi. Cuộc nói chuyện với cha mẹ ta, rốt cuộc là đã nghe tới đâu rồi tên khốn kia.
– Cậu điên hả, bỏ tay khỏi cổ tôi. – Kizashi nói khó nhọc. – Chuyện cậu với cha mẹ cậu, tôi chả biết gì hết.
– Nói dối.
– Tôi không nói dối. Tất cả những gì tôi nghe được… là mấy lời lảm nhảm của cậu thôi, đồ hung hăng…
– Thật ?
– THẬT CHA NỘI Ạ.
.
Cậu trai Uchiha hằn học nhìn Kizashi một lúc rất lâu nữa…
Trước khi tạm tin và bỏ tay khỏi thân hình đang cứng đờ, không yên vì khó thở của tên mắt xanh ngọc đó…
.
Lặng lẽ nhìn xung quanh…
Lặng lẽ tặc lưỡi…
.
Mái tóc đen bỗng ngồi phịch xuống hiên nhà cạnh tên kia mà nghĩ ngợi xa xăm…
.
.
– Xin lỗi.
Tiếng nói nhỏ phát ra… đủ để Kizashi nghe thấy.
.
Quay mặt nhìn lại con người đang ngồi đan tay bên cạnh, cậu trai Haruno không tránh khỏi ngạc nhiên…
– Vì điều gì?
– Vì đã quá nổi giận với 1 kẻ lạ mặt như ngươi.
– Chậc. – Kizashi tặc lưỡi.- Biết sai thì tốt rồi.
– Ta không sai.
– Hể?
– Ta chỉ cảm thấy ngươi đáng được nhận câu nói đó nên nói thôi, tên vô danh.
.
Kazashi đần mặt ra…
Tặc lười coi như cho qua để khỏi phải mất thì giờ với tên tờ sun ngồi cạnh.
.
– Ờ thì bỏ qua đi.
– Hnm.
-…..
– Mà này, tên Haruno kia…
– Hử?
.
Cậu Uchiha bất ngờ bắt chuyện…
.
– Ngươi nghĩ sao về việc xem mặt.
– Xem mặt ai?
– Một cô gái ấy.
– Tôi thì thấy không cần thiết.
– Ừ.- Cậu Uchiha trưng ra một cặp mắt vô cùng thỏa mãn.
– Nhưng…
– Gì?
– Nếu đó là 1 cô gái tốt và hợp với mình thì cũng không tệ.
.
Kizashi nói một lèo rồi khịt mũi…
Tự cảm thấy phục sự ” sâu sắc” đột xuất của bản thân …
Mà không để ý rằng…
.
Vì cậu nó của mình…
Mà một tên con trai đang ngu ngơ hết sức…
.
– Không tệ ư?
– Ừ. – Kizashi gật gù, bất chấp mấy phút trước mới xông vào bóp cổ nhau mà đưa tay vỗ vai vị thiếu gia Uchiha trẻ tuổi. – Khó chịu tí thôi, nhưng nhỡ đâu lại thấy hợp thì sao
-….
– Nhể?
-….
– ớ này… đi đâu thế… đến tên còn chưa biết mà….
.
.
Kizashi cứ thế mà gọi với theo…
Cậu thanh niên kia thì cứ thế nhổm người đứng lên mà lao thẳng….
.
Nghĩ ngợi vu vơ…
Một nụ cười nhẹ bỗng xuất hiện trên gương mặt thanh tú của cậu trai tóc đen đẹp đẽ…
Nụ cười vô cùng dễ chịu như vừa gỡ bỏ được cả đống thắc mắc trong lòng…
.
” Xem mặt… có lẽ cũng không quá đáng ghét nhỉ?”
.
.
.
Vẫn bước đi và không quay đầu lại…
Chàng trai Uchiha khẽ nói…
Bàn tay giơ lên như vẫy chào…
.
– Uchiha Kugaku. Tên ta đó tên vô danh… Nhớ cho kĩ vào…
.
.
.
.
.
Mùa hè năm ấy….
Nhiều chuyện đã xảy ra…
Và… cũng đã có nhiều mối quan hệ được bắt đầu…
.
Một tình bạn mới…
Một người để tâm sự mới…
Và…
… có thể là cả một tình yêu mới
.
.
.
– Này Fugaku, con tâm trung vào nào.
.
Fugaku giật mình …
Đôi mắt đen tuyền ngước lên nhìn thẳng vào người phụ nữ xinh đẹp đang chỉnh lại bộ Kimono xanh nhạt…
– Nhà đằng ấy có thể đến bất cứ lúc nào. Chúng ta phải luôn giữ mình ở trạng thái tốt nhất nhé.- Người phụ nữ xinh đẹp đó nói tiếp, khuôn mặt hiền hậu thoáng cười.
– Mình có vẻ hào hứng nhỉ? – Người đàn ông ngồi khoanh chân bên cạnh lên tiếng. Chiếc tẩu thuốc dài cử động theo từng đầu ngón tay.
– Vì em ưng cô bé ấy lắm. – Cô xinh đẹp reo lên thích thú. – Kém Fugaku 4 tuổi nhưng vô cùng giỏi giang và bản lĩnh nhé.
– Mẹ…
– Con bé còn xinh và khéo tay lắm
– Mẹ thôi đi.
.
Fugaku nói lớn…
Đầu óc ngày một hỗn loạn hơn…
.
Mặc cho bà Uchiha đáng kính đang nhìn và tủm tỉm 1 cách đầy khó hiểu ngay cạnh…
.
Thở hắt một tiếbg…
Cậu khẽ nắm chặt tay mình hơn….
mong bản thân tĩnh tâm trở lại ….
.
.
Nhưng đâu phải cứ muốn tĩnh tâm là được đâu…
.
.
” Fugaku à… cô bé đó… con sẽ không thể quên được …”
.
.
.
Câu nói ấy …
Là nói cuối cùng cậu trai Uchiha nghe thấy…
TRước khi điều đó xảy ra…
.
.
.
Ngay trước mặt gia đình lớn nhất tộc Uchiha..
Cánh cửa quán trà bỗng đột nhiên bị giật tung một cách bất ngờ…
.
Cách đó không xa…
Ngay bên ngoài mái hiên nhỏ…
Một mái tóc đen dài mảnh khảnh cũng bắt đầu lao đến nhanh như chớp…
.
Giận dữ…
Khó chịu…
Và mang đầy những bức bối trong ánh mắt…
.
.
Tiến đến ngày một gần hơn… cho đến khi chỉ còn cách Fugaku có 3 bước…
Cô gái có mái tóc đen dài đó bất chợt dừng lại…
Giơ cây kiếm ngắn trong tay…
Đôi môi đỏ mím chặt đầy cương quyết…
.
.
.
.
– Tôi….
….sẽ không đồng ý xem mặt bất cứ tên con trai nào đâu.