Cảnh Hi Vương Phi

Chương 4: Hỏi thăm


Đọc truyện Cảnh Hi Vương Phi – Chương 4: Hỏi thăm

Hiện tại nàng không biết bản thân là linh hồn hay cả thể xác đều xuyên qua đến đây, bởi vì người ở đây đều rất hảo mỹ a~, nàng nhất định phải xem chính mình lúc này là cái dạng gì, nàng nhớ xem tiểu nha hoàn vừa khi nãy kêu là.. Đúng rồi, kêu Lệ nhi.!

“Người kêu Lệ nhi, phải không?” thực ôn nhu hỏi.

“A! Tiểu thư người nhớ rõ nô tỳ? Người muốn làm cái gì? Để nô tỳ đi gọi nhị thiếu gia!”

Lệ nhi nghe đến nàng gọi tên thì cực kỳ hưng phấn mà thẳng giơ chân! Hết chỗ nói rồi… “Ta cái gì cũng chưa nhớ ra a~, chỉ là bọn họ vừa mới luôn luôn gọi ngươi là Lệ nhi a~.! Cho nên ta… Mới nãy thử gọi… chẳng lẽ ngươi không phải kêu Lệ nhi sao?” Nàng kiên nhẫn giải thích, thật là ngu ngốc a~!

“A… Nguyên lai là như vậy a…. Nô tỳ đã hiểu!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệ nhi sụp xuống. Nhìn kỹ, kỳ thật cô gái nhỏ nhắn này trí não để ở đâu!

“Lệ nhi, ngươi có thể hay không cho ta một mặt gương? Ta muốn nhìn xem bộ dáng của chính mình…..”

“Vâng, nô tỳ đi lấy ngay!”

Đúng xã hội cũ a~! Ngay cả một hảo hảo tiểu nữ hài nhi, cả ngày cứ như vậy mà “Nô tỳ” tiếng dài tiếng ngắn. Còn không phải đây là chế độ phong kiến mà ra sao!


“Tiểu thư!” Lệ nhi cầm gương, đi nhanh đến trước mặt nàng. Nàng xem xem… cùng với thời hiện đại của nàng không sai biệt lắm, xem ra làn da so với trước đây thì tốt hơn nhiều a~ Bất quá người trong gương nhìn qua rất tiều tụy, không có… sức sống.!

Không biết đây là triều đại nào, nếu muốn về sau này không đến mức bi thảm, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp hỏi thăm một chút hiện tại là cái tình trạng gì, thân phận của nàng là ai, sĩ nông cộng thương? Lòng nàng tính toán như thế nào hỏi thăm đây…

Nàng chợt nghĩ đến những tiểu thuyết xuyên qua đã đọc trước đây, trong long tự có chủ ý riêng.

“Lệ nhi.”

“Tiểu thư, nô tỳ đây!” Tiểu nha hoàn cung kính đứng ở trước mặt nàng.

“Ngươi bao nhiêu tuổi? Đi theo ta bên người đã bao lâu?” [*_*] hì hì…trước mắt là như vậy đi.

“Hồi tiểu thư, nô tỳ so với tiểu thư kém hai tuổi, năm tuổi liền đi theo bên người tiểu thư, đã muốn có mười năm.” Oa,đúng là cái xấu của xã hội cũ a~! Năm tuổi sẽ hầu hạ chủ tử?! Đây không phải là ngược đãi nhi đồng sao!

“Nga, Lệ nhi, về sau ngươi không cần phải xưng nô tỳ nữa. Ta… Này nô tỳ dài ngắn mãi, nghe rất không tự nhiên!” Nàng cười nhẹ….

“A? Nô tỳ không dám! Chủ tớ khác nhau, nô tỳ không dám lỗ mãng!” Lệ nhi vừa nghe lời nàng nói, “Bùm” Mộ tiếng liền quỳ gối trước. Động bất động liền quỳ a~, dập đầu a~, ta nhìn nàng mà thấy đau lòng dùm đầu gối. Ách… Ta nhất định sau này sẽ không quỳ, cho dù gặp hoàng đế ta cũng không quỳ..hừ!

“Lệ nhi mau đứng lên!”

“Nô tỳ không dám đứng lên!” Ai! Ngay cả đứng lên cũng không dám, ta cũng sẽ không ăn ngươi!

“Lệ nhi, ngay cả lời tiểu thư nói mà ngươi cũng không nghe sao, về sau không cần luôn tự xưng là no tỳ nữ” Ta “ Là có thể!—đây là mệnh lệnh ngar!” Ta nghiêm trang nói.

“Là, nô… nga, Lệ nhi đã biết!” Ta trừng mắt nhìn liếc nàng một cái, tự khắc Lệ nhi đem cái chữ “Tì” kia liền nuốt đi.


“A..! Thế này mới tốt chứ.” Ta liền cười.

“Tiểu thư, người thay đổi thiệt nhiều!” Lệ nhi ngơ ngác nhìn mặt ta.

“Ách?”

“Tiểu thư trước đây rất ít cười, tiểu thư cười rộ lên thật là đẹp mắt!”

“Phải không?”

“Ân, hơn nữa tiểu thư sau khi tỉnh lại rất là kỳ quái, không cho nô…. Không cho Lệ nhi tự xưng nô tỳ! Còn có, từ trước đến nay chưa thấy tiểu thư cự tuyệt điều gì, sẽ không nói không thể, nhưng là vừa mới đây tiểu thư lại đối nhị thiếu gia là không cần uống thuốc…”

Nguyên lai là như vậy, khó trách lúc ấy bọn họ tất cả đều dùng ánh mắt không thể tin mà nhìn ta.

“Vậy ngươi nói xem, ngươi thích tiểu thư trước đây? Hay là thích ta ở hiện tại hơn?”

“Đương nhiên là thích tiểu thư bây giờ hơn!” Lệ nhi cười rộ lên cũng xem đâu tốt lắm!


“Đúng rồi, Lệ nhi, ngươi biết đó, ta mất trí nhớ, có nhiều việc thật không nhớ rõ, ngươi có thể nói cho ta về mọi chuyện ở đây ra sao? Còn có hiện tại là cái triều đại nào?” Ta tội nghiệp nhìn nàng.

“Đương nhiên có thể a~!:” Lệ nhi bắt đầu thao thao bất tuyệt nói xong….

Lời nói của nàng liên mien lằn nhằng không đầu không đuôi, ta nghe xong rút ra cơ bản tình huống hiện tại: Đây là vương triều Ngọc Thiên, vương quốc họ Ngọc, quốc hiệu Thái An, hiện tại đã hai năm. Đương kim thiên tử là tiên đế trưởng tử, Ngọc Chi  Li. Ta, Ngọc Băng Tuyền, là nhi nữ thứ ba của Thừa tướng Ngọc Cẩm Trình,. Ta có hai ca ca, đại ca Ngọc Băng Hàn là phú thương nổi tiếng nhất vương triều, nhị ca Ngọc Băng Hàn là thiên hạ đệ nhất cao thủ võ lâm; Ngọc Cẩm Trình căn bản không phải họ Ngọc, nguyên là Phương Cẩm Trình, nhưng là tam triều nguyên lão, vì triều đình có cống hiến lớn, được hoàng đế tín nhiệm ban thưởng cho họ “Ngọc”.

“Nga, như vậy sao, kia Lệ nhi a~, ta là như thế nào lại bị thương đây?! Như thế nào lại hôn mê, sau đó thì mất trí nhớ a?” Ta còn rất tò mò về vấn đề này, ta xem như là đương kim tiểu thư, có người cha và hai ca ca như vậy, thế làm sao lại như thế nào bi trọng thương đây?!

“A..! Này là…. Là tiểu thư lúc ở hồ nước tản bộ, không cẩn thận trượt chân rơi xuống nước, sau đó thì hôn mê suốt năm ngày, mới tỉnh lại….” Nhìn Lệ nhi  nói, bộ dạng ấp a ấp úng, ta liền cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhất định có điều giấu giếm đây.

“Thật vậy chăng? Lệ nhi, ngươi không được gạt ta, không được giấu giếm, có cái gì nói cái đó!” Ta bắt nàng thật sự phải nói ra.

“Bùm” Một tiếng, Lệ nhi lại quỳ xuống.

~~ Hết chương 4 ~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.