Cảnh Hi Vương Phi

Chương 12: Mứt quả


Đọc truyện Cảnh Hi Vương Phi – Chương 12: Mứt quả

edit + beta: Gà™ Ju™

——— —————— ——————–

Ai! Thật là! Thật vất vả mới có thể đi ra ngoài chơi, hảo tâm tình đều bị cái chết tiệt ” nhà giàu mới nổi” làm hỏng

Tự nhiên làm lãng phí một bàn đồ ăn, lại còn bị đại ca cùng nhị ca hoài nghi, bọn họ thông minh như vậy, chắc sẽ nhìn ra sơ hở

Thật là bi kich! Ta Ngọc Băng Tuyền, hiện tại là Ngọc Tử Tuyền a~

Nhưng mà trên đường cái thật đúng là náo nhiệt, xem ra Ngọc Thiên Vương triều quả thật cường thịnh. Làm đô thành Ngọc Thiên Vương triều, Huyền Ngọc Thành thật khiến cho người ta cảm thấy niên đại này phát triển rất mạnh. Sức sản xuất hiện tại nàng chưa có biện pháp để tìm hiểu đến, nhưng quốc thái dân an trong vòng 10 năm cũng không quá kiêu ngạo. Ta cũng thực là, phía sau còn có tâm tình này nọ… không nói Cảnh Hi Vương phủ có thể hay không là cái hố lửa, đối diện với hai ca ca trước mắt còn có điểm luống cuống, phải giải thích như thế nào đây? Ngườ mất trí nhớ không có khả năng ngay cả năng lực thân mình, tính cách đều thay đổi…

Di… Trên đường thật đúng là bán mứt quả ai!

Ta còn đối với mứt quả này phi thường hứng thú! Nó đâu phải dễ dàng được cái tiền bối nữ chính xuyên qua yêu thích đâu? Cơ bản ngày trước đọc tiểu thuyết liền thấy cái nữ chính mặc nam trang đi trên đường, nhìn một cái, sau đó mua hai xuyến nếm thử….


Tuy rằng hôm nay ta không mặc nam trang, nhưng tốt xấu cũng là trên đường cái đi dạo, phải nếm thử mứt quả cổ đại có gì đặc biệt. Chả lẽ nói chỗ này nông sản không có phun nông dược, không ô nhiễm môi trường, cho nên có vẻ an toàn? Nhưng mà nếu không có nông dược chắc hẳn phải có sâu? Ách!…. cũng có khả năng

” Tử Tiêu ca ca, ta nghĩ ăn…” Không phải khi dễ hắn, mà hắn ở liền bên cạnh, vì cái gì nói tiêu sái đâu? Hắn là lão bản một tiểu quán, một khối bạc to, ta nghĩ có phải hay không có điểm lãng phí đâu ==”

Ách…. Lão bản này, ta nghĩ cái kia có ngọt hay không ngọt a~ ” Ta phải hỏi một chút

” Ngọt! Ta khẳng định ngọt.” Lão bản cười ha ha trả lời, nhìn khối bạc trong tay vị công tử, trong lòng không mừng rỡ không được.

” A!… Nhưng ta nghĩ ăn trước xem đã.” Hắc hắc

” Ách! Ngọt, chính là ngọt mang theo béo… Ăn ngon! Ăn ngon! ” lão bản tiểu quán sứt xẹo nói xong

” Nga, như vậy a! hột bên trong có phải hay không có sâu?” Ta nói xong không khỏi đánh một cái rùng mình…


” Không có! Khẳng định là không có! Tuyệt đối không có sâu.”  Lão bản lời thề son sắt cam đoan

” Phải không? kia có thể ăn ngon sao? Ngay cả sâu cũng không muốn ăn… thì ăn ngon như thế nào?”

Thật tốt ngoạn! Hắc hắc!

” Ha ha “

” Ha ha ha!”

” Ha ha ” Sau lưng truyền đến ba tiếng cười cùng xướng

” Tốt lắm! Tuyền nhi, đừng náo loạn nga, tại đây đang đi, Tử Tiêu ca ca không muốn mất hứng nga! Người ta mua cho ngươi hồ lô đường, ngươi còn nói như vậy… Ha ha… Nếu là ta, ta sẽ không cho ngươi ăn.” Nhị ca ý cười đầy mặt, đối ta nói

” Đúng vậy, Tuyền như, đùa vậy thôi nha.” Đại ca cũng không dấu ý cười

” Đã biết…!” ta xoay đầu đối với Tử Tiêu cười cười:” Tử Tiêu ca ca, khi nãy Tuyền nhi là nói giỡn nga.”

” Ha ha… không có việc gì, Tuyền nhi, thật sự là rất đáng yêu.” Tư đò Tử Tiêu nhìn ta khiến sắc mặt đỏ ửng. Thật là! Hắn đỏ mặt cái gì, khen có như vậy mà thẹn thùng sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.