Đọc truyện Cảnh Giới Màu Hồng Phấn – Chương 7: Rượu là sắc môi
Trên cửa sổ lầu 3 được thiết kế nhẹ nhàng thoải mái, hai người ngồi đối diện nhau, chạm nhẹ ly.
Cố Du không biết mình bị anh thuyết phục như thế nào, có lẽ bị anh nhìn
chăm chú, lập tức không còn buồn ngủ, cho nên uống ít rượu có lợi cho giấc ngủ.
Hương vị rượu này ngon hơn ở bữa tiệc rất nhiều, cô uống liên tục hai ba ly, miệng không ngừng khen.
“Đây là Romanee Conti năm 1990,” Từ Trạm vừa rót đầy cho cô, giọng nói còn
mềm nhẹ bình thản hơn động tác rót rượu, “Anh mua về để đấy được vài
năm, chưa tìm được ai thích hợp để cùng uống.”
Lúc này
Từ Trạm hoàn toàn không còn hơi thở nguy hiểm, cả người hoàn toàn thay
đổi, ấm áp mềm mại rất không chân thật. Quần áo ở nhà anh mặc trước sau
như một vẫn áo sơmi trắng quần dài vàng nhạt nhàn hạ, chân trần, tư thế
ngồi luôn là dáng vẻ nhàn nhã an nhàn.
Cố Du thu hồi tầm mắt, một mặt âm thầm cười nhạo bản thân dễ dàng bị biểu hiện giả dối mê hoặc, một mặt đáp: “Tôi lại không biết về rượu đỏ, cho dù đưa rượu cho
tôi uống cũng chỉ là nếm hương vị.”
Cô ăn ngay nói thật, không ngờ lại chọc Từ Trạm cười rực rỡ, “Điều này không quan trọng.”
Từ Trạm tao nhã uống, Cố Du cũng không ý tốt coi rượu đỏ là bia mà uống, vừa uống vừa nói với anh câu được câu không.
Không biết là tác dụng của rượu cồn hay được Từ Trạm dẫn dắt từng câu, Cố
Dungày càng nói nhiều, với nghi vấn của anh, cô tự nhiên mà nói ra những gì mình đã trải qua suốt một năm, sau khi nhiều chuyện rối rắm được cô
nói ra, lại thoải mái tựa như là chuyện cũ khôi hài của người khác.
“Có học sinh trung học theo tôi, ngay cả 54 64 cũng còn phân không rõ,
không biết làm sao tìm được tôi, sau này mới biết cậu ta muốn liều chết
đánh côn đồ trong trường học đã đoạt bạn gái mình, tôi nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn không bán, chủ yếu là cậu ta sẽ không trả nổi số tiền, hơn
nữa, bán thuốc cho trẻ vị thành niên sẽ bị tạm giam, nhưng tôi bán là
súng. . . . . .”
. . . . . .
“Lần trước trong
thành phố có vụ án cướp bóc lớn, tôi xem TV mà bị dọa toàn thân toát mồ
hôi lạnh, bọn cướp kia dùng súng mua ở chổ tôi đây, tôi sợ tới mức trốn
ra ngoại thành một tháng mới dám trở về. . . . . .”
. . . . . .
“Trong nhà không lắp nổi băng thông rộng, mỗi ngày lúa sáng sớm tôi phải ôm
laptop đi MacDonald dùng nhờ mạng, có thể là rất đúng giờ nên không cần
mua gì, người bán hàng đều biết tôi, cái ánh mắt khinh bỉ ấy. . . . .”
. . . . . .
Cô chậm chạp cười, nói xong chuyện trước kia, như là ở nhiều năm không tìm được bạn chí cốt ôn chuyện, tự nhiên vui vẻ. Loại cảm giác này không
còn áp lực như trước nữa, bản thân Cố Du cũng hơi buồn bực, nhưng mà, cô không thể phủ nhận, loại cảm giác này cực kỳ tốt.
Từ
Trạm là người rất biết lắng nghe, anh không nói nhiều cứ cười cười, có
khi cúi đầu trầm mặc, nhưng rất nhanh đã quét sạch vẻ mặt ảm đạm, lẳng
lặng chăm chú nhìn mong đợi trong ánh mắt cô, có dịu dàng, có cả loại Cố Du không phân biệt được cảm giác.
“Em mô phỏng đều là kểu 54 64 còn có 92?” Vẫn đang cười yếu ớt đột nhiên Từ Trạm mở miệng.
Cố Du gật đầu.
“Vậy. . . . . . Em có biết hay không kiểu súng lục 64 và kiểu 92 đều trong phạm vi sản xuất của tập đoàn chúng ta?”
Cố Du bối rối.
Theo cô biết với thân phận Từ Trạm sẽ không nghĩ tới vấn đề này, Bắc Công là thiết kế sản xuất kiểm nghiệm vũ khí hạng nhẹ được quân đội mong đợi,
nói cách khác biết mình luôn dựa vào sản phẩm hàng nhái giả mạo của Từ
Trạm suốt một năm qua.
Theo một ý nghĩa nào đó chính là báo ứng xác đáng?
Cố Du cảm giác chột dạ khi loại Cuc¬ci gặp được Guc¬ci, hơn nữa do cồn tác dụng, bị ánh mắt sắc bén của Từ Trạm trực tiếp nhìn chằm chằm, hai má
nóng căng lên. Cô vội vàng uống rượu để che dấu xấu hổ, nhưng không
ngờ nghe được tiếng hơi thở than vãn tương tự.
“Một năm qua em chắc chịu nhiều cực khổ, thực xin lỗi, là anh không tìm được em sớm hơn.”
Ly rượu giơ lên một nửa, Cố Du ngu ngơ nhìn vẻ mặt Từ Trạm thâm tình
chuyên chú khác thường. Sao anh lại nói như vậy? Đầu óc cô trống rỗng,
như là bị đám mây bao vây, mơ hồ, sắp đắm chìm trong nhu mềm.
Không đợi cô tỉnh táo lại, Từ Trạm đã nghiêng người nắm bàn tay cô, thình
lình bị nhiệt độ nóng đụng vào, trên tay Cố Du mất thăng bằng, rượu
trong ly vẩy ra một nửa, bắn tung tóe tất cả lên trước ngực cô, vải lụa
dễ dàng bị nhuộm màu đỏ tươi làm say lòng người, nhanh chóng mờ mịt.
Từ Trạm nhận ly rượu đặt bên cạnh, cánh tay ôm cô ngồi vào trong lòng ngực của mình, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau ngực, trước ngực lộ ra một mảng
nhỏ rượu dính vào.
Trước từng trận cảm giác mát mẻ, Cố Du
lấy lại tinh thần, đột nhiên phát hiện Từ Trạm không biết từ lúc nào
liên tiếp cởi, mở nút thắt, đang hết sức chuyên chú lau chùi tuyết
trắng, trơn bóng vẫn còn rượu thừa.
“Tự tôi. . . . . . A!”
Còn chưa nói hết lời, Từ Trạm đã hôn lên tuyết trắng, trơn bóng có lòi có lõm, kích thích Cố Du kêu ra tiếng.
Anh thong thả lưu luyến thưởng thức, vùi đầu xuống, vốn là cảm giác tơ tằm
mát mẻ đã bị anh biến thành sôi nóng tán loạn cả người, Cố Du cắn môi
thừa nhận một luồng sóng xa lạ sảng khoái phóng túng, eo thẳng băng bị
anh giữ chặt trong ngực, không mảy may di chuyển.
Lúc
này rượu cồn cố tình thấm vào đầu óc, Cố Du dằn cảm giác choáng váng
đang kéo tới, cúi đầu xuống, áo đã không còn tung tích.
Sống lưng trần trơn bóng áp sát bên tường đá cẩm thạch, Từ Trạm không chừa
đường sống hôn cô, cạy mở, cướp đoạt, khiến cô đáp lại, lưỡi mềm mại
quấn vòng quanh khiến cô mệt mỏi chống đỡ không thể né tránh. Nụ hôn
này gần như không thở nổi, Cố Du vốn là bị rượu xông lên choáng váng,
sau khi hô hấp trở lại thì mắt đã không mở ra được miệng há lớn thở hổn
hển, khi bị ôm cũng không hề chú ý.
Đợi cô mở mắt ra, bản thân đã nằm trên giường trong phòng ngủ, áo ngủ trên người đã bị ném tới đây từ lâu.
Anh giương mắt nhìn cô, trên mặt đã không còn ý cười vừa rồi, trong đồng tử đen sâu lắng tràn đầy tình cảm, vai rộng eo nhỏ, thân thể cường tráng
chắc nịch chợt phủ lên thân thể đang giãy giụa của cô
Thân thể Cố Du căng thẳng phản kháng đẩy ra, hai tay lại bị anh nắm được, chặt chẽ nhấn ở bên người.
. . . . . .
Thỏa thích nếm thử, rượu mạnh cuồn cuộn, rượu đang ngấm dần làm cho Cố Du chìm vào giấc ngủ thật say.
Cô ngủ an ổn, toàn thân ấm áp, mệt mỏi không muốn nhúc nhích.
Không biết ngủ bao lâu, Cố Du mới chậm rãi mở mắt ra, dưới ánh sáng mờ nhạt,
đôi đồng tử đen nhánh như đêm, dịu dàng bao phủ tầm mắt cô.
Lặng lẽ hồi tưởng lại chuyện tối qua, cô vội vàng cúi đầu, lại bị ôm chặt hơn không thể thoát ra.
Cố Du bối rối, chán nản thậm chí còn hơi oán hận mình. Cô không biết làm
sao đối mặt bản thân như vậy, càng không biết sao đi với Từ Trạm. Cô cúi đầu, cắn môi, không nói được lời nào, tuy cô sớm biết rằng hai người
không thể tiếp tục duy trì khoảng cách như trước, nhưng say rượu mê loạn thật sự làm lộn xộn việc cô tiếp nhận sự thay đổi nhịp điệu.
Nhưng chuyện cho tới giờ, còn muốn nhiều như vậy còn có cái gì dùng?
Cảm giác có ánh mắt sáng rực rơi vào người, Cố Du hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt còn chưa đối diện nhau, môi nóng bỏng liền phủ lên, mạnh mẽ công thành đoạt đất, ngậm lưỡi cô không kịp trốn tránh.
Cố Du tỉnh táo lại, vội vã đưa tay đẩy ra, Từ Trạm cảm giác cô cự tuyệt, dùng sức hôn, càng hung ác hơn.
Cơ thể trần quả quyết chồng lên kết hợp, cảm giác rõ ràng hơn tối hôm qua
rất nhiều, Cố Du vô cùng hoảng sợ, dùng sức cắn, mùi máu tươi trên môi
đã lan rộng ra.
Từ Trạm ngơ ngẩn, chống đứng dậy, đồng
tử đen sâu lắng như vực sâu, anh liếm liếm vết thương trên môi, màu đỏ
lan tràn trên môi.
“Tôi. . . . . . Tôi mệt mỏi.” Hai má Cố Du đỏ ửng, kiên trì mở miệng.
Khóe miệng Từ Trạm nhẹ cong, cúi đầu lại liếm liếm môi cô, “Mệt mỏi mà hơi sức còn không nhỏ.”
Nói xong anh nằm nhìn Cố Du bên cạnh, bàn tay to duỗi ra kéo cô vào lòng, “Ngủ tiếp đi.”
Cố Du thở sâu, cảm thấy mình tránh được một kiếp thì đột nhiên nảy ra ý nghĩ trong đầu, không còn buồn ngủ.
Tối hôm qua hai người không có làm biện pháp an toàn.
Cô không biết suy nghĩ của Từ Trạm, cũng hiểu bản thân căn bản không muốn có đứa nhỏ.
Chuyện phát sinh có thể đã qua, chuyện không phát sinh còn có thể phòng ngừa
chu đáo, Cố Du dựa vào lòng ngực Từ Trạm, tim đập bang bang mạnh mẽ lọt
vào tai, quấy nhiễu khiến cô tâm phiền ý loạn.
Kỳ quái,
tâm trạng buồn bực của cô từ từ biến mất giống thủy triều, ở trong ngực
anh, Cố Du luôn có thể buông xuống mệt mỏi, yên giấc ngủ say. Thói quen
khi đã hình thành, rất khó sửa đổi .
Nửa ngủ nửa tỉnh
thì Cố Du nghe được lời nói dịu dàng nhẹ nhàng linh hoạt chui vào trong
tai, cô mơ mơ màng màng cũng không nghe rõ nói cái gì, trả lời quanh co.
Mở mắt lần nữa đã là buổi sáng, Cố Du đứng dậy chuẩn bị tắm rửa, mới phát
hiện mình đã được chỉnh lý sạch sẽ, mặc một bộ áo ngủ khô mát thoải mái
khác nằm ở trong tấm chăn ấm áp vẫn còn lưu lại hương vị ôn hòa của anh.
Cô sửng sờ ngồi ở trên giường, cố nhớ lại lời Từ trạm đã nói qua bên tai.
Anh nói: Từ Từ, sinh con cho anh.
Long mi xinh đẹp của Cố Du gần như vặn lại một chỗ.
Nằm mơ!