Đọc truyện Cảnh Giới Màu Hồng Phấn – Chương 54
Gió Bắc thổi mạnh qua cửa sổ cũ nát, thổi trúng thắt lưng của Cố Du làm ngòi nổ lay động nhẹ nhàng.
Quần áo trước ngực của cô mở rộng, đông lạnh run rẩy, còng tay kề sát làn da nhưng vì nhiệt lưu của mạch đập mà dần dần không còn lạnh như băng. Cố
Du nhìn chằm chằm đôi mắt của Từ Trạm, trong đầu thoáng qua hình ảnh hai người cố tìm đường sống trong chỗ chết trước đây, nhưng hôm nay bọn họ
không còn là hai người, Từ Trạm có dám buông tay đánh một trận giống như vậy hay không?
Bất cứ giá nào! Anh không dám, cô dám!
Có can đảm để bắt cô và đứa bé của Từ Trạm, đoán chừng là không sợ chết!
Cố Du hạ quyết tâm, ngay cả sợ hãi cuối cùng cũng biến mất không còn, cô
thở dốc một hơi, chậm rãi nói: “Từ Trạm, anh nói cho Thẩm Mộ Thành, vì
sao Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh chết.”
Cô không thấy được vẻ mặt của Thẩm Mộ Thành, nhưng có thể cảm thấy tần suất tim đập truyền sau lưng.
“Điều này không quan trọng.”
Tuyệt đối không ngờ, Từ Trạm hời hợt, phớt qua.
“Thẩm Mộ Thành bị Trịnh An Hà đùa bỡn! Hắn…”
“Xem ra không chỉ mình tôi bị lừa gạt.”
Giọng của Thẩm Mộ Thành xuyên thấu sống lưng, Cố Du không tự giác run lên, “Anh có ý gì?”
“Xem ra Từ Trạm đã sớm biết tôi có quan hệ với Thượng Khôn, cũng biết vì sao tôi đến, nhưng mà, hắn không nói cho cô biết mà thôi.”
Bất
chấp Thẩm Mộ Thành vui sướng khi người gặp họa, Cố Du kinh ngạc nhìn Từ
Trạm, đầu óc trống rỗng, “Hắn nói sự thật? Anh điên rồi Từ Trạm! Chuyện
quan trọng như vậy mà không nói với em!”
Trong lòng cô hiểu, Từ Trạm vì bảo vệ cô nên xem mình như thủ phạm đâm lao phải theo lao,
nhưng bây giờ anh làm như vậy thì quá ích kỷ, mình bị đùa giỡn không hay biết gì, khi Thẩm Mộ Thành nói ra chân tướng cô mới biết toàn bộ.
Nhìn Cố Du thở hổn hển, Từ Trạm chỉ bình tĩnh bày tỏ cam chịu.
Trong nháy mắt, Cố Du thật muốn nặng nề té ngã để kích ngòi nổ đồng quy vu tận với mọi người.
“Dieterich thu thập tài liệu cậu liên kết với biên giới nước ngoài, tôi đã giao
cho cục an ninh quốc gia, cậu thả cô ấy, tôi sẽ để cậu bình an xuất
cảnh.” Ánh mắt Từ Trạm từ Cố Du chuyển qua Thẩm Mộ Thành, giọng nói âm
lãnh như khí hậu.
“Đây coi như vẹn toàn đôi bên?” Thẩm Mộ Thành cười nói, “Tôi không tin cậu sẽ bỏ qua cho tôi.”
“Tôi xác thực không muốn bỏ qua cho cậu, nhưng tôi có lý do không thể không làm như vậy.”
Trái tim Cố Du chấn động, biết vì sao Từ Trạm lui bước này, cô mổ hiểu rõ
chồng của mình, anh đuổi theo nhất định đã bố trí xong thiên la địa
võng, Thẩm Mộ Thành chắc phải chết không thể nghi ngờ, nhưng thấy cô bị
cái chết vòng quanh, Từ Trạm nhất định đã dao động sau đó mới thay đổi
chủ ý tình nguyện để cô nhất thời an toàn, thả cọp về núi.
Thật là… Ngu!
Cố Du đột nhiên thay đổi chủ ý.
Vì sao lần nào bọn họ đều phải ngươi chết ta sống? Vì sao bọn họ không nên không để ý mình chỉ lo lắng đối phương? Vì sao bọn họ nhất định chỉ có
một người sống nên hy sinh ý nghĩ của mình?
Cố Du từng cảm
thấy cuộc sống tùy ý tán mạn, nhưng trải qua tàn khốc nói cho cô biết
cuộc sống là chịu khổ trăm điều, đau khổ vô tận, đến khi chân chính yêu
nhau với Từ Trạm, cô mới chân chính có cuộc sống mong muốn, rõ ràng
nhiều lần sống chết ngoài ý muốn, nhưng mỗi lần đều chấp niệm khát vọng
thiên trường địa cửu.
Lần này, cô không hề giống như trước
chỉ muốn hy sinh mình đổi bình an vô sự của anh, cô muốn cố gắng lớn
nhất, chỉ vì lần này hai người bọn họ nhất định phải sống sót!
“Có cả nhà các người chôn chung, là kết cục tốt hơn cho tôi.” Thẩm Mộ Thành giống như bất vi sở động.
Từ Trạm cũng bất động thanh sắc, đứng ngoài mấy bước giống như pho tượng
điêu khắc sẽ không ngã xuống, “Xe trước bênh viện là cậu lái ra, nếu như cậu thật muốn lưới rách cá chết, sẽ không nữa chuẩn bị chiếc đầy xăng ở sau bệnh viện.”
Rõ ràng cảm giác được cơ thể Thẩm Mộ Thành khẽ run rẩy, Cố Du quyết định không nói chuyện, giao cho Từ Trạm.
“Như vậy xem như buông tha cho tôi?” Thẩm Mộ Thành giận quá hóa cười.
Từ Trạm nhàn nhạt nói: “Ngoài tôi và Vu Duệ, không có ai biết, bao gồm
cảnh sát bên ngoài, bây giờ cậu thả cô ấy thì có thể để cậu rời khỏi,
Dieterich có nhược điểm ở trong tay tôi, hắn sẽ không làm khó dễ cậu ở
nước ngoài.”
Thẩm Mộ Thành lợi dụng mình dẫn Từ Trạm tới
không phải là muốn báo thù, nhưng bây giờ hắn biết chân tướng, kẻ thù
thật sự là mình, Cố Du không tin hắn sẽ không do dự, trả toàn bộ giá lớn để tìm kiếp kẻ thù nhưng mà chỉ là thay người làm việc, hắn báo thù
giống như là do bị lừa gạt bắt đầu truyện cười.
“Tôi xác
thực muốn rút lui toàn vẹn, nhưng quyền chủ động không ở trong tay cậu.” Thẩm Mộ Thành khống chế Cố Du tay trợt tới bên hông cô, đẩy ngòi nổ cực nhỏ giơ lên buông xuống, “Cài đặt tự động kích nổ cậu hiểu rõ hơn tôi.”
Lời này cả kinh Cố Du và Từ Trạm đều là sửng sốt!
Nếu như ngòi nổ lắp đặt giờ tự động nổ, thời gian vừa đến chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ!
Ngòi nổ ngang hông Cố Du không phải là dân gian sử dụng để phá sập cũng
không phải ngòi nổ kiểu điện khí, mà là ngòi nổ công thức hóa học chuyên nghiệp mà quân sự sử dụng! Loại ngòi nổ này khi kích hoạt, bom bên
trong bao gồm ống tiêm sẽ tự động tan vỡ, lúc này a-xê-tôn bắt đầu thấm
ướt ống tiêm và miếng chêm an toàn của ngòi nổ lúc đo, khi miếng chêm
biến mất, chính là thời cơ ngòi nổ nổ tung.
Từ Trạm và Cố Du vô cùng rõ ràng uy lực của loại ngòi nổ này, Thẩm Mộ Thành lại mở khóa
an toàn để cho ống tiêm tan vỡ trước đó! Miếng chêm bị tiêu hao hết thời gian có lẽ hắn đã tính toán xong từ lâu!
Trong lúc quân sự
hành động gặp phải ngòi nổ kích hoạt hoặc là bom như vậy, công binh gỡ
mìn ưu tú chỉ có thể một mặt cầu nguyện một mặt thi triển tất cả vốn
liếng, mặc cho số phận.
Cố Du nhìn Từ Trạm, mới vừa quyết
tâm lại bị kinh lôi này đột nhiên xuất hiện dập tắt, cô không ngờ Thẩm
Mộ Thành mạo hiểm làm ra chuyện điên cuồng để ngòi nổ tùy thời có thể nổ tung nguy hiểm như vậy!
Tuyệt vọng thoáng qua trong mắt cô
bị từ Trạm bị bắt được, anh nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo cô không nên hốt
hoảng, “Thời gian gỡ mìn chính là thời hạn em an toàn rời khỏi.” Anh mím chặc môi, không hề khẩn trương và sợ hãi.
Từ Trạm không thể nào bỏ rơi Cố Du đang đeo bom hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào để đuổi
bắt Thẩm Mộ Thành, anh dường như quyết định chủ ý này, mới muốn buông
tay một lần.
Thẩm Mộ Thành đã bảo đảm sau khi an toàn cuối cùng dao động, hắn từ từ, từ từ buông lỏng ra nhưng vẫn kiềm chế Cố Du.
Sau lưng rời khỏi lồng ngực nóng bỏng của hắn, Cố Du từng bước từng bước di chuyển đến Từ Trạm, lúc cô đi tới giữa hai người chợt đứng lại, nhanh
chóng cỡi quần áo ra cuốn lấy ngòi nổ ở bụng, tránh tạo thành chấn động
ngoài ý muốn khiến ngòi nổ nổ tung.
Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Mộ Thành, không biết vì sao, trong lòng lượn lờ bất an u ám.
Lúc này, Từ Trạm đưa tay ra trước người, bàn tay dày rộng mở ra trên không
trung, cô không thể chờ đợi đặt tay của mình vào.
Từ Trạm lực chú ý tất cả trên người Cố Du, tiếng súng vang lên phía sau, Cố Du không kịp run rẩy đã bị Từ Trạm kéo ngã.
Thẩm Mộ Thành đúng là người không giữ chữ tín! Rốt cuộc hắn trăm phương ngàn kế bố trí rất nhiều, đến bước cuối cùng sẽ không buông tay, xem như
giết chết Từ Trạm là sai lầm, hắn cũng muốn sai lầm đến cùng!
Cố Du không biết Từ Trạm có bị thương không, tiếng súng vừa rồi quá đột
ngột, cô cố gắng ngẩng đầu, lại bị Từ Trạm hung hăng nhấn vào trong ngực không thể động đậy.
Trên tay Từ Trạm không biết có khẩu
súng lúc nào, Cố Du được anh bảo vệ rất tốt, nhưng tiếng súng ở mọi nơi, trong đầu ong ong chấn động, đảo loạn tất cả suy nghĩ. Cô suy nghĩ
nhiều mình cũng có khẩu súng, nhưng thực tế chỉ có thể là Từ Trạm che
chở cô rút lui ra sau máy tiện cắt gỗ cỡ lớn.
Âm thanh thủy
tinh bị phá nát truyền vào, tiếng súng dừng lại, Vu Duệ dẫn cảnh sát vừa xông tới cửa, bị Từ Trạm lớn tiếng quát: “Đuổi theo Thẩm Mộ Thành!
Hướng Bắc!”
Cảnh sát tự nhiên xác định rõ mục tiêu xoay người rời khỏi, Vu Duệ do dự sau đó, chạy theo ra ngoài.
Lúc này Từ Trạm mới nhanh chóng buông Cố Du bị mình vò nát trước ngực ra, cả hai nhìn nhau không nói gì.
“Có dao sao?” Cố Du run giọng hỏi anh, chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi con đường này.
Từ Trạm gật đầu, lấy ra con dao quân dụng sau hông đưa cho Cố Du, “Ống
tiêm A-xê-tôn và miếng chêm an toàn còn có tất cả đỉnh đốt lửa đã lắp
trong hộp kích nổ.”
Cố Du hiểu ý tứ của anh, muốn dỡ bỏ ngòi nổ công thức hoá học, chỉ có biện pháp này.
Thời gian vừa đến sẽ phải chết không thể nghi ngờ, Vô ý va chạm chỗ nhỏ
không đáng kể cũng phải chết không thể nghi ngờ, tháo dỡ trang bị đốt
lửa dẫn nổ hẳn phải chết không thể nghi ngờ…
Nhưng giữ lại đường sống duy nhất cho người phía sau.
Từ Trạm cởi áo khoác ngoài của mình xuống bao lấy người cô lạnh như băng,
lưu luyến giống như ngày thường ở nhà, sờ sờ gò má của cô, “Anh giúp
em.”
Nước mắt rơi xuống, Cố Du ra sức gật đầu, cỡi quần áo bên hông ra.
Chuỗi ngòi nổ hiện ra dưới ánh mắt của hai người.
Mối nối sau lưng Cố Du, cô cẩn thận chuyển nó ra trước, vừa vặn hộp mối nối dừng lại trên bụng cô.
Đó là chỗ cô đang mang sinh mạng, phía trên bây giờ đang treo thòng Tử Thần quyết định vận mạng cả nhà.
Cố Du cực độ cẩn thận lột bao bọc bên ngoài, hiện ra hộp kích nổ bên trong.
Cô nhất định vạn phần cẩn thận, nâng đỉnh đốt lửa và miếng chêm yếu ớt,
động tác chỉ cần hơi quá mức, hai người lập tức sẽ bị nổ thành mảnh vụn.
Mặc dù Từ Trạm hiểu nguyên lý, là người không có chuyên môn về tháo dỡ, Cố
Du tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn những ngón tay nhỏ gầy đỏ lên của cô cầm lưỡi dao sắc bén, nhẹ nhàng đẩy mép
hộp kích nổ ra. Cô quá kiên cường, kiên cường khiến anh áy náy, cô như
vậy khiến anh vô cùng mê luyến. Anh yêu cô hoặc giả chỉ là gặp mặt vài
lần trong quân doanh, nhưng chân chính không quên được là lần Vu Duệ gặp nạn, dáng vẻ cô can đảm gỡ mìn.
Cuộc sống của bọn họ tràn
đầy nguy hiểm và kinh khủng, tử vong và kích thích, anh cảm kích nhất
khi cùng nhau đi, là cô thủy chung không sợ hãi sóng vai đứng chung chỗ
với mình.
Lúc Cố Du động tình luôn nói là anh cứu vớt cô,
nhưng Từ Trạm chưa từng nói, nếu như không có sự tồn tại của cô, cuộc
sống của mình cũng chỉ là loại máy móc tĩnh mịch.
Anh khổ sở tìm ba năm rồi không từ thủ đoạn nào, chỉ lấy được đoạn thời gian không đơn thuần kinh tâm động phách và ngọt ngào, xem như phát hiện đang chờ
đợi kết thúc chỉ là tử vong, anh vẫn cảm kích mình chưa từng buông tha.
Cũng tuyệt không hối hận.
Hai người ngồi chồm hỗm đối diện, cuối cùng đã đến bước cuối cùng, Cố Du
nắm dao, lưỡi dao tách mở hộp kích nổ và sợi điện tử, sống hay chết chỉ
nhẹ nhàng.
Lúc này, cô ngẩng đầu lên, trong mắt đều là nước mắt, khóe miệng lại treo vui vẻ.
“Từ Trạm, em yêu anh.”
Tử vong phía trước, anh không lộ vẻ mặt kinh ngạc như vậy, cuối cùng rung
động biến thành mỉm cười, anh vuốt mặt của cô, cẩn thận như kiểu hành
hương dâng lên nụ hôn mềm nhẹ, “Anh cũng yêu em.”
Cố Du không có gì tiếc nuối nữa, nhắm mắt lại, chợt nhíu lại.
Thế gian vạn vật cũng yên lặng vào giờ khắc này, chỉ nghe âm thanh cùm cụp
cùm cụp, hộp kích nổ giống như là viên đạn bướng bỉnh rơi xuống mặt đất
xi-măng, lăn hai vòng sau đó bất động yên lặng.
Lần này, may mắn là vì chân thành bảo vệ che chở.