Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 34


Đọc truyện Cảnh Giới Màu Hồng Phấn – Chương 34

Tuần trăng mật mấy ngày giống như cuộc sống khiến người ta bất tri bất giác sinh lòng lười biếng, đặc biệt vừa mới vào thu, nóng rang đang nướng ngoài phòng, Cố Du không hề muốn đi ra ngoài, cứ như vậy ở lại mấy ngày.

Trong lúc rãnh rỗi, cô đã lật chứng mình của Từ Trạm, đột nhiên phát hiện mấy ngày nữa là sinh nhật anh.

Cố Du lập tức bối rối, cô hoàn toàn không tặng quà sinh nhật để người ta sắp xếp chúc mừng, cô nhớ rõ sinh nhật Phương Nhàn trước đây, cô tùy tiện mua bịch kẹo ở cửa trường học để làm quà, Phương Nhàn tức giận mấy ngày không nói chuyện với cô. Nhưng lúc ấy cô không hiểu, rõ ràng là mùi vị Phương Nhàn thích ăn nhất!

Ở phương diện này Cố Du thừa nhận mình không hề có thiên phú, trằn trọc sau đó quyết định gọi điện thoại cho Nhan Tư Ninh để trưng cầu ý kiến.

Sau khi từ nước T trở về hai người chỉ liên lạc điện thoại một lần, không có gặp mặt, Cố Du vừa nói việc mình cần thỉnh cầu, Nhan Tư Ninh giống như nạp điện, hưng phấn mà không kềm chế được, “Em trở về thành phố liền! Chị chờ!”

Sau này Cố Du mới biết được, Nhan Tư Ninh đang quay chụp ngoại cảnh cho tạp chí mới, còn mặc quần áo vô cùng xinh liền quay về.

Hai người thảo luận rất lâu, Nhan Tư Ninh đưa ra kết luận, bất luận Cố Du đưa cái gì Từ Trạm đều sẽ thích.

Cuối cùng các cô quyết định đi khắp nơi, nhìn xem có cái gì thích hợp không.

Đi tới sắc trời dần dần tối, khu buôn bán mới lên đèn rực rỡ, hình ảnh ánh sáng lung linh, mùi vị ngợp trong vàng son. Cuối cùng hai người ngừng lại ở cửa tiệm châu báu đặt chế tạo ở lầu hai.

Trong đầu Cố Du hiện lên viên kim cương kia, chợt nghĩ ra chủ ý, lôi kéo Nhan Tư Ninh đi vào.

Loại cửa hàng châu báu cao cấp này nhân viên cửa hàng đều là Hỏa Nhãn Kim Tình, phản ứng đầu tiên khi thấy hai người là chú ý Nhan Tư Ninh trước, mà Cố Du mặc trang phục thoải mái hoàn toàn bị bọn họ xem nhẹ, ngược lại cô càng tự do xoay qua lại, tìm được chỗ bán nhẫn kim cương.

“Phu nhân, cần giúp đỡ sao?”

Giọng nữ dịu dàng truyền từ quầy đối diện, Cố Du ngẩng đầu, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục nhân viên cửa hàng cười với mình.

“Tôi muốn mua nhẫn kim cương,” Cố Du suy nghĩ đá thô đại khái lớn nhỏ từng nhìn thấy ở nước T, cầm lấy ngón út khoa tay múa chân, “Lớn như vậy.”


“Cô chọn kim cương trước đi,” nhân viên cửa hàng nhìn ra cô không hiểu những thứ này cũng không có ý nghĩ thế lực, ngược lại càng giới thiệu ân cần hơn, “Ở đây chúng tôi là cửa hàng đặt chế tạo, chọn kim cương xong sau đó có thể thương lượng người thiết kế của cửa hàng dùng kiểu nhẫn gì để khảm, hoa văn gì, còn có khắc chữ trong vòng cũng có thể tự mình lựa chọn.”

“Thật là phiền phức, không có có sẵn sao?” Cố Du nhăn mặt nhíu mày.

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, chợt cười nói: “Chúng ta không bán nhẫn đã gia công hoàn chỉnh, nhưng mà nếu cô nguyện ý, hai ngày trước có vị khách đặt nhẫn sau đó sai hẹn không cần, bây giờ nhẫn này thật sự có sẵn, chỉ là không biết hợp tâm ý của cô không.”

Dứt lời, cô đi vào sau quầy hàng tới bảo hiểm trong cửa, 5 phút sau cầm khay trở về.

Cố Du vừa thấy, quả nhiên là chiếc nhẫn rất đẹp, lớn nhỏ không sai biệt lắm với lúc trước mình gặp, vì vậy vội vàng kêu Nhan Tư Ninh lại đây nghiên cứu kỹ. Bên kia Nhan Tư Ninh ký tên tay đã mềm nhũn, chạy tới giống như được cứu trợ.

“Chị mua đồ cũng quá tùy tiện,” cô bĩu môi, “Đây không phải là người khác đính không cần sao!”

“Em cảm thấy đẹp mắt sao?”

“Đẹp mắt!”

“Này chẳng phải được,” vẻ mặt Cố Du không hề để ý, “Còn quan tâm khác có ý nghĩa sao?”

Nhan Tư Ninh bị logic này nghiêm mật phản bác biến thành á khẩu không trả lời được.

Cố Du vừa định hỏi giá, đột nhiên có tiếng nổ vang, cô chấn động cả người run lên. Ngay cả tiếng kêu sợ hãi lan truyền từ cửa chính, xông vào màng tai, Nhan Tư Ninh vừa quay đầu lại, ở bên tai Cố Du nhấc lên làn sóng kêu sợ hãi chấn động.

Hai tên cướp che mặt vọt vào.

Khói bụi ở cửa chưa có tản đi, tiếng nổ lớn vừa rồi rõ ràng là ngòi nổ quân sự! Cố Du không nghe lầm, cũng không nhìn lầm, bọn cướp cầm trong tay súng lục mô phỏng kiểu sáu bốn, tên đeo mặt nạ màu đen, chạy thẳng tới trước quầy. Quản lý bị dọa chạy trốn chung quanh, lại bị tên cướp liếc mắt nhận ra, nắm chặt đến bên cạnh.


“Nằm xuống!”

Trong đó một tên cướp nả phát súng lên trần nhà, thét chói tai liên tiếp lần nữa.

Tất cả phát sinh quá nhanh, Cố Du căn bản không kịp phản ứng. Chờ cô dựa vào quầy ôm đầu ngồi xổm xuống sau đó mới nhịn không được thầm mắng, cô đây là mạng gì! Vừa về nhà hai ngày hưởng cuộc sống bình an hạnh phúc, vừa ra khỏi cửa, phiền toái lập tức tìm đến, xui xẻo không liên tục đến đi!

Nhan Tư Ninh đã sớm run lẩy bẩy, Cố Du ôm vai không ngừng run rẩy của cô, để cô tựa vào lòng ngực của mình. Nhìn xung quanh, Cố Du phát hiện chỉ có cửa ra ở cửa chính.

Trị an ở Dương Cảng bị người lên án không phải một ngày hai ngày, loại việc cướp bóc này mặc dù không dám nói thường xuyên, nhưng một năm luôn nổi lên mấy đại án như vậy, nhưng Cố Du nghi ngờ là, sao bọn họ có thể có ngòi nổ quân sự uy lực lớn như vậy?

Súng lục mô phỏng kiểu sáu bốn vô cùng tốt, trước kia cô đã làm cái này, 6000 một cây, mua nhiều còn có thể mặc cả, chỉ cần có tiền là được. Tương đồng, muốn lấy được đất chế tạo ngòi nổ cũng không khó, chẳng qua độ tinh khiết bị hạn chế, uy lực nổ lớn tự nhiên bình thường. Nhưng mà cửa chống đạn vừa mới nổ tung, hiển nhiên là ngòi nổ quân sự.

Thứ này có tiền chưa chắc mua được, như cô biết, chỗ duy nhất ở Dương Cảng có thể nhìn thấy ngòi nổ quân sự ra khỏi quân doanh, chỉ còn lại Tập đoàn Bắc Phương.

Nghi ngờ trong lòng Cố Du đột nhiên phát sinh, chỉ khẩn cầu bình yên sống qua phiền toái này, trở về nói chứng kiến cho Từ Trạm, để anh xem có phải thật sự kỳ quái như vậy không.

Trải qua rừng nhiệt đới thập tử nhất sinh, mặc dù cô khẩn trương nhưng không sợ hãi như vậy, một mặt nhỏ giọng trấn an Nhan Tư Ninh đang khóc nức nở, một mặt quan sát động tác của bọn cướp. Bọn họ thật sự vì tiền mà đến, sau khi kêu quản lí mở kho bảo hiểm ra, một người đi vào, một người cầm súng trông coi con tin ở đại sảnh.

Tiếng cọ xát rất nhỏ truyền từ phía sau, Cố Du thoáng nhìn, cũng hoảng sợ cả người mồ hôi lạnh!

Nhân viên cửa hàng vừa rồi nhiệt tình tiếp đãi cô nhưng lại từ từ di chuyển sau quầy, Cố Du đoán chỗ đó chắc chắn có nút khẩn cấp liền thông với đồn cảnh sát.

Làm như vậy quá nguy hiểm!

Bọn cướp nổ tung cửa trạm kiểm an trực tiếp xông vào, động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ đã có người chứng kiến ở ngoài báo nguy, nhân viên cửa hàng làm vậy thật sự là không đáng mạo hiểm, nếu bị bọn cướp phát hiện. . . . . .


Cô còn chưa ngăn cản nhân viên cửa hàng, ánh mắt bọn cướp đã chuyển qua đây.

Tiếng súng vang, nhân viên cửa hàng kêu bi thảm che đùi, máu tươi chảy trên đá cẩm thạch gạch men sứ.

Kỹ thuật bắn rất chuẩn!

Tuyệt không có khả năng là bọn xấu liều mạng bình thường!

Con tin phá lên xôn xao, bọn cướp lại nổ súng cảnh cáo, Cố Du nhìn chằm chằm nhân viên cửa hàng bị thương, thấy dáng vẻ của cô thống khổ không chịu nổi máu lại chảy không ngừng, âm thầm cắn răng, cô không thể tiếp tục mất máu quá nhiều như vậy! Trong lòng hạ quyết tâm, Cố Du quyết định chủ động mở miệng với bọn cướp, hắn cho phép cầm máu cho nhân viên cửa hàng.

“Cô cần. . . . . .”

“Tôi là bác sĩ, xin cho tôi cầm máu cho cô trước chứ?”

Cố Du đang nói đột nhiên bị giọng nói du dương bên cạnh cắt ngang, cô vội vàng ghé mắt tìm nơi phát ra giọng nói.

Người nói chuyện là người đàn ông trẻ tuổi có tướng mạo anh tuấn sáng sủa mang kính mắt, một tay anh giữ vững ở sau ót, tay kia thì hơi giơ lên bên tai, mười ngón tay vô cùng thon dài.

Lúc tên cướp đang xem xét, anh nhẹ nhàng nghiêng người, cười nhẹ với Cố Du, ở chỗ bàn nhỏ không thể tra xét gật gật đầu.

Hai người ăn ý nghĩ cùng nơi, Cố Du may mắn là, dù sao bác sĩ chuyên nghiệp cũng tốt hơn loại người chỉ học cấp cứu tạm thời.

Tên cướp bước nhanh tới, hô lớn: “Câm miệng cho tao!”

Thấy hắn không có ý cho phép, người đàn ông hơi nhíu mày, “Như vậy không tới 1 phút cô ấy sẽ. . . . . .”

“Oành”, báng súng hung hăng nện trên mặt người đàn ông.

Cố Du hít sâu, chỉ thấy người đàn ông thống khổ khụ khụ, phun máu đỏ ra, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn tên cướp, trầm mặc không nói được.


Nhân viên cửa hàng thống khổ kêu rên càng ngày càng nhỏ, Cố Du thầm lo lắng, thậm chí bắt đầu ngóng trông tên cướp khác bên trong đi ra rồi nhanh chóng chạy đi. Mồ hôi chảy xuống chóp mũi, ngứa, cô thuận thế đưa tay lau, nhưng mà tên cướp thấy động tác của cô, lập tức quay đầu lại quát: “Để tay xuống! Không được nhúc nhích!”

Nhan Tư Ninh bị tiếng này kêu lên sợ hãi, tên cướp xông lên trước tóm tóc đen dài của cô, “Câm miệng!”

Cảm giác Nhan Tư Ninh bị tóm tóc cứng rắn kéo ra khỏi lòng ngực của mình, cuối cùng Cố Du không nhẫn nhịn, gần như trong nháy mắt đứng dậy nâng khửu tay đánh hông phải của tên cướp.

Tên cướp kêu rên buông tay ra, Cố Du thuận thế nhấc chân đá, nhưng lần này bị tên cướp dùng đầu gối đẩy ra.

Chỗ chân chạm nhau đau nóng rát, Cố Du không quan tâm điều đó, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, nhào người động thủ giành súng! Bản lĩnh của tên cướp này rất mạnh, xác thực trước ý tưởng của cô, nên liều mạng đoạt súng mới là lựa chọn an toàn nhất!

Tên cướp không thể ngờ cô gái mảnh khảnh yếu ớt lại có bản lĩnh và tốc độ như thế, hắn cuống lui ra sau hai bước đứng vững, cổ tay bị Cố Du nắm chặt, trên lưng lại ăn khửu tay đánh, nhưng hắn cắn răng nhịn đau vẫn cứ đứng vững, không buông tay cằm súng ra, ngược lại mạnh mẽ vặn chặt cánh tay Cố Du, hung hăng quay ra sau người.

Cố Du đau đến trước mắt tối sầm, cô hoàn toàn không cách nào phản kháng bản lĩnh bắt này!

Thấy cô bị quản chế, Nhan Tư Ninh ném sợ hãi ra sau đầu, nhào lên cắn cánh tay tên cướp, tên cướp đau kêu to, chân đá cô, đá cơ thể gầy nhỏ của cô ra thật xa.

“Tư Ninh!” Cố Du kêu sợ hãi, dùng sức giãy dụa, vốn đưa tay cầm cổ tay tên cướp thuận thế đỡ lấy súng, vội vả nhắm họng súng ngay trần nhà.

Cô không kiên trì nổi, cánh tay đau nhức gần như bị gãy, thậm chí cô có thể nghe thấy khớp xương vai vì chịu đựng cực hạn mà vang tiếng ma sát.

Lúc này, lực gia tăng trên người biến mất trong nháy mắt, chỉ nghe tiếng kêu rên bên tai, cô quay đầu mạnh, phát hiện bác sĩ vừa rồi đang đứng sau mình.

Mà tên cướp đã ngã xuống đất ngất đi.

Cô vừa định mở miệng, tên cướp khác vẫn áp chế quản lí như trước trở lại đại sảnh!

Gần như tiếng súng cùng lúc, Cố Du bị bác sĩ bổ nhào vào, viên đạn gần như gào thét sát hai người.

“Nằm úp thật tốt đừng nhúc nhích.”

Nghe được giọng nói trầm ổn bên tai, hơi nóng phun lỗ tai, cô ra sức gật gật đầu, sau đó, cảm giác áp bách biến mất không thấy, lần nữa xung quanh tuôn ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.