Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 31


Đọc truyện Cảnh Giới Màu Hồng Phấn – Chương 31

“Nằm xuống!” Từ Trạm hô tiếng trung với Cố Du, đồng thời bay nhào tới tay Dieterich đang cằm súng.

Bọn thủ hạ các phe như trong mộng mới tỉnh, trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng súng vang kịch liệt.

Thủ hạ của Mỗ Ba Y Nhĩ nổ súng vào người của công ty SH, muốn ngăn cản bọn họ đột nhiên hành động, cứu đứa con duy nhất của tướng quân, mà chủ ý của công ty SH là thẳng tới Cố Du, ai ngờ Từ Trạm ra tay.

Tiếng súng xe lẫn, tình thế biến hóa không ngờ, Cố Du phản ứng cũng nhanh kinh người, nguy hiểm cực hạn khơi ra toàn bộ tiềm năng trong cơ thể cô, bóp cò súng, đạn chuẩn xác xuyên vào lồng ngực của hai người gần nhất, Cố Du siết cổ cậu bé cúi người lăn một vòng, tránh né vòng giao chiến kích liệt nhất.

Cố Du đá ngã lưng ghế cao để ngăn trở thân thể, bỗng nhiên, tiếng súng dừng lại, cô nhìn theo ánh mắt của mọi người, thấy khửu tay Từ Trạm siết Dieterich, họng súng để sát huyệt thái dương.

Không cần lời nói, Cố Du từ từ đứng lên sau ghế dựa, lùi lại gần, đến khi lưng của hai người tựa vào nhau đứng vững, người xung quanh mới quay lại cầm súng nhắm vào bọn họ.

Kề sát sống lưng mạnh mẽ quen thuộc, Cố Du kiềm chế kinh hoàng trong lòng, từng bước phối hợp với Từ Trạm, đi tới cửa ra.

Có người tiến lên từng bước ý đồ ngăn trở, bị Dieterich ngăn lại.

“Dừng. . . . . Dừng lại!” Hơi ngạt thở khiến sắc mặt hắn xám đen môi run run, “Bỏ súng xuống!”

Mọi người công ty SH nghe theo không nghi ngờ gì.

Cửa rất nhỏ, Từ Trạm dùng vai nhẹ nhàng đụng đụng đầu Cố Du, “Đi trước.”

Cố Du vô cùng hận anh bất luận lúc nào cũng nhận nguy hiểm cho mình, khi những người này cá chết lưới rách, Từ Trạm ngăn chặn cửa đó là con đường chết. Nhưng thời khắc này cô không thể tranh chấp với anh, chỉ hung hăng trừng mắt anh, từ từ rời khỏi.

Từ Trạm cũng an toàn ra khỏi phòng.

Mọi người đuổi theo, sợ ném chuột vỡ đồ không dám vượt rào, trơ mắt nhìn hai người tới gần chiếc Pieca.

Cố Du muốn kéo cậu bé cùng lên xe, không khống chế Dieterich tốt ngược lại nguy hiểm, cậu bé là con tin lựa chọn tốt nhất.


Nó rõ ràng sợ hãi, không ngừng run run, Cố Du gần như nửa kéo nửa túm mới đưa nó lên xe được. Cô đá mở cửa xe để Từ trạm đi lên bên kia, vừa mới nhấc chân, cánh tay đột nhiên truyền đến đau nhức tê tâm liệt phế.

Cậu bé sợ hãi tột cùng mà cắn cô.

Hàm răng khảm vào da thịt, sâu tới xương, Cố Du đau không kềm chế được, nghẹn ngào kêu to.

“A!”

Từ Trạm bị âm thanh thống khổ của cô chiếm lấy tâm linh, vội vàng quay đầu, Dieterich mượn cơ hội dùng sức, nhanh nhẹn thoát khỏi ngăn chặn của anh, mạnh mẽ nhào xuống đất miệng mở to thở hổn hển.

Bất chấp vết thương đau đớn bị Dieterich tập kích, Từ Trạm kéo Cố Du qua, bóp cổ họng cậu bé, buộc nó nhả ra. Cậu bé bị đè thống khổ há miệng, Từ Trạm nhấc chân đá nó lăn xuống xe.

Tất cả xảy ra quá nhanh, không đợi mọi người kịp phản ứng, Từ Trạm đã vặn chìa khóa, Pieca gào thét khởi động trong khói bụi.

“Đuổi theo! Nổ súng!” Dieterich thở hổn hển, khàn giọng rống to.

Xe của công ty SH là Hummer việt dã hệ lục chiến, hung hãn bá đạo, mặc dù đoạn đường chậm hơn, nhưng vẫn theo sát phía sau.

Mang còng tay gần như không ảnh hưởng Từ Trạm điều khiển tay lái, nhưng chiếc xe đuổi theo sát phía sau.

Cố Du từ trong đau đớn chậm chạp bò dậy, cầm súng vì giành được thời cơ để Từ Trạm lái xe an toàn hơn, cô đau đến mức bàn tay không cách nào cầm súng, phải dùng hai tay bóp cò, sau khi bắn hai phát súng, hoàn toàn hết đạn.

Cũng may bên đường ít người, không trở ngại, Từ Trạm kêu Cố Du núp ở ghế trước, cẩn thận đạn.

Lúc này phía trước xuất hiện tòa kiến trúc, trong sân có ba lá cờ đầu tung bay, Liên hiệp quốc, nước T, dưới tình thế cấp bách Từ Trạm cũng không nghĩ ra như thế.

Loại thiết lập ba lá cờ đầu này chỉ có thể là ở quốc gia phân tranh thiết lặp Đại sứ quán nước ngoài.

Mấy chiếc Hummer càng ngày càng gần, đạn bắn nát thủy tinh phía sau trong nháy mắt, Từ Trạm mạnh mẽ chuyển tay lái, xe nhanh chóng chạy về cửa Đại sứ quán.


Cố Du cũng thấy Đại sứ quán không biết tên này, vô cùng kinh hỉ, cô đang cảm thấy khủng hoảng, “Không biết là Đại sứ quán của quốc gia nào, nếu bọn họ trục xuất chúng ta ra ngoài thì sao bây giờ?”

“Đánh cuộc lần cuối cùng,” Từ Trạm tươi cười ấm áp sáng ngời, “Thắng có thể được tất cả, thua ít nhất sẽ được chết cùng nhau.”

Trong nháy mắt nhìn thấy Cố Du một mình xông vào hiểm cảnh, Từ Trạm bắt đầu hối hận quyết định khư khư cố chấp ban đầu, ngược lại giờ phút này anh đã buông được, nếu dùng hết tất cả thủ đoạn cũng không thể thay đổi cái chết, vậy ít nhất anh được sống chết cùng cô.

Cố Du nhìn thấy anh cười ung dung, đáy lòng vì khẩn trương tích lũy sóng gió đã bình tĩnh, còn hơi gợn sóng, cũng chỉ vì anh vui vẻ nhộn nhạo.

Cô nhu thuận gật đầu, cuối cùng còn sợ hãi nho nhỏ thúc đẩy, lúc cô nắm chặt điều khiển tay lái của Từ Trạm.

Sau đó, ô tô lấy tốc độ cao va chạm lan can hàng rào sắt, Từ Trạm đạp thắng xe bảo vệ Cố Du, hai người vẫn bị ném trên kính chắn gió, nằng nặng ngã về chỗ ngồi.

Thủ vệ của Đại sứ quán gần như sợ ngây người, nước T rối loạn như vây, cũng không có người dám tập kích Đại sứ quán, bọn họ một mặt tổ chức người vây quanh chiếc xe xông vào, một mặt che trước cửa bị đụng hư ngăn cản xe phía sau xông vào.

Cho dù bọn họ không ngăn cản, xe của công ty SH cũng không dám tiến lên trước nửa bước.

Từ hôn mê và chấn động đánh trúng lấy lại tinh thần, Từ Trạm ôm chặt Cố Du, lảo đảo bước xuống xe, chợt ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt anh quét qua nhân viên Đại sứ quán đang giơ súng nhắm chính xác bọn họ, đều là binh lính địa phương, cuối cùng vẫn không nhìn ra Đại sứ quán của quốc gia nào.

Cố Du chậm rãi mở mắt, cô níu lấy vạt áo sơmi rách tả tơi phía trước của Từ Trạm, rúc vào trong lòng của anh. Cô giống như ma quỷ lúc nãy đã biến mất không thấy, bây giờ duy nhất có thể giúp cô chống đỡ trước tuyệt vọng là khát khao còn sống, chỉ có Từ Trạm giống như tường đồng vách sắt ôm trong ngực.

Cô ngẩng đầu, trong con ngươi đen nhánh mênh mông nước có quyết tâm cùng chịu chết với anh, cũng vô cùng khát vọng nhau. Từ Trạm không hề che dấu si mê của mình, ánh mắt nóng rực rơi vào đáy mắt của Cố Du, anh đưa tay khẽ vuốt lộn xộn tóc của cô, xuôi thẳng sau lưng, giống như đây không phải là Đại sứ quán quốc gia khác, mà là trên sô pha trong nhà.

Anh cười cười, nhẹ giọng nói: “Thật tốt.”

Cố Du ra sức gật đầu, vết máu trên gương mặt sớm đã bị nước mắt hòa lẫn hỗn độn.


“Xin giao phó tình hình, nếu không các người sẽ bị Đại sứ quán bản sứ hợp pháp trục xuất.”

Tiếng anh địa phương dày đặc phá vỡ lưu luyến, nói chuyện là người đàn ông da nâu cao lớn, mặc quân trang đúng mực, xem quân hàm, nhất định là Đại sứ quán nước mình bố trí sĩ quan cao cấp đóng quân.

“Chúng tôi là công dân Trung Quốc,” giọng nói của Từ Trạm không nhanh không chậm, bình tĩnh có lực, “Người chống lại vũ trang chủ động tập kích chúng tôi, bất đắc dĩ mới đến đây tìm chính trị che chở.”

Người đàn ông không lên tiếng, lẳng lặng đánh giá hai người, không khí xung quanh bị trầm mặc ngưng trệ, đáng sợ khiếp người.

Vài giây giống như mấy giờ, cuối cùng người đàn ông mở miệng, đồng thời hắn vươn tay, vỗ vỗ vai Từ Trạm.

” Đại sứ quán của chúng ta là Đại sứ quán của các người, Ba Cơ Tư Thản sẽ bảo vệ mỗi người ban từ Trung Quốc, yên tâm, các người an toàn !”

Vừa dứt lời, Cố Du tựa đầu chôn trong ngực Từ Trạm gào khóc.

Như trút được gánh nặng Từ Trạm vội vàng nhẹ giọng trấn an xoa dịu, thấy sĩ quan Ba Cơ Tư Thản cười thành tiếng, “Ai, phụ nữ thật sự là sinh vật yếu ớt.”

Yếu ớt sao?

Từ Trạm không trả lời, chỉ cười lắc lắc đầu. Anh hiểu rõ hơn bất cứ người nào, nội tâm của Cố Du có nhiều yếu ớt còn có nhiều kiên cường, người không nhìn thấy màn vừa rồi kia sao có thể biết cô đoạt được mạng sống của hai người từ trong tay tử thần thế nào. Từng thấy cô đáng sợ nhất, tim mới càng đau lòng sự yếu đuối của cô giờ phút này.

Chính Cố Du cũng không biết mình khóc bao lâu, chờ cô mở mắt ra, xung quanh không phải rừng rậm màn trời chiếu đất, giường mềm mại, gối đầu thoải mái, chăn thoải mái, tất cả đều hoàn mỹ như vậy, ngoại trừ bên cạnh trống rỗng.

Cô giùng giằng muốn ngồi dậy, đau đớn ngắm vào tứ chi bách hải ép phải nằm xong.

Xương cốt bắp thịt, mỗi chỗ trên thân thể cô gần như đều có dấu dao sắc bén, hơi động đậy sẽ bị tra tấn giống như lột da rốc xương.

Hơn nữa vừa đói vừa khát, Cố Du cảm thấy cảm giác này chắc chắn khó chịu hơn chết.

Tiếng động mở cửa đã cứu vãn cô, ánh sáng ngoài hành lang chiếu lên bóng người, lòng của cô bùm nhảy dựng, há miệng thở dốc, cổ họng khô khốc nói không ra lời.

Từ Trạm thấy thần sắc của cô thống khổ thì vội vàng đóng cửa tiến lên, đặt mâm cầm trong tay lên góc tủ đầu giường, “Trước đừng nhúc nhích.” Nói xong anh tay chân nhẹ nhàng đỡ cô dậy, thân thể mềm mại giống như không xương, điều chỉnh tư thế thật tốt, để cô có thể thoải mái ngồi dựa vào đầu giường.

Sau đó, anh cầm muỗng đúc Cố Du uống nước, uống xong ly nước ước chừng mười mấy phút đồng hồ.


Cố Du nhìn ra, Từ Trạm bị thương cũng không nhẹ.

Không nói trên đầu anh có vòng băng gạc, cũng không tính trên cổ tay anh băng vải nổi bật, chỉ nhìn từ tư thế đi, biết trên người anh chắc chắn có vô số đau đớn lớn nhỏ. Nhớ những lúc nguy cấp anh đều liều mình che chở, hốc mắt Cố Du cay cay, nước mắt mãnh liệt mênh mông dâng lên.

“Đau?” Trong giọng nói của Từ Trạm rất dễ phát hiện sự khẩn trương, “Chỗ nào?”

“Đau dạ dày,” Cố Du cảm thấy thời khắc tốt đẹp như vậy bản thân thật sự là sát phong cảnh, vì thế khóc thút thít, vội vàng ngừng nước mắt, “Đói.”

Từ Trạm vuốt nhẹ hai má ươn ướt của cô, bưng chén bên cạnh lên múc từng muỗng đưa tới bên môi mỏng đỏ tươi của cô.

Vừa thấy trong muỗng có gì đó, nước mắt của Cố Du vừa mới ngừng lại vỡ đê.

Từ Trạm không rõ lý do, cuống quít hỏi: “Sao vậy?”

Giọng nói của Cố Du giống như bị ủy khuất nhiều ngày, “Em muốn ăn thịt!”

Cô muốn ăn thiệt nhiều thiệt nhiều thịt, mới không muốn ăn vật sền sệt màu sắc khó coi đang đưa đến gần miệng kia!

“Chúng ta vừa đói bụng nhiều ngày như vậy, không thể lập tức ăn thứ tiêu hóa không tốt, đây là cháo cho trẻ con mà nhân viên làm việc của Đại sứ quán vất vả chuẩn bị, ăn không ngon nhưng không có mùi vị gì, em ăn trước, chờ hai ngày nữa trở lại Đại sứ quán Trung Quốc ăn nữa.” Từ Trạm cười an ủi cô, nhịn không được đưa tay xoa cằm của cô.

“Anh liên lạc với Đại sứ quán?” Cố Du chóp mắt nhìn đầy mong đợi, “Khi nào có thể trở về nước?”

“Lúc em ngủ Đại sứ quán bên kia nói sẽ phái xe tới đón chúng ta đến thủ đô nước T, đội ngũ nước T phụ trách phương diện an toàn, hai ba mấy giờ đường xe, về chuyện về nước. . . . . . Bên này cần giao rất nhiều hàng, phương diện nước T có rất nhiều lời muốn hỏi ý chúng ta.” Từ Trạm dịu dàng nói.

“Hộp đen đâu? Em đặt trong túi hành quân đoạt được! Anh thấy chưa” Cố Du đột nhiên nhớ tới.

Từ Trạm gật đầu, “Ở trong phòng của anh, thấy hình dạng và sức nặng là biết trong túi kia là cái gì, bây giờ sẽ chờ người Đại sứ quán đến đón, sau khi lấy hộp đen bọn họ sẽ lập tức đưa về nước phân tích, đến lúc đó sẽ tra ra tất cả manh mối chứng cớ vô cùng xác thực.”

“Phòng của anh?” Cố Du giống như không nghe câu kế tiếp, “Vì sao chúng ta không ở cùng phòng? Bọn họ không biết hai ta là vợ chồng?”

“Thuận tiện cho chúng ta dưỡng bệnh,” Từ Trạm cười nói, “Anh ở ngay bên cạnh phòng em.”

“Không được,” Cố Du nói như đinh đóng cột, “Không có anh, em căn bản không có cách nào khác dưỡng bệnh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.