Đọc truyện Cảnh Giới Màu Hồng Phấn – Chương 25
Lần đầu tiên, Cố Du khó ngủ cả đêm vì Từ Trạm.
Cô lẳng lặng ngồi ở phòng khách, trên sô pha dường như còn nhiệt độ thân mật của hai người hôm qua, nhưng sau khi triền miên chỉ để lại khúc mắc khó mà cởi bỏ.
Cô cảm thấy mình không làm sai.
Cô phát hiện bản thân không thể nắm giữ mấu chốt rất nhiều việc, ví dụ như tình cảm, ví dụ như Từ Trạm.
Điều này không liên quan tín nhiệm, không liên quan tình cảm, giống như lúc lựa chọn, hai người không tránh khỏi suy nghĩ theo hai lối, sau đó càng lúc càng xa.
Trong phòng tối đen, rèm cửa sổ không đóng.
Trong bóng đêm, dưới ánh mắt xoay tròn của Cố Du là thành phố sặc sỡ muôn màu, dòng xe chạy tạo thành màu vàng lưu tinh.
Cô bất giác chạy tới trước cửa sổ, màn đêm biến cửa sổ sát đất thành nửa mặt gương trong suốt, ảnh ngược hiện ra vẻ mặt tiều tụy của cô rất rõ ràng, trên mặt có nước mắt.
Nhìn khuôn mặt mình trong ảnh chiếu lần lượt thay đổi lộ ra vẻ mặt xa lạ, Cố Du sợ hãi và mờ mịt.
Sáng sớm Từ Trạm sẽ lên đường đi nước T, chỉ sợ sau một tháng hai người mới gặp lại nhau.
Lúc đó, anh có đồng ý nghe cô giải thích, nghe suy nghĩ chân chính của cô hay không.
Cố Du không biết.
Cô vẫn đứng đến khi sắc trời tờ mờ sáng, vầng sáng đỏ ửng yếu ớt nhuộm lan cả biển trời, bóng đêm lờ mờ đêm qua thoáng biến mất không thấy.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Cố Du chạy nhanh tới nhận điện thoại: “Alo!”
“Chị?” Điện thoại bên kia là giọng nói hơi kinh ngạc của Phương Nhàn, “Sao chị kích động như vậy?”
“Không có sao.” Cô hơi thất vọng.
“Đúng rồi, em mua xong vé máy bay về nước dịp nghỉ hè!” Phương Nhàn hiển nhiên vô cùng hưng phấn.
“Về nước? Không phải em nói. . . . . .”
“Không phải như vậy, bữa trước đại sứ quán có gửi bưu kiện cho em, nói trình tự thẩm tra đã kết thúc! Sau khi lật lại bản án chuyện của cha, em là có thể tự do đi về!”
Cố Du dĩ nhiên cao hứng, nhưng cô cười rất miễn cưỡng, trong đầu đều là người kia vì cô tranh thủ làm tất cả mọi việc.
Phương Nhàn nghĩ Cố Du chưa rời giường, nên giọng nói hơi trầm thấp, cô quan tâm nói ngắn gọn sau đó cúp điện thoại.
Điện thoại truyền đến âm tắt máy rất lâu, Cố Du cũng không có đặt xuống.
Không biết đây có tính là loại trừng phạt, người đàn ông từng bị cô dễ dàng lãng quên bây giờ gần như khắc vào trong trí nhớ của cô, anh mang cho cô thống khổ cùng hạnh phúc, không chịu nghe cô giải thích.
Còn có, anh vì cô, đảo ngược thời cuộc thành phố.
Cố Du cắn chặt răng, nhanh chóng thay quần áo xong cầm túi xách, chạy ra khỏi nhà.
Mặc kệ lựa chọn của anh, cô phải nói rõ ràng.
Ngoài trừ nhà, Từ Trạm chỉ có ở văn phòng của tập đoàn, Cố Du chạy tới tòa cao ốc, người phụ trách trực ban thấy cô không khỏi sửng sốt, “Phu nhân không đưa chủ tịch ra sân bay?”
Đầu óc Cố Du thoáng chốc trống rỗng, ngẩn người, lập tức hỏi: “Anh ấy đi lúc nào?”
“Một giờ trước tổ chuyên gia và chủ tịch đã rời khỏi, đến sân bay và. . . . . .”
Không đợi anh nói xong, Cố Du vội vàng xoay người chạy, lái xe thẳng đến sân bay quốc tế Dương Cảng.
Trên xe, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Vu Duệ.
“Anh biết Từ Trạm bay chuyến số mấy?” Cô không kịp ân cần thăm hỏi, lập tức nói.
“Biết, sao vậy?” Vu Duệ bị giọng nói vội vàng của cô làm chấn động.
“Trở lại hãy nói! Nói cho tôi biết trước!” Cố Du làm sao có thời giờ và tâm tình giải thích.
Cô viết số chuyến bay mà Vu Duệ đã báo vào lòng bàn tay, xe taxi vừa dừng lại, cô không chờ tiền thói, bỏ lại tiền chạy vào sân bay.
Chào đón cô là chuỗi truyền thanh tiếng anh, giọng nó dịu dàng thanh thúy thông báo dãy số trong tay cô, máy bay đã bắt đầu đăng ký.
Đây là cơ duyên?
Cố Du không tin!
Cô chạy tới quầy phục vụ, lời nói khẩn cấp rất nhanh báo ra số chuyến bay sau đó hỏi: “Xin hỏi, chuyến bay này có quá cảnh không?”
Sau khi phục vụ kiểm tra thông tin thì trả lời: “Có, quá cảnh ở Dubai, sau ba giờ dừng lại sẽ bay đi thủ đô nước T.”
“Có chuyến bay cất cánh đến Dubai nhanh nhất sao?”
“Có chuyến bay đến công ty hàng không Dubai một giờ nữa cất cánh.”
Nửa giờ sau, Cố Du đã làm xong toàn bộ thủ tục rồi ngồi trên máy bay.
May mắn là hộ chiếu và chứng minh thư đều ở trong túi, đến Dubai cô không cần ra sân bay mà tìm máy bay chuyển đổi của Từ Trạm trước, nói xong rồi về nước như vậy đủ rồi!
Trên máy bay, tinh thần của Cố Du không yên, sợ máy bay trễ giờ, chậm trễ kế hoạch của cô.
Cô một mặt nghiến răng nghiến lợi với Từ Trạm, một mặt nhớ thương không dứt.
Cuối cùng, máy bay đáp xuống đất, cô bất chấp thời gian dài bay trên không mỏi mệt, sau khi làm xong xuôi thủ tục, đi vào sân bay.
Bốn phía đều là người của các đất nước xa lạ, dõi mắt nhìn lại, không có bóng dáng quen thuộc.
Trên máy bay cô không ăn cơm, vừa rồi không có ngủ, lại vì vô cùng lo lắng nên dạ dày bắt đầu ẩn ẩn đau. Từ Trạm nhất định là ở phòng nghỉ VIP, nhưng là làm cách nào cô mới có thể đi vào?
Từ bộ phận điều khiển dưới đất Cố Du vị trí phòng chờ máy bay vip, quanh quẩn ở cửa mấy phút, cô định trực tiếp xông vào, nhưng vừa nhìn thấy đội bảo an, gây ra rối loạn ở đây có thể sẽ phong tỏa sân bay. Cô sẽ không xúc động như vậy, nhưng để thời gian trôi qua, Từ Trạm sẽ lập tức lên máy bay qua lối đi vip, mình không có thời gian giải thích.
Lúc này, bên trong có người Trung Quốc đi ra, trước mắt Cố Du sáng ngời, đi lên ngăn anh ta lại.
“Anh là người tập đoàn Bắc Phương?”
“Sao cô biết?” Người nọ rõ ràng rất cảnh giác.
“Có thể đưa tôi vào sao, tôi và chủ tịch của các anh cần nói chuyện.”
Người nọ đánh giá cô, ánh mắt bỗng nhiên từ đề phòng biến thành kinh hỉ, “Thì ra là chủ tịch phu nhân! Mau vào với tôi!”
Cố Du không ngờ mình nổi tiếng ở tập đoàn Bắc Phương như vậy, vốn là chuyện phiền phức lập tức dễ dàng hơn, cô cao hứng phấn chấn đi qua trước cửa kiểm tra với người nọ, bước vào phòng nghỉ ngơi.
“Chủ tịch có thể ở phòng hút thuốc.” Người nọ do dự bên trong phòng nghỉ sau đó nói với Cố Du.
“Cám ơn anh.” Cố Du cười cảm kích, bước nhanh tới phòng hút thuốc.
Phòng hút thuốc đóng cửa, vừa đẩy mở, mùi thuốc lá liền bay vào hô hấp của Cố Du.
Không khí phòng hút thuốc vì máy điều hòa không khí điều hòa nên không hề vẫn đục, chỉ có luồng khói màu xám đen mà mắt thường có thể thấy.
Cố Du thấy bóng lưng quen thuộc trước cửa sổ, trái tim không tự chủ run lên, hít sâu một hơi. Hơi này lại hít luồng khói sương vào miệng, Cố Du khống chế không được, ho khan mãnh liệt.
Bóng lưng trước cửa sổ chợt chấn động, đột nhiên xoay người.
Cố Du ho ra nước mắt, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Từ Trạm.
Không đợi cô mở miệng, tay Từ Trạm dập tắt tàn thuốc, bước nhanh ôm vai cô, kéo cô ra khỏi phòng hút thuốc.
Hô hấp dần dần thông thuận, Cố Du ngẩng đầu lên, phát hiện ảnh ngược của gương mặt mình ở ánh mắt phục tạp của anh từ trong con ngươi màu đen.
Hai người đều không nói chuyện.
Tất cả giải thích và khiển trách đều bị ánh mắt của anh dằn xuống đáy lòng, Cố Du thầm cắt ngang, quyết định trực tiếp sử dụng kế hoạch B!
Cô đột nhiên dùng sức, ôm chặt thắt lưng của Từ Trạm, vùi đầu trước ngực anh.
Tiếng khóc xuyên qua ngực truyền vào trái tim, Từ Trạm nói không nên lời đây là cảm giác gì, thân thể của cô tỏa ra mùi thơm khác hẳn mùi thuốc lá, khiến anh mặc dù trong lòng dày vò cũng mê muội quên hết tất cả. Mặt cô tái nhợt mới vừa rơi vào tầm mắt, Từ Trạm chỉ biết mình xong rồi. Anh muốn tha thứ cho cô, chỉ cần cô nguyện ý liếc mắt nhìn anh nhiều hơn, anh sẽ không để ý bất kỳ hiểu lầm gì trước đây, một câu giải thích cũng là dư thừa.
Từ lúc nào trở thành như vậy?
Từ khi nào anh bắt đầu thay đổi hoàn toàn vì người phụ nữ trong lòng.
Cô cúi đầu khóc, không có tranh cãi ầm ĩ, không có lời nói, chỉ có nước mắt. Anh vì những thứ này mới bỏ cô ở nhà một mình sao? Từ Trạm chất vấn bản thân, nhanh chóng có được đáp án.
“Được rồi,” anh mềm giọng nói khẽ, “Trách anh.”
Hai chữ, anh ôm toàn bộ trách nhiệm.
Cố Du sửng sốt từ từ ngẩng đầu, trong con ngươi đều là nước, nhìn không rõ người đàn ông trước mắt dùng vẻ mặt gì nói ra những thứ này.
Ánh mắt toàn bộ phòng nghỉ vip tập trung trên hai người, rất nhiều hành khách các quốc gia khác tò mò nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ, tưởng là chụp hình cho phim truyền hình, rối rít không dám lên tiếng.
Thấy cô dừng khóc, Từ Trạm mới ôm lấy cô ngồi xuống chỗ vắng vẻ, “Sao chạy tới đây?” Trong giọng nói của anh có thỏa mãn, có chua xót, có bất đắc dĩ, duy nhất không có trách cứ.
“Anh không ở nhà, em không ngủ được.” Sau khi khóc, ngược lại cô trở nên thản nhiên, đôi mắt không hề tránh né ánh mắt của anh, thưởng thức vẻ xúc động trong mắt của anh.
Cô đột nhiên ý thức được, chảng lẽ không hề giữ lại cho riêng mình như vậy ?
Từ Trạm cúi đầu vùi ở cần cổ của cô, Cố Du không kịp chỉnh lại mái tóc dài xõa tung, nên trở thành che đậy tốt nhất, anh nhẹ nhàng hôn lên làn da tuyết trắng tinh tế mịn màng của cô, khiến cô nhẹ nhàng run rẩy trước mặt mọi người.
Lực khống chế của Cố Du coi như rất tốt, cô có thể trước chuyện hai người sắp dung hợp mà đá văng anh ra, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, có lẽ là hồn nhiên nhiều năm giữ lại bản năng, chung quy cô vẫn sợ hãi anh đòi lấy và yêu cầu quá đáng. Nếu là bình thường, cô đã sớm âm thầm đánh một quyền vào xuwong sườn của anh, khả hôm nay, cô không cử động, mềm mại trong lòng anh, mặc anh che dấu vô cùng tốt tùy ý làm bậy.
Mầ Từ Trạm cũng hiểu đúng mực, lướt qua rồi dừng lại, ngẩng đầu nhìn gò má nhiễm ửng hồng của cô khẽ nhếch môi cười.
“Em nấu đồ ăn ngon hơn.” Anh cười say mê, đưa tay sờ gương mặt khiến người rung động của cô.
Hai người không ai nói chuyện thuốc tránh thai, giống như việc kia căn bản không có xảy ra.
Nhanh chóng đến thời gian đăng ký, Cố Du lưu luyến, nhưng cũng biết nhất định phải rời đi, cô nắm tay Từ Trạm, vụng trộm vẽ trong lòng bàn tay anh vài chữ, “Em chờ anh trở về”.
Từ Trạm trầm ngâm nhìn cô không nói.
Cô xinh đẹp như lúc mới gặp, giống như là chuôi dao được bọc trong tơ lụa xa tanh, dưới bề ngoài thanh lệ động lòng người thật ra thì dấu diếm sự sắc sảo, nhưng bây giờ, trong ánh mắt của cô toàn là mềm mại, chỉ cần ánh mắt đung đưa, anh liền tình nguyện chết chìm vào trong đó, sẽ không tự kiềm chế.
“Đồng ý với anh một việc.” Sau khi anh dùng hết lý trí, thản nhiên đối mặt với thất bại thảm hại của bản thân.
“Việc gì?” Cố Du nghiêm túc hỏi.
“Đến nước T tất cả phải nghe anh.” Anh nở nụ cười rực rỡ hiếm có.
Cố Du lần nữa không quan tâm người ở xung quanh, nhảy dựng lên vịn vai Từ Trạm, cười ra nước mắt.
Tập đoàn Bắc Phương đi nước T trước vì tính chất buôn bán và chính trị, sau khi đổi máy bay thì đặc biệt thuê máy bay thương vụ mô hình nhỏ, hơn nữa Cố Du dựa vào Từ Trạm làm chủ toàn bộ.
Trên máy bay, Từ Trạm kiểm tra kế hoạch đàm phán và đủ loại an bài với nhân viên lần nữa, Cố Du nhu thuận ngồi ở chỗ của mình, xa xa nhìn người đàn ông hoàn toàn thuộc về cô ngỗi vững như Thái Sơn bên trong mọi người, giơ tay nhấc chân đều khiến người ta cảm thấy khó có thể kháng cự.
Từ Trạm không phải không cảm giác được có ánh mắt nóng rực sau lưng, nhất thời, anh nói sai con số mấy lần, nhưng nhân viên đi theo raats thông cảm tâm tình giờ phút này của anh, vô cùng phối hợp, hết sực nhịn cười.
Cuối cùng chuẩn bị hoàn thành, Từ Trạm trở lại chỗ ngồi, hưởng thụ việc Cố Du dịu dàng dựa sát vào nhau. Tiếp viên hàng không duy nhất trên máy bay thương vụ đi tới nói với Từ Trạm, máy bay săp tiến vào trong lãnh thổ T, không đến 30 phút sẽ đến nơi, lát sau cô ấy nhắc nhở mọi người nịt chặt dây an toàn chẩn bị hạ cánh.
Chờ sau khi cô ấy đi rồi, Từ Trạm cầm tay Cố Du hai người tươi cười và ánh mắt va chạm dẫn tới tia lửa văng khắp nơi, Từ Trạm cúi đầu ngậm lấy môi cô, giống như người thám hiểm đói khát quá lâu trong sa mạc gặp phải ảo giác mê hoặc tâm trí người.
Khác biệt duy nhất là, ảo giác của anh không chỉ xinh đẹp, hơn nữa vô cùng chân thật.
Máy bay đột nhiê lắc lư dữ dội. Từ Trạm theo quán tính đè Cố Du, mà cô bị ném thẳng vào vách khoang!
Từ Trạm theo bản năng ôm lấy thân thể cô dùng cánh tay hóa giải chấn động, đầu Cố Du chỉ đụng vào lòng bàn tay của anh.
Trên máy bay tất cả mọi người bị chấn động vừa rồi kéo cách xa chỗ ngồi, loại trình độ chấn động này không phải do đột ngột gặp khí lưu.
Từ Trạm bình tĩnh kiểm tra Cố Du bị thương hay không, Cố Du muốn mở miệng, ánh mắt bỗng nhiên trợn lên, chỉ cửa sổ đối diện của khoang máy bay. Từ Trạm nhìn qua, nháy mắt máu toàn thân đọng lại.
Đám khói đen đang bốc ra cuồn cuồn từ trong động cơ cánh máy bay.
Tiếng cảnh báo chói tai quanh quẩn trong cabin nhỏ hẹp.