Cảnh Giới Màu Hồng Phấn

Chương 19: Buổi đấu giá trả thù


Đọc truyện Cảnh Giới Màu Hồng Phấn – Chương 19: Buổi đấu giá trả thù

Trong điện thoại Cố Du bị Phương Nhàn mắng ước chừng hai giờ, trong lúc này, cô lộ vẻ hài lòng, tuyệt không phản bác nửa chữ, đến khi Phương Nhàn phát hết tức giận, cô mới được đại xá.

Sau đó, chịu đòn nhận tội với Nhan Tư Ninh.

Ngày kế tiếp, Cố Du đã đầy đủ biết được sai lầm của mình, thề kiếp sau sẽ không suy nghĩ nóng nảy xúc động giải quyết vấn đề, Từ Trạm cực kỳ vừa lòng với sự hối lỗi của cô, đặc biệt phần thưởng cả đêm mất hồn.

Sai phải thừa nhận, thù cũng phải báo.

Lần này Cố Du quyết định thành thành thật thật nghe Từ Trạm sắp đặt, điều kiện tiên quyết là trong chuyện này, hai người trong lúc đó phải cam đoan hoàn toàn thẳng thắng.

Từ Trạm vui vẻ nhận lời.

Tình yêu tan nát trời đông giá rét băng cứng là quá trình chậm chạp nhưng bất thình lình. Cố Du từ từ phát hiện, mình không mâu thuẫn với Từ Trạm như vậy, có lẽ là xúc động có lẽ là áy náy, chính cô cũng nói không rõ ràng, ngây ngô dại dột, nhưng tâm tình bình thản hơn trước rất nhiều, nhưng điều duy nhất, cô chưa bao giờ ngừng uống thuốc tránh thai.

Cố Du thực sự sợ hãi, cô không muốn mình lại gặp phải hoàn cảnh không đường đi, chuyện làm cha mẹ như vậy với cô là xa không thể thành cũng không có chuẩn bị tâm lý.

Đơn giản thuận theo tự nhiên, chuyện này chỉ cần giấu diếm tốt, cô không cảm thấy có cái gì phải buồn phiền về sau.

Huống chi bây giờ cô chỉ có tinh lực đi từng bước xem từng bước.

Sauk hi biết được bước đầu kế hoạch của Từ trạm, cô không thể không nhìn người đàn ông này với cặp mắt khác xưa. Vẻ ngoài trầm tĩnh của anh dấu diếm khe rãnh sóng lớn, trách không được mình rơi vào trong tay anh. Mà tấm hình thần bí kia, nói đến khóe miệng, Cố Du đành nuốt trở vào.

Muốn hỏi cũng phải đợi sau khi xử lý xong chuyện Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh.

Cô là nghĩ như vậy, bản thân cũng không biết lý do.

Gần đây, trên báo trí sự kiện chính nói nhiều ở Dương Cảng là thành đông Nhất Hào bán đấu giá.

Giá phòng nước lên thì thuyền lên, giá đất cũng không nhàn rỗi thêm dầu vào lửa, khu thành đông mới giải phóng là Dương Cảng xây dựng khu quy hoạch mới, trong ba năm, di chuyển phủ thị chính đến đây, khu vực ưu thế thật tốt, vì vậy lần này bán đấu giá năm sáu mảnh đất chủ yếu đất thổ cư là tiêu điểm vạn người chú ý. Không chỉ công ty đầu tư bất động sản bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, ngay cả nhiều doanh nghiệp nhà nước tầm cỡ và tập đoàn bất động sản nổi danh cả nước cũng phái người có năng lực giỏi tới.

Nhưng Từ Trạm lại nói cho Cố Du, bề ngoài đang bán đấu giá hơn mười miếng đất, đất Nhất Hào và Nhị Hào nhất định là vật trong tay của Thượng Khôn .

“Vì sao?” Cố Du lớn mật đoán, “Tô Ngôn Khanh dám táo bạo động tay động chân trên tài sản thành phố như vậy?”

“Không phải lần đầu tiên cũng không phải một lần cuối cùng, Thượng Khôn dựa vào lập nghiệp bất động sản không phải trùng hợp, càng là tài sản của công càng dễ dàng

động thủ.”

Lời nói của Từ Trạm khiến Cố Du nhíu mày, “Vậy anh định làm như thế nào? Thật sự có thể tạo ra hiềm khích cho hai người bọn họ? Bản thân tôi cảm thấy, tiền tài so với giao tình, người trước mới là cơ sở đồng minh tốt nhất.”

“Là tốt nhất cũng là tệ nhất.” Từ Trạm cười cười, hôm nay anh nói chuyện hết sức kín đáo.

Bán đấu giá do phòng bán đấu giá lớn nhất thành phố Dương Cảng đảm trách, địa điểm cũng chọn ở sân thượng khách sạn năm sao xa hoa ngắm cảnh, bố trí tạm, quá trình nghiêm cẩn.

Lần đầu tiên Cố Du tham gia bán đấu giá khó tránh khỏi hơi khẩn trương, Từ Trạm luôn nắm chặt tay cô, thường thường nói nhỏ vài câu, nhắc nhở cô không nên nhìn Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh sau đó lộ ra cảm xúc.


Mặc dù Cố Du cũng nghĩ như vậy hơn nữa không ngừng ám chỉ bản thân muốn khắc chế, nhưng khi hai người này xuất hiện thì ngực thật sự đau nhức như thế, hận ý trong lòng tạo vết nứt mãnh liệt tuôn trào, xuyên thấu trong ngực. Nếu không phải Từ Trạm luôn luôn ở bên người, cô nhất định sẽ ức chế không nổi, hành sự lỗ mãng.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Cố Du cảm kích ngẩng đầu nhìn Từ Trạm.

Từ Trạm ho nhẹ một tiếng, Cố Du tưởng rằng anh ngượng ngùng, vừa định mở miệng khi dễ, lúc này ánh mắt đột nhiên thoáng thấy có người đã đi tới.

Người đến không có ý tốt, là Thượng Khôn.

Tâm tình vừa mới bình tĩnh lại phập phồng, nhưng cũng may sớm đã có chuẩn bị, trên mặt nhanh chóng hiện lên nụ cười nhu hòa.

Thượng Khôn đi tới sau khi hàn huyên hai câu, ánh mắt sẽ không rơi trên trên người Cố Du, giống như chính là quen sơ, đủ loại âm mưu tính kế lúc trước không quan hệ đến hắn.

“Không ngờ Công nghiệp quân sự cũng cảm thấy hứng thú với Nhất Hào?” Thượng Khôn nói bóng nói gió, “Ai nha, vậy thật sự là khiến người dân chúng tôi không mong đợi được, doanh nghiệp nhà nước thì cũng thôi đi, nếu Chủ tịch Từ muốn, phía trên nhất định ra văn kiện, tội gì trêu đùa chúng tôi.”

“Khu vực đất Nhất Hào rất tốt, không thích hợp khai phá làm sở nghiên cứu, tôi chỉ có hứng thú với vài miếng đất ở vùng ngoại thành, Công nghiệp quân sự sẽ không làm buôn bán mang tính đầu tư.” Từ Trạm cười cười.

Bán đấu giá nhanh chóng bắt đầu, Cố Du và Từ Trạm ngồi ở hàng cuối cùng, người trước mặt nhốn nháo đầu, từng trận nói nhỏ.

“Anh thật dự định mua đất?” Cố Du hơi khẩn trương, tìm đề tài.

“Không có.”

“Lúc nãy tại sao Thượng Khôn muốn thử dò anh?” Cố Du không hiểu. Thượng Khôn là nói gần nói xa về mảnh đất Nhất Hào đi, rõ ràng đã biết gì đó, nhưng Từ Trạm không tạm thời thay đổi kế hoạch, điều này hơi kỳ quái, tuy cô không rõ ràng chi tiết trong đó lắm, nhưng vấn đề vẫn có thể đập vào mắt.

Từ Trạm cúi đầu, để sát vào bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Bởi vì hắn sợ hãi.”

Trước khi bắt đầu bán đấu giá hội trường vô cùng ồn ào, Từ Trạm thấp giọng nói thẳng trước khi ra tay, Cố Du càng nghe ánh mắt càng mở tròn.

Thì ra, từ khi biết chân tướng Từ liền bắt đầu ly gián hỗn loạn lẫn nhau.

Anh lợi dụng công ty đầu tư rỗng hối lộ Tô Ngôn Khanh, nhắm mũi nhọn ngay mảnh đất Nhất Hào, tuy Tô Ngôn Khanh cự tuyệt rõ ràng, nhưng hành vi của công ty đầu tư lại khiến Thượng Khôn nghi ngờ, hắn phái người điều tra, tra ra Từ Trạm chủ động tiết lộ tin tức, số tiền hối lộ rất lớn, khiến người ta líu lưỡi, cũng là tin tức giả, chỉ có như vậy Thượng Khôn mới cảm thấy Tô Ngôn Khanh có khả năng phản bội hắn.

Ly gián phải là hai mặt.

Mặt khác, Từ Trạm kêu người giả làm bí thư của đoạn thư ký chính pháp ủy chủ động tiếp xúc với Thượng Khôn, nhìn như hối lộ riêng, thực ra là cố ý để lộ tin tức khiến Tô Ngôn Khanh phát hiện. Nếu người có quá nhiều nhược điểm, mặc dù không có người bắt được cũng sẽ nghi thần nghi quỷ, Tô Ngôn Khanh đương nhiên sợ Thượng Khôn tìm được chỗ dựa trong thành phố mới sẽ vứt bỏ không cần để hắn gánh chịu oan uổng, nên cũng chủ động điều tra việc này, điều tra được, đương nhiên Từ Trạm cho hắn lấy được nội dung.

Hai bút cùng vẽ, trước bán đấu giá, quan hệ của hai người chỉ có thể dùng mỏng manh thăng bằng để hình dung.

“Sau đó thì sao?” Lòng bàn tay cua Cố Du xuất mồ hôi, không chỉ là lời nói vừa rồi còn là nhiệt lượng của Từ Trạm.

Từ Trạm nhìn cô trầm giọng nói: “Sau đó em đã tính đồng quy vu tận với bọn họ.”

Hai gò má Cố Du đỏ ửng, ở dưới mặt đá anh, “Tôi đã nhận sai!”

“Em nổ nhà của chúng ta sau đó cũng nhận sai.” Từ Trạm không nhanh không chậm, tươi cười ở đáy mắt di chuyển.


“Bây giờ là ai không tin tưởng ai ?” Cố Du hỏi vặn.

“Anh không tin em sẽ không dẫn em tới đây, cho em có cơ hội nhìn thấy Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh.”

Bị Từ Trạm bốn lạng đẩy ngàn cân nghẹn trở về, sau khi Cố Du quay mặt, góc độ tầm mắt của anh, vừa vặn thấy trong sợi tóc đen nhánh của cô vô ý lộ ra vành tay ửng hồng, cực kỳ giống chuyện buổi tối lúc sắc mặt khiến người say mê.

Từ Trạm khẽ hôn mép tóc mềm mại của cô, dìu cô ngồi xong ngay ngắn.

Cố Du tính cách đơn giản, một khi tìm ra thấu đáo, còn lại vấn đề thời gian, trừ bỏ cô ngoài hành động bất ngờ thì tác phong thẳng thắn quyết tuyệt, Từ Trạm nghĩ mình đã bắt đầu tiếp cận mục tiêu mong muốn.

Anh đối với cô, thử qua vây quét, thử qua cách thức giải phẫu ngoại khoa đả kích, thậm chí thử qua thầm chiến đấu phía sau địch, hiệu quả không tốt bằng trực tiếp mặt đối mặt với cô liều mạng ngươi chết ta sống.

Tuy anh rõ ràng hơn, sau khi giải quyết Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh, chờ đợi mình chưa chắc là thắng lợi, nhưng mặc dù không đạt được nhiều ước muốn, đời này, Cố Du chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Ba năm, anh đã bị thời gian mài đi chờ đợi dịu dàng.

Cố Du vốn muốn hỏi Từ Trạm, mảnh đất Nhất Hào có phải là mấu chốt ly gián Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh, lúc này, buổi đấu giá bắt đầu.

Phần đầu đất xây dựng đều làm nền, mấy công ty nhỏ cạnh giới, không đau không ngứa.

Từ bắt đầu mảnh đất Lục Hào, cạnh tranh gay cấn, giá dần dần bão tố cao, người giơ bài ra giá cũng nối liền không dứt.

Cố Du thấy mãi cho đến mảnh đất Tam Hào, Thượng Khôn ngồi hàng thứ nhất không có ra tay.

“Công ty đầu tư rỗng của anh là số bao nhiêu? Tên gọi là gì? Ở đâu?” Cố Du hạ giọng ngẩng đầu lên, kề sát bên tai của Từ Trạm thật cẩn thận hỏi.

“Chưa tới.” Từ Trạm cảm thấy bên tai ngứa nóng, tay không tự giác lập tức ôm thắt lưng của Cố Du.

“Vì sao?”

“Bởi vì không cần.”

Chẳng lẽ không đoạt mảnh đất Nhất Hào cùng Thượng Khôn sao? Cố Du không hỏi ra miệng, cô không biết sắp xếp của Từ Trạm, nhưng cô rõ ràng, lần này bản thân nghĩ quá đơn giản.

Cố Du mạnh mẽ luôn luôn đơn giản hóa vấn đề phức tạp, nhưng sống 25 năm, hiển nhiên đây không tính là ưu điểm.

Nhị Hào đưa ra giá khởi điểm có chiều hướng mắc hơn trước 20%, Cố Du nhíu mày, như vậy thật sự có thể? Chẳng lẽ vì giảm bớt lực cản cho Thượng Khôn?

Mấy tập đoàn đầu tư lớn và doanh nghiệp nhà nước gia nhập cạnh tranh, cuối cùng gõ búa giá khiến hội trường phát ra kinh ngạc tán thán.

Nhưng Thượng Khôn lại chậm chạp không có ra tay.

Trong lòng Cố Du nghi hoặc nhiều hơn, mảnh đất Dương chưa chắc giá trị cái giá cả này, nếu không phải phủ thị chính âm mưu xào nóng giá đất, kia Tô Ngôn Khanh cần gì phải lên giá cao, dù sao cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa giá cả không thể nhỏ hơn con số này được.


Khiến cô cảm thấy bất khả tư nghị vẫn là Thượng Khôn, vừa rồi gặp mặt hắn rõ ràng tỏ vẻ mình cảm thấy hứng thú với Nhất Hào và Nhị Hào, vì sao bây giờ không có ra tay với Nhị Hào?

Lúc này, nhân viên kêu lên giá Nhất Hào được bán đấu giá, trong hội trường xôn xao.

Cố Du ngẩn người, giá tiền này đủ mua mảnh đất bên ngoài Bắc Kinh đi!

Kết quả giá cao là, công ty lớn bị vét sạch tiền túi không dám ra tay, công ty nhỏ lại không biết làm gì.

Về phần Thượng Khôn, hắn vẫn Lã Vọng buông cần, không hề có động tĩnh gì.

Mọi người bất ngờ với kết quả cuối cùng, khu khai phá “hot” nhất thành phố Dương Cảng chính thức lưu giá đấu thầu mảnh đất Nhất Hào.

Phóng viên có mặt thừa lúc thời gian tan cuộc bắt đầu chận người, ở đại sảnh Tô Ngôn Khanh và Thượng Khôn chia ra hai bên trở thành mục tiêu lớn nhất, bên người bị vây đến nước chảy không lọt.

Tô Ngôn Khanh chú trọng hình tượng, cười kiên nhẫn trả lời vấn đề. Mà Thượng Khôn sắc mặt rất khó coi, để trợ lý mở đường, bình tĩnh bước nhanh rời đi.

Sau khi lên xe, Cố Du đoạt chìa khóa xe trong tay Từ Trạm, “Anh đã sớm biết mảnh đất Nhất Hào sẽ lưu giá đấu thầu nên mới không cho công ty rỗng đến hiện trường?”

“Công ty kia đã bị gạch bỏ từ lâu, không thể lưu lại manh mối.” Từ Trạm cười cười.

“Vì sao?” Cố Du bị tự tin của anh làm kinh sợ, “Anh khẳng định như vậy?”

Từ Trạm cười vỗ vỗ đầu cô, giống như an ủi học sinh đang bị tò mò tra tấn, “Ta gặp qua chuyện xấu lớn nhất, chỉ có em.”

Ly gián phải là hai mặt.

Mặt khác, Từ Trạm kêu người giả làm bí thư của đoạn thư ký chính pháp ủy chủ động tiếp xúc với Thượng Khôn, nhìn như hối lộ riêng, thực ra là cố ý để lộ tin tức khiến Tô Ngôn Khanh phát hiện. Nếu người có quá nhiều nhược điểm, mặc dù không có người bắt được cũng sẽ nghi thần nghi quỷ, Tô Ngôn Khanh đương nhiên sợ Thượng Khôn tìm được chỗ dựa trong thành phố mới sẽ vứt bỏ không cần để hắn gánh chịu oan uổng, nên cũng chủ động điều tra việc này, điều tra được, đương nhiên Từ Trạm cho hắn lấy được nội dung.

Hai bút cùng vẽ, trước bán đấu giá, quan hệ của hai người chỉ có thể dùng mỏng manh thăng bằng để hình dung.

“Sau đó thì sao?” Lòng bàn tay cua Cố Du xuất mồ hôi, không chỉ là lời nói vừa rồi còn là nhiệt lượng của Từ Trạm.

Từ Trạm nhìn cô trầm giọng nói: “Sau đó em đã tính đồng quy vu tận với bọn họ.”

Hai gò má Cố Du đỏ ửng, ở dưới mặt đá anh, “Tôi đã nhận sai!”

“Em nổ nhà của chúng ta sau đó cũng nhận sai.” Từ Trạm không nhanh không chậm, tươi cười ở đáy mắt di chuyển.

“Bây giờ là ai không tin tưởng ai ?” Cố Du hỏi vặn.

“Anh không tin em sẽ không dẫn em tới đây, cho em có cơ hội nhìn thấy Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh.”

Bị Từ Trạm bốn lạng đẩy ngàn cân nghẹn trở về, sau khi Cố Du quay mặt, góc độ tầm mắt của anh, vừa vặn thấy trong sợi tóc đen nhánh của cô vô ý lộ ra vành tay ửng hồng, cực kỳ giống chuyện buổi tối lúc sắc mặt khiến người say mê.

Từ Trạm khẽ hôn mép tóc mềm mại của cô, dìu cô ngồi xong ngay ngắn.

Cố Du tính cách đơn giản, một khi tìm ra thấu đáo, còn lại vấn đề thời gian, trừ bỏ cô ngoài hành động bất ngờ thì tác phong thẳng thắn quyết tuyệt, Từ Trạm nghĩ mình đã bắt đầu tiếp cận mục tiêu mong muốn.

Anh đối với cô, thử qua vây quét, thử qua cách thức giải phẫu ngoại khoa đả kích, thậm chí thử qua thầm chiến đấu phía sau địch, hiệu quả không tốt bằng trực tiếp mặt đối mặt với cô liều mạng ngươi chết ta sống.

Tuy anh rõ ràng hơn, sau khi giải quyết Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh, chờ đợi mình chưa chắc là thắng lợi, nhưng mặc dù không đạt được nhiều ước muốn, đời này, Cố Du chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.


Ba năm, anh đã bị thời gian mài đi chờ đợi dịu dàng.

Cố Du vốn muốn hỏi Từ Trạm, mảnh đất Nhất Hào có phải là mấu chốt ly gián Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh, lúc này, buổi đấu giá bắt đầu.

Phần đầu đất xây dựng đều làm nền, mấy công ty nhỏ cạnh giới, không đau không ngứa.

Từ bắt đầu mảnh đất Lục Hào, cạnh tranh gay cấn, giá dần dần bão tố cao, người giơ bài ra giá cũng nối liền không dứt.

Cố Du thấy mãi cho đến mảnh đất Tam Hào, Thượng Khôn ngồi hàng thứ nhất không có ra tay.

“Công ty đầu tư rỗng của anh là số bao nhiêu? Tên gọi là gì? Ở đâu?” Cố Du hạ giọng ngẩng đầu lên, kề sát bên tai của Từ Trạm thật cẩn thận hỏi.

“Chưa tới.” Từ Trạm cảm thấy bên tai ngứa nóng, tay không tự giác lập tức ôm thắt lưng của Cố Du.

“Vì sao?”

“Bởi vì không cần.”

Chẳng lẽ không đoạt mảnh đất Nhất Hào cùng Thượng Khôn sao? Cố Du không hỏi ra miệng, cô không biết sắp xếp của Từ Trạm, nhưng cô rõ ràng, lần này bản thân nghĩ quá đơn giản.

Cố Du mạnh mẽ luôn luôn đơn giản hóa vấn đề phức tạp, nhưng sống 25 năm, hiển nhiên đây không tính là ưu điểm.

Nhị Hào đưa ra giá khởi điểm có chiều hướng mắc hơn trước 20%, Cố Du nhíu mày, như vậy thật sự có thể? Chẳng lẽ vì giảm bớt lực cản cho Thượng Khôn?

Mấy tập đoàn đầu tư lớn và doanh nghiệp nhà nước gia nhập cạnh tranh, cuối cùng gõ búa giá khiến hội trường phát ra kinh ngạc tán thán.

Nhưng Thượng Khôn lại chậm chạp không có ra tay.

Trong lòng Cố Du nghi hoặc nhiều hơn, mảnh đất Dương chưa chắc giá trị cái giá cả này, nếu không phải phủ thị chính âm mưu xào nóng giá đất, kia Tô Ngôn Khanh cần gì phải lên giá cao, dù sao cạnh tranh kịch liệt, hơn nữa giá cả không thể nhỏ hơn con số này được.

Khiến cô cảm thấy bất khả tư nghị vẫn là Thượng Khôn, vừa rồi gặp mặt hắn rõ ràng tỏ vẻ mình cảm thấy hứng thú với Nhất Hào và Nhị Hào, vì sao bây giờ không có ra tay với Nhị Hào?

Lúc này, nhân viên kêu lên giá Nhất Hào được bán đấu giá, trong hội trường xôn xao.

Cố Du ngẩn người, giá tiền này đủ mua mảnh đất bên ngoài Bắc Kinh đi!

Kết quả giá cao là, công ty lớn bị vét sạch tiền túi không dám ra tay, công ty nhỏ lại không biết làm gì.

Về phần Thượng Khôn, hắn vẫn Lã Vọng buông cần, không hề có động tĩnh gì.

Mọi người bất ngờ với kết quả cuối cùng, khu khai phá “hot” nhất thành phố Dương Cảng chính thức lưu giá đấu thầu mảnh đất Nhất Hào.

Phóng viên có mặt thừa lúc thời gian tan cuộc bắt đầu chận người, ở đại sảnh Tô Ngôn Khanh và Thượng Khôn chia ra hai bên trở thành mục tiêu lớn nhất, bên người bị vây đến nước chảy không lọt.

Tô Ngôn Khanh chú trọng hình tượng, cười kiên nhẫn trả lời vấn đề. Mà Thượng Khôn sắc mặt rất khó coi, để trợ lý mở đường, bình tĩnh bước nhanh rời đi.

Sau khi lên xe, Cố Du đoạt chìa khóa xe trong tay Từ Trạm, “Anh đã sớm biết mảnh đất Nhất Hào sẽ lưu giá đấu thầu nên mới không cho công ty rỗng đến hiện trường?”

“Công ty kia đã bị gạch bỏ từ lâu, không thể lưu lại manh mối.” Từ Trạm cười cười.

“Vì sao?” Cố Du bị tự tin của anh làm kinh sợ, “Anh khẳng định như vậy?”

Từ Trạm cười vỗ vỗ đầu cô, giống như an ủi học sinh đang bị tò mò tra tấn, “Ta gặp qua chuyện xấu lớn nhất, chỉ có em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.