Đọc truyện Cánh Cửa Xanh – Chương 17: Kéo dài mạng sống
Lạc Uyển dừng trước cửa phòng Thượng Quan Lưu Vân, Lý Đại Lộ ngồi trên ghế sofa. Thượng Quan Lưu Vân sau khi lấy được tro cốt của Tiểu Mộ về thì ngồi lì trong phòng không chịu ra ngoài. Lạc Uyển biết anh khó chấp nhận được sự thật này. Từ trước đến nay anh chưa từng thất bại, vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại mất đi hai người mình yêu thương nhất. Không những thế anh còn tròn mắt chứng kiến em trai nhảy lầu tự tử. Thực sự cú sốc mà anh phải chịu quá lớn.
Có tiếng bước chân từ sân vọng lại. Lạc Uyển đứng dậy liền nhìn thấy Thẩm Cơ. Dạo này ngày nào cô ta cũng đến, khoác vẻ mặt đầy sự quan tâm đối với Thượng Quan Lưu Vân.
Cô ta đến phòng Thượng Quan Lưu Vân, khẽ khàng gõ cửa, dịu dàng gọi: “Lưu Vân, anh mau ra đi! Em lo chết mất”.
Bên cửa vọng lại một tiếng “choang”, tiệp đó là tiếng thủy tinh vỡ, nhất định là Thượng Quan Lưu Vân đã ném lọ hoa về phía cửa. Cô ta thấy thế nhanh chóng quay đầu, hằn học nhìn Lạc Uyển đang cúi mặt đứng cạnh, không nhận thấy biểu hiện gì trên khuôn mặt của Lạc Uyển, nhưng lại thầm chắc chắn rằng Lạc Uyển đang cười nhạo cô.
Cơn phẫn nộ của Thẩm Cơ đã thiêu rụi lý tính. Cô ta vốn có tất cả nhưng lại bị Lạc Uyển cướp đi từng thứ một, cướp sạch sẽ. Điều đáng hận nhất là trên mặt cô gái mang tên Lạc Uyển này, lúc nào cũng khoác vẻ nhàn nhạt, yên bình tựa như xuyên thấu mọi thứ.
Giày cao gót của Thẩm Cơ nện lên nền đá hoa vang lên tiếng cồm cộp. Cô ta bước đi rất nhanh, còn Lạc Uyển và Lý Đại Lộ chỉ đưa mắt nhìn nhau cười gượng. Cả hai người đều không biết phải làm gì với Thẩm Cơ vừa phóng túng vừa đại tiểu thư này.
Lát sau, có chiếc xe đỗ trước tòa nhà. Nghe thấy mấy tiếng bước chân từ tốn nện trên con đường đá, Lạc Uyển và Lý Đại Lộ vội chạy đến đứng bên cửa nghênh đón.
Ông già Thiện Thanh bước vào, nhìn thấy Lạc Uyển và Lý Đại Lộ đứng bên cạnh liền nói: “Thượng Quan Lưu Vân đâu? Vừa rồi ở trên xe ta đã nghe quản gia nói. Ôi chao, chuyện này ta cũng đã nghĩ đến. Lần này ta đến để nhận tro cốt của Tiểu Mộ mang đến chỗ ta, để cậu ấy được ở bên cạnh, bầu bạn cùng bà”.
“Ông, làm sao ông biết? Bà đã chết thế nào?”
“Haizzz, ta đã sớm nhắc Thượng Quan Thanh. Nói trong nhà bà ấy có nợ máu quá lớn, nếu cứ tiếp tục sẽ có người đời đời kiếp kiếp chẳng được siêu sinh. Lúc Thượng Quan Thanh còn trẻ cũng đã từng gặp sư phụ tôi nên có học qua một hai chiêu thuật. Vì thế biết xem tình hình nhà cửa, nhất định bà ấy đã nhìn thấy thứ gì đó nên mới chấp nhận hy sinh bản thân như vậy. Bà ấy muốn chuyên chở linh hồn các cô gái trẻ đã bị Tiểu Mộ giết kia”, ông già Thiện Thanh lắc đầu nói.
“Bà chết là do tự sát?”, Lạc Uyển sợ hãi hỏi.
“Đương nhiên không phải. Chỉ là dùng sự tổn thọ để cầu sự thương xót của ông Trời, giảm nhẹ tội lỗi của Tiểu Mộ, gánh chịu một phần oán hận cho gia tộc Thượng Quan mà thôi.”
Ông già Thiện Thanh nhìn vào mặt Lạc Uyển nói: “Cô không cần phải lo lắng, ta nhất định sẽ khuyên giải Thượng Quan Lưu Vân không được phụ lại tâm nguyện của bà”.
“Vâng, vâng.” Lần đầu tiên Lạc Uyển cười vui như vậy. Cô bảo quản gia đi mời ông lão thần tiên này đến cũng chính là muốn nhờ ông tụng kinh giúp Tiểu Mộ nhanh chóng siêu sinh tịnh độ. Cô biết chỉ ông ấy mới có thể khuyên Thượng Quan Lưu Vân, giúp anh sớm bước ra khỏi sự u ám.
Ông già Thiện Thanh bước đến trước cánh cửa phòng đóng chặt, khẽ nói: “Duyên đến duyên đi, nhân quả luân hồi. Lưu Vân, cháu còn cố chấp vướng vào vòng yêu hận đến khi nào nữa? Chấp nhận gạt Tiểu Mộ ra! Để cậu ấy không còn lưu luyến về cháu, để cậu ấy đi tìm một gia đình tốt mà đầu thai. Sự lưu luyến của cháu bây giờ trở thành nỗi vướng bận với cậu ấy, một khi đã có vướng bận, cậu ấy sẽ không siêu sinh đầu thai được”.
Khá lâu sau đó cửa phòng mới từ từ mở, Thượng Quan Lưu Vân bước ra. Trong lòng vẫn ôm chặt hộp tro cốt làm bằng ngọc của Tiểu Mộ. Anh ấp nó trong lồng ngực, không hề có giọt nước mắt nhưng ánh mắt lại trống rỗng vô hồn. Anh chậm chạp trao bình tro cốt vào tay ông già Thiện Thanh, sau đó ngón tay khẽ nắm chặt lại. Rồi đưa mắt nhìn vẻ khoan thai bình thản cùng ánh mắt như nhìn thấu vạn vật của ông già Thiện Thanh. Bàn tay anh lưu luyến không muốn rời bình tro cốt.
Cuối cùng cũng trao đi, anh có cảm giác như đã mất đi một phần cơ thể.
Một lát sau, ông già Thiện Thanh quay người bước đi. Khi đi qua Lạc Uyển, ông dừng lại rất lâu, sau đó ngoái đầu sang nói như ra lệnh với Lạc Uyển: “Đưa tay phải đây”.
Lạc Uyển ngơ ngác đưa tay ra, chỉ thấy ông già Thiện Thanh kia lấy từ trong ngực ra một sợi dây màu đỏ cũ kỹ định buộc cho Lạc Uyển. Bé gái hoang mang nhìn, sau đó liền nói: “Ông, đây là dây kéo dài mạng sống. Cái này để cho ông dùng vào lúc cuối đời, sao ông có thể cho người khác, ông đã tìm bao nhiêu năm nay mới thấy một sợi như thế”.
“Dây kéo dài mạng sống!”, Lạc Uyển sợ hãi, rụt tay lại, “Ông, cháu không thể nhận món quà lớn như vậy”.
“Ha ha, tôi già rồi, sống thêm vài ngày hay ít đi mấy ngày đâu có sao. Nhưng cô không để sao? Cuộc hẹn gặp cánh cửa xanh của cô sắp hết hạn rồi. Nếu không có dây kéo dài sinh mạng này thì chẳng lâu nữa cô sẽ chết. Tại sao cô không cho hai người đàn ông này biết, vì sao họ đều không bảo vệ cô?”, ông già Thiện Thanh chất vấn.
“Vì sao?”, hai người đàn ông giật mình nhìn Lạc Uyển. Họ chỉ mới nghe thấy việc phải tìm cánh cửa xanh, nhưng không hề biết rốt cuộc còn lại mấy ngày, cũng không biết quá hạn mà chưa tìm ra thì Lạc Uyển sẽ chết.
“Vì sao em không cho anh biết?”, mắt Thượng Quan Lưu Vân đã đỏ ngầu.
Ông già Thiện Thanh buộc sợi dây kéo dài sinh mạng vào tay Lạc Uyển rồi nói: “Đáng tiếc tôi chỉ tìm thấy một sợi dây kéo dài sinh mạng. Nếu có thể tìm được thêm sợi dây kéo dài sinh mạng khác, buộc cả vào hai tay thì cô có thể chống chọi được đến lúc tìm ra cánh cửa xanh”.
“Vậy làm thế nào?”, Lý Đại Lộ hỏi.
“Anh nghĩ dây kéo dài sinh mạng dễ tìm thế sao?”, cô bé kia hỏi vẻ trách cứ. Đây đã là bảo bối tốt nhất của ông rồi. Nó vốn được dùng để kéo dải sinh mạng của ông.
“Không sao”, Lạc Uyển đưa tay sờ sợi dây đỏ bình thường hơn cả mức bình thường. Dù có vẻ hơi cũ nhưng màu đỏ kia rất dẽ chịu, cô ngẩng đầu cười, “Thật sự không sao mà”.
Ông già Thiện Thanh vừa bước ra ngoài vừa nói: “Cô đã có duyên phận với dây kéo dài sinh mạng như vậy thì hãy cố gắng suy nghĩ. Trong đời cô từng xuất hiện sợi dây màu đỏ nào khiến cô lưu luyến không thôi chưa? Có sợi dây màu đỏ nào tác động đến tất cả hồi ức của cô không? Có sợi dây màu đỏ nào khiến cô cảm thấy ấm áp không? Sợi dây đó không chừng chính là dây kéo dài sinh mạng của cô đấy”.
Lạc Uyển nhớ lại lúc còn nhỏ.
Cô chạy đến trước mặt mẹ: “Mẹ, con cũng muốn có dây chuyền, Lan Lan nhà hàng xóm có rồi”.
Người mẹ đang bận rộn trong bếp vẫn ngẩng đầu lên, đưa tay xoa đầu cô nói: “Nhưng, mẹ không có!”.
Cô liền bật khóc bởi cô cho rằng đó là chuyện nghiêm trọng giống như trời sắp sập tới nơi. Bởi không có dây chuyền thì sẽ không có cơ hội chơi cùng các bạn.
Người mẹ nhìn hai hà nước mắt của cô, đột nhiên xõa tóc ra. Rồi một sợi dây màu đỏ rất dài đã ở trong tay. Mẹ buộc một chiếc bông tai lên sợi dây màu đỏ đó, sau đó khẽ khàng đeo lên cổ Lạc Uyển. Sợi dây màu đỏ đó chính là tình yêu thương của mẹ dành cho cô.
Sợi dây chuyền đó rốt cuộc đang ở đâu? Tìm thấy sợi dây đỏ này có lẽ sẽ tìm thấy hy vọng sống.
Cô đưa mắt nhìn bóng ông già Thiện Thanh đã ra khỏi cổng. Hai người đàn ông vây lại hỏi: “Em có cảm nhận được sợi dây màu đỏ ấm áp nào không?”.
“Có thì có, nhưng có lẽ là để ở nhà không mang đến đây. Đó là chuyện xảy ra rất nhiều năm về trước rồi, cũng không biết để ở đâu nữa”, Lạc Uyển nghĩ một lát rồi trả lời.
Nghe thấy câu này, Thượng Quan Lưu Vân quay đầu lại bảo quản gia: “Mau đưa trực thăng ra”.
Lạc Uyển quay đầu sửng sốt nhìn anh. Thượng Quan Lưu Vân kéo cô ra ngoài, còn Lý Đại Lộ vẫn ngơ ngác đứng đó, Thượng Quan Lưu Vân gọi: “Còn đợi gì nữa, bây giờ tới nhà Lạc Uyển, tìm cho ra thứ cứu mạng kia”.
Ba người đang vội vã chuẩn bị lên đường thì nhìn thấy một cô gái đứng ở cổng, là Thẩm Cơ. Vừa thấy Thượng Quan Lưu Vân đi ra ngoài, cô ta tươi cười muốn chạy lại đón. Nhưng lại thấy bộ dạng Thượng Quan Lưu Vân gấp gáp đi về bãi cỏ phía sau, thì liền hỏi lớn: “Anh đi đâu vậy?”.
“Tới nhà Lạc Uyển”, Lý Đại Lộ không khách khí trả lời.
“Em cũng muốn đi!”, Thẩm Cơ nói với theo phía sau.
“Cô đi làm gì? Cô giúp được gì?”, Thượng Quan Lưu Vân quay đầu hờ hững nói.
Mắt Thẩm Cơ ngấn lệ, tỏ vẻ đáng thương nhìn ba người nói: “Một mình em ở lại đây rất sợ, em muốn đi cùng mọi người”.
Lạc Uyển mềm lòng, kéo tay cô ta nói: “Đi thôi! Dù sao thêm một người tìm cũng tốt”. Câu cuối cùng là cố tình nói cho Thượng Quan Lưu Vân nghe. Anh cố kiềm chế khó chịu, không nói gì liền quay người bỏ đi.
Máy bay trực thăng đã đến, luồng khí cực lớn thổi dạt lá cây, bốn người ngồi lên nó.
Đây là trò chạy đua với thời gian. Nếu Lạc Uyển thua, cái giá phải trả sẽ là sinh mạng của cô.
Trực thăng bay mấy tiếng mới đến nhà Lạc Uyển. Nơi đó là một thị trấn non xanh nước biếc, vô cùng cô kính. Máy bay trực thăng đỗ trên sân vận động của trường tiểu học. Bốn người bước xuống, sau đó Lạc Uyển vội chạy về nhà mà không kịp trả lời những câu hỏi hiếu kỳ của bà con trong thị trấn.
Nhà cửa đã dọn dẹp lại toàn bộ. Từ khi mẹ qua đời, bố cũng bỏ đi từ lâu, riêng Lạc Uyển cũng sớm tự lập bên ngoài, hiếm khi về nhà. Tuy nhà cửa vẫn còn đó, nhưng vì chẳng có ai quét dọn nên vừa đẩy cửa vào thi bụi bặm đã xộc lên mặt.
Lạc Uyển chỉ vào một dãy ngăn kéo ở góc tối nói: “Rất có thể nó ở đó, là một sợi dây màu đỏ, trên đó có buộc một chiếc bông tai rất bình thường, trông giống như dây chuyền. Vì chẳng đáng giá nên chắc chắn không có ai cầm đi đâu. Em lên gác xép tìm trong hòm xem sao”.
Lạc Uyển bước tới cầu thang trèo lên gác xép, còn Thượng Quan Lưu Vân và Thầm Cơ mở ngăn kéo bắt đầu lục tìm.
Mắt Thẩm Cơ đột nhiên bừng sáng. Một sợi dây màu đỏ đã ở trước mắt. Trên đó rõ ràng là một chiếc bông tai. Cô đang định đưa tay ra cầm thì tiếng gào của Lý Đại Lộ vọng lại: “Lạc Uyển, Lạc Uyển, em sao rồi”.
Lưu Vân vội đi lên cầu thang, còn Thẩm Cơ liền nhân cơ hội đó cầm sợi dây màu đỏ bỏ vào túi xách mang theo bên người.
Lạc Uyển vừa lên đến gác xép thì tấm thảm được treo trên trần nhà rơi xuống, lại kết hợp với đồ đạc lâu ngày không ai lau chùi nên bụi bẩn bay khắp nơi khiến cô thấy hơi chóng mặt.
Cô tới mở chiếc hòm, lật giở từng thứ ra. Quần áo cũ được ném đầy trên nền nhà cảng khiến bụi bay lên khắp nơi.
Cô lật hết chiếc này lại ném chiếc khác, chẳng tìm thấy sợi dây màu đỏ đó đâu. Cô hít sâu một hơi, đang định quay người bỏ đi thi đột nhiên phát hiện dưới gầm chiếc giường con ở trên gác xép bất thình lình phát ra tiếng động.
Cái gì vậy? Lẽ nào là chuột. Lâu không về, ngôi nhà này cũng hỏng hết rồi.
Cô cẩn thận dè dặt cúi xuống, bỗng nhiên phát hiện có một cánh tay với năm ngón tay thon nhỏ thò ra ngoài. Nhưng bàn tay đó tuyệt nhiên không phải tay của người ống, bởi bên trên đó đầy những vần đen kinh sợ.
Cô hoảng hốt lùi lại phía sau, dường như cô đã nhìn thấy bàn tay này ở đâu đó.
Cô nghiến răng ken két. Người này rốt cuộc là ai, muốn cho mình biết điều gì sao? Đã đến nước này rồi Lạc Uyển cũng chẳng sợ gì nữa. Cô đứng dậy tiến tới trước giường, đưa tay ra kéo chiếc chiếu trên đó thì thấy dưới gầm giường chẳng có ai, chỉ có một chiếc hòm gỗ nhỏ trông rất cũ kỹ để đó.
Cô mở ra xem thi chỉ thấy một số đồ dùng cũ như gương trang điểm, son môi, phấn đã đóng cục, một chiếc khăn tay, một chiếc lược gỗ.
Cô lật đi lật lại cũng chẳng tìm thấy thứ gì khác, có vẻ đây là hộp trang điểm của một cô gái. Nhưng những thứ này cũng bình thường mà, bàn tay kia muốn nhắc mình điều gì sao?
Ngón tay Lạc Uyển đột nhiên đau nhói, cúi xuống nhìn thì đó là một chiếc kim thêu. Trên đó còn cả một sợi dây dài màu đỏ, màu này Lạc Uyển cũng rất quen.
Cái kim này có phải là kim thêu đôi giày màu đỏ? Cô bắt đầu ra sức lật cái hòm, muốn tìm đôi giày thêu hoa màu đỏ mà mình muốn tìm kia. Mỗi lần trước khi minh gặp nguy hiểm đều nhìn thấy đôi giày ấy, nhất định nó ẩn chứa bí mật quan trọng gì đó.
Đúng lúc đang bới tung đống đồ, cô chợt cảm thấy phía sau hình như có người đứng nhìn. Cô giật minh quay đầu lại nhưng chẳng có gì, nhìn trái ngó phải vẫn không có gì.
Có lẽ vì quá đa nghi nên cô không dám nghĩ nhiều nữa liền bỏ đồ xuống rồi đi ra ngoài. Lúc đóng hòm lại cô vẫn thẫn thờ giây lát bởi có căm giác là hình như cô đã nhìn thấy cái gì đó.
Hai tay cô run rẩy cầm chiếc gương, khẽ khàng soi lên đó.
Trong chiếc gương kia là gương mặt cô. Di chuyển chiếc gương xuống dưới rồi lại lên đến cô, sau rồi lại lướt sang bên vai. Cô thấy có một chiếc giày đang giẫm trên vai trái, tiệp tục di chuyển gương sang vai phải quả nhiên cũng có một chiếc giày khác. Có điều trên giày lần này thực sự có người đứng.
Vừa rồi đã nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai, hóa ra con ma lại đứng trên vai.
Cô không dám nhìn lên phía trên. Chỉ thấy bàn chân con ma kia đang gi lên hai vai, đứng rất vững chãi. Lần này cuối cùng cô cũng có thể nhìn rõ đôi giày hoa, trên mũi giày còn có hai chữ nhỏ.
“Thù nhi.”
Cô vừa đọc lên từ đó máu miệng đột nhiên phun trào, lồng ngực đau nhói, cơ thể ngã nhào xuống đất, cảm giác hoa mắt chóng mặt, không còn sức sống. Cô cố gắng ngẩng đầu liền nhìn thấy con đường trải đá xanh. Bỗng nhiên tất cả các cánh cửa sổ hai bên đường lọt vào mắt cô đều mang một màu xanh ngọc bích.
Lý Đại Lộ vả Thượng Quan Lưu Vân nghe thấy tiếng uỵch phát ra từ trên gác. Thầm nghĩ nhất định có chuyện không hay xảy ra rồi nên cả hai đều ào chạy lên gác, chỉ thấy Lạc Uyển đã ngã nhoài xuống nền nhà. Khó khăn lắm hai người mới đỡ cô dậy được, đặt nằm lên giường, lúc này Lạc Uyển đã bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.
Lý Đại Lộ thấy nhịp thở của Lạc Uyển đang yếu dần, biết là cô không chống chọi được lâu nữa liền quay đầu nhìn Thượng Quan Lưu Vân. Hai người cơ hồ đã hiểu nên bắt đầu gọi người trong thôn đến. Thượng Quan Lưu Vân đưa cho người trong thôn từng nắm từng nắm tiền rồi bảo họ dù có phải đảo đất lên cũng phải tìm bằng được sợi dây màu đỏ đó. Còn Thẩm Cơ cũng bận rộn bên trong, chỉ có Lý Đại Lộ và Thượng Quan Lưu Vân bên cạnh Lạc Uyển.
Thời gian đã đến kỳ hạn, nếu không có sợi dây kéo dài sinh mạng của ông già Thiện Thanh tặng cho thì có lẽ Lạc Uyển đã không thể chống chọi được. Nhưng dù sao cô vẫn sẽ cố gắng chống chọi, một khi vẫn chưa đến giây phút cuối cùng, cô tuyệt đối không buông xuôi.
Lạc Uyển đã bắt đầu rơi vào trạng thái bán hôn mê, không ngừng kêu khát trên giường, nhưng dù có uống bao nhiêu nước cũng chẳng có tác dụng gì. Lý Đại Lộ thấy bộ dạng của Lạc Uyển như thế liền nghĩ đến những lời ông già Thiện Thanh nói nhỏ lúc đi ra: “Máu của người mắt trời là quý nhất, tuy không thể phá vỡ cánh cửa xanh nhưng chí ít có thể kéo dài thêm thời gian. Cậu phải tự biết mình nếu không chịu được nữa thì đừng miễn cưỡng”.
Lý Đại Lộ đột nhiên đưa cổ tay lên miệng, cắn mạnh, máu phun ra như dòng suối nhỏ. Anh đặt vết thương đang chảy máu kia lên môi Lạc Uyển, máu vừa chảy vào trong miệng thì gương mặt trắng
xanh kia của Lạc Uyển lại hồng hào trở lại.
Thượng Quan Lưu Vân im lặng, mắt đỏ ngầu quay đầu lại nói với đám ngưới trong thôn: “Tìm cho tôi, tì thấy rồi muốn gì tôi cũng cho”.
Anh quỳ xuống nắm lấy tay Lạc Uyển, đột nhiên nói với Lạc Uyển đang hôn mê: “Cầu xin em, đừng chết, đừng bỏ anh lại một mình”.
Thẩm Cơ đứng gần đó nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, cơn giận trong lòng lại bùng lên như có thể hủy diệt tất cả. Cô ta nhặt một chiếc bật lửa rồi chạy ra ngoài, những muốn tự tay đốt sợi dây đỏ này đi. Tuy cô ta không biết sợi dây đỏ này có tác dụng gì nhưng cô ta lại biết rõ ràng rằng nếu không có sợi dây Lạc Uyển chắc chắn sẽ chết.
Người trong thị trấn đều tập trung ở nhà Lạc Uyển, nháo nhác đào đào bới bới để tìm sợi dây màu đỏ kia. Có rất nhiều sợi dây màu đỏ được tìm thấy, nào là dây len đỏ, dây vải đỏ, nhưng chẳng có sợi dây màu đỏ buộc chiếc bông tai kia.
Thượng Quan Lưu Vân lòng như lửa đốt cứ đi đi lại lại bên cạnh Lạc Uyển và Lý Đại Lộ, vừa kêu người khác gọi bác sĩ đến vừa kêu Lý Đại Lộ truyền máu. Tất cả mọi người đều theo sự chỉ huy của anh, nỗi hoang mang lo sợ đã lan tràn khắp thị trấn.
Thẩm Cơ cười gằn độc ác lùi sâu vào một góc tối, đó là sân sau nhà Lạc Uyển. Bên cạnh đó còn có một cây hòe, cô ta chạy đến phía sau cây hòe đó. Sau khi đã xác nhận không ai có thể nhìn thấy mình nữa mới lôi sợi dây màu đỏ từ trong túi ra, tay phải cầm bật lửa.
Ngọn lửa màu xanh bùng lên rất cao, hình như đây là chiếc bật lửa mới chưa dừng lần nào. Cô ta cười nham hiểm, đưa sợi dây tới gần ngọn lửa.
Sợi dây đỏ kia vừa gặp lửa liền co lại, chỉ cần thêm một phút nữa thôi sợi dây đỏ này sẽ trở thành tro tàn.
Cùng lúc đó, trong nhà vọng lại tiếng thét kinh hoảng của Lạc Uyển. Trong lúc hôn mê cơ thể cô đột nhiên co quắp lại, răng đánh cầm cập. Lý Đại Lộ mặt tái xanh, vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền giữ chặt cơ thề không ngừng co rúm của cô lại rồi nói với Thượng Quan Lưu Vân: “Giữ miệng cô ấy lại, nếu không cô ấy sẽ cắn vào lưỡi mà chết”.
Thượng Quan Lưu Vân giữ chặt đầu cô, cảm giác như Lạc Uyển sắp bốc cháy. Anh nắm chặt tay Lạc Uyển, tràng hạt trên tay cơ hồ đã nóng đến mức như bị nung trong lò thiêu, cháy đỏ rồi.
Thẩm Cơ nhìn sợi dây đỏ cháy nhưng có v nó không bén lửa như những sợi dây bình thường, cảm giác như đang đốt trên thủy tinh vậy, thật kỳ lạ. Cô ta ra sức đốt sợi dây kia, cuối cùng chợt thấy
sợi dây rung lên một cái, dường như có thứ gì đó đã bị đứt.
Thượng Quan Lưu Vân và Lý Đại Lộ đều thẫn thờ nhìn cánh tay Lạc Uyển đột nhiên buông thõng xuống. Người nằm yên trở lại, sự đau đớn kia cơ hồ như đã qua, nhưng thay vào đó là giấc ngủ sâu vĩnh hằng.
Tay Lạc Uyển thõng xuống mép giường, sợi dây tràng hạt nóng bỏng đã đứt, bắn tung tóe khắp nơi. Tràng hạt này đã cố sức gánh chịu sự đau đớn cho Lạc Uyển, cuối cùng cũng đã đứt.
Lạc Uyển rơi vào hôn mê thật sự, ai cũng có thể thấy được điều này. Cô chỉ thở hắt ra mà không hề hít vào, dường như không còn chống chọi được lâu nữa.
Lý Đại Lộ đưa cánh tay chảy máu lại nhưng cô đã không thể uống được nữa. Lý Đại Lộ để vào hết lần này đến lần khác nhưng máu cứ từ từ tràn ra theo khóe môi Lạc Uyển.
Thượng Quan Lưu Vân vỗ vào mặt cô, trái tim rụng rời đau đớn. Lúc này đây ai còn nhớ ai yêu ai, chỉ cần được sống lại đã chuyện rất tốt rồi. Mới vừa rồi còn nói chuyện, còn đi được, đột nhiên ngã một cú thì thần chết cơ hồ đã đối diện với cô. Cảm giác đó thực sự khiến người ta thật khó chấp nhận.
Đầu Thượng Quan Lưu Vân càng lúc càng đau như búa bổ. Anh quỳ xuống nhặt những hạt tràng hạt kia, vật mà bà yêu quý nhất. Anh biết đó là của hồi môn lúc trẻ của bà.
Tràng hạt đó vẫn nóng như lửa đốt khiến Thượng Quan Lưu Vân không có cách nào nhặt lên được.
Thầm Cơ vẫn đứng phía sau gốc cây hòe phấn khích đốt sợi dây đỏ. Nhưng ngọn lửa bập bùng vài lần rồi lại tắt ngấm, tất cả lại chìm trong bóng tối. Cô ta vừa trách cái thị trấn nhỏ nghèo nản này vừa bật lửa không ngừng, nhưng ngọn lửa cứ bật lên lại tắt, cơ hồ có người nào đó đang thổi tắt nó.
Thầm Cơ thấy rất kỳ lạ. Bất chợt cảm giác một bên cô lành lạnh, dường như có người đang hà hơi lên đó thi phải. Cô ta chẳng quan tâm nhiều, vẫn cố gắng bật lửa lần nữa.
Ngọn lửa kia chiếu sáng một khoảng đêm đen tối xung quanh. Trong ánh lửa bập bùng, cô phát hiện trên sợi dây đỏ trong tay còn có thêm một sợi tóc đen rất dài khác.
Trên dây đỏ tại sao lại có một sợi tóc? Tay cô ta run lên bần bật, đây chắc chắn không phải là tóc cô, bởi vì tóc cô nhuộm màu nâu đỏ. Còn sợi tóc này rất mềm, vừa nhìn liền biết là không phải của cô.
Trong lòng bắt đầu lo lắng, cô không dám bật lửa nữa, đành lấy răng cắn sợi dây đó. Chẳng hiểu sao miệng vừa chạm vào sợi dây lại giống như đang hôn lên vật gì đó vậy.
Cảm giác lành lạnh, trơn trơn tựa da người.
Lẽ nào có người đang đứng trước mặt mình? Cô ta cố bật lửa, ngọn lửa vừa bùng sáng thì cảnh tượng trước mặt đã khiến cô cứng đờ bất động. Trên sợi dây đỏ trong tay cô còn treo một cái đầu người. Đó là đầu của một cô gái xinh đẹp nhưng đôi mắt đờ đẫn nhìn cô, khóe miệng còn đầy máu tươi, trên cổ có vết cắn đo đỏ.
Vừa rồi không phải Thẩm Cơ cắn sợi dây đỏ, mà là cái đứt cổ của người con gái này. Mồ hôi trên trán Thẩm Cơ túa ra, khóe miệng người kia chậm rãi nói: “Vì sao cô đốt sợi dây của tôi?”.
“A!”, một tiếng thét vang trời, Thẩm Cơ quay người bỏ chạy.
Thẩm Cơ kêu gào chạy vào trong nhà, mọi người bên trong đều ngừng toàn bộ động tác sững sờ quay đầu lại nhìn. Cô ta thấy người khác đều nhìn tay mình, bởi vì trên tay vẫn còn cầm sợi dây đỏ kia.
Khuôn mặt Thượng Quan Lưu Vân biến sắc trở nên lạnh băng. Lao đến, một tay anh cướp lấy sợi dây kia, Thẩm Cơ lập tức nói: “Đây là sợi dây em vừa phát hiện thấy dưới phiến đá nhô bên ngoài nhà, vui quá”.
Nhưng biểu hiện trên mặt cô ta thì tất cả đều chẳng nhận ra sự vui mừng ở đâu, nụ cười quá ư gượng gạo. Nhưng Thượng Quan Lưu Vân không muốn đếm xỉa đến cô ta nữa. Anh quay người đi, lúc này mặt Lý Đại Lộ tái mét, nếu vết thương tiếp tục chảy máu thi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thế nhưng khi sợi dây đỏ kia vừa được buộc vào tay Lạc Uyển, mắt Lạc Uyển liền mở, mở ra tia hy vọng sống sót. Có điều chỉ trong thoáng chốc sau đó cô lại nghiêng đầu rồi lịm đi, còn Lý Đại Lộ cũng ngã xuống. Thượng Quan Lưu Vân vẫn ở đó kêu gào thảm thiết, quang cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng – Lý Đại Lộ được khiêng đi cầm máu.span>Còn Thẩm Cơ đờ đẫn đứng ở đó giống như bị người khác nện mạnh một cú khiến đầu óc mụ mẫm. Trong lòng cô ta vừa sợ vừa hận, nhưng dù sao tính mạng của Lạc Uyển cũng đã được giữ lại.
Màn đêm trầm lặng và yên tĩnh, Lạc Uyển cũng dần tỉnh lại sau cơn hôn mê. Cô không hề biết mình đã được kéo trở lại từ Quỷ Môn Quan, mà chỉ cảm thấy đầu nặng trịch chân tay nhẹ bẫng. Đưa mắt nhìn gương mặt say ngủ của Thượng Quan Lưu Vân đang mệt mỏi nằm co quắp trên ghế gần đó, rồi lại như nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Lưu Vân: “Nhanh lên, tìm nhanh lên”.
Trong lúc mê man giọng nói đó cứ mãi gọi cô không được ngủ. Và khó khăn lắm mới gắng gượng tự ngồi dậy được, cô liền giơ tay về phía cốc nước đặt trên bàn bởi không nỡ làm người khác tỉnh dậy. Vừa rồi cô hôn mê chắc chắn đã gây ra rất nhiều phiền phức cho mọi người rồi.
Cô phải mất rất nhiều sức mới ngồi dậy được, nhìn thấy sợi dây màu đỏ quen thuộc kia đang buộc lên cánh tay của mình. Cô chợt nhận ra mình hình đang bị rơi xuống vực sâu, bỗng cổ tay bị thắt chặt một cái rồi bị một sức mạnh chẳng biết từ đâu ra lôi trở lại. Mà có lẽ sức mạnh trên cổ tay lúc đó chính là đến từ sợi dây đỏ này.
Nhưng cơ thể cô vẫn vô cùng yếu, hoàn toàn không thể tự điều khiển được mình. Miệng lưỡi khô đắng, đôi tay run rẩy, nên phải cố gắng di chuyển từng chút một.
Thẩm Cơ đứng bên ngoài cửa sổ cách đó không xa, dường như cô ta không có ý định ngủ. Nỗi sợ hãi vừa rồi khiến cô ta vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Cô ta không thuần phục được Thượng Quan Lưu Vân đi ngủ nên căm hận đứng trước cửa sổ nhìn Lạc Uyển. Khi thấy Lạc Uyển không tự cầm nổi cốc nước liền lén hừ một tiếng sau đó bỏ đi, tự tìm chỗ nghỉ cho mình.
Lạc Uyển vẫn gắng với cốc nước, đột nhiên bên cạnh cốc xuất hiện một bàn tay. Bàn tay đó quen thuộc và ấm áp biết bao. Mọi thứ trước mắt Lạc Uyển đột nhiên nhòe đi, hình như cô nhìn thấy người mẹ đã chết đang cầm cốc nước đến bên cô. Còn cô đã trở lại tuổi thơ, bị ốm nằm trên giường, mẹ cầm nước đường trắng đã pha, dịu dàng bước đến bên giường.
Cô đờ đẫn nhìn mẹ, miệng lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ”. Trong lòng chợt xuất hiện hàng ngàn câu hỏi, không biết mẹ lúc này là người hay ma, mình đang hồi tưởng lại hay rơi vào ảo giác.
Người mẹ vẫn dáng vẻ như xưa bê cốc nước đến. Cô muốn giơ tay ra chạm vào mẹ nhưng cơ thể đã mệt mỏi không còn chút sức lực nào nữa. Nhìn thấy trên cổ mẹ hình như đeo sợi dây đỏ mà mình muốn tìm.
Lạc Uyển ngẩng đầu, nhìn mẹ, khẽ hỏi: “Mẹ, là mẹ vẫn luôn giữ sợi dây đỏ này!”.
Người mẹ chỉ mỉm cười không nói lặng lẽ bê cốc nước ngồi trước giường. Lúc nhỏ mỗi lần Lạc Uyển bị ốm mẹ đều bê nước ngồi như vậy. Tuy không thể ốm thay cho Lạc Uyển nhưng mẹ luôn sẵn lòng ở bên con gái, kể chuyện rồi hát cho cô.
Quả nhiên lúc này mẹ lại bắt đầu hát. Mẹ kể lúc mẹ chưa lấy chồng, đã từng theo đoàn kịch trong thôn học qua mấy câu. Sau này cùng với sự phát triển của điện ảnh, ti vi và các trò giải trí thì đoàn kịch cũng nhanh chóng bị giải tán. Nhưng giọng của mẹ vẫn ngọt ngào như vậy, vừa cất lời đã có thể mang lại sự bình yên cho mọi người.
Bài hát này cô được nghe rất nhiều lần, là bài hát mẹ thích hát nhất. Lời bài hát như thấm sâu vào trái lim Lạc Uyển từng câu từng câu: “Năm tháng đã trôi qua tự lúc nào, biết bao nhiêu chuyện đã qua đi…”
Tự đáy lòng Lạc Uyển trào lên một cảm giác vô cùng thê lương. Khi nghe bài hát này, đôi mắt Lạc Uyển đã lệ tuôn trào hai hàng giống như khi thấy người yêu đi xa, thấy sự cô quạnh vô cùng.
Người mẹ hát xong liền ngoái đầu nhìn Lạc Uyển trìu mến sau đó bóng mẹ dần trở nên trong suốt, từ từ biến mất trước mặt Lạc Uyển.
Lạc Uyển giật mình, giơ tay về phía bóng mẹ, miệng không ngừng gọi: “Mẹ, mẹ, đừng đi”.
Chỉ có một bàn tay chìa ra lắc gọi cô. Cô mở choảng mắt thì thấy khuôn mặt Thượng Quan Lưu Vân. Anh mừng rỡ nhìn cô, miệng lẩm bẩm: “Cuối cùng em đã tỉnh, Lạc Uyển, sao vậy, em lại mơ ác mộng nữa à? Vì sao mặt đầm đìa nước mắt thế kia?”.
Lạc Uyển nhìn Thượng Quan Lưu Vân hồi lâu mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần, lẽ nào vừa rồi thực sự chỉ là ngủ mơ. Cô quay đầu nhìn cốc nước kia, quả nhiên vẫn đặt ở chỗ mà tay mình không với được.
Cô đưa tay sờ lên mặt mình, cảm giác ươn ướt. Vừa rồi người mẹ mà cô nhìn thấy lẽ nào chỉ là hình ảnh nhớ lại của những tháng ngày đã qua, chỉ là giấc mơ như tất cả các giấc mơ ban đêm khác?
Thượng Quan Lưu Vân đỡ Lạc Uyển ngồi rồi đưa cho cô cốc nước. Cô sau khi đã tỉnh táo hơn một chút lại bắt đầu nghĩ đến giấc mơ vừa rồi. Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, nếu là mơ thì vì sao mình có thể nhớ rõ từng chi tiết như thế? Nhưng nếu không phải là mơ thì tại sao mẹ không nói rõ những lời muốn nói với mình, mà chỉ hát thôi?
Đột nhiên cô cảm thấy trong miệng mình có mùi tanh của máu. Cô liền nhổ ra rồi nói với Thượng Quan Lưu Vân: “Có phải thứ em vừa uống là máu phải không, sao nước này có mùi máu tanh?”.
Lạc Uyển cố tình trêu đùa để xoa dịu bầu không khí nhưng mặt Thượng Quan Lưu Vân chợt tối sầm lại.
Rồi cô chợt nghĩ ra điều gì đó liền nắm tay Thượng Quan Lưu Vân hỏi: “Lý Đại Lộ đâu? Tại sao không thấy anh ấy?”.
“Anh ấy đang nghỉ.”
Thượng Quan Lưu Vân khẽ đáp lại, đưa mắt nhìn về phía gian phòng nhỏ.
Lạc Uyển giận dữ ngồi dậy, hướng về phía gian phòng nhỏ Lý Đại Lộ đang nghỉ nói: “Sao có thể như vậy? Em vừa mới khỏe lại, anh ấy lại không đến thăm mà đi nghỉ một mình thế hả?”.
Thượng Quan Lưu Vân liền khuyên cô nói: “Anh ấy đã mất máu quá nhiều, đang điều dưỡng”.
“Mất quá nhiều máu?”, Lạc Uyển hỏi vẻ lo lắng, “Tại sao, anh ấy bị thương à? Vì sao lại bị thương?”.
Thượng Quan Lưu Vân nhìn ánh mắt lo lắng của Lạc Uyển, đột nhiên cắn răng nói: “Không cẩn thận nên bị va vào một vật. Em đừng lo lắng, vừa mới khỏe lại nên đừng để ý đến nhiều chuyện như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe. Anh ấy không sao, chỉ là quá mệt, nghỉ một chút là khỏe thôi”.
Lạc Uyển yên tâm ngủ thiếp đi. Thế nhưng mấy câu hát kia cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong đầu. Từ xa vọng lại nhưng khi lọt vào tai lại rất đỗi rõ ràng.
Vì sao trong nhà lại có những đồ trang điểm cũ kỹ đó, vì sao mẹ lại hát khúc hát thê lương như thế? Chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến mình?
Cả đêm Lạc Uyển chỉ suy nghĩ đến chuyện này. Thời gian còn lại quá ư ngắn ngủi. Mặc dù cô đã buộc sợi dây kéo dài sinh mạng nhưng cũng chẳng biết có thể kéo dài được bao lâu. Trời vừa sáng, cô quyết định đi vào trong thôn hỏi mấy người già trong gánh hát về lai lịch của khúc hát kia.