Cánh Cổng

Chương 97


Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 97


Gió dịu dần rồi ngừng hẳn.
Cát bụi trong gió cũng theo đó lắng xuống.
Đêm, trong chốc lát bỗng thật tịch mịch.
“Như vậy cũng có thể sao?” Ai đó lẩm bẩm.
Tường thu súng bỏ vào trong người, hoàn toàn không có ý định trả nó lại cho chủ. Cậu quay lại, mỉm cười với đám người Hart vẫn nấp sau không gian dị cầu Hart tạo ra, đang nhìn Tường với vẻ mặt như không muốn tin.
“Kết thúc rồi.” Tường nói khẽ, xòe một bàn tay ra về phía Riko.
“Em định đi với hắn ta thật sao?” Richard thò tay giữ vai Riko lại khi cô bé định bước lên. Riko quay đầu nhìn Richard rồi ngoảnh mặt đi và nói:

“Anh nói dối Riko.”
Rồi, cô bé giãy khỏi bàn tay của Richard và đi lại chỗ Tường. Hart thu hồi năng lực của mình khi Riko bước qua.
“Em tin tất cả những gì cậu ta nói là thật?” Richard vẫn chưa bỏ cuộc, gã nói với theo.
Riko dừng lại trước mặt Tường, đôi mắt xanh thẫm nhìn vào mắt Tường, và cô bé gật đầu. Việc này kể cũng thật lạ, nhưng bởi vì Tường đã quyết định sẽ ép buộc Riko phải đi với mình, dùng bạo lực nếu cần thiết, quyết định của cô bé rõ ràng khiến mọi việc dễ dàng hơn.
“Vậy, chúng ta đi…” Tường nói, nắm lấy tay Riko. Cô bé hơi rùng mình khi tay cậu chạm vào tay mình, cái rùng mình rất khẽ nhưng Tường vẫn cảm nhận được. Ngoài cái đó ra thì Riko không có hành động nào khác cự lại.
“Đi? Đi đâu?” Hart lúc này mới hỏi.
“Tôi không rõ… Nhưng trước tiên tôi muốn xuống thăm cánh cổng bên dưới hố Lưỡi bò một lần nữa.” Tường trả lời.
“Vậy bọn tôi cũng cùng đi.” Haibara nghe xong thì nói như vậy.
“Hai người đi theo làm gì?” Tường nhăn mặt. Theo cậu nghĩ thì giờ là lúc thích hợp để nói lời chia tay rồi. “Mấy người nên sớm rời khỏi đây thì tốt hơn. Tốt hơn cả là nên rời khỏi đất nước này đi, nếu không…”
“Nếu không thì sao? Chẳng ai có thể làm gì bọn này đâu, nên cậu khỏi phải lo.” Haibara cắt ngang. Và cô nàng nói cũng không có sai.
“Ừ thì, cô cũng đâu cần phải bám theo tôi làm gì?” Tường đổi giọng.
“Hả? Tôi bám theo cậu? Đừng có đùa. Bên dưới cái hố ấy hẳn còn khối thứ có giá trị mà Vito để lại, ông ta đã chết rồi, bọn tôi dẫu sao cũng là con nuôi của ổng, vào xem xem có thừa kế được gì không là hoàn toàn hợp lí.” Rồi, mỉm cười xảo trá, Haibara thêm: “Chính cậu mới bám theo bọn này mới đúng.”
Tường quả thực bị lí lẽ của Haibara làm cứng họng. Mà thôi đi, cô ta đi theo cũng chả sao cả, dẫu sao Tường cũng chỉ muốn xuống dưới nhìn một cái thôi mà. Cậu siết chặt mặt dây chuyền bạc nắm trong tay. Nếu không có phát hiện nào khiến cậu quan tâm thì sau đó cậu sẽ trở lên, và Haibara sẽ không còn lí do gì để theo chân cậu nữa. Lại nói, biết đâu cô ta thực sự để ý tới những thứ Vito để lại, như những viên tinh thể X chưa sử dụng chẳng hạn.
“Vậy còn hai người?” Tường hỏi Hart và Richard.

“Tôi cũng muốn xuống dưới ấy một lần nữa.” Hart trả lời. Ông sực nhớ ra một sự việc phát sinh ngay trước cuộc đụng độ với Akade.
Richard không nói gì, nhưng câu trả lời của gã cũng đã rõ ràng.
Thở dài, Tường quay người bước đi, kéo Riko theo. Những người khác lục tục theo sau. Haibara chạy lên sóng bước bên cạnh Tường. Sau mọi chuyện đã xảy ra, cô gái vẫn giữ được một nụ cười khá sáng lạn trên gương mặt không xấu chút nào của mình.
“Tôi nhớ là cậu vẫn chưa kể cho tôi về chuyến thám hiểm xuống dưới cái hố, phải không nhỉ?” Haibara bắt chuyện. “Cậu là người đầu tiên khám phá ra đường hầm ngọc bích?”
“Ừm.” Tường ậm ừ. “Lần đó tôi mất gần một ngày để đi tới cuối đường hầm…”
“Giờ thì sẽ nhanh hơn nhiều.” Đi ở phía sau, Hart xen vào câu chuyện. Khi ông ta định nói thêm gì đó thì một tiếng bíp khẽ vang lên từ máy bộ đàm bên hông của ông.
“Tôi đây!”
“Hart hả, Rick đây.”
“À, có chuyện gì không?”
“Chuyện gì? Chẳng có chuyện gì vì có quá trời chuyện tới mức tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Nhưng nghe này, có phải Vito đã chết?”

“Đúng vậy.””Tốt, lão già đó đáng chết. Nhưng còn bọn này thì sao đây? Vài chiếc xe tăng và vài khẩu súng cùn đóng vai kẻ khủng bố cả một thành phố, anh có tình cờ có cách nào để bọn này trốn khỏi chỗ chết tiệt này mà vẫn lành lặn không?”
“Không. Tôi nghĩ đầu hàng là một lựa chọn không tồi. Chỉ việc đầu hàng khi quân đội của đất nước này kéo tới.”
“Khốn kiếp…” Sau tiếng rủa, mọi âm thanh từ bộ đàm của Hart im bặt.
“Mọi việc vẫn ổn chứ?” Akade hỏi.
“Ừ, vẫn ổn.” Hart trả lời, thoáng nhìn ra xa. Người của Rick đang tụ tập lại bên cạnh nơi chiếc T1000 từng đậu, kiểm kê lại thiệt hại trong trận chiến với con rôbôt của Richard, có lẽ thế? Tính ra thì đó hình như là trận chiến đầu tiên của bọn họ với vai trò đội phòng vệ vòng ngoài của cứ điểm. Vito đã tẩy não cả đám trước khi lôi họ đến đây làm lính canh gác ình, giờ thì, Hart hi vọng họ sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời khuyên của ông. Hoặc nếu không thì, Hart cũng lười phải giải thích.
“Mà người của tôi chẳng biết đều chạy đi nơi nào cả rồi.” Hart bỗng nói, người của tôi ở đây là chỉ đội cận vệ áo đen dưới quyền Hart.
“Bọn họ chạy rất nhanh, là ông đã huấn luyện họ mà.” Akade nói.
Hart chỉ khẽ nhún vai đáp lại. Khu trại nơi đầu hố Lưỡi bò chỉ còn cách cỡ trăm mét ở phía trước. Trong trại chỉ có mấy tay nhân viên nghiên cứu còn sót lại, không thấy bóng dáng cái lê đen nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.