Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 9
“Đoàng!”
Viên đạn rít trong gió, thổi bay vài sợi tóc trên đỉnh đầu của Tường.
“Tao lấy làm lạ. Mày có thể nhìn trước tương lai mà, sao mày không cố thử cứu ông ta?”
“Tôi…,” Tường ngập ngừng. Cậu đã thấy trước cảnh giáo sư Hoàng bị bắn, mặc dù chỉ có 5s, nhưng quả thực Tường có thể đã làm một điều gì đó, kêu lên cảnh báo, hoặc thử che đạn cho ông giáo sư chẳng hạn.
“Mày không biết? Tao thì biết đấy.” Gã lạ mặt hạ súng. “Mày là một thằng hèn.”
Câu nói khiến Tường tái mặt, gã nói đúng.
“Tại sao mày giết ông ấy? Mày là ai? Mày muốn gì?” Tường hỏi, gằn từng chữ.
Gã lạ mặt mỉm cười, bẻ các khớp ngón tay.
“Mày thử đoán xem?”
Nói rồi, gã chồm tới. Cú đấm tay phải của gã đi hụt bên phải Tường, gã chẳng hề ngạc nhiên, cú đấm tay trái lập tức theo sau. Bị trói, chỉ có phần từ cổ chân trở xuống có thể di chuyển tự do, dù thấy trước cú đấm sẽ nện vào be sườn của mình, Tường chẳng thể làm gì. Việc tránh né cú đấm đầu tiên đã khiến Tường mất thăng bằng.
“Bụp!”
Tường ngã lăn ra sau, gã lạ mặt dừng lại, chỉ một chút, trước khi giáng xuống nhiều cú đá lên đầu, lên ngực, lên bụng cậu. Tất cả những gì Tường có thể làm là co người lại chịu đòn.
Khi đã đánh thỏa thuê, gã lạ mặt nhổ một bãi nước bọt, sau đó trực tiếp ngồi lên người Tường. Âm thanh rên rỉ của cậu có vẻ làm gã rất khoái trá.
“Tao luôn tự hỏi, tại sao mấy gã phản diện trong các phim truyền hình thích lải nhải về kế hoạch của mình, để rồi cuối cùng bị chết vì một lí do vớ vẩn nào đấy,” gã đốt một điếu thuốc, hút vài hơi rồi nói tiếp. “Mày nghĩ tại sao người ta lại muốn trở thành một kẻ phản diện? Chẳng thằng điên nào muốn cả, cuộc sống ép buộc, và mày trở nên độc ác từ lúc nào chẳng hề hay biết.”
Tường rên một tiếng, nhổ ra một búng máu. Gã lạ mặt tiện thể dí luôn đầu thuốc xuống vũng máu cậu nhả ra đó.
“Tao là một thằng như thế, tất cả những gì tao làm là do xã hội khốn nạn chèn ép, sức ép lớn lắm, mày biết không, tao cần người để tâm sự. Còn ai khác tốt hơn một thằng sắp chết như mày chứ. Chà, mày sẽ chết, thế nên hay thôi rên rỉ mà lắng nghe câu chuyện của tao. Cuộc đời không giống trong phim, sẽ chẳng ai tới cứu mày đâu. Nhưng tao hứa sẽ ày một cái chết êm ái.”
Êm ái, thằng khốn, ông nội mày mà thoát ra được thì mày sẽ biết thế nào là êm ái. Tường âm thầm chửi rủa để quên đi nỗi đau về thể xác. Gã lạ mặt mang giày nhọn, mũi giày dường như đã đá trúng hạ bộ cậu, vết thương đã bớt đau nhưng vẫn âm ỉ.
“Tao là Nam, Trần Huy Nam. Cuộc đời tao chẳng có gì thú vị để mà kể, mày chỉ cần biết là mới tới gần đây tao vẫn là một công dân gương mẫu của xã hội. Vợ tao ấy, cô ta là một ả rất đẹp, làm tình với ả sướng khoái không gì tả được. Tao thậm chí đã nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, có con vợ xinh nhất thế giới. Con khốn, tao vừa quay lưng đi thì nó lập tức lên giường với thằng khác.” Gã Nam gầm gừ, thù hận sôi sục trong từng câu nói.
“Tao có lẽ đã tha thứ cho nó… Nhưng mà nó coi tao chẳng khác gì miếng giẻ rách. Bị tao bắt tại trận, mày nghĩ phản ứng của nó thế nào? Nó nhìn tao như nhìn bãi cứt dưới chân. Tao muốn băm vằm nó, cả hai đứa, nó và thằng nhân tình bụng phệ giàu sụ của nó. Nó đưa đơn li dị, tao kí ngay tức khắc. Đầu óc tao suy nghĩ hàng trăm kế hoạch để trả thù. Chà, tao kiếm được một cây súng, bắn vỡ đầu chúng nó sẽ rất hả hê, nhưng tao không định chết chùm với chúng nó, hai đứa chó đẻ ấy.” Nam ngừng lại, đá gót vào Tường một cái để kiểm tra xem cậu vẫn còn nghe hắn nói hay không, tiếng rên của Tường khiến gã hài lòng.
“Lão giáo sư ấy, mày biết gì về lão? Này, tao hỏi, mày có biết gì về lão không?” Nam hỏi, Tường vội vã lắc đầu khi thấy ánh mắt đe dọa của gã.
“À, mày chẳng biết gì cả, rõ là một thằng ngu. Tao chả hiểu sao mày lại đồng ý đi cùng lão già xuống cái lỗ bẩn thỉu này.” Nam nhạo báng. “Lão già ấy, trước đây cũng là một tay khá lắm, nghe đâu từng làm trưởng nhóm một bọn chuyên gia địa chất nào đấy ở bên Mỹ. Bọn chúng cũng đào một cái hầm vào trong lòng đất, tao chẳng biết để làm gì. Rồi lão ấy dẫn vợ con mình xuống dưới đó. Cái hầm sập, vợ con lão chết ứ ự, lão già nổi điên, gây sự lung tung. Hờ, bố lão ngu, không bị đè chết là phúc đức của lão rồi. À mà việc của lão thì liên quan quái gì đến tao chứ. Tao chỉ biết là lão có tiền sử bệnh tâm thần, sau vụ đó hình như có thời gian bị đưa vào viện điều trị khá lâu. Rồi lão rời nhóm, về lại Việt Nam sinh sống.” Nam khẽ dừng, hỏi Tường một câu mỉa mai. “Lão đen ấy chứ nhỉ.”
“Tao có đọc trên mạng về cái vụ thôi miên, mày biết không, nếu làm tốt thậm chí người ta có thể khiến một thằng lạ hoắc giết người thay ình. Lão già là một lựa chọn không tồi. Mấy hôm trước tao có ghé nhà lão, chà, kế hoạch của tao đổ vỡ hết. Lão già hóa ra còn minh mẫn chán, nhưng mà tao lại thấy được một cơ hội khác. Tao giả vờ hỏi chuyện lão, lúc ấy tao giả dạng một tay tiếp thị bảo hiểm, nhân cơ hội gắn một máy nghe trộm lên con dao lão đặt trong túi. Vừa nhìn là tao biết ngay lão già không đời nào bỏ con dao này, tao chỉ vừa hỏi là lão đưa ra, rồi kể cả một câu chuyện vớ vẩn về sự tích của nó nữa. Mày biết tao đang nói tới cái gì chứ hả?”
Tường biết, cậu chưa từng để ý, nhưng con dao duy nhất giáo sư Hoàng mang theo là con dao Thụy Sĩ mà ông từng thử dùng nó để cắt thành đường hầm ngọc bích. Thế là đã có một cái tai nghe trộm mọi trao đổi giữa Tường và giáo sư Hoàng từ lúc cả hai đi xuống hố tử thần, thậm chí cả những việc trước đó nữa. Và cái tai ấy thuộc về một con thú, một con ác quỷ hình người.
“Mày đã hiểu rồi đấy nhỉ. Phần còn lại thì mày biết rồi đấy. Tao bắn chết cái thằng đầu rỗng X700, chờ đợi chúng mày trong chính cái phòng này. Giờ tao sẽ thịt mày, sử dụng một trong mấy viên tinh thể kia và xem xem tao sẽ có được loại năng lực gì. Chà, tao cam đoan với mày, sẽ còn nhiều đứa khác xuống làm bạn với chúng mày.” Nam kết thúc câu chuyện, gã đứng lên, đi về phía cái xác của giáo sư Hoàng.
Sau một lúc lục lọi, Nam lấy ra con dao thụy sĩ của ông giáo sư. Gã quay trở lại chỗ Tường, mỉm cười thân thiện.
“Xin lỗi, nhưng đạn quý lắm, mày sẽ phải chịu một chút đau đớn rồi.” Nói đoạn, Nam giơ lưỡi dao lên cao, đâm mạnh xuống ngực Tường. Gã rút dao ra, quan sát những tia máu phụt ra từ vết thương như kiểu đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
“Mày sẽ không chết ngay đâu, nhưng cũng không lâu đâu. Gửi lời chào của tao tới Diêm vương nhé.” Nam lại cười, gã mở cái balô có chứa những viên tinh thể lên, lấy ra một viên cầm trên tay.
“Tuyệt!” Gã chỉ nói đúng một từ khi thoát khỏi trạng thái bất động.
“Cứ giữ lấy những thứ chúng mày đã phát hiện nhé.” Nam nói, rời khỏi phòng. Ánh sáng lóe lên nơi ngưỡng cửa, rồi tấm cửa ngọc bích dày bật lên từ bên dưới, che kín lối vào.