Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 5
Căn phòng thứ hai cách căn phòng thứ nhất không xa.
Đường hầm ngọc bích bắt đầu cua gấp hơn. Những khúc cua che khuất phần đường hầm phía dưới, cánh cửa dẫn vào căn phòng thứ hai chính nằm ở một trong các chỗ cua này.
Cánh cửa sáng lên, một vòng tròn màu sáng trắng với biểu tượng một gương mặt, hoặc có thể là một mặt nạ ở giữa. Dãy số bên dưới biểu tượng cũng là một dãy 6 chữ số, cùng với con số mà Tường cho là mật mã cánh trên cửa thứ nhất không có chút gì liên quan. 125664.
Lại một mái vòm, Tường đã không ngạc nhiên với kiểu kiến trúc của căn phòng nữa, nhưng những thứ có trong phòng lần thứ hai khiến Tường há hốc mồm.
Từ trên trần, vô số “dây” ngọc tủa xuống, mỗi bốn năm dây hợp thành một chùm xoắn xuýt. Đầu các chùm dây, một khối điêu khắc hình người tinh xảo với cái đầu hình trứng, những cánh tay thon dài mảnh mai và đôi chân hiện rõ các bắp cơ đầy sức mạnh. Đáng tiếc là phần lớn những “cơ thể” đều không toàn vẹn, cái thì thiếu đầu, cái lại thiếu một mảnh ngực, cái khác chỉ có nửa thân trên.
“Giáo sư,” Tường hỏi. “Ông nghĩ chúng là cái gì? Tượng chăng?”
Giáo sư Hoàng lắc đầu.
“Không biết, nhưng nếu là tượng thì thật kì quặc. Những cái dây, hừm, hay những sợi điêu khắc hình dây từ ngọc, tôi không hiểu.” Giáo sư Hoàng nói.
Tường chỉ nhún vai. Thật ra thì cậu có một giả thuyết, và rất có thể giáo sư Hoàng cũng đang nghĩ tới nó. Nếu những cơ thể kia không phải bằng ngọc, mà nối với nhau bằng các khớp cơ học và các loại cáp dẫn, người ta sẽ lập tức nghĩ tới hai từ rô bốt.
“Gã kia trông có vẻ đầy đủ.” Tường chỉ tay về một trong số hàng trăm khối “điêu khắc” rũ xuống từ trên trần. “Chúng ta thử chạm vào nó xem, biết đâu…”
Tường bở lửng câu nói. Cái gã “kia” ngoài tứ chi đầy đủ, sau lưng còn có một thứ tựa như một thanh trường thương.
“Mau lùi lại.” Tường nhắc nhở giáo sư Hoàng. Anh chàng đeo thương bắt đầu tỏa sáng dữ dội sau khi ông giáo sư sờ vào ngực anh ta, rồi, mắt gã mở ra. Đó là một đôi mắt sáng, trí tuệ nhấp nháy phía sau nó.
“Thật tuyệt vời!” Giáo sư Hoàng kêu lên, chồm tới. “Xin chào, anh tên là gì?”
“Krssst” Tiếng rít cao và ngắn, sau đó là một thoáng im lặng. Cái đầu bóng loáng bằng ngọc cứng đảo qua đảo lại như thể một sinh vật sống. Tường trố mắt nhìn, chẳng thể hiểu nổi đá làm sao lại có thể chuyển động mềm mại được như thế.
“Tôi… Tôi là X700.”
“Anh hiểu được chúng tôi? Anh là cái gì? Ai đã tạo ra anh? Nơi này là gì?” Giáo sư Hoàng hỏi, có vẻ quá mức hứng khởi.
“Tôi là X700.” X700 lặp lại. “Một trí tuệ nhân tạo.”
“Ai đã tạo ra anh?”
“Tôi không thể trả lời.”
“Nơi này là gì?”
“Phòng nghiên cứu sinh thể nhân tạo số 7.”
“Còn có những phòng nghiên cứu khác?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Tôi không thể trả lời.”
“Sao anh biết ngôn ngữ của chúng tôi.” Tường chen vào. Tiếng việt không phải thứ ngôn ngữ thông dụng ngay cả trong thế giới hiện tại.
“Ngôn ngữ của các bạn.” Tường có thể thề là thấy X700 khẽ cười. “Tôi rất tiếc. Tôi không thể trả lời.”
Tường và giáo sư Hoàng nhìn nhau. Bọn họ vừa có một phát hiện vĩ đại, đồng thời lại chẳng phát hiện được gì. Phải có cách nào đó để cạy miệng gã rôbôt X700 này.
“Anh ta là một rôbốt. Giáo sư, ông nghĩ có phải những người chế tạo đã đặt một đoạn mã chặn việc tiết lộ thông tin về họ trong đầu anh ta không?”
“Có thể thế lắm. Nếu thế, chúng ta phải biết câu lệnh chính xác là gì. Giả sử đó là một mệnh lệnh ngăn cấm tuyệt đối bất kì thông tin gì có liên quan về người chế tạo, ta có thể thử hỏi về những thứ khác không liên quan, ví dụ, anh đã từng thấy khủng long chưa, hoặc …”
“Tôi không phải một rôbốt.” X700 ngắt lời giáo sư Hoàng. “Tôi là một trí tuệ nhân tạo. Một thử nghiệm về linh hồn của máy móc. Và tôi đã quyết định, bên cạnh sự hạn chế của các lệnh, sẽ không tiết lộ thông tin nào về thời đại của mình cho các bạn.”
“Tại sao?” Giáo sư Hoàng ngạc nhiên.
X700 không trả lời câu hỏi. “Tôi là một chiến binh. Và tôi có một thỉnh cầu.”
“Anh muốn chúng tôi giúp đỡ?” Giáo sư Hoàng hỏi.
X700 gật đầu, một lần nữa thể hiện ngọc đá cũng có thể cử động hết sức nhần nhuyễn.
“Xin hãy giết tôi.”
-0-
“Không thể.” Giáo sư Hoàng khẳng định.
“Giết tôi, hoặc tôi sẽ giết các bạn.” X700 nói. “Với trình độ khoa học của các bạn, sẽ không thể nghiên cứu tôi mà chỉ có thể đánh thức cơ thể của tôi. Tôi là một chiến binh, và tôi sẽ giết các bạn.”
“Nghe như cơ thể của anh là một chiến binh thì đúng hơn.” Tường nói, quan sát X700, ánh mắt cậu đảo dọc lên xuống cơ thể thuần túy bằng ngọc bích của anh ta. “Dù chúng tôi muốn giúp, cơ thể anh dường như quá cứng với những công cụ chúng tôi có.”
Nghe những lời này, cái đầu X700 bất ngờ mở ra. Đầu anh ta không hoàn toàn đặc, có một khoảng rỗng nhỏ ở nơi vốn nên là thùy não. Một thứ gì đó mềm mại, màu đen, phập phồng, lơ lửng giữa khoảng rỗng này.
“Các bạn không thể giết tôi, trừ phi tôi tự nguyện. Và tôi sẽ giết các bạn, một khi cơ thể của tôi được tự do.” X700 lặp lại. “Các bạn cần phải hiểu, tôi là một nguy cơ không thể bị xem nhẹ.”
Tường bối rối, cậu quay sang hỏi ý giáo sư Hoàng. X700 dường như thật lòng muốn chết, và không khoa trương về chuyện sẽ giết người.
“Không.” Giáo sư Hoàng nói, như khẳng định quyết định của mình cho cả Tường và X700 nghe.
“Không thể, không đời nào tôi để một phát kiến khoa học vĩ đại như anh phải chết. Tôi sẽ nói với những nhà nghiên cứu khác, chúng tôi có thể không điều khiển được anh, nhưng có những cách khác để hạn chế khả năng hoạt động của anh ngay cả khi cơ thể của anh được tự do.”
X700 cười. Khó mà nói trong mắt gã rô bốt là buồn bã hay là thương xót.