Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 41
22/9/20xx
Cứ điểm trung tâm, bên cạnh tòa chung cư đổ phía Nam hồ Thạc gián.
Hồ Thạc gián và hồ Vĩnh Trung là hai hồ nhỏ, mà người khó tính sẽ thích nghĩ là hai ao nhỏ, nằm song song hai bên đường Hàm Nghi. Sau cơn mưa bom đạn oanh tạc, chỉ có hồ Thạc gián nhận một quả đạn pháo, gây nên một cột sóng lớn khiến phân nửa nước hồ tóe ra ngoài, tôm cá trong hồ chết cả.
Vito Bailando ngồi trong lều của mình, lưng tựa thành ghế, mắt nhìn hồ nhỏ xa xa, cảm thấy hơi kì vì sao số lượng những cái bụng trắng hếu nổi lềnh phềnh trên mặt hồ không nhiều lắm. Lều của Vito nằm dưới chân tòa chung cư đổ, hướng về phía Đông, đón ánh nắng gay gắt của mặt trời buổi sáng. Qua cặp kính râm, ánh mắt Vito rời khỏi mặt hồ bạc, chuyển sang ngắm nhìn đường chân trời. Trong tầm nhìn, trừ cảnh đổ nát ra tuyệt nhiên không thấy dấu hiệu nào của xác người. Hố lưỡi bò cùng khu trại của các nhà nghiên cứu đầu hố cũng nguyên vẹn không có tổn hại gì.
Từ khu trại, hai thuộc hạ áo đen của Vito đi ra, với một phụ nữ mặc áo bờ lu trắng kèm ở phía trước. Mất nửa phút để vượt qua khoảng cách giữa khu trại và lều của Vito.
“Ngồi xuống đi, tiến sĩ Lan!” Vito chỉ cái ghế trống trước mặt, giọng lão lịch sự. Tiến sĩ Lan hơi rụt rè ngoái đầu nhìn hai gã áo đen phía sau mình, sau đó cẩn thận ngồi xuống ghế.
“Để tôi nói thẳng, nơi đây hiện nằm dưới quyền kiểm soát của tôi. Bất cứ ai làm tôi phật lòng sẽ nhận kết cục không lấy gì làm tốt đẹp.” Vito trầm giọng, bà tiến sĩ lắng nghe thứ âm thanh được phiên dịch từ chiếc máy trên cổ Vito một cách ngạc nhiên, mãi lát sau mới gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tiến sĩ Lan là một trong số các nhà khoa học đang nghiên cứu hố Lưỡi bò và đường hầm ngọc bích ẩn dưới đáy hố. Khi cuộc tấn công Đà nẵng nổ ra, nhóm khoa học gia này nằng nặc không chịu rời đi. Bọn họ viện nhiều lí do, một trong số đó là hố lưỡi bò sâu dến 1000m, đường hầm ngọc bích còn sâu hơn thế, thừa sức đảm bảo an toàn ình. Thời gian cấp bách, các cảnh sát lúc bấy giờ lại không đủ thẩm quyền, lằng nhằng một hồi cuối cùng đám khoa học gia thắng, và giờ đây rơi vào tay Vito.
“Giờ tôi sẽ hỏi, bà sẽ thành thật trả lời, được chứ?” Vito hỏi, ngắm nhìn bà tiến sĩ. Mái tóc rối bù và cặp kính cận dày hàng tấc, vầng trán vô số nếp nhăn, bà tiến sĩ là kiểu người của khoa học. Loại người này tương đối dễ sai khiến, cho đến khi việc đó không động chạm đến chuyên môn và quyền lợi nghiên cứu khoa học của họ.
Tiến sĩ Lan lại gật đầu. Mắt bà không có nhìn lại Vito mà nhìn về chỗ chiếc T1000 đậu ở cách đó không xa. Cửa xe đang mở, và lại có hai ba gã áo đen lôi từ trong xe ra một người khác, một cậu thanh niên.
“E hèm!” Vito đằng hắng khẽ khiến bà tiến sĩ giật mình.
“Thế này, bà biết về đường hầm bên dưới hố Lưỡi bò như thế nào?” Vito hỏi rất nhỏ nhẹ, nhưng trong giọng nói của lão có cái uy của người đứng đầu đã nhiều năm, tiến sĩ Lan vội vã trả lời.
“Nói ra thật xấu hổ. Chúng tôi không phải người đầu tiên phát hiện ra đường hầm đó, mà là một vị giáo sư đã rời ngành phát hiện đầu tiên. Việc này có liên quan đến bên cảnh sát nên tôi cũng không rõ ràng lắm.”
“Bà đã phát hiện ra những gì? Ý tôi là cái gì đó thực sự thú vị?” Vito lại hỏi.
Bà tiến sĩ run khẽ, kiểu nói chuyện của Vito khiến bà cảm thấy ông ta hẳn đã biết cả rồi. Thế là, tiến sĩ Lan bèn nói, chẳng giấu giếm gì nữa. Bà kể về cái đường hầm, về thứ chất liệu kì lạ cấu tạo nên nó, về những cánh cửa với thứ công nghệ tân tiến từ hàng ngàn năm trước, về cánh cổng đen và những khắc họa trên cổng.
Tiến sĩ Lan kể một hồi thì trở nên hăng say, nếu không phải vì tiếng thét đau đớn của ai đó bất ngờ vang lên thì bà chưa chắc đã dừng lại. Vội vã ngoảnh nhìn về chỗ phát ra tiếng kêu, bà tiến sĩ nhìn thấy cậu thanh niên ban nay đã bị trói vào một cái ghế. Một gã áo đen đang cầm roi quất, một gã khác cầm máy quay, lại thêm một gã nữa đang ngồi sau một kiểu xếp đặt như thể một giàn máy tính. Tất cả những cái ấy xuất hiện trong lúc tiến sĩ Lan không để ý.
“Tiến sĩ?”
“À, vâng.” Tiến sĩ Lan quay lại cười trừ với Vito. “Ông biết đấy, ở dưới đó có những thứ thực sự thú vị, như tôi đã kể với ông.”
“Thế còn những viên tinh thể?”
“Tinh thể? Tôi không rõ ông đang nói tới cái gì?”
“Ồ, bà đừng bận tâm. Như bà đã kể thì mọi người gặp khó khăn trong việc cố mở những cánh cửa?”
“Vâng, những cánh cửa có hệ thống bảo hiểm tương tự như mật khẩu máy tính của chúng ta, hết sức kiên cố, chúng tôi không tài nào đột nhập vào được.”
“Cánh cổng đen thì sao?”
“Ừm.” Tiến sĩ Lan tỏ ra ngập ngừng. “Cánh cổng đen, một bài toán thực sự. Tuy nhiên tôi tin là mình biết thông điệp trên cánh cổng có hàm ý gì?”
“Tôi đang lắng nghe đây!”
Tiến sĩ Lan đang định nói thì lại một tiếng thét nữa từ phía cậu thanh niên phát ra. Gã áo đen cầm roi giơ cao ngọn roi quật lên tấm thân để trần của cậu ta để lại những vệt hằn ghê người mà từ chỗ bà ngồi cách xa nhiều mét vẫn thấy rõ ràng.
“Bà đừng để tâm việc ấy. Tôi không định làm điều gì tương tự với bà và nhóm của bà. Tôi chỉ muốn biết những gì bà biết mà thôi, thế nên bà hãy nói tiếp đi.”
“À, vâng, được thôi. Cánh cổng đen…, ông biết đấy, chúng tôi…, không, phân nửa chúng tôi tin rằng tuyệt đối không được phép mở nó ra.”
“Tại sao?””Băng giá vĩnh hằng….”
“Xin lỗi, tôi không hiểu?”
“Đó là những gì chúng tôi phiên dịch được từ những kí tự khắc trên cánh cổng.”
Vito Bailando nhìn bà tiến sĩ lom lom, sau một lát bỗng phá ra cười. “Và bà tin là, như tôi thấy đây, tận thế sẽ tới nếu cánh cổng mở ra?”
Tiến sĩ Lan gật đầu, ngồi trên ghế cực kì bất an.
“Nhưng bà vẫn muốn mở nó ra chứ?”
“Tôi…”
“Được rồi, bà có thể tiếp tục việc nghiên cứu của mình. Tôi sẽ không làm phiền bà nữa.” Vito mỉm cười hạ lệnh tiễn khách. Hai gã áo đen vẫn đứng phía sau tiến tới định kéo tiến sĩ Lan dậy thì gặp ngay cái nhíu mày của ông chủ. Hai gã lập tức lùi lại.
“Bà là khách của tôi!” Vito đứng lên nghiêng người chào hết sức lịch sự.