Cánh Cổng

Chương 39


Bạn đang đọc Cánh Cổng: Chương 39


21/9/20xx. 10h trưa.
Hạm Varan từ lúc tiến vào biển Đà nẵng tới khi thổi bay cả thành phố chỉ mất không đầy một tiếng đồng hồ. Dân cư toàn thành phố đã được lực lượng cảnh sát hỗ trợ rút lui, phần lớn bằng tàu hỏa và xe tải chuyên dụng. Những con đường ra khỏi nội thành chật kín người và xe. Ban đầu, người ta còn dùng dằng không dứt, nhưng khi thành phố bắt đầu bị oanh tạc, không còn ai dám sinh sự nữa. Chỉ còn lại im lặng, sững sờ và đau đớn. Những đoàn xe và người ở cuối nhất nằm trong vùng oanh tạc sau một tiếng ầm lớn thì biến mất, chỉ còn lại xác xe cháy hừng hực.
Quân đoàn 17 rút lui dưới làn mưa bom, đến khi rời khỏi được thành phố thì thiệt hại một nửa quân số. Những người lính mặt mũi phờ phạc ám đầy khói súng gia nhập đoàn người, trở thành lực lượng bọc hậu.
Quân khu 5, bao gồm sư đoàn 7 và sư đoàn 8, hợp lại tổng công 90 nghìn người, khi đến vùng chiến sự thì cả Đà Nẵng chỉ còn lại bãi hoang tàn toàn xác nhà và cửa. Đoàn quân dừng lại bên rìa thành phố, cách xa khỏi phạm vi công kích của mẫu hạm địch, hình thành một vòng vây lớn bao quanh Đà Nẵng.
Thiếu tướng Nguyên Hồng, nguyên chỉ huy trưởng sư đoàn 7, phó chỉ huy trưởng quân khu 5 được đặc cách làm tổng chỉ huy lâm thời chiến dịch Vệ quốc 20xx. Theo lệnh của ông, toàn quân án binh bất động chờ đợi động thái tiếp theo của địch, cho đến khi người dân Đà Nẵng và các vùng lân cận tiến vào vùng an toàn. Ngoài ra, các phản ứng từ phía Trung Quốc và Mỹ tỏ ra không mấy thân thiện. Trung Quốc đề nghị gửi ngay hạm đội Nam Hải cùng Sư đoàn Nam phòng 107 hỗ trợ, trong khi USS Q.Mary chỉ còn cách đảo Hải Nam khoảng 150 hải lý. Ngoài ra, tin từ Trung ương và hồ sơ mật X7 cũng là mối bận tâm lớn của Hồng thiếu tướng. Trong các cấp chỉ huy, tình hình căng thẳng tựa dây đàn.
Thành phố Đà Nẵng, những ngôi nhà nhỏ bị thổi bay, những tòa nhà lớn sụp đổ thành những đồi gạch vụn, khói đen bốc lên đây đó quyện lại trên bầu trời nhuộm cả thành phố thành một màu xám thảm đạm mà thê lương.
-0-
Hạm Varan, khoài khơi 50m. Đáy tàu Varan hầu như cày nên một rãnh lớn trên thềm cát của bờ biển. Từ mạn tàu, một cửa tò vò mở rộng, cầu thang bộ đổ sập xuống, sau đó lực lượng đổ bộ Varan cuối cùng cũng xuất kích.

Đi đầu là chiếc tank thiết giáp T50, đằng sau xe kéo theo một thùng xe hàng lớn. Chiếc T50 phóng uỳnh xuống mặt nước biển làm dậy lên một đợt sóng vỗ, sau đó bánh răng lừ lừ cà vào nền cát biển, đẩy khối thép nặng xấp xỉ 60 tấn cùng thùng xe không biết nặng bao nhiêu đằng sau về phía trước. Đằng sau chiếc T50, hai ben trái phải thùng hàng, 100 tay súng trang bị súng trường, lựu đạn cùng áo giáp chống đạn và các thiết bị quân sự khác chạy theo phía sau. Khi bọn họ nhảy xuống khỏi cầu thang bộ, mực nước biển lập tức ngập tới tận rốn.
Tổng cộng 15 chiếc T50 cả thảy, cùng 1500 lính. Chỉ 5 chiếc tank đi đầu có kéo xe hàng theo phía sau. Sau khi vượt qua đoạn ngập nước khoảng trăm mét, đoàn quân bắt đầu tăng tốc, chia làm 5 mũi nhọn tiến lên.
-0-
Trong khoang tàu, khi chiếc T50 cuối cùng chỉ còn là một chấm nhỏ xa xa, Vito Bailando cùng đội quân hộ vệ của ông ta mới xuất hiện. Chính giữa khoang, chiếc T1000 hình cầu trắng toát có đường kính lên tới 50m đậu im lìm. Đi cùng với Vito có đội hộ vệ 100 người dưới quyền chỉ huy của Hart, tất cả đều mặc đồ đen, kính đen, găng tay đen, giày cũng đen nốt.
“Đưa con gái tôi tới đây, và cả thằng nhóc kia nữa!” Vito xoay sang Hart hạ lệnh.
Mười phút sau, Tường bị hai tên áo đen giải xuống đến đứng phía sau Vito. Từ cửa mở hình vòm nhìn ra ngoài, Tường có thể nhìn thấy quang cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“VITO!” Tường hét lớn. “Đó, đó có phải là Đà Nẵng?”
“Đúng thế!” Vito trả lời mà không thèm quay lại nhìn Tường, giọng nhẹ nhàng bình thản. Tường nhìn lão, quan sát mớ tóc bạc sau đầu, cái cổ áo vét thẳng tắp, cái cần cổ đã hơi nhăn nheo với màu da sạm màu, trong một thoáng đã nghĩ nhảy tới siết cho nó nát bét ra. Lúc còn ngồi trong phòng biệt giam, Tường có cảm thấy những vụ chấn động. Nhưng cho đến khi được giải xuống và tận mắt nhìn những gì còn sót lại của thành phố Đà Nẵng, Tường vẫn cho rằng Vito chẳng thể nào làm được đến thế. Hắn sẽ bị chặn đứng, chiếc Varan sẽ bị thổi bay, hoặc nếu may mắn hơn thì sẽ bị đánh chìm, và Tường thậm chí mường tượng cảnh mình được một anh bộ đội Việt Nam giải cứu.
Vito bỗng quay lại, nhìn thẳng vào mắt Tường. Lão dễ dàng đọc được những suy nghĩ đằng sau cặp mắt đang long lên sòng sọc, hơi chút cảm thán khả năng giữ bình tĩnh của thằng nhóc.

“Ông rốt cuộc muốn gì?” Tường hỏi.
“Tôi muốn mở cánh cổng đen.” Vito trả lời.
“Ông vĩnh viễn không đời nào mở được nó,” giọng Tường run lên vì tức giận. “Vĩnh viễn không đời nào mở được, vì sao ông biết không, vì ông đã chôn vùi chiếc chìa khóa duy nhất có thể mở ra cánh cổng!”
“Tôi không nghĩ thế.” Vito chợt mỉm cười, giờ thì lão biết chắc là có một chiếc chìa khóa, và cũng biết là Tường đã để nó lại cho ai đó. “Nếu cậu sống lâu như tôi, cậu sẽ biết những kẻ có thể nắm giữ một thứ như cái chìa khóa đó sẽ không chết dễ dàng.”
Tường bị sự tự tin của Vito khiến cho khựng lại. Lão ta đang nói cái gì ấy nhỉ, cả thành phố cùng những cư dân của nó đã bị lão hủy diệt, bao gồm cả Sương người rất có khả năng đang giữ chiếc chìa khóa. Tường không thể nghĩ ra được kết cục nào khác trừ việc cô cũng như chiếc chìa khóa giờ đã phải chôn vùi dưới hàng ngàn mét đất.
“Ông điên rồi!” Tường gầm gừ, thò tay nắm cổ áo gã áo đen bên cạnh, sau đó ném gã như ném một trái banh thẳng về chỗ Vito đứng.
Từ sau lưng Vito, một gã mặc đồ đen, không, một cô gái mặc đồ đen, cũng đeo kính đen với mái tóc cột đuôi chuột phía sau nhảy lên tung ra một cú đá ngang giữa không trung, tên áo đen bị ném dính đòn rơi sang một bên.
“Ồ!” Vito ngạc nhiên. “Thật thú vị!”
Đám áo đen theo hiệu lệnh của ông chủ tản ra hai bên, để lộ một đường rộng chính giữa. Cô gái mặc đồ đen trở thành chướng ngại duy nhất giữa Tường và Vito Bailando.

“Tôi được biết là đống tinh thể ngoài dị năng còn có thể tăng cường sức mạnh thể chất. Chỉ là, cậu liệu có thể đánh thắng người giỏi nhất của tôi được hay không?”
“Thử mới biết được!” Tường hét lớn lao tới. Từ nhỏ, Tường chưa học qua thứ võ thuật gì, hiện tại hoàn toàn là cậy mạnh. Mỗi cú đạp chân làm sàn tàu rung khẽ đẩy Tường vọt tới cả mét, chỉ sau hai bước đã chồm tói trước đối thủ, nắm đấm tay phải thuận thế phóng thẳng.
Cô gái áo đen đảo người, chụp cánh tay phải của Tường, sau đó thực hiện một đòn quăng kinh điển lợi dụng chính sức của đối thủ. Cô ta cúi đầu, Tường bị nhấc bổng khỏi mặt đất, đảo nửa vòng cung trước khi mặt nện mạnh xuống sàn nhà. Tường còn chưa kịp bò dậy thì tay trái đã bị giữ lấy kéo thẳng lên. Đòn khóa tay cộng với cái đầu gối đè ngay cổ tức khắc khiến cậu hết cục cựa.
Vito lúc này đi tới, tiện thể đạp giày lên mặt Tường. “Giữ sức đi, anh bạn trẻ! Chờ đón cậu sắp tới sẽ là rất nhiều đau đớn đấy!”
Đúng lúc này, có tiếng bước chân. Riko Bailando xuất hiện, chiếc váy giáp màu bạc sáng loáng, phía sau cô là Haibara và Richard. Hai người này nhíu mày nhìn Tường bị đè trên đất, cũng không có phản ứng gì.
“Cha!” Riko gọi to, sau đó lao tới. Vito rời giày khỏi mặt Tường, quay người lại giang rộng tay, tuy nhiên con gái ông ta khựng lại trước khi chồm vào ngực Vito.
“Sao thế?”
“Con sợ sẽ làm cha lạnh.” Riko nói khẽ, rồi nhìn Tường hỏi. “Cha đang làm gì đấy, sao lại đè đầu anh ấy trên đất như thế?”
“À, cha đang dạy dỗ nó.”
“Cha không được giết anh ấy!” Riko nói.

“Cha sẽ không giết nó, cha chẳng giết ai bao giờ cả.” Vito trả lời, đột ngột ôm chầm lấy con gái mình nhấc bổng lên, bất chấp những lớp băng mỏng ngay lập tức xuất hiện chỗ tay ông chạm vào người Riko.
“Nào, con gái, nhìn xem, có đẹp không?”
Riko nhìn về phía xa xa, mắt mở lớn ngạc nhiên. Những đám khói đen bốc cao, cuộn tròn, vần vũ.
“Đẹp quá…”
Vừa nghe lời này, mọi hảo cảm Tường dành cho cô bé vừa cầu xin ình lập tức biến đâu hết cả. Cậu gồng sức đứng lên, miệng há ra định chửi ranh con vô tri, cô gái áo đen đang khóa tay Tường cùng lúc đè mạnh đầu gối xuống. Sau một tiếng rắc khẽ, Tường lập tức hôn mê.
Vito quay đầu lại ra hiệu. Hai gã áo đen lập tức nhấc cơ thể xõng soài của Tường lên, sau đó lùi lại về phía sau.
“Đi thôi, cha sẽ đưa con ra đó.” Vito nựng con gái. “Cả hai người nữa.” Lão quay lại nói với Richard và Haibara vẫn đứng lặng lẽ ở một góc.
Haibara lúc này mới tiến tới, khi đi ngang cô gái áo đen thì dừng lại nói khẽ:
“Chị hai!”
Cô gái hạ kính xuống, nếu Tường vẫn còn tỉnh sẽ nhận thấy khuôn mặt hai cô gái giống nhau như hai giọt nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.