Bạn đang đọc Cánh Cổng Thiên Đường – Chương 9: Động máu
Cao Phi ngẩn ngơ nhìn quanh. Trước mắt hắn, không gian ngập tràn ánh sáng mờ ảo, khung cảnh lung linh như động tiên chốn phàm trần, khiến người nhìn vào không khỏi cảm thấy lâng lâng như say, như mê.
Viện đủ mọi lý do mà vẫn không tài nào lý giải được vì sao lại có sự giống nhau đến kinh người giữa ánh sáng bảy màu ở Vạn Hoa Lâm với ánh sáng do loại đá trong hang này phát ra, tình cảnh hiện nay cũng không cho phép hắn tiếp tục ngồi đoán mò, Cao Phi liền xốc lại tinh thần, tập trung quan sát địa hình xung quanh.
Cứ theo những gì mắt thấy thì hang động này được chia ra làm hai nhánh. Dòng nước từ bên giếng ngầm chảy qua đây đã ổn định trở lại, chầm chậm đổ vể một nhánh hang. Nhánh còn lại dẫn đi đâu thì không ai biết được.
Nhận ra không có bất kì thứ gì để đốt lên sưởi ấm, hơn nữa còn phải tìm được đường lên mặt đất, không thể ở dưới đây lâu hơn, Cao Phi vẫy tay ngoắc con cáo trắng lại, rồi dấn bước, tiến sâu vào bên trong nhánh hang còn lại.
Đi được một đoạn, trong lòng Cao Phi đột nhiên trỗi dậy một thứ cảm giác kì lạ. Thứ cảm xúc này lấn áp tâm trí, khiến cho hắn tạm thời quên đi cơn rét lạnh đến run người. Lại bước tới một bước, một mùi tanh hôi xộc thẳng vào mũi khiến hai hàng lông mày của Cao Phi phải nhíu chặt. Là mùi máu tươi? Sao lại nồng đến mức này?
Mùi máu tanh lợm giọng đó đến cả Cao Phi thân làm tướng lâu năm, trải qua hơn trăm trận chiến mà cũng không sao chịu nổi, phải cởi bỏ giáp ngoài, xé lớp áo lót trong ra bịt mặt mới đỡ váng vất. Xong xuôi đâu vào đó, giáp trụ cũng đã mặc lại đàng hoàng thì mới sực nhớ ra còn con cáo trắng ở bên cạnh. Cao Phi liền nhanh tay tóm chặt lấy con cáo, mặc kệ cho nó giãy dụa mà dùng đoạn vải còn lại bịt mặt cho nó. Nhìn bộ dạng “bị khóa mõm” của cáo trắng, hắn bật cười, vỗ vỗ vào đầu con cáo, nói:
– Nhìn mày rất khí thế nha, ra dáng “sát thủ tiềm năng” lắm đó! Há há!
Đùa giỡn một chút, cảm thấy tâm trạng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn, Cao Phi mới đứng dậy đi tiếp. Mùi hôi tanh trong không khí dần trở nên đậm đặc, xuyên thấu qua lớp vải ướt mà tràn vào mũi, vào miệng khiến cho hắn chỉ chực muốn nôn mửa.
Vừa mới đè nén được cơn buồn nôn thì cái cảm giác kì lạ kia lại xuất hiện trong lòng Cao Phi, thậm chí càng lúc càng mãnh liệt. Tựa như ở đâu đó xung quanh đây có một cặp mắt luôn theo sát, nhìn chằm chằm lên người hắn! Hắn bắt đầu cảm thấy không ổn, quỷ tha ma bắt cái hang chết tiệt này đi, sao lắm quái sự thế không biết!
Vội vàng tăng tốc, chạy nhanh về phía trước, ngoặt qua một ngã rẽ, thân hình Cao Phi bỗng khựng lại, cảnh tượng trước mặt khiến hắn như không thể tin vào mắt mình!
Nhánh hang phía trước tự nhiên phình to ra, tạo nên một không gian hết sức rộng lớn nhưng lại ngập tràn màu đỏ của máu. Là máu người!
Máu bê bết trên vách hang, máu men theo những cọc thạch nhũ trên trần nhỏ tí tách xuống phía dưới… Nơi ấy, là một hồ máu đỏ đến nhức mắt, căn nguyên của mùi hôi tanh không ngừng tra tấn Cao Phi nãy giờ.
Ở chính giữa hồ là một cây cầu đá khá hẹp, chạy uốn lượn theo hình chữ S, chia cái hồ chứa máu này ra làm hai nửa. Cây cầu nối liền cửa hang nơi Cao Phi đang đứng với bờ đá khô ráo phía bên kia. Xa hơn một chút nữa là một dãy cầu thang dẫn lên một khối đá lớn hình lập phương, bên trên đặt một cái ghế bằng vàng ròng được điêu khắc, chạm trổ hết sức tinh xảo.
Dùng đầu gối để nghĩ thì Cao Phi cũng hiểu được, nơi này chính là do bàn tay con người tạo ra!
Chủ nhân của cái hang này kiến tạo nên tất cả nhằm vào mục đích gì? Phải giết bao nhiêu người, dùng bao nhiêu máu tươi mới có thể nhuộm đỏ hết nơi đây? Vì sao lại tàn độc đến như vậy? Hơn nữa, tên khốn này còn dùng phương pháp gì đó để khiến áu tươi không bị đông đặc, thậm chí còn tươi ấm y như đang chảy trong cơ thể con người vậy!
Lại thêm “thứ gì đó” đang theo dõi Cao Phi, thủ đoạn theo dõi của nó rất tinh vi, không thấy hình, không thấy bóng, nhưng lại có thể theo sát hắn qua từng bước chân. Giữa cái chốn sặc mùi tà ác chưa biết thế nào này lại còn tiềm tàng thêm một mối nguy hiểm không biết từ đâu tới, huống hồ, chỗ này còn là địa bàn của nó, địch trong tối, ta ngoài sáng, Cao Phi chỉ có một thân một mình cùng con cáo nhỏ, không thể làm bừa được.
Trong lúc tình thế rối tinh rối mù lên như thế này thì tạm thời án binh bất động, thận trọng dò xét mới chính là thượng sách.
Ánh mắt Cao Phi như phản chiếu màu máu trong hồ, hằn lên một màu đỏ rực. Hắn xiết chặt thanh đoản kiếm trong tay, cẩn thận tiến tới từng bước một, tập trung cảnh giác cao độ, đề phòng mọi thứ xung quanh, không dám bỏ qua dù chỉ là một động tĩnh nhỏ nhất.
Không nhanh không chậm, Cao Phi tiến dần tới chỗ cây cầu. Bàn chân của hắn chỉ vừa mới chạm tới mặt cầu thì ở phía sau bỗng vang lên âm thanh ầm ầm như núi lở. Quay đầu lại, Cao Phi chỉ kịp thấy một phiến đá lớn ở trên bắt đầu hạ xuống, nhanh chóng bịt kín cửa hang mà hắn vừa mới đi ra.
– Chết tiệt! – Cao Phi tức giận, chửi lớn. Không ngờ mới bước chân lên cầu đã giẫm trúng cơ quan ẩn giấu ở phía dưới, thiệt là con mẹ nó xui!
Không còn đường nào khác để đi, lối thoát cũng đã bị phong tỏa, chỉ còn cách tiến về phía trước. Nuốt khan một cái, Cao Phi nhón chân, chuẩn bị bước thêm bước nữa thì máu ở dưới hồ lại nổi lên từng đám bọt khí, sau đó giống như nước ở trong nồi bị người ta nấu chín mà sôi lên sùng sục!
Từng làn hơi nước màu trắng giống như sương mù bốc lên cao, nhưng kì quái là nhiệt độ trong hang lại không tăng thêm chút nào, không hề có một chút cảm giác nóng nực. Thầm nghĩ có lẽ cái cơ quan kia đã kích hoạt toàn bộ bẫy rập ở trong này rồi, Cao Phi đứng yên tại chỗ, chân phải đã đưa lên nhưng mãi vẫn không dám hạ xuống, chỉ sợ ngay phiến đá kế tiếp cũng có ẩn giấu thêm một cái bẫy nữa, hắn nên hạ chân xuống hay không đây?
Mồ hôi lạnh đua nhau chảy trên trán Cao Phi. Hắn âm thầm ra quyết định, ngay sau đó chân trái đang làm trụ hơi chùng xuống, rồi bật lên như lò xo, nhảy tới trước một đoạn.
Cạch!
“Lại giẫm trúng bẫy nữa! Mợ nó!” Cao Phi chửi thầm trong bụng, đoạn theo phản xạ mà lăn trên đất một vòng, sau đó hai chân liên tục đạp mạnh, lao về phía trước như tên bắn. Mà so với Cao Phi thì con cáo trắng trên vai hắn còn nhanh hơn gấp bội, Cao Phi vừa mới lăn mình trên mặt đất thì đã thấy một bóng trắng xẹt qua, bay nhanh về phía trước rồi!
Tới giữa cầu, lại nhận thấy từ nãy đến giờ không có chuyện gì phát sinh, Cao Phi mới dám thở ra một hơi. Mà lúc này, sương trắng từ dưới hồ máu bốc lên ngày càng nhiều, gần như che phủ khắp mặt hồ khiến tầm nhìn của hắn bị thu hẹp, cơ hồ chỉ nhìn thấy được trong khoảng cách chừng hai thước! Cao Phi giảm tốc độ, đi chậm lại. Chạy nhanh trong tình huống không nhìn thấy đường mà xung quanh toàn bẫy rập như thế này khác nào đùa với tính mạng?
Bất thình lình, phía trước có một bóng trắng chợt lóe lên, Cao Phi giật nảy mình, chưa kịp làm gì thì trên vai đã có thêm một con cáo trắng! Con vật nhỏ vừa nhảy lên vai hắn vừa kêu vội hai tiếng, hai chân sau còn đạp đạp, cả cơ thể nó run lên nhè nhẹ. Cao Phi đang định mở miệng mắng, thấy vậy liền nuốt mấy tiếng chửi mắng xuống bụng mà nhìn về phía trước, trong lòng đầy nghi hoặc.
Đến đây thì bên tai Cao Phi lại vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Con cáo vừa nghe được những tiếng bước chân này thì càng thêm kinh hãi. Không rúc vô trong áo Cao Phi được, nó bèn nhảy xuống, trốn phía sau lưng hắn, chỉ dám thò đầu ra nhìn, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang, sợ hãi vô cùng.