Cánh Cổng Thiên Đường

Chương 5: Cáo


Bạn đang đọc Cánh Cổng Thiên Đường – Chương 5: Cáo


Một tiếng sau, bốn người áo đen và Cao Phi cùng nhau ngồi nghỉ trên một tảng đá lớn. Trong khi chờ đợi ba tên đồng đội kiểm tra lại hành trang, Số Ba nói với Cao Phi:

– Cao thủ võ lâm, có thể cho bọn tại hạ được biết quý tính đại danh không?

– Cao Phi.

– Ồ! Là Cao Phi ư? Chà chà, tên hay thật đó. – Số Ba vỗ đùi khen hay, đoạn len lén nhìn sang ba tên còn lại, rồi ghé sát, hỏi nhỏ Cao Phi:

– Huynh đệ đang có nhiệm vụ tối mật gì đúng không? Không sao đâu, mồm miệng của ta kín lắm, nhất định sẽ không tiết lộ với một ai… Trời ơi! Anh tính hù chết em đó hả, đại ca?

Số Ba đang thỏ thẻ thì bị một bàn tay vỗ lên vai, hắn giật nảy mình, nhảy lên hô lớn. Lại thấy gã Đội trưởng lù lù từ phía sau bước tới, khẽ lườm số Ba một cái, rồi quay qua nói với Cao Phi:

– Anh bạn, hiện giờ bọn ta có việc quan trọng cần làm, không thể đi chung với ngươi nữa. Chúng ta gặp nhau hôm nay xem như cũng có duyên, không hy vọng làm bạn, chỉ mong sau này có gặp lại cũng không trở mặt thành thù. Huynh đệ, bảo trọng!

Gã Đội trưởng nói xong liền túm lấy số Ba, lôi hắn về phía khác, khẽ sẵng giọng:

– Đồ ngốc! Mày có biết đối với đám cao thủ như hắn thì cái gì quan trọng nhất không? Là bí mật! Bí mật đó! Mày cứ kè kè theo hỏi cho rõ, lỡ đâu hắn buột miệng kể ra ày nghe thì sao? Sau đó để đảm bảo bí mật được giữ kín… hắn “xoẹt xoẹt”… giết người bịt miệng đó, biết chưa?

Gương mặt gã Đội trưởng toát lên vẻ nghiêm trọng, vừa nói vừa minh họa cho thêm phần sinh động, là một ngón cái giương lên quẹt ngang cổ, đi kèm với ánh nhìn có ghi bốn chữ “thủ tiêu, biết chưa?”, rồi gã thở dài, nói tiếp:

– Chú nên cảm ơn anh thì hơn. Khi nãy anh mày thấy hắn định kể ày nghe rồi đó. Nếu không phải tao xen vào kịp thời thì có khi bây giờ đôi bên đã quyết một phen sống mái với nhau rồi cũng nên…

Sau khi để lại cho Cao Phi một ánh nhìn lưu luyến khó tả, cùng với vẻ mặt mà người ta thường mang trong ngày người yêu đi lấy chồng, số Ba cuối cùng cũng đành theo chân đồng bọn cất bước….

Còn lại một mình, Cao Phi ngẫm nghĩ một lát rồi lấy viên ngọc từ trong ngực áo ra. Trầm ngâm nhìn viên ngọc đang phát ra từng tia sáng yếu ớt trong tay, hắn khẽ thì thầm:

– Mị, cảm ơn em! Cho dù phải đi tới chân trời góc biển, dù phải trả giá đắt đến đâu, nhất định anh cũng sẽ tìm ra cách giúp em sống lại. Sẽ không lâu đâu, tin anh đi!


Mặt trời dần lên cao, ánh nắng ấm áp cố gắng len lỏi qua những tàng cây rậm rạp, xuống tới mặt đất thì chỉ còn là những tia sáng mỏng manh. Khung cảnh bên trong rừng nguyên sinh Tang Kha hãy còn khá âm u, tĩnh mịch.

Ục.. ục…

– Khỉ thật! – Cao Phi khẽ lẩm bẩm. Mười năm trong Vạn Hoa Lâm khiến hắn quên mất bản năng sinh tồn của một vật thể sống, không nhớ ra rằng con người muốn tồn tại thì cần phải ăn, phải uống. Chỉ đến khi cái bụng đói đến mức sôi lên thì hắn mới sực nhớ ra.

Cao Phi lần mò bên dưới thắt lưng, rút ra một thanh đoản kiếm. May mắn thay, con rồng chết tiệt kia cũng không đến nỗi tệ bạc, ít ra cũng chế tạo lại cho hắn một bộ áo giáp giống như lúc còn sống, thậm chí còn tốt hơn nữa. Còn nhớ lúc bị con Thần Rùa quật một cái thật mạnh vào giữa ngực, nếu không phải do miếng hộ tâm phiến ở giữa bộ giáp đủ cứng rắn thì giờ này có lẽ Cao Phi hắn đã trở lại làm ma trong Vạn Hoa Lâm mất rồi!

Mân mê thanh đoản kiếm trong tay một lúc, Cao Phi cảm thấy rất hài lòng. Xem ra, nếu gặp lại “chú rồng nhỏ” thì phải cám ơn hắn một tiếng mới được.

Thanh đoản kiếm dài khoảng bốn tấc. Chuôi kiếm dài một tấc, mang hình dạng một người đang đứng chống nạnh, phần chân người kéo dài tới tận cán. Đầu người, cũng chính là đỉnh của chuôi kiếm được khắc một loạt hoa văn hết sức tinh xảo. Tổ hợp hoa văn khắc chìm, xoay quanh hai điểm gồ lên có hình dạng như hai con mắt càng khiến cho “đôi mắt” này thêm phần nổi bật. Lưỡi kiếm dài tầm ba tấc, rộng chừng nửa tấc, ánh lên màu đồng kim sắc bén. Trên lưỡi kiếm khắc chìm hai chữ Long Lang và một số hoa văn chim cò bay lượn.

Khoan đã! Long Lang?!!

Đây chính là tên của con rồng kia mà? Cao Phi cười khổ. Con rồng Long Lang này cũng quái dị quá mức. Khắc tên lên thân kiếm làm gì? Bộ sợ người khác không biết đây là kiếm của hắn sao?

Thôi kệ, dù sao với Cao Phi thì có kiếm để xài cũng là may mắn lắm rồi. Hơn nữa, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết thanh đoản kiếm này sắc bén vô cùng, có một thứ vũ khí phòng thân như vậy cũng an tâm.

Đi được một lúc, Cao Phi phát hiện ra ở gần đó có một số cây nhỏ thẳng thớm, có độ dẻo dai và đàn hồi giống như cây tre. Dùng đoản kiếm chặt xuống, lấy dây leo cột lại tạo thành một cây cung, sau đó vót thêm mười mũi tên nhọn hoắt, chỉ chưa đầy nửa tiếng, hắn đã hoàn thành xong một bộ cung tên. Nhìn thứ vũ khí thô sơ cho chính tay mình chế tạo, Cao Phi đắc ý cười dài:

– Ha hả! Lâu lắm rồi không săn bắn, bữa nay nhất định phải làm một bữa cho ra trò!

Tên “thợ săn” mười năm không cầm đến cung tên bắt đầu cười gian xảo, cất bước đi tìm con mồi xấu số đầu tiên trong thế giới mới của hắn.


Trên một khoảnh đất rộng chừng bốn, năm thước, cỏ dại mọc um tùm, ở giữa phiến cỏ dại có một cây cao bằng nửa thân người. Trên thân cây mọc đầy quả chín đỏ mọng, lớn bằng ngón tay. Bên dưới gốc cây, có một con cáo với bộ lông trắng mượt như tuyết đang nhởn nhơ dùng hai chi trước để hái xuống từng chùm quả dại.

Con vật đáng yêu, cũng hết sức đáng thương này hồn nhiên đưa từng trái chín mọng nước lên cái miệng nhỏ nhắn, xinh xinh mà nuốt lấy nuốt để, thậm chí còn không buồn nhả hạt. Nó không hề hay biết rằng, ở cách đó không xa, phía sau một lùm bụi rậm, Cao Phi đang rón rén bước từng bước nhỏ, trong tay là cây cung và mũi tên tự chế, đang hăm he chuẩn bị biến nó thành món “cáo nướng” trong thực đơn trưa nay.

Hai mắt Cao Phi tỏa sáng, ánh mắt thèm thuồng dán chặt lên mình con cáo trắng. Nuốt nước bọt, hắn chầm chậm nâng cung lên, tên đã lắp sẵn, chỉ cần kéo cung, nheo mắt nhắm kỹ…

“Cáo con… Xin đừng trách anh nha… Anh đói lắm rồi… Đói mờ mắt rồi đây…”

Phực!

Mũi tên rời khỏi cung, bay vun vút về phía con cáo trắng. Mục tiêu chính là phần ức của nó!

Phập!

Mũi tên cắm xuống đất. Không thấy máu phun ra. Cũng không thấy con cáo nhỏ nằm đau đớn, lăn lộn trên nền đất. Trong nháy mắt, con cáo trắng đã né tránh được mũi tên của Cao Phi. Hắn quá đỗi ngạc nhiên, trợn mắt, há hốc miệng:

– Cái.. Cái gì? Sao có thể?

Cao Phi không hề nghi ngờ khả năng của mình. Cho dù hơn mười năm không đụng đến cung tên, cây cung hắn chế tạo cũng không phải thật hoàn chỉnh, nhưng không lý nào lại thất bại phũ phàng như vậy được! Năm xưa, tài bắn cung của hắn vang danh cả Âu Lạc, một phát tên bắn rụng hai con chim cũng là chuyện bình thường. Thế mà cái giống lông trắng này lại có thể tránh né, thật đúng là nghĩ không ra!

Con cáo trắng đứng cách chỗ cũ hơn một thước, cặp mắt màu xanh dương khinh khỉnh liếc nhìn Cao Phi mấy cái, biểu hiện của nó hệt như đang khinh thường tên nhân loại ngu ngốc trước mặt vậy!

Hai mắt Cao Phi trợn ngược, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

– Được! Được lắm con! Còn dám đứng đó trêu tức tao hả?


Lấy ra một lúc ba mũi tên, Cao Phi không tin con súc sinh này lại có thể thoát khỏi ma trảo của hắn được nữa. Gì chứ? Muốn né sao? Cả tuyệt kỹ gia truyền nhà họ Cao cũng lôi ra rồi, muốn né ư? Nằm mơ đi! Phát này mà hụt nữa thì quả là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông!

Cao Phi buông tay, ba mũi tên đồng loạt rời khỏi cung, chia làm ba hướng bay tới chắn hết lối thoát của con cáo trắng.

Đúng lúc này, dị biến lại xảy ra! Với tốc độ nhanh như chớp, con cáo trắng bỗng nhiên đứng thẳng người bằng hai chân sau. Cơ thể nó tự nhiên dẻo quẹo như dây leo, uốn trái vặn phải hai lần đã né được ba mũi tên như điện xẹt!

Chuyện này đúng là ngoài tầm nhận thức của Cao Phi!

Nếu như nói mũi tên đầu tiên là do hắn đói bụng run tay, hay là do sơ suất, khinh thường con vật bé nhỏ này nên bắn trượt… Dù là lý do quái quỷ gì đi chăng nữa thì vẫn còn nằm trong giới hạn “chấp nhận được” của Cao Phi. Thế nhưng lần này hắn khẳng định không hề có một chút sai sót nào cả. Ba mũi tên hắn bắn ra đều rất chính xác, đều rất hoàn mỹ. Thứ duy nhất không hoàn mỹ chính là con vật vật có bộ lông trăng trắng, đôi mắt xanh xanh chết tiệt kia!

Cao Phi không thể tin nổi vào những gì vừa mới xảy ra. Hắn ngẩn ngơ không nói nổi lên lời. Cây cung trên tay đã rớt xuống đất từ khi nào, ngón tay run run chỉ thẳng vào con vật nhỏ, hắn chỉ có thể ê a được mấy tiếng: “Ngươi… Ngươi… Con cáo… Con…” Rồi đành ngậm ngùi, trơ mắt mà nhìn con cáo nhỏ phủi mông chạy đi.

Thậm chí, trước khi cáo trắng chạy mất, Cao Phi còn thoáng trông thấy đôi mắt màu xanh dương của nó tràn ngập ý trêu đùa, cái mũi màu hồng nho nhỏ còn khẽ hếch hếch lên mấy lượt…

Rốt cuộc thì, cái thế giới này là thế giới quỷ quái gì vậy?

Cao Phi đứng chết lặng, đả kích lần này đối với hắn không hề nhỏ chút nào!

Một tiếng sau, “thiên tài bắn cung” Cao Phi cố vực dậy lòng tự tin đã bị con cáo trắng đập vỡ tan tành. Bằng một chút kiêu hãnh nhỏ nhoi còn sót lại, hắn tập tễnh mò ra một con suối. Biến thương đau, mất mát vì lần đi săn thất bại khi nãy thành hành động, với một quyết tâm cao độ, Cao Phi cuối cùng cũng dùng cung bắn được vài con cá, bù đắp cho tổn thương to lớn về mặt tinh thần.

Bên bờ suối, mùi cá nướng thơm phưng phức quyện theo làn khói bốc lên cao, tỏa ra tứ phía. Cao Phi nhìn chằm chặp vào con cá đã nướng chín trên tay, bất giác nước miếng nhễu ra giàn dụa. Đã bao lâu rồi? Mười năm! Chính xác là mười năm lẻ một ngày chưa có miếng ăn nào vào bụng! Bữa ăn đầu tiên sau hơn mười năm xa cách là đây sao? Cao Phi xúc động muốn khóc, nước mắt lưng tròng, bàn tay cầm xiên cá có vẻ run run, từ từ đưa lên miệng…

Soạt!

Một bóng trắng nhanh như một tia chớp đánh ngang trời xẹt qua. Con cá trên tay Cao Phi bỗng dưng bốc hơi, bay mất dạng. Hắn bật dậy, giận dữ rút kiếm nhìn quanh:

– Đứa nào? Đứa khốn nạn nào dám cướp cá của ông?

Ngoại trừ tiếng suối chảy róc rách ra, bốn bề thinh lặng, cũng không ai đáp lại Cao Phi.


Đôi mắt hắn long lên sòng sọc, lia qua tứ phía một lần nữa.

Một vài ngọn cỏ dại theo gió đong đưa, một con muỗi cũng không thấy nữa là… làm gì có quân ăn cướp nào ở nơi đây?

Vậy con cá đã bay đi đâu?

Rất nhanh thôi, hắn đã có được câu trả lời!

Soạt! Từ sau một bụi cỏ dại gần đó, bóng trắng khi nãy lại lao ra một lần nữa, tốc độ không kém gì khi nãy. Chỉ kịp thấy cái bóng trắng lướt qua, bên đống lửa liền ít đi một con cá… Tiếp đó, cái bóng, ừm, cái bóng trắng và con cá, cả hai đứa chúng nó biến mất sau một lùm cây um tùm.

Tất cả diễn ra quá nhanh, chỉ trong tích tắc khiến Cao Phi không kịp trở tay. Đến tận lúc này hắn mới kịp hiểu ra chuyện gì!

– AAAAA!

Hét lên đầy giận dữ, Cao Phi lao vụt theo. Nhảy hai bước đã đến được lùm cây nọ, Cao Phi dõi mắt quan sát, cái bóng vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, không thấy tung tích đâu nữa. Hắn giậm chân, khẽ gằn:

– Đừng để tao bắt được, không thì tao nhất định sẽ băm vằm mày ra cho hả giận! Hừ!

Quay lại chỗ đống lửa, nhìn hai con cá còn sót lại, Cao Phi thở dài tiếc hận. Tên trộm cá này không những nhanh chân mà còn rất thông minh! Hai con cá bị nó cuỗm đi là hai con lớn nhất, hai con còn lại mặc dù không bé nhưng đảm bảo không bằng một nửa hai con kia… Nghĩ tới đây, Cao Phi bỗng giật mình, hắn vội ghé sát, ngồi chồm hổm bên cạnh hai con cá, tay cầm đoản kiếm lăm lăm. Tên trộm kia nhất định sẽ còn quay trở lại, lần này hắn đã có đề phòng, chắn chắn là nó sẽ phải trả giá thê thảm!

Trên một cành cây cao cao, cách vị trí của Cao Phi không xa lắm, một đôi mắt màu xanh dương khẽ chuyển động, hết nhìn vào thân ảnh ngó trước ngó sau của Cao Phi, lại dõi theo hai con cá trước mặt hắn. Đôi mắt bỗng hiện lên nét tinh ranh, cái miệng nhỏ xíu chun lại, nuốt nước miếng đánh ực một cái. Ngay sau đó, một bóng trắng từ trên cao phóng thẳng xuống.

Soạt!

Là đây! Cao Phi ở trong tư thế sẵn sang từ trước, vừa nghe tiếng động lạ vang lên liền bất kể có phải là tên trộm vừa nãy hay là cái quỷ gì khác, đoản kiếm trong tay liền phạt ngang. Lưỡi kiếm lướt trên hai con cá một ly, vừa vặn chém về phía cái bóng màu trắng, không hề có một chút sai sót!

Vù!

Thanh đoản kiếm chém ngang với tốc độ cao phát ra một tiếng xé gió. Thế nhưng, không đợi cho lưỡi kiếm chạm vào lông, cái bóng trắng như tuyết ấy bỗng ngoặt xuống phía dưới, thoát chết trong gang tấc. Có lẽ sợ từng ấy chưa đủ gây kinh ngạc, cái bóng trắng lại đột ngột bẻ góc bay thêm 90 độ nữa. Quỹ đạo bay của nó tạo thành một đường gấp khúc khó tin với một tốc độ không thay đổi, nhằm hướng hai con cá mà lao đến.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.