Bạn đang đọc Cánh Cổng Thiên Đường – Chương 17: Cánh cửa ngầm
Đào hết lớp đá mỏng manh bao phủ ở bên trên, một cánh cửa bằng kim loại hiện ra mồn một trước mặt Cao Phi và Lương Như Quỳnh.
Cánh cửa này không biết được đúc ra bằng thứ kim loại gì, Long Lang kiếm cực kì sắc bén, chém sắt như chém bùn, thế mà không thể để lại dù chỉ là một vết xước nhỏ trên bề mặt của nó. Cao Phi phủi sạch đám đá vụn, hoa văn trên cánh cửa liền hiện ra rõ ràng đến từng chi tiết nhỏ.
– Hình vẽ này… là Quỷ Xương Cuồng – Mộc Tinh?
Tương truyền Mộc Tinh – hay còn gọi là Quỷ Xương Cuồng, là một cây chiên đàn ngàn năm, cây cao hơn ngàn trượng, cành lá xum xuê bao phủ cả một vùng rộng lớn. Mộc Tinh sống hơn ngàn năm, sau thân cây khô héo biến thành yêu tinh có pháp thuật thần thông, lợi hại vô cùng tận, thường xuyên bắt người về hút máu, lóc thịt để nuôi sống bản thân, số dân thường bị nó giết hại nhiều không kể xiết…
Kinh Dương Vương biết được liền nổi cơn lôi đình, muốn dùng thần thuật đánh chết Mộc Tinh. Nhưng bản thể của Mộc Tinh này là một gốc cổ thụ ngàn năm sinh ra linh trí, thân mang tính Mộc thuần túy… rễ bám vào đất lại được Hành Thổ hậu thuẫn, khó chơi vô cùng!
Nếu dâng nước dìm nó thì nó nuốt sạch, nếu nước quá lớn nó liền đẩy cho đất hút hộ.
Dùng lửa đốt nó thì nó lại mượn nước từ đất để dập lửa.
Muốn chém chết nó thì lôi đâu ra binh khí đủ lớn để chặt bản thể cao cả ngàn trượng, tán phủ ngàn dặm? Đó là còn chưa kể nó là cây, diệt không sạch mà để sót rễ, hạt, thân, lá thì lại đâm chồi nảy lộc…
Biết được Mộc Tinh tuy hết sức quỷ quyệt và tinh ranh nhưng tính tình ham vui, lại rất thích nghe nhạc, Kinh Dương Vương liền đem chiêng trống đến gõ đập loạn xạ, một kẻ có tâm thưởng nhạc như Xương Cuồng bị hành hạ về mặt tinh thần như vậy thì chịu sao thấu?
Bị Kinh Dương Vương dùng loạn nhạc đánh cho hồn thần điên đảo, Mộc Tinh liền bỏ chạy, sau đó liên tục thay đổi chổ ở, nay đây mai đó xuất quỷ nhập thần khiến Kinh Dương Vương không tài nào lùng ra được, cuối cùng mới thoát khỏi dày vò.
Nghe Cao Phi kể về truyền thuyết Quỷ Xương Cuồng, Lương Như Quỳnh mặc dù cảm thấy kì quái nhưng cũng không hề lo lắng, nàng ta chống cằm, suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Ừm, xem ra trong loài yêu tinh thì Mộc Tinh – Quỷ Xương Cuồng này có gốc gác hiển hách, khí chất ngang tàng, tâm tính phức tạp và yêu thuật khôn lường nhất nhỉ? Em cũng muốn gặp thử một lần xem sao!
– Thôi thôi! Em có biết cái cây quỷ quái này nguy hiểm đến mức nào không? Ngay cả vị Thần linh có phép thuật kinh thần khiếp quỷ như Kinh Dương Vương còn phải nể nó ba phần đấy, gặp rồi thì không còn mạng mà quay về đâu!
Cao Phi vội xua tay, đập tan suy nghĩ có phần quái gở vừa mới nảy sinh trong đầu Lương Như Quỳnh. Đoạn hắn nói tiếp:
– Em đừng coi thường nó, thứ truyền thuyết đã được lưu truyền trong dân gian này cũng có một phần là sự thật, xem ra đằng sau cửa hầm này ẩn chứa rất nhiều bí mật và nguy hiểm. Nếu em muốn an toàn thì phải cẩn trọng ngay từ đầu, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là mất mạng như chơi đó!
Thấy Lương Như Quỳnh gật đầu, Cao Phi mới thoáng có chút yên tâm. Mà thực ra, thân là một sát thủ, những điều Cao Phi nói không phải là Lương Như Quỳnh không hề hay biết, nàng chỉ không hiểu sao bản thân mình lại rất thích nét bối rối trong mắt Cao Phi, bởi vậy, nàng luôn tự hạ mình xuống, cố ý trêu chọc hắn.
Cánh cửa bằng kim loại có bề dài phải hơn hai thước, rộng một thước, trên mặt được phủ đầy bởi hoa văn hình Mộc Tinh – Quỷ Xương Cuồng. Theo như những gì Cao Phi biết thì loại cửa hầm như thế này luôn được mở ra từ bên ngoài. Vấn đề mấu chốt ở đây là bộ phận kích hoạt cửa hầm đã bị hỏng, bản thân cánh cửa lại cực kỳ cứng rắn, không thể nào phá vỡ được, muốn xuống bên dưới quả là một vấn đề vô cùng nan giải… Không hiểu làm thế nào mà tên quỷ già khốn kiếp kia chui tọt một cái liền qua…
Thầm chửi một tiếng, Cao Phi bắt đầu dùng tay sờ loạn, những tưởng có thể chạm được vào chỗ nào đó có ẩn giấu cơ quan ngầm khiến cửa hầm hé mở. Chỉ thấy hắn hết nhấn rồi lại xoay, xoay xong thì lại đẩy, lại kéo, dùng đủ mọi cách mà cánh cửa kim loại lạnh lẽo vẫn cứ trơ trơ một chỗ, không nhúc nhích tí nào.
Không nản lòng, Cao Lạc tướng liền nhặt lấy Long Lang kiếm, dự định đào một cái hầm ở gần đó để chui xuống, đến lúc này thì không thể trông chờ vào may mắn được nữa rồi.
Ở bên cạnh, Lương Như Quỳnh vẫn một mực chăm chú quan sát từng hành động của Cao Phi, chốc chốc nàng ta lại khẽ nhíu đôi mày liễu, dường như đang tập trung suy nghĩ về một vấn đề nào đó hết sức quan trọng. Thấy Cao Phi chuẩn bị đứng dậy, Lương Như Quỳnh vội nói:
– Anh! Đợi đã, hoa văn Quỷ Xương Cuồng này có chút kì lạ!
– Lạ chỗ nào?
Cao Phi ngơ ngác hỏi lại. Nãy giờ đã vuốt, xoa, đè, nhấn… hai bàn tay của hắn với đủ mọi tư thế đã di chuyển ở khắp nơi nơi trên cánh cửa chết tiệt này mà vẫn không làm gì được. Thậm chí Cao Lạc tướng còn cho rằng mình đã bỏ sót một vị trí nào đó nên lại tiếp tục dùng tay sờ soạng đủ kiểu thêm mấy lượt, tới lúc cảm thấy mỏi rồi thì mới chịu dừng cuộc chơi… Hoa văn Quỷ Xương Cuồng cũng là nơi Cao Phi hắn chạm vào nhiều nhất, quan sát kỹ đến mức nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra hình dạng đầy đủ của nó, làm gì có cái gì kì quái đâu?
– Chỗ này này, có thể lúc đó anh không để ý, nhưng em ở bên này thì lại thấy rất rõ. Mỗi khi tay anh vừa ấn vào đây thì những hoa văn phía bên kia lại khe khẽ chuyển động. Nó di chuyển rất ít, lúc tay anh vừa dời đi thì trong chớp mắt nó đã quay về vị trí cũ! Anh phải nhìn thật kỹ thì mới thấy được!
Vừa nói, Lương Như Quỳnh vừa lấy ngón tay thon dài nhấn lên một điểm có phần giống như hình con mắt của hoa văn Quỷ Xương Cuồng. Hai mắt Cao Phi gần như dán chặt vào vị trí mà Lương Như Quỳnh mới chỉ, ngay lập tức, hắn phát hiện ra hoa văn trên cánh cửa này đúng là đã chuyển động rồi!
Ngón tay của Lương Như Quỳnh đè lên con mắt của Quỷ Xương Cuồng càng lâu thì toàn bộ hoa văn trên cửa dường như càng có thêm sức sống, hoa văn hình rễ cây chậm rãi mọc dài ra, sau đó di chuyển về phía trung tâm của cánh cửa kim loại.
Xiết chặt Long Lang kiếm trong tay, Cao Phi kiên nhẫn chờ đợi kì biến phát sinh. Mặc dù không biết phía sau cánh cửa này có cái giống quái vật nào đó đang nhe nanh múa vuốt chuẩn bị đón tiếp “những vị khách không mời” như bọn hắn hay không, nhưng Cao Lạc tướng tin chắc một khi cửa mở, nếu có “thứ gì đó” lao ra thì hắn vẫn có thể xuất kiếm ngăn lại được.
Mà cho dù “thứ đó” mạnh mẽ đến mức độ không thể ngăn cản, không thể giết chết thì với tốc độ của Lương Như Quỳnh, nàng ta vẫn có thể chạy trước. Tiếp theo đó, hắn một mình một kiếm cố gắng chống cự, vừa cầm chân địch vừa rút lui. Cái gì chứ chiến thuật “đánh du kích” này hắn đã thuộc lòng từ năm lên tám, vừa đánh vừa chạy là nghề của chàng mà! Trừ khi kẻ thù có thể có Thần Nỏ, bắn một phát là tan tác chim muông… nếu không thì còn khuya mới khiến Cao Phi ta đây nằm lại chốn này!
Định xong kế sách tạm thời, Cao Lạc tướng liền nhếch mép cười lạnh, lại thấy mớ rễ cây của hoa văn Quỷ Xương Cuồng đã tiến sát tới vòng tròn ở chính giữa cửa hầm, hắn quay sang nói với Lương Như Quỳnh:
– Cửa vừa mở thì em phải chạy ngay sang đây, trốn sau lưng anh. Nếu có gì nguy hiểm thì phải bỏ chạy thật nhanh nhé, không được chần chừ đâu đó!
Thấy ánh mắt bình tĩnh pha lẫn một chút quan tâm của Cao Phi dành ình, một thoáng lo lắng trong lòng Lương Như Quỳnh chợt tan biến, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu…
Cách!
Ngay khi mớ rễ cây bò tới vị trí viên ngọc ở chính giữa hoa văn Mộc Tinh – Quỷ Xương Cuồng, tiếng lẫy cửa ăn khớp với nhau vừa vang lên thì Lương Như Quỳnh đã lao vọt ra phía sau Cao Phi. Hai người không ai bảo ai, đều chăm chú nhìn về phía cửa hầm đang rung lên bần bật.
Vòng tròn nhỏ trên cánh cửa kim loại giống như một cái hố đen không đáy, đột nhiên thể hiện sức hút mãnh liệt đến kinh người của nó vậy. Chỉ trong một giây, nó đã hút sạch sẽ toàn bộ hoa văn Quỷ Xương Cuồng vào trong!
Cánh cửa kim loại vốn sù sì, chằng chịt đầy hoa văn bỗng chốc trở nên nhẵn thín, bằng phẳng đến không ngờ, lại còn tự động co rút vào bên trong đá, cảnh tượng mười phần dọa người.
Từ khe hở giữa vách đá và cửa hầm bỗng nhiên phun ra một luồng khí đen có mùi hôi thối nồng nặc, Lương Như Quỳnh vừa thoáng ngửi thấy liền vội vàng kéo tay che mặt cho cả nàng lẫn Cao Phi, đoạn không đợi cho hắn kịp hỏi, nàng ta đã vội giải thích, mặc dù giọng nói theo kẽ hở giữa các ngón tay truyền ra đã không được rõ ràng cho lắm, nhưng Cao Phi vẫn nghe không sót một chữ:
– Khí độc! Mau chạy!
Khe hở giữa cửa hầm và vách đá càng rộng thì lượng khí độc phun ra càng nhiều, tốc độ lan tỏa trong không khí của nó cũng nhanh không thể tả. Thoáng cái, đám khí màu đen hôi thối đó đã đuổi kịp hai người Cao Phi.
Thấy có chạy nhanh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng khó thoát, Cao Phi móc đoạn vải áo mà hắn bịt mặt lúc đầu ra, ném sang cho Lương Như Quỳnh rồi quát lên:
– Dùng nó che mặt, em chạy trước đi!
– Không! Còn con Bạch Vũ nữa!
Cao Phi ngớ người, Bạch Vũ? Bạch Vũ nào vậy? …Chết tiệt! Bạch Vũ hình như là tên mà Như Quỳnh đã đặt cho con cáo trắng đêm qua! Cư nhiên lại quên mất anh bạn nhỏ từng sống chết với mình mới khốn nạn chứ!