Cánh Cổng Thiên Đường

Chương 14: Lần đầu gặp mặt


Bạn đang đọc Cánh Cổng Thiên Đường – Chương 14: Lần đầu gặp mặt


Nằm ẩn trong một góc nhỏ của động máu, cách chỗ Cao Phi đang nằm một quãng khá xa có một nhánh hang chật hẹp. Chính bởi vì cái nhánh hang này ẩn khuất sau mấy mỏm đá nhô ra, lại thêm bóng tối âm u bao phủ lên vị trí của nó nên phải để ý thật kỹ thì mới phát hiện ra được.

– Chị, vừa rồi hắn ta đánh nhau với cái gì vậy? Có phải là ma không? Hay là quỷ?

– Chị cũng không biết nữa.

– Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Mình đừng ra ngoài đó nha chị? Em sợ…

Từ bên trong hang bỗng vang lên giọng thì thào rất khẽ của hai cô gái. Ngay sau đó, lại thấy một cái đầu thò ra ngoài, cảnh giác nhìn xung quanh động máu, rồi lại nhanh chóng rút về lại.

– Chị nghĩ có lẽ không sao nữa rồi. Đừng lo.

– Đúng vậy. Theo tôi thì bây giờ bên ngoài đã không còn nguy hiểm nữa. Chúng ta có thể ra ngoài đó, hoặc nếu các cô sợ thì ta có thể đi vòng lại đường cũ cũng được.

Số Năm từ phía sau bước tới và nói. Nghe giọng điệu lạnh nhạt thì có thể đoán ra được cô nàng không có cảm tình mấy đối với hai cô gái kia, chỉ nói cho có lệ mà thôi.

– Nếu vậy thì cô có thể thực hiện nghĩa vụ của mình rồi đấy, cô nàng sát thủ.

Lại thêm một giọng nam cất lên từ phía sau. Kẻ vừa nói chính là một gã thanh niên đeo kính. Tướng mạo của hắn trông rất đường hoàng với một làn da trắng trẻo, một gương mặt bảnh bao và mái tóc bóng bẩy được vuốt gọn ra phía sau. Hắn mặc một bộ quần áo trắng tinh, thực không hiểu vì sao trong cái không gian nhỏ bé dưới lòng đất, lại có phần dơ bẩn này mà quần áo của hắn vẫn cứ sạch sẽ y như mới, không nhiễm hạt bụi nào.

– Được thôi.

Xoay xoay con dao găm sắc bén trên những đầu ngón tay thon dài, số Năm đáp gọn lỏn rồi bước ra khỏi hang, trên mặt nàng ta vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng y như cũ.

Quan sát xung quanh một lượt, xác định trừ Cao Phi ra thì ở nơi này không còn ai sống sót, số Năm mới bước tiếp, tiến về phía Cao Phi. Mỗi bước chân của nàng tuy chậm rãi, nhưng khiến cho kẻ khác khi nhìn vào lại tưởng như đang chứng kiến một con mèo đi trên cát vậy, nhẹ nhàng và không gây ra một tiếng động hoặc bất cứ dấu vết nào, cho dù là chỉ một dấu giày nhỏ nhoi.


– Grừ!!!!

Một bóng trắng đột ngột lóe lên, con cáo trắng không biết đã mất tích từ lúc nào trong nháy mắt đã quay trở lại bên cạnh Cao Phi. Cặp mắt màu xanh dương của nó mở to hết cỡ ra chiều dữ tợn lắm, nhìn về phía số Năm mà gừ lên một tiếng như cảnh cáo: Không được tới gần “hắn”!

Nhưng số Năm làm sao mà hiểu được ý đồ của nó cơ chứ! Nàng ta đương nhiên vẫn tiếp tục bước tới.

Cáo trắng thấy vậy liền nhe nanh múa vuốt, bộ lông dài trắng muốt dựng đứng cả lên, trông bộ dáng thập phần hung dữ. Thế nhưng nó còn chưa kịp làm gì thì đã bị một tấm lưới từ trên trời rớt xuống nuốt gọn.

Nằm trong vòng tay của số Năm, cáo trắng hết nhìn số Năm với ánh mắt ai oán, rồi lại nhìn về phía Cao Phi bằng cặp mắt long lanh đẫm lệ, nó ngậm ngùi thầm nghĩ:

“Người anh em, không phải là ta không muốn bảo vệ ngươi, chẳng qua… chẳng qua con quái vật lông dài này quá lợi hại… quá đáng sợ… quá đáng sợ…”

Nghĩ tới đây, hai mắt của nó dần díp lại, dụi dụi đầu vào bộ ngực mềm mại của số Năm mà thiếp đi.

Ngất lịm vì kiệt sức, cả cơ thể giống như bị một ngọn núi lớn đè lên, đến khi hai mi mắt nặng trĩu chịu quay lại và nghe theo sự sai khiến của cái đầu một lần nữa, Cao Phi liền vội vàng mở mắt ra. Chẳng mấy chốc, hắn đã kịp nhận ra rằng bản thân mình đang bị trói chặt như một cái bánh giò!

Trước mắt hắn lúc này chính là ba người nữ và một người nam.

Ba người con gái này mỗi người một vẻ, tuy nhiên cả ba đều rất đẹp, đẹp tới mức hoa nhường nguyệt thẹn!

Gã đàn ông duy nhất trong bọn thì có bộ dạng hào hoa phong nhã, mặt mày sáng sủa, môi hồng răng trắng, rất có dáng dấp của một vị công tử đẹp trai đa tình trong truyền thuyết.

Một trong số ba cô gái đang ẵm con cáo trắng trên tay, đứng riêng một góc, không hề tiếp xúc với những người còn lại. Dựa theo trang phục của cô ta, Cao Phi thầm đoán có lẽ cô nàng này có quan hệ với đám bốn tên mặc đồ đen hắn đã gặp lúc đầu.

Và cách đó không xa, hai cô gái còn lại đang chụm đầu nghiên cứu thanh kiếm “Long Lang” do Cao Phi phóng ra, hãy còn ghim trên nền đá.

– Thực là kì lạ!

Triệu Đan Nguyên cầm một phiến thủy tinh tròn nhỏ, soi khắp thân kiếm, đoạn thốt lên.

– Sao hả chị?

– Hình như chị đã từng thấy qua những hoa văn này ở đâu đó rồi thì phải? Nhưng mà nhìn đi nhìn lại vẫn không phát hiện được gì…

Triệu Đan Nguyên khẽ đáp, sau đó lại tiếp tục chau mày, cố nhớ lại. Lúc này, ở phía sau bỗng vang lên giọng nói nhẹ nhàng của số Năm:

– Tỉnh lại rồi à?

Không chờ cho Cao Phi trả lời, Số Năm ngồi xuống, nhìn hắn một lát rồi hỏi:


– Anh là Cao Phi?

– Sao cô biết?

Cao Phi giật mình, hỏi lại.

– Trước khi mất liên lạc thì bọn họ đã kể sơ về anh cho tôi nghe. Anh biết các anh ấy đang ở đâu chứ?

Số Năm đáp, nỗi lo lắng, bất an hiện rõ trên khuôn mặt của nàng.

– Các anh ấy? Là bốn người mặc đồ đen giống như cô hả?

– Ừm.

– Vậy thì tôi không biết. Từ lúc đó đến giờ vẫn chưa hề gặp lại họ.

Cao Phi lắc đầu, thở dài.

Số Năm nghe vậy liền không khỏi thất vọng, lại bắt đầu lo lắng cho bốn người anh của mình. Không biết là cả bốn có thoát khỏi trận động đất dữ dội khi nãy hay không?

– Có thể thả tôi ra được chưa?

Giọng nói của Cao Phi lại cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của số Năm. Tự nhiên bị biến thành tù binh như thế này hiển nhiên làm hắn cảm thấy khó chịu.

Thấy bộ dạng chật vật của hắn lúc này, số Năm cũng không nhịn được mà khẽ nở nụ cười, nói:

– Tất nhiên là được rồi. Anh không phải là người xấu, đúng không?

– Khoan đã!

Triệu Đan Nguyên và cô em gái Lý Thanh Trúc vừa nghe thấy hai người nói chuyện cũng liền chạy tới. Triệu Đan Nguyên thoáng nhìn Cao Phi một cái rồi quay sang nói tiếp với số Năm:


– Cô có chắc là thả anh ta rồi thì anh ta sẽ không làm hại chúng ta chứ?

– Cô cũng nghe hiểu chúng tôi đang nói gì à?

Số Năm không trả lời mà hỏi ngược lại Triệu Đan Nguyên.

– Cô vẫn chưa trả lời tôi. Làm sao cô dám chắc một khi thả anh ta ra rồi thì anh ta có quay sang đối phó với chúng ta như những người kia không?

Vừa nói, Triệu Đan Nguyên vừa chỉ về phía xác của hơn một trăm dũng sĩ Âu Lạc bị Tây Vũ Lạc hầu biến thành thây ma và đã ra đi vĩnh viễn dưới kiếm của Cao Phi…

Mà theo hướng ngón tay của Triệu Đan Nguyên, lúc này Cao Phi mới sực nhớ tới một trăm người anh em của mình, hắn đột nhiên vùng lên, la lớn:

– Chết tiệt! Khốn nạn thật! Mau thả ta ra!

Thấy biểu hiện dữ tợn này của Cao Phi, Triệu Đan Nguyên và Lý Thanh Trúc liền sợ hãi, vội vã lùi về phía sau.

– Anh không sao chứ?

Số Năm ngạc nhiên nhìn về phía Cao Phi, khẽ nhíu mày, hỏi.

Cao Phi nhìn chằm chằm về phía một trăm dũng sĩ đã ngã xuống, hít sâu một hơi, hắn cố gắng bình tĩnh trở lại, thốt ra từng chữ:

– Thả tôi ra, tôi muốn an táng bọn họ thật tử tế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.