Cánh Cổng Thiên Đường

Chương 11: Bốn phương tụ hội


Bạn đang đọc Cánh Cổng Thiên Đường – Chương 11: Bốn phương tụ hội


Trên bầu trời thành Giới Nhật, một đạo ánh sáng năm màu chợt lóe lên, lao đi như một tia chớp, nhằm hướng rừng Tang Kha mà bay tới.

Đạo ánh sáng năm màu này phát ra từ phía đuôi của một vật thể hình tam giác. “Vật thể lạ trên không trung” này được chế tạo bằng một thứ kim loại màu đen kì lạ, chỉ nhìn sơ qua cũng đủ khiến cho người ta cảm giác được độ cứng rắn và vững chắc của nó.

– Đêm Trắng? Hừ, lần trước dám phá hỏng đại kế của chúng ta, lần này lũ ngu ngốc các ngươi nhất định sẽ phải chết!

Bên trong chiếc “Chiến xa” đang lao vun vút trên trời, một giọng nói đầy lạnh lùng vang lên. Người vừa nói chính là một gã đầu trọc với thân hình vạm vỡ, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn. Đặc biệt, một vết sẹo từ trên trán chạy dài xuống tới dưới cằm như muốn chia đôi khuôn mặt, khiến cho khuôn mặt của gã vốn đã xấu xí nay lại càng thêm quái dị, hung ác đến lạnh người.

Bên cạnh gã đầu trọc là một thanh niên anh tuấn, có làn da trắng nhợt nhạt như người chết, đôi mắt âm lãnh của hắn khẽ liếc qua gã đầu trọc, cất giọng nói khàn khàn:

– Quỷ, mày thử coi lại mình xem liệu có thông minh hơn lũ Đêm Trắng kia chút nào không? Lần trước nếu cái tính bốc đồng của mày không nổi lên, không lao ra đánh tay đôi với thằng Đội trưởng của đám ấy thì bây giờ trên mặt mày đã không có cái sẹo ghê tởm kia, kế hoạch của Tướng quân cũng đã không bị đổ vỡ…

– Ma… Mày dám nói với tao như vậy ư?

Quỷ “trọc đầu” tức giận chỉ thẳng vào mặt thanh niên tên Ma, ngón tay run rẩy một hồi rồi cũng thu về lại, một lúc sau, hắn mới ngẩng đầu lên, gầm nhẹ một tiếng:

– Tao mặc kệ! Lần này thằng Lương Việt Hùng khốn kiếp kia là của tao! Tao nhất định sẽ lấy mạng nó. Tụi mày không được chen vào!

Thanh niên tên Ma ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:


– Chỉ cần không làm hỏng việc thì tụi tao cũng mặc xác mày. Nhưng nếu như lần này mà có chút sai sót gì thì mày cứ liệu hồn. Tướng quân sẽ không tha thứ nữa đâu, lòng nhân từ của lão cũng có giới hạn thôi…

Nói tới đây, trong mắt thanh niên tên Ma này chợt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng chỉ lóe lên một cái liền biến mất. Tên Quỷ nghe vậy thì cười lạnh, nói:

– Nực cười! Liệu có thể xảy ra gì được? Lần trước là do tao quá coi thường bọn chúng, giờ thì còn khuya mới có chuyện đó!

– Thằng số Hai gì gì đó, để dành nó cho tao…

Giọng nói the thé chợt phát ra từ gã mặc áo choàng đen trùm kín người ở phía trước khiến cho hai tên Ma, Quỷ có phần giật mình. Tên Quỷ vội xua tay, đáp:

– Ừ ừ… Thì của mày, mà tao nói bao nhiêu lần rồi? Mợ nó, lần sau có muốn phát âm thì cũng từ từ nhé? Mày có biết giọng nói của mày “dễ nghe” đến mức nào không hả, thằng khốn? Làm tụi tao hết hồn!

Tên mặc áo choàng đen chính là Âm, chỉ thấy phần đầu của cái áo choàng đen hơi gật gật xem như xác nhận, sau đó gã lại chìm vào trong im lặng, không nói thêm gì nữa. Mà ở bên cạnh gã, cô gái duy nhất trong bọn bỗng nhiên níu níu cái áo choàng, nũng nịu nói:

– Anh, mấy anh đều chọn mục tiêu hết rồi, giờ cũng cho em chọn một tên nhé?

Người bên trong áo choàng đen khẽ run lên một cái, mà hai tên Ma, Quỷ ở phía sau cũng đột nhiên rùng mình, không dám nhìn lên trước nữa.


Nhưng cô gái kia sau khi làm nũng với tên Âm thì cũng không đành lòng bỏ quên bọn họ. Ả chồm về phía sau, ngón tay thon dài của ả chạm lên má, làm ra tư thế mà ả cho là duyên dáng nhất, cười mỉm một cái, ả nói:

– Hai anh cũng thế nhé? Cho em chọn một tên nhé?

Cũng không đợi cho hai tên kia trả lời, ả đã liền mân mê chiếc cằm thon gọn, khẽ lẩm bẩm:

– Trong số bọn họ thì anh nào là đẹp trai nhất nhỉ? Mình nhớ là anh số Hai hay số Ba gì đó? Chậc, Âm chọn số Hai rồi, vậy còn lại số Ba… Anh số Ba đẹp trai ấy là của em!

Hai tên kia cuống quít gật đầu đồng ý, rồi giả lơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

– Tới rừng Tang Kha rồi ư? Nhanh thật. – Tên Quỷ nhún vai, nói lảng sang chuyện khác.

– Hoàng hôn buông xuống trên dãy núi, phong cảnh hôm nay quả là đẹp! – Tên Ma ở bên cạnh cũng suýt xoa.

Cô ả kia thấy vậy liền dẩu môi, hứ một tiếng, lại nguýt mắt một cái thật dài, vòng eo thon thả của ả khẽ đong đưa, khiến cho bộ ngực căng tròn rung lên một chút.

– Nhìn bộ dạng của hai người đi, không thèm để ý tới người ta ư? Có phải người ta xấu xí lắm không? Có phải người ta khiến hai người chán ghét lắm không?

Nói xong thì mắt hạnh cũng đã rưng rưng muốn nhỏ lệ. Hai tên Ma, Quỷ nghe xong chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tên Ma vội an ủi:


– Không! Không, làm gì có chuyện đó. Bé Linh của chúng ta là xinh đẹp nhất, dễ thương nhất, ai nhìn cũng phải yêu, phải mến!

– Đúng, đúng vậy! – Tên Quỷ cũng gật đầu lia lịa.

Nhưng cùng một lúc, trong lòng hai tên cũng hét lên: “Đáng sợ nhất thì có!”

Phải dụ dỗ một hồi lâu mới khiến cho ả yêu nghiệt kia chịu ngoan ngoãn ngồi yên, tên Ma khẽ lau mồ hôi trán, nhịn không được mà phun một bãi nước bọt ra ngoài cửa sổ. Chiếc “Chiến xa” tiếp tục lặng lẽ lướt qua không trung, để lại phía sau một vệt sáng năm màu dưới nắng chiều ảm đạm.

Cùng lúc đó, ở bên dưới mặt đất…

…Bộp!

Bãi nước bọt của tên Ma rớt xuống, cư nhiên lại rơi trúng đầu của một con quái thú!

Điều làm nên sự khác biệt của con quái thú này là thân hình của nó hết sức to lớn, toàn thân được bao phủ bởi một lớp vảy dày và cứng. Cái đầu thô kệch của nó dài hơn 2 mét, hai bên đầu còn có hai bộ phận đầy gai nhọn, bè ra như hai cái quạt lớn, trên đỉnh đầu còn mọc ra ba cái sừng sắc nhọn. Quái thú này chính là Tê Giác Long! Con vật xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng “những loài động vật có da dày, thịt chắc và bộ xương cứng nhất trên thế giới Bách Việt”!

Lúc này, gương mặt đầy giận dữ của con Tê Giác Long đang ngửa lên trời, đôi mắt mở to hết cỡ, nhìn về hướng vệt sáng năm màu đang bay đi. Thế nhưng, ánh sáng trong mắt nó dần nhạt bớt, từ từ không còn một tia sinh khí nào nữa!

Như vậy vẫn còn chưa đủ, ở gần đó còn có ba con Tê Giác Long đang nằm la liệt trên nền đất. Bốn con Tê Giác Long này đều bị một vật đập thủng đầu. Dựa vào cái lỗ toang hoác ở ngay giữa đầu của chúng liền có thể biết được một điều: tất cả đều đã chết, vỡ sọ mà chết!

Tất nhiên là, bãi nước bọt của tên Ma cho dù có uy lực khủng bố tới đâu thì cũng không thể nào xuyên thủng xương sọ cứng vô cùng của Tê Giác Long… Hơn nữa, cho dù bãi nước bọt có được cái uy lực kinh khủng như thế thì cũng không thể nào cùng một lúc đâm xuyên qua bốn cái đầu đang nằm rải rác thế kia được!


Nếu vậy thì kẻ chân chính ra tay hạ sát bốn con Tê Giác Long là ai?

Đó chính là một tên thanh niên tuổi trạc mười bảy, mười tám, đang hiên ngang đứng trên xác một con Tê Giác Long. Nếu Cao Phi có mặt ở đây, hẳn là hắn sẽ phải ngạc nhiên lắm khi thấy tên thanh niên này. Chính là vì bộ áo giáp mà tên thanh niên đang mặc giống y hệt bộ áo giáp trên người Cao Phi, chỉ có hoa văn khắc trên bộ giáp là không giống mà thôi!

“Chiến xa” của đám sát thủ nước Lang Nha dần trở nên nhỏ xíu trong tầm mắt. Cho tới khi nó biến mất trên bầu trời, ánh mắt của tên thanh niên vẫn cứ dừng lại trên bầu trời đã nhiễm hồng bởi ánh hoàng hôn. Từ phía sau nhìn lại, bóng lưng của hắn có chút cô độc và tịch mịch, dường như trên cõi đời này không có bất cứ ai có thể sóng vai với hắn vậy!

Bờ vai của tên thanh niên bỗng nhiên khẽ run lên một chút. Hắn nhìn trời rồi nói rất khẽ, giọng nói có chút run run, tựa hồ trong giây phút này, lòng hắn đang nổi lên một cơn sóng lớn, kích động không thôi:

– Tộc trưởng, ba vị trưởng lão, các người quả nhiên rất thông minh và sáng suốt! Các người nói trong khu rừng này có rất nhiều hung thú thời thượng cổ, có rất nhiều loài với sức mạnh vô biên, không ai địch lại… Lại còn cả các cao thủ trong chốn giang hồ trong thời gian này sẽ nhất tề tụ tập về chốn thâm sơn cùng cốc này… Nơi đây nhất định sẽ xảy ra đại chiến kịch liệt và thảm khốc….

Dừng lại một chút để lấy hơi, ngay sau đó, cả cơ thể hắn bắt đầu run rẩy:

– Thế nhưng… Thế nhưng từ lúc ta bước chân vào đây cho đến giờ lại chẳng thấy có một thứ gì có sức mạnh kinh thiên động địa như các người miêu tả… Đám thú to lớn này không chịu nổi một đấm của ta a… Cao thủ trong chốn giang hồ của các người cũng chỉ giống như loài ruồi bọ bay trên không trung… Nhỏ bé và yếu ớt…

Nói xong, hắn cúi gầm mặt xuống, cơ thể cũng không còn run lên như trước.

– Ta bị các ngươi lừa rồi… Ô ô… Thiên Long ta thế mà lại bị các ngươi lừa… ô ô ô…

Chát!

– Chết tiệt, như thế nào lại có muỗi? Dám đốt ta?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.