Bạn đang đọc Canh Bạc: Chương 25
Chuyển ngữ: Pussycat
Chỉnh dịch: Mon
***
Dư Y muốn gạt bàn tay ở trên ngực ra, sau khi nghe vậy thì sửng sốt, lén nhìn Nguỵ Tông Thao.
Nguỵ Tông Thao dùng cái tay rảnh rỗi kia nắm lấy cằm của cô, cười nói: “Ngây người rồi à?”
Tám năm trước Dư Y chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi, rốt cuộc là mười sáu hay là mười bảy tuổi, sự chênh lệch này rất lớn, chỉ có điều vẫn có một điểm giống nhau, khi đó cô có cha có mẹ, kiêu căng phản nghịch.
Thành tích học tập của cô rất tốt, thường ngày không chịu bỏ công học hành nhưng thi cuối năm cũng có thể đứng đầu, đi học thì nghiêm túc, tôn sư trọng đạo. Tất cả thầy cô giáo đều đối xử với cô rất tốt, hễ có những cuộc thi nào lớn thì sẽ phái cô lên đài để giành vinh quang. Ở trong trường học cô luôn được tiền hô hậu ủng, nữ sinh thì thích kết bạn, nam sinh thì bị phân tâm thất thần vì cô. Sau này Trần Chi Nghị xuất hiện, luôn luôn dễ dàng có biện pháp kiểm tra di động và thư tín của cô, ngay lập tức những nam sinh này lần lượt biến mất. Dư Y “cảm ơn” anh ta đã xen vào việc của người khác, khi trông thấy anh ta thì chưa từng có vẻ mặt hoà nhã.
Trước ngực bị đau, Dư Y kêu lên một tiếng, nhíu mày nhìn tên đầu sỏ gây nên.
Nguỵ Tông Thao nói: “Thật sự là ngây người à?”
Rốt cuộc Dư Y vẫn hết sức tò mò, hỏi anh ta: “Anh đã nhìn thấy tôi lúc nào?”
Nguỵ Tông Thao cười cười: “Lúc tôi nhìn thấy em, em đang mặc đồng phục học sinh.”
Ngày hôm đó Nguỵ Tông Thao tạm dừng lại ở thành phố Hải Châu, xe hơi đỗ ở bên ngoài một quán trà.
Phía trước quán trà có một hồ nước, phong cảnh chung quanh khúc khuỷu quanh co, có thể nhìn thấy những dãy núi ở xa xa. Có hơn mười chiếc xe riêng đỗ ở bên ngoài quán trà, trong đó có một chiếc là của anh, đang đậu sát vào bức tường, vị trí vắng vẻ, ít người để ý đến. Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì có người che khuất tầm mắt của anh, dựa vào đầu xe.
Anh vẫn chưa nhìn thấy được mặt của đối phương, chỉ nhìn thấy cô đang mặc một bộ váy rất khó coi, phía trên mặc áo trắng ngắn tay, phía dưới mặc váy ngắn màu xám, mái tóc dài nhuộm màu tím.
Khi đó là đang mùa hè, thời tiết thay đổi bất thường, mây đen che kín bầu trời, gió lớn mưa rào bất chợt kéo đến, trong nháy mắt cô bị ướt như chuột lột. Chung quanh quán trà trống trải, không có nơi nào để đụt mưa, cô không chọn mái hiên của quán trà mà lại chạy đến chân tường – nơi có mái ngói điêu khắc tinh xảo, khó khăn lắm mới có thể che được một chút mưa, mà chiếc xe hơi trước mặt còn có thể ngăn chặn gió lớn.
Trên tay của cô còn mang theo cặp sách, đứng không bao lâu thì đã ném cặp sách xuống, mặc kệ thời tiết ở trên đầu, trực tiếp ngồi lên cặp sách, cứ như vậy hoàn toàn được thân xe che chắn, có thể thật sự tránh được mưa gió ngày càng lớn.
Nguỵ Tông Thao nhìn thấy cô tréo chân lại song song với vách tường, thỉnh thoảng co lại một chút, thỉnh thoảng đá một cái. Toàn thân rõ ràng là ướt chật vật không chịu nổi, tư thế ngồi lại đặc biệt thảnh thơi, bộ dạng lười biếng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía cửa chính của quán trà.
Tóc đã bị ướt sũng nước mưa. Cô vén một bên tóc ra sau tai, toàn bộ mái tóc được vén qua một bên, rủ xuống ngực, lộ ra một nửa khuôn mặt rõ ràng, chóp mũi xinh xắn, khoé miệng cong lên nhè nhẹ, đường nét tinh xảo, làn da cùng với hai chân thon dài trắng nõn, cả người ở trong cơn mưa lớn như vậy lại rất thoải mái, xuất ra vẻ rực rỡ bất ngờ.
“Lúc đó trên người em ướt sũng, quần áo đã biến thành trong suốt, dán vào người tựa như không có mặc gì, làn da ướt đẫm mưa, thật sự rất mê người, rất giống với ngày hôm đó.”
Ngày hôm đó Nguỵ Tông Thao ôm Dư Y quay về ngôi nhà cổ, nhìn thấy trên bụng bằng phẳng của cô lóng lánh ánh nước, thật gần như vậy, tựa như đang vẫy gọi anh.
Nguỵ Tông Thao cười cười, vùi đầu hôn ngực của cô, trầm giọng nói: “Lúc đó bộ ngực còn nhỏ, vẻ đẹp hơi kém một chút, đáng tiếc là khi đó em vẫn còn là một đứa con nít, tôi không biết nên đặt ánh mắt vào đâu.” Chỉ có thể nhìn cô chằm chằm, miệng lưỡi khô khốc có phần khó có thể tự kiểm soát.
Dư Y nhớ rõ ngày đó, cô đứng ở chân tường đụt mưa, xe hơi ở phía trước có kính đen, cô nhìn không thấy bên trong có người hay không, nhưng nghĩ là không ai lại ở trong xe ngây người đến gần hai tiếng đồng hồ.
Cô đứng ở bên ngoài quán trà suốt hai tiếng. Sắc trời ngày càng tối, nhưng sau đó mưa đã giảm lại. Cô đang nhảy nhảy tại chỗ muốn vẫy ráo nước, bỗng nhiên nhìn thấy rốt cuộc có người đi ra từ quán trà, động tác của cô dừng lại, bàn tay vịn vào cửa kính xe, hơi hơi cong lưng khi đám người đi qua, sau đó lập tức cầm cặp sách lên đi theo.
Nguỵ Tông Thao nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cô dán lên, trên cửa xe lập tức có in dấu, sườn mặt xinh đẹp chỉ cách anh có một lớp cửa kiếng, thậm chí anh có thể nhìn thấy lông mi của cô xoè ra như cánh quạt, sau đó thì thấy cô bất thình lình rời đi, một người đàn ông trung niên lái xe rời khỏi quán trà.
Nguỵ Tông Thao hỏi cô: “Lúc ấy em đứng ở chỗ đó để làm gì, cửa chính của quán trà ở đó, sao không đi vào?”
Dư Y khôi phục lại tinh thần, nói: “Vậy lúc đó tại sao anh lại khoanh tay đứng nhìn, để cho tôi phí công ngâm ở trong mưa hai tiếng đồng hồ!”
Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, tránh nói vào vấn đề chính. Nguỵ Tông Thao cười cười: “Em vẫn còn là một đứa trẻ, tôi lừa em vào trong xe, em sẽ yên tâm sao?”
Dư Y nói tiếp: “Lúc ấy anh ở chỗ đó làm cái gì, ngây người ở trong xe đến hai tiếng đồng hồ?”
Nguỵ Tông Thao nói: “Đang ngắm em.”
Dư Y hừ một tiếng lạnh nhạt, lại nghe Nguỵ Tông Thao hỏi: “Khi ấy em bao nhiêu tuổi?”
“…Mười bảy.” Dư Y liếc nhìn anh: “Anh thật biến thái!”
Nguỵ Tông Thao cười to, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt: “Bây giờ em đã trưởng thành, tôi đã bỏ lỡ cơ hội để ‘biến thái’.” Nói xong lại bắt đầu mân mê ngắm nghía cô. Dư Y hỏi: “Còn hai lần nữa, anh còn gặp qua tôi hai lần nữa.” Nguỵ Tông Thao cười mà không đáp lại, khiến cho cô không có thời gian để hỏi nữa.
Dư Y tuyệt đối không ngờ là tám năm trước Nguỵ Tông Thao đã gặp qua cô. Hơn nữa, đến bây giờ nhớ lại, cô muốn hỏi lại thì không có cơ hội. Cô bị Nguỵ Tông Thao dày vò đến rạng sáng mới ngủ, khi thức dậy thì mặt trời đã lên cao từ lâu.
Nguỵ Tông Thao chưa ra ngoài. Anh đang ngồi ở trong phòng ăn dùng bữa trưa, nhìn thấy Dư Y xuống lầu, anh liếc nhìn cô một cái, nói: “A Thành, dọn cơm!”
Động tác của A Thành chậm lại vài giây, dường như không muốn chạm vào ánh mắt của Dư Y, đứng dậy đi vào bếp lấy cơm, từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện với Dư Y.
Toàn thân Dư Y đau nhức, thầm muốn ăn cho no bụng, không muốn trò chuyện nhiều. Ăn đến một nửa, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người, cô và Nguỵ Tông Thao, cô mới hỏi lại: “Hai lần khác, anh không muốn nói cho tôi biết?”
Nguỵ Tông Thao đã ăn xong rồi, tựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “Để dành sau này sẽ kể chuyện cho em trước khi ngủ.”
Anh hỏi Dư Y ăn đủ chưa, rồi hôn vỗ về cô, lúc này mới kêu chú Tuỳên lái xe ra, nói với Dư Y: “Quần áo đã dọn vào phòng của tôi rồi, không nên còn muốn rời đi, tôi muốn ngủ bù cho toàn bộ tám năm.”
Dư Y gắt nhỏ lại một câu “Biến thái”, không hề để ý đến anh.
Dư Y không có chuyện gì để làm, không có chỗ để đi, cô ngồi ở trên sô pha xem ti vi, nhìn thấy diễn viên phim thần tượng mặc trang phục học đường trình diễn một màn kịch cẩu huyết, suy nghĩ lại dần dần trôi đến trận mưa to ngày hè kia.
Ngày đó cô về đến nhà liền bắt đầu lên cơn sốt, vô tri vô giác nói mớ, cha mẹ canh ở bên giường của cô một đêm. Khi cô tỉnh lại thì thấy mẹ không có ở đó, câu đầu tiên là hỏi cha cô: “Buổi chiều ngày hôm qua cha đi đâu?”
Biểu tình của cha kinh ngạc, nói: “Làm việc suốt, sao vậy?”
Dư Y lạnh lùng liếc nhìn ông một cái, không nói thêm lời nào. Sau khi khỏi bệnh, trở về trường học, trên mái tóc dài vẫn còn có mấy dúm màu tím, nói lên sự phản nghịch, khiến cho thầy cô giáo vừa yêu lại vừa ghét. Khi kết thúc kỳ thi vào trường đại học, cô đi du lịch ở khắp nơi, cho đến khi khai giảng liền dọn đến ký túc ở trong trường, không bao giờ chịu về nhà nữa.
Sau đó Trần Chi Nghị thuê cho cô một căn nhà ở gần trường học, ép buộc cô phải vào ở.
Anh ta trở thành khách quen ở trong trường của Dư Y, giám sát chặt chẽ mọi chuyện ăn uống ngủ nghỉ của Dư Y, lấy cớ là thay cha mẹ Dư Y chăm sóc cho cô. Mẹ cô thường ở trong điện thoại nói về Trần Chi Nghị biết hiếu thảo, quan tâm chăm sóc này nọ, còn nói gia tộc của anh ta là Trần thị ở miền bắc, rất môn đăng hộ đối với cô. Dư Y mắng Trần Chi Nghị biến thái với mẹ: “Anh ta lớn hơn sáu tuổi, lúc con còn tuổi vị thành niên, cả ngày anh ta động tay động chân với con, anh ta có bệnh thích con nít!”
Mẹ cô cười vui vẻ, bà rất hiểu con gái của mình. Từ trước đến nay, tính cách của Dư Y đều là không muốn chịu thiệt. Ai có bản lĩnh động tay động chân với cô mà sau đó còn có thể vẹn toàn không hao tổn cái gì, người đó nhất định chính là người Dư Y kính phục và yêu mến ở trong lòng. Bà cười nói: “Lúc còn trung học, mẹ và cha con không cho con yêu sớm. Bây giờ học đại học, con muốn yêu đương như thế nào cũng được. Trần Chi Nghị có bản lĩnh, lại không có dựa dẫm vào gia đình, rất chiều chuộng con, mẹ và cha con không phản đối.”
Thời gian trôi qua, hiện giờ ở bên cạnh Dư Y có một người càng biến thái hơn. Dư Y dựa vào sô pha cười cười, suy nghĩ khi nào muốn rời đi thì sẽ rời đi cũng không muộn.
Nguỵ Tông Thao không biết Dư Y đã định nghĩa anh là người “biến thái hơn”. Hai ngày nay anh cũng không ngủ đủ giấc, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt. Chú Tuyền liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu, mở miệng thăm dò: “Anh Nguỵ, theo tiến trình thì qua hai tháng anh phải về nước một chuyến. Tôi nghĩ đặt vé máy bay sớm một chút.” Dừng một chút, nói: “Bây giờ đặt vé?”
Nguỵ Tông Thao liếc chú một cái, cho đến khi xe ngừng lại ở trước cửa của Tập đoàn Vĩnh Tân, anh vẫn không nói câu nào.
Toà nhà hai mươi tám tầng của Tập đoàn Vĩnh Tân nhìn xuống toàn bộ khu vực sầm uất của thành phố A, ban ngày xe cộ qua lại, ban đêm đèn màu rực rỡ. Nguỵ Khải Nguyên đứng ở cửa sổ nhìn Nguỵ Tông Thao bước xuống xe ở bên dưới, khoé miệng hơi cong lên, yên lặng chờ điện thoại vang lên.
Điện thoại còn chưa vang lên, Nguỵ Tinh Lâm không có gõ cửa đã vào, nói: “Chờ sốt ruột rồi hả, em để cho A Tông đến văn phòng của em uống ly cà phê trước!”
Nguỵ Khải Nguyên cười nói: “Có thời gian thì đi học lễ nghi, lần sau nhớ gõ cửa rồi mới vào!”
Nguỵ Tinh Lâm cũng không có tức giận, kéo ghế ngồi xuống, nói: “Tôi không nói những lời vô ích với anh. Anh đối xử với A Tông như thế nào, chúng tôi đều đã nhìn thấy. Bây giờ giá cổ phiếu lại sụt, nội bộ tập đoàn không ổn định, bằng cấp của anh là thiệt giả tôi không thèm quan tâm. Tóm lại, không thể để cho truyền thông lại bắt được nhược điểm không nên của gia tộc chúng ta, cho A Tông một chức vị phù hợp với thân phận của nó!”
Nguỵ Khải Nguyên giống như là nghe được một chuyện thật mắc cười: “Không cần lại tốn công vô ích, liên kết với người ngoài đối phó với tôi. Dù cho tôi lập tức cho cô về hưu, cũng sẽ cho cô đầy đủ lương hưu. Cô tự ý tìm về một đứa con riêng, cô làm sao biết được nó không phải là một con sói nuốt trọn không nhả xương?”
Nguỵ Tinh Lâm cười khẩy: “Nó nhả hay không nhả xương thì tôi không biết, nhưng anh thì xương cốt cũng sẽ không bỏ qua. Ba còn chưa có cho A Tông nhận tổ tông mà anh đã ra tay ám sát nó rồi, đến khi A Tông thật sự gọi ba là ông nội, không phải là anh cũng sẽ giết ngay cả ba luôn!”
Nguỵ Khải Nguyên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tinh Lâm, cô nói chuyện càng ngày càng không có chừng mực, cái gì là ám sát!”
Nguỵ Tinh Lâm bỗng nhiên đứng dậy, nghĩ tới vết thương trên bụng Nguỵ Tông Thao, cô ta liền cảm thấy sợ hãi một hồi: “Nửa tháng trước anh bắn nó bị thương, nó không có báo cảnh sát, mà là trốn đi, thiếu chút nữa là mất mạng. Anh có biết tại sao nó không báo cánh sát hay không? Bởi vì nó không muốn bước chân vào gia đình này, cũng không muốn hại Vĩnh Tân chúng ta!”
Ngày hôm qua ở trong bệnh viện, ông Nguỵ đã nổi cơn thịnh nộ, nhất thời ngất xỉu một trận, sau đó thì hỏi Nguỵ Tông Thao: “Tại sao không nói cho chúng ta biết, cũng không có báo cảnh sát?”
Nguỵ Tông Thao vẫn mang bộ dáng không coi ai ra gì như trước, không thèm để ý chút nào, nói: “Không cần phải liên luỵ đến những người khác.”
Nguỵ Tinh Lâm vẫn không thích anh, phần nào thật phần nào giả chỉ có trong lòng anh ta hiểu rõ. Nhưng ít nhất có một chút sự thật, đó là năm trước lúc cổ phiếu bị rớt giá nặng, anh đã không có bỏ đá xuống giếng, không để cho danh dự cùng địa vị mà ba đã một tay lập nên bị vấy bẩn.
Nguỵ Khải Nguyên vỗ mạnh bàn đứng lên: “Cô nói bậy bạ cái gì đó? Khi nào thì tôi nổ súng bắn nó!”
Ai mà đi thừa nhận chuyện này, Nguỵ Tinh Lâm lạnh lùng nói: “Đó là nó tự bắn mình một phát sao? Anh cho là nó là ai, có thể có bản lĩnh này? Chẳng qua nó chỉ là chủ của một công ty nho nhỏ, không giống như anh, từ nhỏ đã chơi với súng, trong phòng ngủ của anh còn có súng!”
Hai người cãi nhau đến đỏ mặt tía tai. Nguỵ Tông Thao đứng ở ngoài văn phòng nghe một lát, rồi thoáng nhìn giờ, không muốn phí thời gian ở đây, liền gọi điện thoại đến bệnh viện ở Hong Kong, nói với ông Nguỵ vài câu.
Qua khoảng mười phút đồng hồ, cấp cao của Tập đoàn liền nhận được mệnh lệnh, nửa giờ sau họp ở phòng hội nghị lầu hai mươi bảy. Nguỵ Khải Nguyên bị điện thoại cắt ngang, nghe được vài câu thì sắc mặt ngày càng kém. Âm thanh ở bên đầu kia của điện thoại già nua, không hề giận giữ nhưng vẫn uy nghiêm: “Anh đã dùng súng gì, dùng đạn gì, tôi điều tra không ra sao? Anh không cần nhiều lời với tôi, ở đây là trong nước, không phải nước Mỹ, càng không phải là xã hội đen, không ai lại tự nhiên bị thương do súng đạn. Bây giờ anh đi phòng họp ngay lập tức, tôi còn chưa có chết!”
Cấp cao của Tập đoàn Vĩnh Tân lại có thay đổi. Tin tức này sau sáu giờ đã được truyền lên internet. Dư Y chống má nhìn máy tính, không thể ngờ động tác của Nguỵ Tông Thao lại nhanh chóng như vậy.
Ở đầu kia, Nguỵ Khải Nguyên giận đến không thể kềm chế, thiếu chút nữa là ném đồ đạc ở trên bàn. Đột nhiên máy tính hiện lên một email, ông ta mở ra, vừa nhìn thấy thì rùng mình.
Chỉ thấy nội dung: Nguỵ Tông Thao, người Singapore.
Bên dưới email có lưu một dãy số điện thoại di động.