Đọc truyện Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc) – Chương 71
Chuyển ngữ: Pussycat
***
Xe chạy năm tiếng đồng hồ, đoàn người Nguỵ Tông Thao rốt cuộc đã tới đích.
Thành phố này không giống với Phnom Penh, mặt trời giữa trưa như là một quả cầu lửa. Cửa xe vừa
mở ra, “ầm” một cái, thì có một luồng khí nóng mạnh mẽ ập tới, phối hợp
với màu sắc tươi đẹp của bên ngoài khách sạn, nơi này giống như bị thiêu đốt.
Chú Tuyền đi làm thủ tục
mướn phòng. Xe Trang Hữu Bách ở phía sau đã đuổi tới, quả nhiên không
thấy A Tán. Dư Y nhíu mày, gọi một ly trà đá giải nhiệt. Bữa trưa đều là hương vị nước dừa, cô không có nhiều khẩu vị lắm, chỉ ăn qua loa một
chút.
Cảnh vật xung quanh đẹp
mê người, trên đường phố còn giữ lại kiến trúc cổ xưa vào thời kỳ thuộc
địa. Trên đường đến đây Dư Y nhìn thấy rất nhiều chùa chiềng, không biết ngày nắng nóng như thế này sẽ có bao nhiêu người đi lễ Phật?
Nguỵ Tông Thao thấy cô ăn rất ít, thì lại kêu phục vụ đưa tới một ly nước đá lạnh. Dư Y uống nước xong, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, hỏi: “Làm sao Trần Chị Nghị
quen với Lý Tinh Truyền?”
Nguỵ Tông Thao nhíu mày: “Anh ta có từng đến Las Vegas không?”
Dư Y lắc đầu: “Năm năm
nay em không rõ lắm, năm năm về trước anh ta chưa hề đến, với lại anh ta vốn không biết đánh bài, không có lý nào lại quen biết Lý Tinh Truyền.”
“Anh ta từng điều tra qua anh.” Giọng điệu Nguỵ Tông Thao thản nhiên. Có lẽ anh cũng cảm thấy hơi nóng một chút, thấy ly nước đá trong tay Dư Y còn lại phân nửa thì
thuận tay lấy qua uống không còn một miếng nào.
Trần Chi Nghị đã điều tra rõ thân thế của anh, dĩ nhiên cũng biết được kẻ thù của anh. Anh ta
muốn liên kết với Lý Tinh Truyền đối phó Nguỵ Tông Thao, nhưng Nguỵ Tông Thao lại không để anh ta vào mắt.
Nguỵ Tông Thao liếc Dư Y
một cái, thấy chân mày cô nhíu nhíu muốn nói lại thôi, anh để cái ly
xuống, hỏi: “Em muốn nói cái gì?” Dư Y suy nghĩ một chút rồi trình bày:
“Chúng ta chẳng qua là muốn tranh thủ dự án, sẽ không quậy ra tai nạn
chết người, có phải hay không?”
Cô đang thăm dò, muốn
biết Nguỵ Tông Thao sẽ đối phó như thế nào với Trần Chi Nghị. Nguỵ Tông
Thao cười nhạo, liếc cô một cái rồi đứng lên, đi thẳng ra ngoài nắng, đi được vài bước thì lại thong thả bước về. Anh đi tới trước mặt Dư Y,
khom lưng xuống, một tay để trên lưng ghế sô pha, sau khi chăm chú nhìn
Dư Y thật lâu thì mới bóp lấy hai má cô, trầm giọng nói: “Nếu là bọn họ
muốn giết anh thì sao?”
Dư Y sửng sốt, nhất thời
không có phản ứng. Nguỵ Tông Thao cười lạnh: “Nếu Trần Chi Nghị có cơ
hội giết anh, mà anh lại không thể đánh lại thì sao?”
Dư Y thốt ra: “Anh dám gặp chuyện không may!”
Cô trừng mắt, giọng điệu
hung dữ, hai gò má bị Nguỵ Tông Thao bóp khiến môi hơi chu ra, không đủ
sức uy hiếp, nhưng lại đủ khiến người ta cảm thấy thoả mãn. Nguỵ Tông
Thao bỗng nở nụ cười, cúi đầu hôn cô, hai tay chuyển đến dưới nách cô,
hơi dùng sức một chút liền bế cô đứng lên. Anh ngồi trên sô pha rồi để
cô ngồi lên đùi mình, ôm cô vào lòng. Anh khẽ thở dài, không biết đang
suy nghĩ cái gì, chỉ ôm Dư Y không nói lời nào, thỉnh thoảng lại hôn
đỉnh đầu cô một chút, dường như thật hưởng thụ giây phút yên tĩnh như
thế này.
Nghỉ ngơi một chút, buổi chiều Trang Hữu Bách lấy bản đồ đến. Mấy người tụ tập trong phòng khách sạn, Trần Nhã Ân không có ở đó.
Trang Hữu Bách chỉ vị trí đông nam trên bản đổ, nói: “Mười mấy năm trước, tại đây chỉ là một mảnh rừng rậm, chuyên gia khảo cổ phát hiện có một thành phố cổ. Thành phố
cổ này có hơn một ngàn năm lịch sử, chung quanh còn có mấy cái chùa
không được ghi chép trong danh sách chùa miếu, tiếc là không thể mở mang làm du lịch. Đường rừng nguy hiểm, người thường không vào được, sau đó
có một năm mùa mưa, đất đá ở trên núi trôi xuống phá huỷ hơn phân nửa
kiến trúc này.”
Mảnh rừng rậm này hiếm có dấu chân người, từ nội thành đến nơi này đi xe hơi ước chừng cũng phải
nhiều tiếng đồng hồ. Trang Hữu Bách tiếp tục nói: “Tháng sáu hằng năm
Quách Quảng Huy sẽ tới nơi này, thị trấn này có nhiều núi, mọi người chỉ biết là ông ta đã an táng vợ của mình ở một ngọn núi, cụ thể là ngọn
núi nào thì không ai rõ, khả năng lớn nhất có thể là nơi này.”
Với những ngọn núi khác
thì tình huống trên núi đều vô cùng dễ dàng thăm dò, chỉ có chỗ này là
người thường không vào được. Không ai biết nơi này có công trình kiến
trúc khác không, càng không ai biết nơi này có người không. Trần Phi Lệ
và A Sâm yêu nhau nhiều năm cũng chỉ có thể miêu tả mập mờ. “Mấy ngày
hôm trước A Sâm mới đề cập qua chuyện của ông Quách, tôi đoán là ông
Quách đang ở chỗ vợ của ông ấy, ông ta từng kêu A Sâm đưa đồ đến một
lần.”
Nguỵ Tông Thao hơi có chút đăm chiêu, qua một lúc lâu mới nói: “Đi trước dò đường.”
Khi đó ở khu giải trí Kim Huy, không khí vẫn ngột ngạt như cũ, chỉ có phòng khách sạn là yên tĩnh.
Trần Chi Nghị đã ngồi một tiếng đồng hồ. Ánh mặt trời chiếu vào, trải lên trên cái giường bừa
bộn, giống như có thể thấy được sự kịch liệt vào tối hôm qua. Ra giường
nhăn nhúm không thể tả, tủ đầu giường cũng bị đụng lệch, trên sàn nhà có một cái gối nằm, trên hành lang ngoài phòng ngủ chỉ có một chiếc dép
lê, cửa của ban công phòng khách cũng không có đóng lại, tới gần ban
công có thể thấy có một ít nước mưa đọng lại trên thảm trải sàn, một
chiếc dép lê khác nằm ở đó.
Anh ta tựa như có thể suy đoán, ngày hôm qua có hai người đứng ở trước cửa sổ bằng kính của ban
công, sau đó người phụ nữ bị người đàn ông bế lên, dép lê trên chân rơi
xuống một chiếc, đi đến cửa phòng ngủ thì chiếc dép lê kia cũng rơi
xuống trên sàn, sau khi rời giường người phụ nữ cũng không có bước xuống đất, có lẽ là được người ta bế lên rời đi thẳng.
Anh ta vào phòng khách
sạn này sớm hơn nhân viên phục vụ, tất cả mọi thứ ở nơi này còn chưa kịp dọn dẹp. Anh ta tìm không thấy tung tích của Dư Y, nơi này chỉ có một
đống hỗn độn.
Tiếng chuông cửa vang
lên, Trần Chi Nghị rốt cuộc đứng dậy, không nhanh không chậm đi đến mở
cửa. Người ngoài cửa cười nói: “Xem ra Nguỵ Tông Thao đã rời khỏi?” Lý
Tinh Truyền nhìn lướt qua phòng khách, chậm rãi bước vào trong phòng.
Hắn ta nghiêng đầu nhìn thấy cái giường lớn ở trong phòng ngủ, lắc đầu
than thở: “Cần gì phải thế, không thì chúng ta xuất phát sớm một chút,
còn có thể đuổi theo.”
Trần Chi Nghị liếc nhìn hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Không cần phải gấp gáp.”
Lý Tinh Truyền nhướng mày, lại nghe Trần Chi Nghị nói: “Để cho bọn họ mở đường trước.”
Lý Tinh Truyền cười cười: “Nghe theo anh.”
Hắn ta dĩ nhiên bằng lòng nghe theo ý kiến của người chuyên nghiệp. Thời gian còn sớm, Lý Tinh
Truyền gọi một cú điện thoại, sau khi cúp điện thoại thì hắn nói với
Trần Chi Nghị: “Không ngờ hành động của Nguỵ Tông Thao nhanh như vậy,
lại có thể nửa đêm trốn đi, xử lý khắc phục hậu quả không tồi, không có
để lại dấu vết gì.” Dừng một chút, hắn ta nhìn Trần Chi Nghị: “Anh thật
sự biết Quách Quảng Huy ở nơi nào?”
Trần Chi Nghị đứng trước cửa sổ sát đất, cười nói: “Bây giờ anh hỏi tôi vấn đề này có phải quá trễ hay không?”
Lý Tinh Truyền cười cười: “Đúng, hỏi vô ích.”
Hắn ta lấy ra một tấm ảnh từ trong túi, ảnh chụp phong cảnh một cái chợ ở Campuchia, thời gian
chụp là một tháng trước. Người đàn ông trong ảnh khoảng năm sáu chục
tuổi, tóc muối tiêu, mặc áo sơ mi hoa, đúng là Quách Quảng Huy
Trần Chi Nghị đích thật
là một người chuyên nghiệp. Trong lúc tất cả mọi người đang vội vàng
tiến hành đại hội vua bài thì anh ta đã hướng ánh mắt về phía Campuchia, một tháng trước đã tra ra tin tức Quách Quảng Huy mất tích. Hơn nữa,
anh đã bắt được tung tích của ông ta, liên lạc với kẻ thù lớn nhất của
Nguỵ Tông Thao. Tất cả mọi công việc đều hoàn thành trong một tháng.
Lý Tinh Truyền ném phịch
tấm ảnh lên bàn trà, dựa vào trên sô pha, nói: “Hành động của tôi cũng
không sai, Nguỵ Tông Thao tự cho là thông minh, ai có thể đoán được tôi
đã sớm biết được hành tung của Quách Quảng Huy? Bất qua…” Hắn nhíu mày:
“Động tác của hắn ta quả thật là mau, lại có thể lập tức tra ra địa
chỉ!”
Trần Chi Nghị bỗng nhiên cười cười, thấp giọng nói: “Không phải anh ta.”
Lý Tinh Truyền không có
nghe rõ, hỏi lại lần nữa. Nhưng Trần Chi Nghị không tính giải thích,
xoay người đi về phía sô pha, sau khi ngồi xuống thì nhìn Lý Tinh
Truyền: “Ngày mai chúng ta xuất phát, không nên tuỳ tiện vào rừng. Anh
muốn làm gì tôi không xem vào, tôi chỉ muốn dẫn Dư Y về.”
Lý Tinh Truyền cười nói:
“Nên biết rằng Smith có ý định với cô Dư, tôi chính là người cứu cô ấy
ra từ trong tay ông ta. Tôi giữ lời hứa, tuyệt đối không làm hại cô Dư,
hy vọng anh cũng hết lòng giữ lời hứa. Sau khi xong chuyện, Nguỵ Tông
Thao sẽ không còn mạng để trở về, anh cũng có thể thuận lợi mang cô Dư
đi!”
Mặt Trần Chi Nghị không
chút thay đổi, liếc hắn ta một cái, đang định đứng dậy rời đi thì Lý
Tinh Truyền lại bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, hình như tôi nhìn thấy anh ở
cùng với một thằng mập, thằng mập đó là ai vậy?”
Trần Chi Nghị lạnh lùng nói: “Không có liên quan tới anh.”
Đôi mắt Lý Tinh Truyền híp lại, có chút đăm chiêu.
Liên tục hai ngày Trang Hữu Bách đều đi vào rừng dò đường, tin tức mang về mỗi ngày cũng không lạc quan.
Nơi đó địa thế hiểm trở,
căn bản là không có ghi lại kỹ càng tỉ mỉ trên bản đồ. Bên ngoài rừng có một cái làng nhỏ, những tin tức khác hết thảy đều không có. Nếu bọn họ
xông vào thì hệ số nguy hiểm thật lớn.
Ở đây chỉ có ba người đàn ông và hai phụ nữ, Nguỵ Tông Thao, Trang Hữu Bách, chú Tuyền, cộng thêm Dư Y và Trần Nhã Ân. Phụ nữ đi theo có lẽ sẽ trở thành gánh nặng, Nguỵ
Tông Thao suy nghĩ một chút thì quyết định để cho Dư Y và Trần Nhã Ân ở
lại nơi này làm viện trợ từ bên ngoài. Dư Y nhất định không chịu.
“Anh không cho em ở lại
Phnom Penh, chính là lo lắng cho an toàn của em. Bây giờ anh kêu em đứng ở đây, ngộ nhỡ Lý Tinh Truyền tìm đến, không phải là em cũng có thể bị
nguy hiểm như vậy? Em muốn đi theo anh!”
Nguỵ Tông Thao không đáp lại, nhéo nhéo cằm của cô, thấp giọng hỏi: “Lo lắng cho anh?”
Dư Y cau mày: “Nếu có thể, Kim Huy không có cũng được. Em không cảm thấy nơi này tốt gì cả!”
Nguỵ Tông Thao cười cười, hôn cô một chút: “Quả nhiên là lo lắng cho anh.”
Dư Y quan tâm đến anh,
lần đầu tiên phản đối việc anh làm. Trước đây cô cảm thấy tình huống
nguy hiểm rất thú vị – cùng đấu với Nguỵ Tông Thao, đập bể toà nhà,
tranh đoạt tập đoàn Vĩnh Tân – cô cũng không lo lắng cho sự an nguy của
Nguỵ Tông Thao, cô thích loại kích thích mang đến hưng phấn này. Nhưng
mà hiện tại cô không cảm thấy rằng xông vào một khu rừng rậm xa lạ là
một điều thú vị. Cô không muốn nhìn thấy trên người Nguỵ Tông Thao thêm
một vết thương gì.
Cô đã tưởng lần đi xa này chẳng qua chỉ là một cuộc đàm phán làm ăn, kết quả là sự việc càng ngày càng lệch ra khỏi quỹ đạo. Dư Y lo lắng thấp thỏm, nhưng tâm tình Nguỵ
Tông Thao lại tốt. Buổi tối anh không ngừng đùa cô, khẽ gọi cô nhiều lần “Nhất Nhất”. Dư Y ghé vào trên người Nguỵ Tông Thao, không muốn xuống
dưới. Nhịp tim dồn dập bắt đầu từ chiều cũng không có dịu đi.
Nguỵ Tông Thao hôn trán của cô, hài lòng thoả dạ thấp giọng nói: “Ngoan.”
Ngày hôm sau Dư Y thức dậy, gối nằm bên cạnh đã trống trơn.