Đọc truyện Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc) – Chương 60
Chương này thật dài
(5400 từ) mà còn nhiều thuật ngữ nữa chứ, làm Cat mất hết một nắm tóc.
Nhưng chương này rất hay, mong rằng các bạn sẽ enjoy. Chúc các bạn tuần
mới tốt lành!
Sáu giờ rưỡi tối, buổi
tiệc long trọng rốt cuộc bắt đầu. Tất cả khách khứa trong phòng tiệc đều là nhân vật nổi tiếng của mọi giới. Tất cả mọi người đang thảo luận
giải quán quân của trận đấu lần này sẽ thuộc về ai. Giải quán quân mấy
năm trước đều là một người bình thường không có tiếng tăm gì. Đại hội
vua bài liên tiếp vài năm đều có vẻ nhàm chán, nhưng năm nay lại rất
đáng để xem.
Một đầu khác của đại sảnh tiệc rượu có một cánh cửa lớn đang đóng chặt. Bên trong cánh cửa, ở
chính giữa có bày một bàn đánh bài xanh biếc, trên bàn đánh bài có những chồng thẻ đánh bài cao cao. Tám người khách đánh bài đang ngồi chung
quanh chơi bài xì tố. Ông Smith cầm lấy tay của một nữ tiếp viên xinh
đẹp ở bên cạnh hôn một cái, cười nói: “Em nói xem ván này ai có thể
thắng?”
Nữ tiếp viên dĩ nhiên nói: “Ông Smith nhất định có thể thắng!”
Quả nhiên đêm nay vận may của Smith cực tốt, tâm tình của ông ta cũng rất tốt, ngay cả trợ lý Lâm ở đối diện cũng không cam lòng nói: “Xem ra tôi cũng nên tìm một người
đẹp tiếp tôi, vận may đều chạy tới bên ông Smith cả rồi.”
Smith cười lớn.
Lúc mọi người đang đánh
bài hăng hái cao ngất thì cửa phòng bài đột nhiên mở ra. Mọi người không khỏi hướng ánh mắt về phía cửa thì thấy một người đàn ông đang đi vào.
Những người nhân viên của sòng bạc ở bên trong đều cung kính nói: “Anh
Nguỵ.”
Có người ném ra bài đang
cầm trong tay: “Lúc trước tôi mời anh đến thì anh nói anh có việc, hại
tôi đánh thua cho tới bây giờ, ngược lại giờ đây anh không mời mà tới.”
Người nói đúng là trợ lý Lâm, giọng điệu vui mừng, thẻ đánh bài ở trước mặt đã gần hết, xem ra là thua rất thảm.
Nguỵ Tông Thao cười nói: “Tôi không mời mà đến, đã quấy rầy các vị.”
Sự xuất hiện của Nguỵ
Tông Thao khiến cho mọi người ngạc nhiên. Hồi sớm đã có người đi mời anh ta, nhưng mà Nguỵ Tông Thao đã từ chối. Ngược lại cũng không có ai cảm
thấy không vui, thế nhưng cũng không nghĩ tới anh ta lại xuất hiện đột
ngột.
Trước ngày hôm nay ông
Smith cũng không có quen biết Nguỵ Tông Thao. Ông ta chỉ biết bề ngoài
Thế giới giải trí là do bố già kinh doanh, thật ra sau lưng là do thế hệ sau của ông ta quản lý. Trong vòng mười năm, Thế giới giải trí từ không phát triển thành có, từ nhỏ làm thành lớn, từ lúc ban đầu bị người ta
khinh thường cho tới bây giờ mọi người đều kiêng nể. Người ở trước mặt
này hẳn là người có công lớn nhất.
Smith lại càng chú ý đến
Trần Nhã Ân ở phía sau Nguỵ Tông Thao. Sau khi mấy người chào hỏi thì
Smith cười nói với Trần Nhã Ân: “Không ngờ là cô Trần cũng tới tham gia
tiệc rượu. Có cô ở gần thì mọi ánh sáng đều mờ nhạt!”
Trần Nhã Ân mặc lễ phục
dạ hội màu xanh lam, cổ chữ V sâu trước ngực, đường viền thắt lưng được
phác hoạ thật hoàn mỹ, tóc dợn quăn ngày thường đã biến thành lọn quăn
lớn, vóc dáng cao gầy, lộng lẫy nhưng tao nhã. Tất cả mọi ánh mắt của
đàn ông đều tự nhiên dừng lại trên người của cô ta.
Nguỵ Tông Thao mang theo
Trần Nhã Ân ngồi vào bàn, nhìn lướt qua thẻ đánh bài ở trên bàn, cười
nói: “Đêm nay ông Smith thu hoạch lớn, khó trách trong lời nói của anh
Lâm đều là hờn giận.”
Smith còn chưa có nói,
trợ lý Lâm đã mở miệng: “Tôi đã thua thảm như vậy rồi, anh sẽ không lại
bỏ đá xuống giếng chứ. Anh có muốn chơi một ván hay không?”
Vận may của Smith đêm nay thật tốt, sau khi nhìn thấy Trần Nhã Ân thì ông ta cũng muốn biểu hiện
một phen, bởi vậy cười nói: “Không bằng anh Nguỵ cũng đến chơi vài ván
đi. Chúng tôi chỉ là tuỳ tiện chơi, không đánh quá lớn!”
Mọi người vốn nghĩ là
Nguỵ Tông Thao sẽ từ chối, ai ngờ Nguỵ Tông Thao lại nói: “Tuy rằng tôi
mở sòng bạc, nhưng tôi đã nhiều năm không có ngồi vào bàn đánh bài, chỉ
sợ là không quen tay.” Anh cười cười: “Nhưng thật ra tôi rất muốn đánh
một lần, chỉ sợ là làm mất hết hứng thú của mọi người.”
Nếu anh đã nói ra miệng thì mọi người dĩ nhiên là sẵn lòng tiếp. Ván bài lại bắt đầu lần nữa.
Ba ván trôi qua, tất cả
mọi người phát cáu, người thắng lớn trước sau đều là Smith. Bọn họ đã
thua rất thảm hại, ngay cả sắc mặt của trợ lý Lâm cũng không đẹp lắm,
xoè tay không muốn chơi nữa.
Smith hoàn toàn không ngờ rằng vận may của mình lại tốt như vậy, ông ta thua ít thắng nhiều. Lúc
mới gia nhập đánh bài, Nguỵ Tông Thao luôn không tố hoặc là trực tiếp úp bài, chỉ chốc lát sau liền thua rất nhiều. Smith thắng tới tay rất nhẹ
nhàng, hết sức vui mừng, dục vọng của ông ta khó thu lại, không muốn
chấm dứt dễ dàng, lập tức nói: “Không bằng anh Nguỵ chơi với một mình
tôi vài ván?”
Nguỵ Tông Thao cong môi, cung kính không bằng tuân lệnh.
Trong phòng yên tĩnh
không tiếng động, Smith và Nguỵ Tông Thao ngồi ở hai đầu bàn bài. Người
chia bài xoè bộ bài thành hình vòng cung, rút ở hai đầu trái phải ra cho mỗi bên một lá bài tẩy, sau đó chia cho bên trái một lá bài ngửa và
cũng làm như vậy với bên phải. Bên trái là K cơ, bên phải là 5 cơ. Smith cười nói: “Ngại quá, tôi tố trước.”
Bài xì tố tổng cộng có
năm lá bài, bài tẩy là lá bài chưa lật, sẽ được công bố sau cùng, tổng
cộng có bốn cơ hội để tố, lớn nhất trong bài này là thùng phá sảnh (năm lá bài liên tiếp cùng một chất).
Đêm nay vận may của Smith quả thật là rất tốt, vòng thứ nhất liền được một bộ cù lũ – ba con J,
hai con K. Nguỵ Tông Thao chỉ có thùng, toàn bộ thẻ đánh bài ở trên bàn
đều thuộc về Smith.
Đánh bài giống như đua
xe, trong cuộc đua xe chỉ biết càng lái càng nhanh, càng lái càng kích
thích, vĩnh viễn đều không hiểu phải phanh lại, cái loại không khí này
chính là cảm giác kích thích, sẽ khiến cho máu của người ta lưu chuyển
thật nhanh.
Cái cổ của Smith dần dần
đỏ lên, cảm giác kích thích khiến cho ông ta không thể dừng tay. Ông ta
càng tố càng lớn, cuối cùng là toàn bộ thẻ bài trong một lần. Mấy người
đứng ngoài quan sát đều bàn luận, không thể tin tay của ông ta lại may
mắn như vậy.
Smith cười lớn: “Đây là
lần thứ hai tôi đến Thế giới giải trí của các người. Lần đầu tới là bốn
năm năm trước, ông lão Nguỵ nói với tôi là ông ta không am hiểu đánh
bài, cho nên cho tới bây giờ cũng không ngồi vào bàn bài với ai. Anh
Nguỵ, đêm nay tôi thắng thật nhiều, không bằng dừng lại ở đây?”
Nguỵ Tông Thao nói: “Đêm
nay vận may của ông Smith rất tốt, không bằng chúng ta chơi một ván cuối cùng, chơi lớn một chút, có lẽ tôi có thể vớt vốn liếng về.”
Smith nhướng mày, đêm nay ông ta rất hào hứng, vả lại những thẻ đánh bài ở trên bàn vốn là tiền
có được bất ngờ, cho dù thua hết cũng không là gì. Do đó ông ta lập tức
gật đầu.
Người chia bài chia xong
bốn lá bài. Lần này Nguỵ Tông Thao bắt được 9 cơ, Smith bắt được 8 bích. Nguỵ Tông Thao tố: “Hai triệu Mỹ kim.”
Mọi người hơi ngạc nhiên
sửng sốt, Smith dừng lại trong chốc lát, gọi nhân viên tuỳ tùng đi đổi
thẻ đánh bài, giây lát sau cũng tố theo hai triệu Mỹ kim.
Lá bài thứ ba, Nguỵ Tông Thao có K chuồng, Smith có Q rô, lại là Nguỵ Tông Thao tố: “Sáu triệu Mỹ kim.”
Smith hơi nhíu mày một chút, cười nói: “Anh Nguỵ phải đặt cược lớn như vậy sao?”
Ván bài hôm nay bất quá
chỉ là giúp vui, ai cũng không nghĩ là nghiêm túc. Smith do dự một lát,
lại nghe Nguỵ Tông Thao cười nói: “Dường như là hơi lớn một chút, không
thì bỏ ván này đi?”
Tuy rằng Nguỵ Tông Thao
khách sáo nói bỏ, nhưng làm sao có thể liền tuỳ tiện bỏ ván bài. Smith
hoặc là tiếp tục hoặc là phải úp bài tổn thất hai triệu. Mất tiền là
chuyện nhỏ, nhưng mặt mũi không thể mất, ông ta lại nhìn vào mặt bài
trong tay bọn họ, cũng chẳng có phân biệt được cao thấp, ai thua ai
thắng còn chưa có biết được. Smith lập tức nói: “Tôi theo!”
Lá bài thứ tư, Smith bắt được J chuồng, Nguỵ Tông Thao bắt được 10 cơ. Smith cười nói: “Hai triệu Mỹ kim.”
Ngón tay Nguỵ Tông Thao
khẽ nhịp: “Theo.” Nhân viên của sòng bạc vừa đẩy đống thẻ bài đi thì
Nguỵ Tông Thao lại thòng thêm một câu: “Tố thêm sáu triệu Mỹ kim.”
Càng đánh càng lớn, Smith nhíu nhíu mày. Ông ta đã nhận ra có một chút không đúng, nhưng ông ta
vẫn quan sát mặt bài, còn có một lá bài chưa lật, ông ta sẽ thắng không
ít. Suy nghĩ một chút, ông ta vẫn quyết định tố theo.
Lá bài cuối cùng mở ra,
mặt bài rõ ràng, Nguỵ Tông Thao bắt được J bích, Smith bắt được 9 bích.
Smith biết được lá bài tẩy của mình, ông ta nâng mắt liếc nhìn lá bài
tẩy của Nguỵ Tông Thao một cái, lại nhìn anh ta một chút, đúng lúc nhìn
thấy đầu chân mày của anh ta nhíu nhíu.
Sau khi Nguỵ Tông Thao suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: “Show hand.” Anh muốn toàn bộ thẻ bài mười triệu Mỹ kim còn lại.
Mọi người ồ lên, lần này đánh cược thật sự quá lớn, bọn họ nhìn không chớp mắt, ngay cả nhịp tim cũng không thể khống chế.
Hiện giờ Nguỵ Tông Thao
có bốn lá bài K, J, 10, 9, Smith có bốn lá bài Q, K, 9, 8. Bài của hai
bên không phải sảnh thì không được. Smith lại chậm rãi giở lên lá bài
tẩy của mình, nhìn thoáng qua, chân mày nhíu chặt lại. Ông ta đã không
còn thẻ đánh bài nữa, làm sao mà tố theo.
Nguỵ Tông Thao khẽ nhịp
bàn bài, sau một lúc lâu mới nói: “Lần này ông Smith tới vội vàng, không có chuẩn bị thật nhiều tiền, không bằng như vầy, tôi tố thêm hai bất
động sản ở nước Pháp, tổng giá trị khoảng chừng hai mươi triệu Mỹ kim.
Mọi người ở đây có thể làm chứng, tuỳ theo ý ngài, ông Smith.”
Anh ăn to nói lớn, một
lần đánh cược liền cược năm chục triệu Mỹ kim, lấy gia sản ra chơi,
chẳng phân biệt nặng nhẹ, thậm chí còn nói tuỳ theo ý đối thủ như vậy,
đầy đủ tính chất sỉ nhục. Ông Smith giận tái mặt, ông ta đã nhìn ra Nguỵ Tông Thao đang nhằm vào ông ta, nhưng ông ta hoàn toàn không biết
nguyên do.
Lá bài tẩy trong tay của
ông ta là 10 rô, là một bài sảnh. Chỉ cần lá bài tẩy của Nguỵ Tông Thao
không phải là Q thì ông sẽ thắng chắc.
Ông ta nhớ tới lúc Nguỵ
Tông Thao bắt được lá bài thứ năm thì mày nhíu lại. Không biết anh phản
ứng vô thức hay là làm cho ông ta xem, ông ta luôn luôn tự hỏi điểm này, bởi vậy do dự không thôi. Nguỵ Tông Thao tố toàn bộ thẻ bài, còn tố
thêm hai chục triệu Mỹ kim là bởi vì anh ta nhất định thắng hay là vì
anh ta cố ý làm ra bộ dáng thắng chắc. Thật sự khiến cho đối phương
khiếp đảm, nếu úp bài nhận thua thì thắng lợi ở trên bàn đã có tới mười
sáu triệu Mỹ kim?
Smith càng ngày càng
không thể xác định, đến tột cùng là theo hay không theo. Ông ta đang
trầm tư suy nghĩ thì cửa phòng đánh bài đột nhiên chậm rãi mở ra.
Bên trong phòng bài rất
yên tĩnh, mọi người vẫn luôn im hơi lặng tiếng. Bởi vậy khi bọn họ nghe
thấy tiếng vang thì ánh mắt của mọi người đều không khỏi chuyển hướng về phía cửa.
Dưới ngọn đèn thuỷ tinh,
ánh sáng rực rỡ như sao, cửa lớn chậm rãi mở ra. Người tới mặc một bộ áo đầm màu trắng lấp lánh, hai chân thon dài trắng nõn, váy chỉ dài đến
nửa đùi, ôm chặt lấy mông, eo áo được thâu lại rất nhỏ, hai bên vai cho
tới phía trên mép ngực đều là voan mỏng trong suốt, da thịt như ẩn như
hiện, từ ngực cho tới vai đều được trang trí bằng kim cương, dưới ánh
đèn đã phản chiếu ra những ánh sáng loá mắt. Miệng của cô vểnh lên, hai
má hồng hồng, tóc dài uốn quăn thả một bên ngực, hơi lay động theo bước
chân cuả cô. Giày cao gót dưới chân phát ra tiết tấu nhịp nhàng vừa nhẹ
nhàng vừa khoan thai.
Một giọng nói kéo mọi
người quay về hiện tại: “Trễ như thế?” Nguỵ Tông Thao ngồi tại chỗ,
nghiêng đầu nhìn về phía cửa lớn, cặp mắt khẽ nhúc nhích, không rõ ý tứ.
Dư Y chậm rãi đến gần, cười khẽ: “Không quá trễ, ván bài còn chưa có chấm dứt, anh tiếp tục đi.”
Cô đi tới bên cạnh Nguỵ
Tông Thao. Nguỵ Tông Thao thuận thế nắm lấy tay cô hôn một cái, nhìn về
phía Smith đang ngẩn ra, nói: “Ông Smith, tới phiên ông.”
Smith nhìn chằm chằm Dư
Y, khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm, chưa thể phản ứng lại ngay được, mí mắt của ông ta giật giật, đánh giá Dư Y từ đầu đến chân. Người phụ nữ
này thay đổi một thân quần áo lại có thể xinh đẹp như vậy. Ông ta rốt
cuộc hiểu được vì sao Nguỵ Tông Thao muốn nhắm vào ông ta, thì ra là
thế.
Smith cắn chặt răng, sau
một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Ông ta không dám mạo hiểm đánh cược
nữa, nhưng trước đó Nguỵ Tông Thao đã để cho ông ta “tuỳ ý”. Nếu ông ta
không theo, úp bài bỏ cuộc thì ông ta sẽ trở thành trò cười. Nếu ông ta
thật sự tuỳ ý, nhún nhường ở trên sòng bài thì ông ta còn mặt mũi gì
nữa, vẫn là trò cười.
Nhưng nếu ông ta lại tố theo như vậy thì nếu thua sẽ thua năm mươi triệu Mỹ kim, khoản tiền này tuyệt đối không phải là nhỏ.
Hai tay Smith nắm lại,
màng tang chậm rãi đổ mồ hôi. Ông ta nhìn lướt qua mọi người đang đứng
quan sát ở ngoài, tất cả mọi người đang nhìn ông ta, chờ đợi quyết định
của ông ta. Mà Nguỵ Tông Thao ở đối diện, giờ phút này mang vẻ mặt thoải mái, còn nắm tay của người phụ nữ kia.
Smith cười: “Được, tôi
đây tố theo ba mươi triệu Mỹ kim, hơn nữa tôi thêm một toà nhà lớn ở Mỹ, các vị ở đây có thể làm chứng.” Ông ta chỉ chỉ Dư Y, nói: “Tôi yêu cầu
thêm cô ấy vào tiền đặt cược!”
Toàn phòng lặng ngắt như tờ.
Tay của Dư Y đau nhói,
Nguỵ Tông Thao nắm thật chặt. Cô nhíu mày, nhìn thấy ánh mắt ở chung
quanh đều hướng vào mình, ngay cả Trần Nhã Ân cũng vô cùng ngạc nhiên
nhìn lại đây. Cô có chút bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút, xoay người tiến
đến bên tai Nguỵ Tông Thao hỏi: “Em có thể nói một chút không?”
Mặt Nguỵ Tông Thao không
chút thay đổi, nhìn Smith chăm chú. Người ngoài không nhận ra đựơc tình
trạng của anh nhưng Dư Y biết anh đã tức giận rồi.
Nguỵ Tông Thao trầm giọng nói: “Được.”
Dư Y đứng thẳng dậy, rút
tay mình ra, nhìn Smith cười, cánh tay nhẹ nhàng khoác lên lưng ghế dựa, có chút nghịch ngợm: “Tôi vẫn cho là tôi học y, tương lai chỉ có thể
cống hiến cho giới y học, không ngờ rằng bây giờ lại là một cống hiến
lớn cho sự nghiệp đánh bài!”
Mọi người sửng sốt, không khỏi ôm bụng cười. Không khí căng thẳng lại được tạm thời hoá giải, thì ra người phụ nữ lại là một bác sĩ, mọi người không hề coi thường nữa.
Nguỵ Tông Thao hơi cong
cong môi không thể nhận ra, lại muốn nắm lấy tay của cô nữa, vừa mới
đụng tới thì bị cô lặng lẽ đánh ra. Dư Y đứng thẳng, không nhanh không
chậm nói: “Thì ra là ông Smith thích chơi trò xưa. Lúc trước bố già đã
kể với tôi, ngày xưa đánh bài thích cá cược chân tay, có đôi khi còn có
thể cầm súng có một viên đạn, hai người thay nhau nhắm vào màng tang của mình, loại này là cá cược tánh mạng.” Cô dừng một chút: “À, bố già
chính là ông lão Nguỵ.”
Thì ra cô ta cũng quen biết ông lão Nguỵ, mọi người không khỏi nhìn vào thật nghiêm chỉnh.
Dư Y làm vẻ bộ dáng buồn
rầu, mày hơi hơi nhíu lại, nhưng khoé miệng còn hơi vểnh lên. Khuôn mặt
này rất là vui mắt, bất luận là làm biểu cảm gì đều đẹp cả, phù hợp nhất hẳn là làm nũng, tin rằng người đàn ông nào cũng đều vui lòng chiều
theo cô. Nhưng cô cũng không có làm nũng, chân mày thả lỏng ra, cô nói:
“Nếu ông Smith thích chơi trò xưa thì đương nhiên là phải chìu theo ông. Nhưng mà lấy tôi so với toà nhà thì tôi cảm thấy người và vật không có
đồng giá trị. Tôi không có giá bằng ông Smith, ông Smith tuỳ tiện ký một chữ liền giá trị thành ngàn triệu, tôi chỉ so được với một cánh tay của ông Smith.”
Dáng vẻ của cô thật biếng nhác, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng truyền tới trong tai của mọi người,
nhưng làm cho người ta sởn tóc gáy: “Cho nên, không cần toà nhà gì cả,
cần một cánh tay của ông là được rồi. Ông có đánh cược hay không?
Tất cả mọi người ngẩn ngơ tại chỗ, vô cùng ngạc nhiên đánh giá người phụ nữ này một lần nữa.
Mặt Smith đỏ lên, hung hăng nhìn trừng trừng Dư Y, nắm tay thiếu điều muốn bóp nát.
Ông ta đã nghĩ không có
khả năng là Nguỵ Tông Thao sẽ đồng ý cá cược người phụ nữ của mình trước mặt công chúng, không ngờ rằng cuối cùng là người phụ nữ này mở miệng.
Ông ta nghĩ rằng người phụ nữ của Nguỵ Tông Thao chỉ là một nhân viên
bán hàng ở tầng chót nhất, không ngờ rằng cô ta lại là một bác sĩ, thậm
chí còn quen biết với bố già.
Hơi lạnh máy điều hoà
dường như không có tác dụng, sau lưng ông ta đều là chi chít mồ hôi.
Hiện giờ ông ta đã thật sự đâm lao phải theo lao, đã không còn khả năng
thu lại lời nói của mình, nếu không thì khi ông ta đi ra khỏi phòng đánh bài này, ông ta cũng sẽ không thể sống yên trong giới kinh doanh!
Cũng không nghĩ là Dư Y
đột nhiên bật cười: “Tôi biết vừa rồi ông Smith đã nói giỡn, tôi cũng đã không biết lớn nhỏ một hồi, hy vọng là ông Smith không để ý đến.” Cô
liếc mắt nhìn nhân viên phụ trách thẻ đánh bài, nói: “Ông Smith cũng tố
theo ba mươi triệu Mỹ kim.”
Mọi người thở phào nhẹ
nhõm, chỉ có Smith còn căng thẳng toàn thân, tay cầm bài không tự chủ
được run lên. Không đợi cho ông ta mở miệng, Nguỵ Tông Thao ở đối diện
đã nâng tay lên, nói: “Chờ một chút, vừa rồi ông Smith còn tố thêm một
toà nhà lớn ở nước Mỹ, không biết là giá trị bao nhiêu, tôi cũng tố theo đồng giá trị như vậy, xin mời các vị ở đây làm chứng.” Anh cong môi, ra hiệu cho Smith: “Ông Smith, có thể mở lá bài tẩy ra được chưa?”
Bên trong phòng bài, tất
cả hô hấp đều ngưng lại, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào lá bài trong tay của hai người. Bọn họ đã hoàn toàn quên mục đích ban đầu là giúp
vui, cũng quên đi bữa tiệc ăn uống linh đình ở bên ngoài, chỉ muốn chờ
đợi kết quả của ván bài này, còn mạo hiểm kích thích hơn so với kết quả
của đại hội vua bài.
Hai lá bài tẩy lẳng lặng
nằm trên bàn rốt cuộc bị người ta cầm lên, tốc độ chầm chậm kéo dài, hé
ra 10 rô, là sảnh. Ông Smith cầm bài, trán đầy mồ hôi.
Đầu bên kia là Nguỵ Tông Thao có vẻ không chút để ý gì, vắt chân dựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Nhất Nhất, em tới đây.”
Kết quả ván bài này vô
cùng lớn, để cho người phụ nữ này công bố. Cô không luống cuống không
chối từ, không nói hai lời liền tiến lên một bước, ngón tay mềm mại,
trắng nõn đặt lên mặt trái của lá bài, chậm rãi nhấc lên một góc, lật
qua, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn.
Người đàn ông này từng
bước một dẫn dắt đối thủ cá cược thêm, khiến cho đối phương không còn
đường lui, thắng bại đã quá rõ ràng khi anh đưa tay lên nói “Chờ một
chút”, nhưng mọi người vẫn cứ mong đợi tận mắt chứng kiến.
Quả nhiên là hé ra con Q, con Q cơ này quyết định ván bàn vô cùng lớn này. Nguỵ Tông Thao thắng
ván này, bốn mươi sáu triệu Mỹ kim cộng thêm một toà nhà lớn ở nước Mỹ.
Một ván bài nho nhỏ giúp vui làm rung động lòng người!
Smith chết lặng ngồi trên ghế, tay chân tê liệt, không thể đứng dậy nổi.
Không khí trong phòng bài đã thay đổi, không còn thích hợp để chơi bài nữa. Mấy người thổn thức
một hồi, đều rời khỏi phòng đánh bài, ngây người trong tiếng nhạc tao
nhã của bữa tiệc một lúc lâu, nhưng vẫn không thể hoàn toàn khôi phục
lại bình thường.
Nguỵ Tông Thao còn lại
trong phòng bài, trầm giọng ra lệnh cho người rời đi cuối cùng khoá cửa
phòng bài lại. Đám người vừa đi thì anh lập tức ôm Dư Y đến trên bàn
bài. Dư Y hét lên một tiếng, vội vàng quàng lấy cổ của anh, không đợi
cho cô kịp phản ứng lại thì ngực liền truyền đến luồng khí nóng bỏng.
Nguỵ Tông Thao đang gặm cắn cách làn voan mỏng, giọng nghèn nghẹn hỏi:
“Ai cho em mặc loại quần áo này?”
Dư Y cọ cọ, cười nói: “Mã Đế Na chọn cho em, có đẹp không?”
Nguỵ Tông Thao ôm chặt eo cô, chậm rãi ngẩng đầu, hôn lên cổ cô, nói: “Lại là người phụ nữ đó.”
Dư Y rên rỉ, đẩy đầu của anh ra. Nguỵ Tông Thao cắn cô: “Em có biết vừa rồi thắng bao nhiêu hay không?”
“Em biết.” Dư Y đẩy không ra đầu của anh, cúi đầu la lên: “Đau.”
Bàn tay của Nguỵ Tông Thao đã tiến vào giữa hai chân của cô: “Có một nửa là em thắng cho anh, có biết hay không?”
Dư Y cười ha ha: “Vậy anh phải chia cho em sao?”
Nguỵ Tông Thao buồn cười, ôm lấy khuôn mặt của cô hôn lên một ngụm: “Muốn không?”
Mắt Dư Y sáng lên: “Muốn!”
Nguỵ Tông Thao kéo xuống
dây kéo ở sau lưng cô, bàn tay tiến vào trong đồ lót, thiếu chút nữa là
xé rách cái váy. Dư Y khẽ kêu lên, trước ngực đã trần trụi, làn váy đã
bị Nguỵ Tông Thao đẩy tới mông.
Nguỵ Tông Thao ôm chặt
cô: “Anh lập tức cho em.” Một tay nắm lấy bầu ngực cô, một tay ôm lấy
vai của cô, hít thở ngày càng dồn dập.
Dư Y khẩn trương, làn da
đều trở nên hồng hồng, lổ tai nóng lên. Cô muốn Nguỵ Tông Thao đổi địa
điểm nhưng Nguỵ Tông Thao đã không thể khống chế được nữa, chỉ trong
chốc lát là đã thúc vào. Dư Y cả kinh, lại muốn đẩy anh ra. Nguỵ Tông
Thao cắn răng, cúi đầu trấn an, cho cho đến khi dỗ dành cô xong thì anh
mới oán giận nói: “Cho em trốn ở dưới bàn làm việc, sau này anh sẽ đặt
em ở trên bàn nhiều lần!”
Đèn thuỷ tinh ở trên đầu
rất chói mắt, ở bên ngoài cửa vẫn là cảnh tiệc tùng tưng bừng, trong
phòng đánh bài trống trơn chỉ có hai người bọn họ. Tiếng thở dốc càng
ngày càng vang, trên mặt bàn đánh bài xanh biếc, làn da của Dư Y đã hiện lên màu hồng nhạt. Cô không dám hét ra tiếng, chỉ có thể cố gắng cắn
môi. Nguỵ Tông Thao lại còn muốn hôn cô, khiến cho cô ngay cả hít thở
cũng khó khăn.
Tính xâm lược của anh quá mạnh mẽ, cả bàn bài đều đang lay động. Anh ghé vào bên tai Dư Y nói ra
những lời hung ác, giống như là muốn lột da cô. Anh nói được thì làm
được, sức lực càng ngày càng lớn. Dư Y luôn đẩy anh ra, ngay cả chùm tia sáng trong tầm mắt đều đang lắc lư. Cô che miệng lại thét chói tai, hai chân bị căng ra không thể khống chế được. Nguỵ Tông Thao ngăn lại hai
tay cô, hôn xuống. Trong lúc ý thức của Dư Y dần dần rời đi thì ngoài
cửa đột nhiên truyền đến giọng nói: “A Tông, anh ở đâu?”
Trần Nhã An động cánh cửa, sau khi đẩy đẩy một chút lại hỏi lần nữa: “A Tông?”
Dư Y bỗng nhiên tỉnh táo
lại, đẩy Nguỵ Tông Thao một tý, rồi dựa vào phía ngoài mép bàn trốn.
Nguỵ Tông Thao kéo cô trở lại, nghiến răng nghiến lợi va chạm mãnh liệt. Thiếu chút nữa thì Dư Y bị hỏng mất, cào nát bả vai của anh: “Đi ra
ngoài, có phụ nữ tìm anh kìa!”
Nguỵ Tông Thao cười nhẹ:
“Ra không được.” Anh ôm lấy Dư Y, chậm rãi đi về tường phía đông của
phòng bài. Nơi đó có một bức tranh, sau lưng là một cánh cửa ngầm, trong cửa ngầm là thang máy thông tới tầng cao nhất.
Nguỵ Tông Thao áp Dư Y
vào thang máy, giải thích: “Khách dùng thang máy chỉ tới lầu năm mươi
chín, mỗi phía đông của tầng lầu có một thang máy riêng, không ai có thể đi.”
Dư Y đứng không vững, chỉ có thể ôm lấy cổ của anh. Đến tầng sáu mươi thì cô bị Nguỵ Tông Thao ôm vào phòng ngủ, lại càng không có sức lực mở miệng nữa, cô rốt cuộc biết được chỗ có hại của giận dỗi. Giờ phút này cô tuyệt đối đang nằm vào
thế yếu, mà Nguỵ Tông Thao thì đã biến thành người điên.
Dư Y muốn khóc lên, vài
lần đều thiếu chút nữa là tắt thở. Trong phòng ngay cả đèn cũng chưa mở
lên, nhưng bức màn thì chưa có đóng lại, thành phố Singapore vào ban đêm chiếu sáng cả gian phòng này. Cô có thể thấy hai mắt của Nguỵ Tông Thao đỏ ngầu.
Cô chịu không nổi, rốt
cuộc trốn tránh, bị té xuống dưới giường. Sàn nhà lạnh như băng nhưng
lại nhanh chóng ấm lên. Nguỵ Tông Thao hơi thong thả lại, ôm lấy cô hôn
môi, chạm vào chóp mũi của cô, thấp giọng nói: “Hôm nay em mặc ít quá,
khi vào cửa là anh đã không chịu nổi nữa.”
Anh động đậy, Dư Y run
rẩy, anh lại khàn giọng nói: “Em nói em nên vì sự nghiệp cờ bạc và dâng
hiến, lúc ấy anh đã muốn ném em lên bàn đánh bài.”
Dư Y thấy lưng anh đã bị
quào trầy ra máu, hơn nửa ngày mới mở miệng nói: “Trần Nhã Ân gọi anh là A Tông, vừa rồi em muốn cắt đứt anh!”
Nguỵ Tông Thao sửng sốt,
sau khi nhìn cô một lúc lâu thì đột nhiên cười lớn một tiếng, ôm cả
người cô vào trong ngực, không để cho cô đụng phải mặt đất lạnh như
băng, liên tục hôn cô, nói: “Đứng ở bên cạnh anh, anh sẽ luôn cho em một nửa tiền thắng được.” Anh mạnh mẽ thúc vào, Dư Y lại khẽ kêu lên.
“Chỉ cần em từ này về sau đứng ở bên cạnh anh, cái gì anh cũng đều cho em!”
Chỉ cần em không bỏ đi!
Dư Y cam chịu, ôm chặt
lấy anh, cố gắng chịu đựng từng cái thúc sâu vào mà anh mang đến. Thì ra là cô rất muốn anh, nghĩ đến đã muốn quên đi rất nhiều chuyện, cô yêu
mỗi lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông này, bởi vì anh vừa độc tài
vừa tàn nhẫn, vừa tự cao tự đại, lời nói thật lòng của anh nói ra sẽ rất rung động!
Dư Y thức dậy, ánh mặt
trời thật chói mắt, chắc là đã đến giữa trưa. Cô không động đậy, Nguỵ
Tông Thao còn đang ghé vào sau lưng cô, thường thường hay hôn cô một
chút, bàn tay ôm lấy ngực của cô không chịu buông ra, không muốn rời đi.
Giọng nói Dư Y khàn khàn, uể oải: “Mã Đế Na nhất định là đang tìm em khắp nơi, anh thức dậy nhanh lên.”
Nguỵ Tông Thao hôn bả vai của cô: “Không.”
Dư Y lại nhắm mắt nghỉ
ngơi một hồi, trong ngực rất ấm áp, cô cũng không muốn rời đi. Không
biết qua bao lâu cô mới mở to mắt ra, nói: “Nguỵ Tông Thao, Smith bây
giờ thế nào rồi?”
“Trước tiên đừng đụng tới ông ta.” Nguỵ Tông Thao ôm lấy Dư Y, dưới ánh mặt trời, thân hình này
loang lổ vết hồng. Anh cong môi lên, mò lấy túi mua sắm ở trên mặt đất,
lấy ra một bộ quần áo, nói: “Mặc nó vào, còn có một Ngô Văn Ngọc nữa.”