Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Chương 57


Đọc truyện Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc) – Chương 57

Sáu giờ rưỡi tối, bên
trong Thế giới giải trí đang tổ chức tiệc rượu nhỏ. Nguyên nhân vì có
rất nhiều khách khứa đều bị lệch giờ, do đó tiệc rượu càng giống như là
liên hoan bạn bè. Nguỵ Tông Thao nhìn thấy người quen, nâng ly tiến lên
tỏ ý: “Lần trước còn chưa kịp cảm ơn trợ lý Lâm.”

Trợ lý Lâm cười cười: “Đâu có gì đâu, chẳng qua là tiện tay thôi.”

Một tháng trước trợ lý
Lâm vâng lệnh ông Robin thay mặt ông ấy tham dự tiệc tối của Thế giới
giải trí, dưới cơ duyên trùng hợp nên đã làm được một chuyện tốt. Bây
giờ ông ta nghĩ đến nay hai người hẳn đã ở cùng với nhau, không khỏi
hỏi: “Sao không thấy cô Dư đâu?”

Mặt Nguỵ Tông Thao không chút thay đổi: “Cô ấy ở nhà.”

Cô ấy đang ở trong nhà tổ của cô ấy.

Khi Dư Y tan ca thì đến
nhà ăn mua một phần thức ăn nhanh đóng gói, làm tổ ở trước máy vi tính
rầu rĩ ăn. Tay phải cầm đôi đũa, tay trái cầm con chuột, khó khăn mở ra
tài liệu mà mình muốn.

Cô rất ít khi cảm thấy
tiêu cực, từ nhỏ tới lớn đều cố gắng tiến về phía trước. Thỉnh thoảng bị rớt lại đằng sau người ta, cô vẫn có thể nghĩ cách tranh được hạng
nhất. Thỉnh thoảng gặp phải hòn đá cứng đầu, cô lại càng cố gắng loại bỏ chướng ngại. Ngoại trừ khi đụng phải chuyện của Nhạc Bình An, cha là
nỗi uy hiếp, là quả bom của cô, là bọt nước mà cô không dám đụng vào.

Mà lúc này bất quá chỉ là một Trần Nhã Ân xinh đẹp, có năng lực, khiến cho cô có chút ghen ghét.
Nhưng Nguỵ Tông Thao ghen cũng không ít hơn, khi anh nhìn thấy Trần Chi
Nghị thì sẽ xù lông lên. Dư Y tưởng tượng như thế thì trong lòng lại
thoải mái hơn một chút.

Cô không phải là Nguỵ
Tông Thao, sẽ không dùng bạo lực khống chế bạo lực, lại càng sẽ không
biểu hiện ghen tuông ra rõ ràng như thế. Huống chi hôm nay Nguỵ Tông
Thao lại cho cô vẻ mặt vứt đi như thế, cô còn muốn tiếp tục giận hờn một hồi nữa. Bởi vậy cô không có chủ động liên lạc với Nguỵ Tông Thao, sau
khi trở về thì mở máy tính lên, bắt đầu tìm kiếm tài liệu về Trần Nhã Ân và đại hội vua bài.

Trần Nhã Ân rất có danh

tiếng trên internet. Cô ta là người Singapore, mang dòng máu Pháp và Bồ
Đào Nha. Diện mạo vẫn thiên về người Hoa, nhưng ngũ quan thì vô cùng
xinh đẹp, từ khi hơn mười tuổi thì đã làm người mẫu chụp quảng cáo. Sau
khi đi du học về liền rời khỏi làng giải trí, chính thức gia nhập vào
Thế giới giải trí. Trên internet đồn rằng cô được đại gia bao nuôi, mà
đại gia cũng chính là bố già.

Dư Y nhìn đến tin đồn này thì thiếu chút nữa là phun cơm ở trong miệng ra, nhân tiện tra xét tin
tức của bố già thì mới biết được bố già rất nổi tiếng ở Singapore. Ông
ấy xuất thân từ xã hội đen, thời trẻ thì vẫn hết sức ngụp lặn, sau đó
thì sự nghiệp chậm rãi nổi lên, mười năm trước đã chính thức rửa tay
chậu vàng, đi đường chính đạo xây dựng Thế giới giải trí. Con trai duy
nhất đã chết lúc còn trẻ, nguyên nhân vì kẻ thù nhiều nên ông ta luôn
rất bảo vệ người nhà. Cho đến khi Thế giới giải trí chính thức đổi chủ
thì ba chữ “Nguỵ Tông Thao” mới xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.

Dư Y chậm rãi ăn cơm, rồi lại đi tìm kiếm tin tức đại hội vua bài.

Đại hội vua bài đã được
tổ chức mười bốn năm, năm nay là lần đầu tiên tổ chức ở Singapore. Từ
lúc đăng ký tham gia cho tới lúc kết thúc diễn ra ba tháng. Phí đăng ký
là từ một ngàn Mỹ kim đến năm chục ngàn Mỹ kim, mỗi lần thăng cấp thì
phí đăng ký cũng tăng lên theo. Hiện giờ việc tuyển chọn đã chấm dứt,
vòng đấu loại sắp bắt đầu, sau ba vòng thì sẽ tiến đến vòng chung kết
đoạt giải quán quân.

Dư Y nghĩ đến Trần Nhã Ân đã đề cập tới “Campuchia” và “ông Robin” thì không khỏi nhập vào chỗ
tìm kiếm những từ mấu chốt. Cho đến khi cô cơm nước xong thì bỗng nhiên
nhìn thấy ở phía dưới bên phải màn hình có một email hiện lên, cô tiện
tay mở ra nhìn một chút.

Lúc đó Nguỵ Tông Thao còn đang ở tiệc rượu, ly rượu trong tay đã được đổi rất nhiều lần. Anh giơ
tay nhìn đồng hồ một cái, chân mày hơi nhăn lại. Trần Nhã Ân và một
người bạn bắt chuyện với nhau, chậm rãi đi đến bên cạnh anh, nhẹ giọng
nói khẽ: “A Tông, buổi chiều Lý Tinh Truyền xuất hiện ở sòng bạc, bây
giờ đổi giờ thì anh ta đang ở trong phòng, đoán chừng sẽ không đến đây
tham dự tiệc rượu. Anh có nói về chuyện anh ta với bố già hay chưa?”

Nguỵ Tông Thao nói: “Cô ở lại tiếp đãi, tôi có việc đi trước.”


Anh không có trả lời câu
hỏi của Trần Nhã Ân, lại rời đi sớm như vậy. Trần Nhã Ân kéo ống tay áo
của anh: “Sao anh lại muốn rời đi sớm như vậy? Anh đã vắng mặt ở buổi
tiệc nhậm chức hôm đó của anh, tôi đã mặc kệ anh. Hôm nay anh lại muốn
rời đi sớm như vậy, đừng quên anh là ông chủ của Thế giới giải trí!”

Nguỵ Tông Thao lạnh lùng
nhìn cô ta, không nói một lời. Tay Trần Nhã Ân không khỏi run lên, buông ống tay áo ra, thuận tay vén tóc, đang muốn nói nữa thì Nguỵ Tông Thao
đã mở miệng: “Cô Trần, sau này nhớ kỹ gọi tôi là anh Nguỵ, ở trong công
ty xin hãy chú ý tới thân phận của mình.”

Trần Nhã Ân đờ người tại chỗ, nhìn Nguỵ Tông Thao bỏ đi không quay đầu lại.

Cô quen gọi anh là A
Tông, vẫn luôn luôn kêu như vậy đã nhiều năm. Một tháng trước, sau khi
Nguỵ Tông Thao nắm giữ Thế giới giải trí, hôm nay xem như là lần đầu
tiên bọn họ gặp mặt. Mệnh lệnh đầu tiên anh ra thế nhưng lại kêu cô gọi
anh là “anh Nguỵ”.

Cô nhớ tới trước khi Nguỵ Tông Thao về nước đã gióng trống khua chiêng tìm kiếm một người phụ nữ, động tĩnh hơi lớn một chút, nhưng vẫn giấu giếm thân phận của người phụ nữ đó với bố già, hại bố già thiếu chút nữa là tức chết. Cô đã lén hỏi
thăm chuyện của Nguỵ Thông Thao ở Hong Kong, vất vả lắm mới nhìn thấy
được ảnh chụp Nguỵ Tông Thao mang theo bạn gái ở trên bìa tạp chí. Người phụ nữ đó chỉ lộ ra ở một bên mặt, không tên không họ, một nửa tin tức
cũng không có. Cô chỉ có thể cố gắng nhớ kỹ bộ dáng của đối phương.

Không ngờ là hôm này lại
có sự ngạc nhiên mừng rỡ. Hôm nay Trần Nhã Ân vừa rời khỏi văn phòng của Nguỵ Tông Thao thì lập tức gọi cho thuộc hạ hỏi, mới biết là hầu như
mỗi ngày Nguỵ Tông Thao đều kêu nhân viên đưa rượu đến. Khi nào mà anh
đã biến thành một con ma rượu?

Buổi chiều, khi Trần Nhã
Ân ở trong sòng bài thì đã rốt cuộc gặp được một người phụ nữ. Người phụ nữ này mặc đồng phục của quầy bar, tóc dài bới ra đằng sau, cái trán
cao cao, trái với quy định không có trang điểm, nhưng bộ dáng cũng đã
hấp dẫn người khách quý ở bên cạnh Trần Nhã Ân, bên mặt nhìn rất quen,
không ngờ là Nguỵ Tông Thao lại thích con cừu nhỏ non nớt như vậy, trên
bảng tên màu vàng viết hai chữ “Dư Y”, cô ấy tên là Dư Y.


Trần Nhã Ân rủ mắt xuống
suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho quản lý của quầy bar, nói: “Đem tất cả tư liệu của nhân viên dưới quyền anh gởi đến đây.”

Ở đầu này Nguỵ Tông Thao
đã ngồi vào xe hơi sang trọng, mở hai cửa kính xe xuống, giữa mùa hè
nóng bức gió thật là nóng, thổi tới trên người không thoải mái một chút
nào.

Anh đã nhịn Dư Y thật lâu rồi, bỏ xuống thể diện để theo đuổi cô. Mỗi ngày anh tặng hoa tặng quà
để dỗ cô cười, khi nhịn không được cũng chỉ có hôn nhẹ trên mặt của cô.
Hôm nay anh không thể nhịn được nữa, lúc đi vào không khống chế được,
thế nhưng mà Dư Y lại cứng rắn trốn thoát được, thậm chí còn trốn ở dưới bàn làm việc của anh. Khi nào mà anh phải chịu qua sự sỉ nhục này?

Nguỵ Tông Thao rất tức
giận, cởi một nút áo ở cổ ra. Anh bỗng nhiên nhớ tới lúc bộ dáng nhỏ của Dư Y trốn ở dưới bàn làm việc của anh, ngửa đầu nhìn anh thì không nhịn được lại cười cười.

Gần đây cô ấy thật vui
vẻ, có đôi khi thậm chí còn đỏ mặt e thẹn, cũng sẽ chủ động dắt tay anh. Cô ấy thậm chí còn cố ý mua thêm quần áo mới, không còn mặc áo thun đơn giản cùng với quần sóoc đi ăn cơm với anh nữa. Lúc trước khi cô ấy cười với anh đều mang theo vài phần xấu xa cùng thờ ơ, nhưng nay khi cô cười rộ lên thì giống như một đứa con nít, còn nhẹ nhàng khoan khoái hơn so
với màu xanh biếc của chung quanh Singapore. Có đôi khi Nguỵ Tông Thao
nhìn đến ngẩn ra, cho tới bây giờ anh cũng không biết Dư Y có bộ dáng
này. Anh muốn giữ cô ở lại thật lâu, giữ lại bộ dáng mỉm cười đỏ mặt của cô.

Nguỵ Tông Thao thở dài: “Chú Tuyền, quẹo lại.”

Dư Y ở nhà tổ có tường
bên ngoài sơn màu xanh lam. Nguỵ Tông Thao đi tới lầu mười hai, gõ gõ
cửa nhưng không có người trả lời. Suy nghĩ một lát, anh trực tiếp lấy ra cái chìa khoá mở cửa nhà ra, nhìn thấy trong phòng là một mảnh tối đen, không có một bóng người nào.

Nhà tổ có bố cục một
phòng, phòng khách rất nhỏ, được thu dọn rất sạch sẽ, trên bàn còn bày
một hộp thức ăn nhanh, cái laptop đóng lại ở bên cạnh.

Nguỵ Tông Thao dạo qua
môt vòng, ngồi xuống sô pha, nhìn đồng hồ một chút, chưa tới mười giờ,
không biết Dư Y chạy đi nơi nào. Anh suy nghĩ một chút, dứt khoát gọi
điện thoại cho chú Tuyền: “Chú đi mua một chút đồ lại đây.”

Nửa giờ sau, Dư Y vừa cầm chặt cái quạt gió vừa đi về phía nhà ở. Nhà tổ cách âm không tốt, hàng
xóm đều quen ngủ sớm, cô nhẹ chân nhẹ tay mở cửa phòng, nói với người ở
phía sau: “Tôi đem hành lý bỏ vào trước.”

Nói xong cô liền mang
hành lý đi thẳng về phía phòng ngủ. Người ở đằng sau đóng sầm cửa lại
liền chạy theo cô, vừa chạy vừa nói tiếng Anh: “May là có bạn, ngày mai
tôi phải đi tìm nhà ở.”


Vừa mới nói xong thì lập
tức trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào người đàn ông trần truồng ở trước mặt,
rồi nhìn về phía Dư Y đang đứng ngây ra giống như cô ta.

Trong phòng ngủ rộng mở,
Nguỵ Tông Thao chỉ quấn có một cái khăn tắm, dáng người to lớn nhìn một
cái không sót cái gì. Trên bàn học nhỏ đang đốt hai ngọn nến, còn có bày một chai rượu vang đã mở cùng với hai cái ly thuỷ tinh. Anh nhìn thấy
hai người ở cửa thì lập tức “rầm” một tiếng đóng cửa lại, mười phút sau
thì mới ăn mặc chỉnh tề đi ra, nhìn về phía hai người vẫn còn đang giữ
im lặng, làm như không có chuyện gì nói: “Tôi đi trước.”

Người phụ nữ đứng bên
cạnh Dư Y đột nhiên cười phất phất tay, dùng tiếng Anh nói: “Tôi là bạn
tốt của Dư Y, đến từ Thuỵ Sĩ, ngày mai sẽ đi tìm nhà ở, tôi sẽ không gây vướng víu hai người!”

Nguỵ Tông Thao nhíu mày, cười nói: “Thuỵ Sĩ?” Rồi liếc nhìn Dư Y một cái: “Em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đừng đến muộn.”

Dư Y đỏ mặt, cũng không suy nghĩ đến vấn đề chất lượng cửa khoá của nhà tổ, vội vàng vào phòng ngủ thu dọn rượu vang và nến.

Người ở bên cạnh líu ríu: “Anh ta là bạn trai của bạn sao? Bạn quen với bạn trai nào, cái người
đàn ông gọi điện thoại đến đe doạ tôi có đến tìm bạn hay không? Bạn có
an toàn không? Bạn tới Singapore là vì người đàn ông này sao? Ngộ nhỡ
cái người đàn ông đe doạ tôi sẽ tìm tới thì làm sao bây giờ? Tôi đã chạy đến Singapore, chắc là không có nguy hiểm đến tính mạng đâu. Hơn nữa
tôi làm việc ở trong sòng bài, nơi đó có nhiều bảo an, tuyệt đối không
có sát thủ, có phải không?”

Dư Y nhìn về phía tủ đầu
giường, bên trên chỉ bày một bình hoa thuỷ tinh nho nhỏ, trong bình chỉ
cắm một đoá hoa hồng xinh đẹp rực rỡ. Cô không có bình hoa, cái bình hoa nhỏ này đây chỉ có thể là Nguỵ Tông Thao đưa tới.

Cô cười cười, quay đầu
nói: “Tôi không có quen bạn trai mới, anh ấy chính là người đã đe doạ
cô, hơn nữa…” Cô cười đến rạng rỡ: “Bạn là tiếp viên trong sòng bài của
anh ấy. Anh ấy chính là ông chủ của Thế giới giải trí.”

Âm thanh líu ríu rốt cuộc ngưng lại, cô ta sợ ngây người.

Ngày hôm sau Dư Y mang
theo người phụ nữ lại bắt đầu líu ríu đi làm. Trong lòng cô hớn hở,
thường xuyên nhìn đồng hồ, nhìn chằm chằm điện thoại di động chờ nó vang lên. Quản lý đột nhiên tìm cô, nói: “Đến phòng khách quý ở lầu bốn giúp đỡ, không đủ nhân viên.”

Bên trong phòng khách quý ở lầu bốn đang tiến hành một ván bài. Có năm người ngồi ở bàn, bên
trong chỉ có âm thanh của người chia bài đang chia bài. Cửa lớn mở ra,
có người phục vụ bưng rượu tiến vào. Lý Tinh Truyền nhìn về phía Dư Y
đang chậm rãi đến gần, sờ soạng bài tú lơ khơ ở trong tay một chút, khóe miệng cong lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.