Đọc truyện Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc) – Chương 47
Chuyển ngữ: Pussycat
***
Giữa mùa hè, mọi vật
dường như bốc hoả, nhiệt độ giống như là lửa đốt, cây cối và toà nhà
cũng đều vặn vẹo biến dạng. Mặt đất dưới chân như là bị hấp nóng.
Một tay Dư Y cầm cà rem,
một tay cầm bản đồ du lịch được mở ra, lưng đeo ba lô, mặc áo thun cùng
quần sóoc đơn giản rẻ tiền, chân mang dép lê mát mẻ, đi đến bến tàu.
Giải quyết xong thủ tục
lên tàu, Dư Y đếm tiền mặt còn thừa lại trong ví, hơi đau lòng. Cô nuốt
một ngụm lớn cà rem, vừa cúi đầu nhét lại ví tiền vừa đi về phía du
thuyền xa hoa. Mới vừa đi không tới vài bước, khoé miệng đột nhiên bị
chạm một cái. Cô ngẩng mạnh đầu, thấy Trần Chi Nghị đang cầm khăn tay,
trên khăn tay còn dính kem màu nâu, mỉm cười nói: “Tự mình lau?”
Người này quả nhiên là âm hồn không tan. Dư Y vô cùng hối hận.
Ba tháng trước, Dư Y còn
đang ở trong biệt thự ở thành phố A, không lo ăn mặc ngủ nghỉ, áo đến
giơ tay cơm đến há mồm. Đáng tiếc những ngày tốt đẹp đã bị cô dứt khoát
phá huỷ.
Cô đã trăm cay nghìn đắng tìm được giấy tờ tuỳ thân của mình ở trong xe của chú Tuyền tài xế.
Luôn luôn lo lắng đề phòng, sợ chú Tuyền sẽ phát hiện, cố nhịn cho đến
ngày tập đoàn Vĩnh Tân ký kết với ông Robin, Dư Y mới thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn hôm nay sẽ bề bộn nhiều việc, cô có đủ thời gian.
Dư Y sử dụng trò cũ, dùng dụng cụ đổi giọng báo cảnh sát xong, chạy về phòng ngủ đợi cảnh sát và
phóng viên. Rốt cuộc sau khi nhìn thấy A Tán cũng vội vàng chạy ra cửa,
cô mới bắt đầu hành động, đi ra ban công.
Cô đã sớm quan sát qua
tuyến đường. Suy cho cùng, lầu hai không có chỗ thích hợp cho cô leo. Cô không có thời gian bắt chước như trong phim truyền hình – xé rách ga
giường làm giây thừng. Cách duy nhất là đi ra ban công, nắm lấy phía
dưới lan can của ban công, khi khoảng cách gần với mặt đất nhất thì nhảy xuống.
Cô đã tính toán mức độ
nguy hiểm, độ cao hai ba thước, phía dưới có thảm cỏ, nhiều lắm là chân
khập khiễng một tý, chỉ số an toàn vẫn rất cao.
Cho đến khi cô buông tay
chuẩn bị rơi xuống đất, cô lại cả kinh suýt nữa la to, thiếu chút nữa là dẫn tới sự chú ý của mấy người A Tán. May mắn lập tức còn có bàn tay
bịt kín miệng của cô, đáng tiếc chủ nhân của bàn tay là Trần Chi Nghị.
Cô bị Trần Chi Nghị ôm
lấy, sau khi đặt cô lên đất Trần Chi Nghị cũng không có thả cô ra. Thoạt đầu Dư Y giật mình, bất kể như thế nào cũng không nghĩ là Trần Chi Nghị lại đột nhiên xuất hiện.
Trần Chi Nghị cười với
cô: “Biết là em sẽ bỏ trốn. Hôm nay là thời cơ tốt, nhưng em rất không
muốn sống, ngã bị thương thì làm sao bây giờ?”
Trong mắt anh ta toàn là
sự cưng chìu. Dư Y thiếu chút nữa là nổi điên, liều mạng giãy ra, hạ
giọng kêu anh ta buông tay. Trần Chi Nghị càng ôm cô chặt hơn, giống như là muốn cắt đứt thắt lưng của cô.
Eo của cô rất nhỏ, khung
xương lại nhỏ nhắn, thật thích hợp để cho người ta ôm, cảm giác thoải
mái. Trần Chi Nghị mặc cho cô giãy dụa, thấy cô đỏ mặt tía tai sắp tức
giận thì anh ta mới thấp giọng nói: “Tường rào rất cao, tôi mang em ra
ngoài, một mình em không qua được.”
Nhìn ra Dư Y vô cùng căm
phẫn, anh ta lại kiên nhẫn nói: “Ông nội đang ở khách sạn, tôi đã để thư lại cho ông, cũng đã báo cho chú của em tới đây tiếp ông ấy. Em không
cần lo lắng.”
Anh ta vẫn là hiểu Dư Y,
biết trong lòng Dư Y mâu thuẫn, trước hết thay cô xoá đi một mối lo
lắng. Dư Y châm biếm: “Anh thật là giả dối. Người mang ông đến là anh,
người muốn ông đi cũng là anh!”
“Tôi chẳng qua là muốn
cho em nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Trần Chi Nghị mặt không đổi sắc:
“Em vốn tính toán sẽ đi, tôi đã đợi em hai tháng, không muốn lại đợi
nữa.”
Anh ta nuông chìu Dư Y,
cho tới bây giờ cũng không nỡ bắt buộc cô làm gì, chỉ có để cho tự cô
chủ động. Lần này cô rốt cuộc muốn rời khỏi, hơn nữa rơi vào lòng của
anh. Trần Chi Nghị xiết chặt cánh tay, khó có thể đè nén xúc động.
Dư Y buồn bực kêu một tiếng, chống lại ngực anh ta, lập tức nói: “Mang tôi đi ra ngoài.”
Trần Chi Nghị cười cười, rốt cuộc buông cô ra.
Ở sân sau có cái bàn, vốn Dư Y đã tính là dùng cái bàn để trèo qua tường rào. Nhưng bây giờ có
Trần Chi Nghị, ngược lại càng đỡ tốn sức.
Cô được Trần Chi Nghị
nâng lên trên tường rào. Sau khi chờ cho Trần Chi Nghị nhảy ra ngoài
tường trước thì cô mới nhảy xuống, lại một lần nữa lọt vào trong lòng
Trần Chi Nghị. Cảm thấy cánh tay của đối phương lập tức xiết chặt, sắc
mặt cô trầm xuống, nâng khuỷu tay lên tập kích thật mạnh vào màng tang
của anh ta, một cú trúng ngay giữa. Trần Chi Nghị bị đau buông tay ra.
Chiêu thức phòng sói này
hiệu quả rõ rệt. Cô ra tay vừa ác liệt, vị trí vừa chuẩn. Tiếc là Trần
Chi Nghị làm cảnh sát mười năm, không phải là người bình thường. Dư Y
mới vừa chạy không tới vài bước thì phía sau eo lập tức căng thẳng. Cô
khẽ kêu một tiếng, nghe thấy Trần Chi Nghị nói: “Nhất Nhất, đừng chạy.”
Cô vừa quào vừa đạp anh
ta, đem bàn tay ở bên hông quào thật mạnh ra vài vết máu. “Anh buông ra
không? Cùng lắm thì tôi lại quay về biệt thự. Tôi lập tức gọi bọn họ lại đây!”
Trần Chi Nghị không dám đánh cuộc nên cứ để cho Dư Y chạy đi như vậy.
Trên người Dư Y không có
bao nhiêu tiền mặt. Cô tuỳ tiện ngồi lên một chiếc xe đò, tìm một khách
sạn rẻ tiền vào ở. Ngày hôm sau, bạn bè ở nước ngoài chuyển phần tiền
trong tài khoản vào chi phiếu tới cho Dư Y. Dư Y gọi điện thoại ngỏ lời
cảm ơn, còn nói: “Mình không rõ là sẽ có người đi tìm cậu hay không. Nếu có người tìm được cậu thì cậu hãy ăn ngay nói thật, không có vấn đề gì. Bọn họ sẽ không làm khó dễ cậu đâu.”
Nói chuyện điện thoại
xong, Dư Y lấy ra một số tiền lớn mua một cái ba lô hàng hiệu, rồi mua
thêm mấy bộ trang phục hè nhẹ nhàng và một đôi giày thể thao, lại một
lần nữa tuỳ ý ngồi lên một chiếc xe đò. Khi ăn cơm tối, cô nhìn thấy
trang báo của tin tức Hong Kong đã bị tập đoàn Vĩnh Tân chiếm giữ. Cô
vừa xem bình luận trên báo vừa líu lưỡi không nói nên lời.
Tập đoàn Vĩnh Tân gặp
phải nguy cơ trước nay chưa từng có. Giá cổ phiếu rớt xuống tận đáy thấp nhất trong bao nhiêu năm qua. Những đầu tư bất động sản liên tục xảy ra vấn đề.
Dư Y nhìn đến tin tức
trên báo, khi Nguỵ Tông Thao trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn
Vĩnh Tân thì cô đã ở trong khách sạn ăn mì ăn liền năm ngày trời, nghe
thấy phóng viên ở trong ti vi nói: “Theo một nguồn tin cho biết, vào ba
ngày trước Nguỵ Tông Thao đã rời khỏi đại lục. Công việc thu mua vẫn đều nhờ luật sư xử lý. Hiện giờ ông lão Nguỵ còn đang được điều trị ở bệnh
viện. Ông ta vô cùng coi trọng Nguỵ Tông Thao…”
Dư Y cắn sợi mì, ngẩn
người hồi lâu. Ngày hôm sau cô mua một vé máy bay, cho đến khi xuống máy bay cô mới nhíu mày, không biết là vì sao mình lại có mặt ở
Cam-pu-chia.
Phnom Penh, Cam-pu-chia,
là thành phố mà cô đã từng sinh sống hơn một tháng. Nguỵ Tông Thao nói
cô là một cái hồ nước, nước mắt chảy không ngừng.
Dư Y cũng không hiểu được vì sao mình muốn rời đi. Rõ ràng là cô thật hưởng thụ mỗi ngày ở chung
với Nguỵ Tông Thao – có bình thản cũng có tình cảm mãnh liệt, còn có
nguy hiểm luôn luôn tới, mỗi lần lại đều có thể chuyển nguy thành an.
Không ai có thể lợi hại hơn so với Nguỵ Tông Thao – ung dung thản nhiên
không uổng phí một quân tốt, làm một đám những người đó không có sức
phản kích, bọn họ liền phải đầu hàng.
Nhưng mà cô vẫn nhớ tới
cha, mỗi lần nhớ tới đều không thể khống chế được cảm xúc. Cô từng nghĩ
tám năm trước là duyên phận, nhưng té ra tám năm trước là số kiếp. Nếu
từ đầu đến cuối đều không có Nguỵ Tông Thao thì thật là tốt biết bao,
thời gian ba năm sẽ không đổi thành hối hận, bây giờ cô cũng sẽ không
thấy mịt mù.
Có lữ khách chụp hình ở
cái hồ lân cận, tình nhân kết thành từng đôi đôi. Cô không tự chủ được
mà nhớ tới Nguỵ Tông Thao. Hai tháng nay thiếu chút nữa là cô biến thành chim hoàng yến, cảm giác bản thân không thể nắm được cảm xúc thật sự là không ổn. Thật ra cô cũng rất sợ hãi, sợ bản thân mình sẽ trở nên xa
lạ, ý nghĩ rời đi cứ xuất hiện ở trong đầu như vậy. Nhưng mà bây giờ cô
lại bắt đầu mơ hồ.
Hình như cô và Nguỵ Tông
Thao còn chưa có chụp ảnh chung. Cô rốt cuộc nhìn không thấy mặt Nguỵ
Tông Thao. Dư Y ngồi ở bên hồ cả ngày, sau khi trở về lại bắt đầu lên
cơn sốt.
Dư Y nhận thấy được nhiệt độ cơ thể của mình bất thường. Nửa đêm cô không tìm được thuốc hạ sốt,
vốn tính chờ đến rạng sáng thì ra ngoài. Nhưng mà cô đã đánh giá cao
tình trạng thân thể của mình, giấc ngủ này đã ngủ đến một ngày một đêm,
mở mắt lại là một mảnh tối đen. Nếu không có nhìn đến ngày hiển thị
trong di động thì cô còn tưởng rằng thời gian bị chậm lại.
Cho đến khi cô tỉnh lại, ánh sáng trong phòng đã vô cùng đầy đủ. Bức màn không che được ánh nắng mặt trời mùa hè chói chan.
Cái trán ấm áp, có môi khẽ chạm vào. Dư Y đẩy anh ta ra, yếu ớt cả giận nói: “Trần Chi Nghị!”
Trần Chi Nghị dịu dàng
nói: “Nhiệt độ đã hạ xuống một chút, bác sĩ mới vừa đi, em không còn quá đáng ngại, ngủ tiếp hai ngày là sẽ tốt lên.”
Dư Y đầu váng mắt hoa,
tay không có sức lực, chỉ có thể mặc anh ta ôm vào trong ngực. Trần Chi
Nghị thật đau lòng, nói: “Ngày hôm qua tôi không thấy em ra ngoài, phải
nên phát hiện bất thường sớm một chút. Em nóng một ngày một đêm, thật
tốt là bây giờ không có việc gì nữa. Nhất Nhất, trước kia em cũng chăm
sóc cho mình như vậy sao?”
Mắt Dư Y nóng lên, môi
khô khốc, nghe thấy giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ bên tai, bỗng nhiên cảm
thấy mệt chết đi được. Cô hẳn là hơi yếu đuối, dù sao cô cũng là một cô
gái được nuông chìu từ nhỏ. Mẹ đã nói tương lai muốn gả cô cho một người đàn ông yêu thương cô nhất, cục cưng nhà bà không thể chịu một chút tủi thân nào.
Nhưng mà hiện tại Dư Y
cảm thấy tủi thân, làm thế nào mà cô lại biến thành một người năm năm
không có nhà, vẫn không có chỗ dừng chân. Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng trả lời: “Tôi là bác sĩ, hiểu rõ…”
Trần Chi Nghị ôm lấy mặt
của cô, thu vào trong đáy mắt tất cả vẻ tiều tuỵ của cô. Khoảng cách của anh ta thật gần, tầng tầng hít thở dán lên trên mặt Dư Y, nụ hôn sắp
sửa áp xuống, chợt nghe Dư Y lạnh giọng nói: “Đựng chạm vào tôi.”
Rõ ràng là còn suy yếu
như vậy, giọng nói lại cứng rắn lạnh như băng, bàn tay nho nhỏ đặt ở
trên ngực Trần Chi Nghị. Trần Chi Nghị cười khẽ: “Em nhất định cho rằng
tôi sợ em, cho nên mấy năm nay vẫn không lo ngại gì. Sau này em muốn đi
đâu tôi đều cùng em, không bao giờ sẽ để em đi một mình nữa. Tôi sợ em
lại biến mất tăm mất tích.”
Trần Chi Nghị vén tóc mai của cô ra sau tai, lộ ra cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói tiếp: “Nhưng mà Nhất Nhất, tôi không chạm vào em, em lại muốn để cho người khác
chạm, làm sao bây giờ?” Anh ta cười cười, buông Dư Y ra, rốt cuộc vẫn
không nỡ ức hiếp cô. Anh ta đặt cô ở trong tim, anh coi cô như là châu
báu hiếm có, anh muốn cô cam tâm tình nguyện.
Sau khi Dư Y hết bệnh,
rốt cuộc cũng không dứt ra được cái đuôi phía sau. Ba ngày hai bữa có
thể nhìn thấy Trần Chi Nghị loáng thoáng ở trước mặt cô, mỗi lần đều như là ngẫu nhiên gặp. Trần Chi Nghị cũng không có quấy rầy cô, chỉ xa xa
nhìn cô một mình chơi khắp mọi nơi. Có đôi khi anh ta không mời mà đến,
cùng Dư Y ngồi chung một bàn ăn cơm, nói cho cô biết phong thổ bản xứ.
Dư Y thật phiền não.
Vào nửa tháng trước, Dư Y rốt cuộc tìm được cơ hội. Ở một quán bar cạnh bờ biển, có một người đàn ông xăm mình đến gần cô.
Người đàn ông xăm mình
cao chừng một thước chín, tướng tá hơn gấp ba lần Dư Y, khi trò chuyện
thì cực kỳ nhiệt tình, thoạt nhìn giống như là một đứa trẻ lớn con,
nhưng cho tới về sau, ánh mắt của đối phương càng ngày càng nóng bỏng.
Suy nghĩ của Dư Y chuyển động, kêu anh ta đi vào phòng tâm sự. Người đàn ông xăm mình thật kích động, khi đứng lên còn đụng cho ghế dựa ngã lộn
nhào. Anh ta muốn mạnh mẽ ôm Dư Y, chưa tới hai giây liền lập tức có
người lao ra. Sau khi cô được tự do thì vừa chạy về phía nhà ga vừa gọi
điện thoại báo cảnh sát, cảm thấy mình vẫn còn lương thiện chán, cầu
nguyện cho Trần Chi Nghị đánh bại đối phương.
Trong chớp mắt nửa tháng
đã trôi qua, cô sắp sửa bước lên du thuyền này, ai ngờ Trần Chi Nghị lại xuất hiện một lần nữa, cưng chiều nhìn cô: “Tôi bị thương nhẹ một chút, không có đáng ngại, miệng em còn dính cà rem kìa.”
Dư Y nhét tất cả cà rem
còn lại vào miệng, không thèm nhìn tới anh ta, đi thẳng lên du thuyền.
Du thuyền này đăng ký ở Pa-na-ma, dài mấy thước Anh (1 yard=0.914m), cao tới mười một tầng, bên trong có rạp hát, KTV, quán bar, phòng xông
hơi, hồ bơi, hàng loạt chỗ ăn chơi, bao gồm có một sòng bạc khổng lồ,
đích đến là Alaska, lộ trình có Singapore và Malaysia.